Edit: Astute Nguyễn
Quân nhân kia cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, dưới mũ là một khuôn mặt nho nhã, mày sáng mắt trong, ánh mắt mang theo chút ưu tư nhàn nhạt: "Tố Tố."
"Trình phó quan, ta không biết đây đang có chuyện gì, nhưng khoảnh khắc này, từ lần sau nếu cậu đưa người ngoài đến, bất luận ta, hay là Triệu Hựu Sâm, đều sẽ không tha cho cậu." Ước Tố giọng điệu nghiêm khắc, "Đưa người ngoài đến gặp ta, không ngờ lá gan của cậu lại to như thế."
"Thiếu phu nhân, tôi và Hướng Mặc ngày xưa là bạn học, trước kia rất hay nghe anh ấy kể về người, giữa hai người thật sự là đáng tiếc." Trình Thuật An có chút kích động, "Thiếu phu nhân, không phải tôi không tôn trọng suy nghĩ của người, chỉ là chuyện năm đó, mấy hôm trước tôi mới biết được, là Tư lệnh ép Hướng Mặc rời đi.". Đam Mỹ H Văn
Biểu cảm Ước Tố cứng lại: "Lời này của cậu là ý gì?"
"Năm đó người và Hướng Mặc tâm đầu ý hợp, lại còn có hôn ước, nhưng Hướng Mặc đột ngột ra nước ngoài, chỉ còn mỗi một mình người, sau đó phải gả cho Thiếu soái, nhưng mà... Truyện edit by Astute Nguyễn, chỉ đăng tại Wattpad của Vũ Sương Viện.
Mấy ngày hôm trước tôi tình cờ phát hiện năm đó kẻ phá vỡ hôn ước của hai người chính là Tư lệnh, ông ta cố ý để lộ tin tức đối phó với phủ Duệ Thân vương, Thái thái Tạ gia sợ bị liên lụy mới đánh ngất Hướng Mặc, đưa anh ấy lên tàu ngay trong đêm."
"Tại sao Tư lệnh phải làm vậy? Ta và ông ấy xưa nay đâu có quen biết." Giọng điệu Ước Tố vẫn điềm tĩnh như cũ, "Tại sao phải phá hỏng hôn sự của ta và Tạ Hướng Mặc?"
"Có lẽ là vì Thiếu soái..." Trình Thuật An hạ giọng, "Mọi người đều nói Tư lệnh lo ngại Thiếu soái, sợ Thiếu soái uy hiếp ông ta, nhưng tôi cảm thấy không phải..."
"Chuyện này tính ra cũng có khả năng, Triệu Dũ lo ngại Triệu Hựu Sâm, cho nên để ngài ấy cưới ta, một Cách cách nghèo không quyền không thế." Ước Tố cắt ngang Trình Thuật An, "Trình phó quan, chuyện năm đó qua rồi, không cần nhắc đến nữa."
Trình Thuật An còn đang định nói gì đó, Tạ Hướng Mặc chợt vươn tay ngăn lại: "Thiếu phu nhân nói rất đúng, chuyện năm đó qua rồi, nhưng hiện giờ Vũ Châu đang nguy hiểm, Thiếu soái lại không phải người một lòng một dạ, Thiếu phu nhân mạo hiểm vì hắn đáng không?"
"Hai người có cách à?"
"Tôi có một cách, có thể để Thiếu phu nhân rời đi ngay bây giờ." Trình Thuật An nhìn Ước Tố, ánh mắt hàm ý mơ hồ, "Nơi này tất cả đều không thuộc về Thiếu phu nhân, Thiếu phu nhân biết không, sức khỏe của Nhuế Di cũng càng ngày càng kém."
Ước Tố nhìn về phía Trình Thuật An, đột nhiên lại nhớ đến Triệu Nhuế Di từng làm khó mình, trong lòng cô hiện tại đã tê dại, không còn cảm giác gì với chuyện phàm trần thế tục trước đây, cô biết sức khỏe Triệu Nhuế Di vẫn luôn không tốt, rất nhiều danh y cũng nói cô ấy sống không quá hai mươi.
Ước Tố không biết địch ý mà Triệu Nhuế Di đối với cô từ đâu, cô cũng không phải con ngốc, loáng thoáng cảm nhận được chắc là liên quan đến Trình Thuật An, Trình Thuật An trước nay vẫn cư xử đúng mực, có lẽ là tình cờ tỏ ra săn sóc cô một chút, cố tình chọc tức Triệu Nhuế Di.
"Tôi với Nhuế Di cũng không hẳn là ngươi tình ta nguyện, thậm chí tôi còn hơi oán hận cô ấy, nhưng nhìn cô ấy bây giờ, lòng tôi rất khó chịu." Trình Thuật An bất lực mỉm cười, "Tôi không yêu cô ấy, nhưng nghe thấy cô ấy nói, nếu cô ấy chết rồi, tôi sẽ không còn bị thứ gì ràng buộc nữa, tôi thấy rất khó chịu. Thiếu phu nhân, người và Nhuế Di đều bị vận mệnh định đoạt, Nhuế Di bị nhốt trong thành cả đời, không thể đi bất cứ nơi nào, nhưng người thì khác, người còn rất nhiều con đường, không nhất thiết phải để mình bị vây chết ở Vũ Châu."
"Tình hình Vũ Châu thực sự nguy cấp như vậy sao?"
"Vâng, nếu bây giờ Thiếu soái nhậm chức nguyên soái cũng là nhận nhiệm vụ lúc nguy hiểm, có đi không có về." Trình Thuật An đau đớn nhắm mắt lại, "Thiếu soái còn quá trẻ, chuyện Tư lệnh không làm được, ngài ấy cũng chưa làm được đến."
"Ta là vợ ngài ấy." Ước Tố nhìn hắn, ánh mắt kiên định khác thường, "Chỉ cần ngài ấy không bỏ rơi ta, ta cũng sẽ không bỏ rơi ngài ấy."
Ps: 10 bình chọn + 10 bình luận + 5 theo dõi => 1 chương mới
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...