"Cảm ơn ngài đã thay ta suy xét chu toàn như vậy.
" Ước Tố nói, "Ta biết, ngài vẫn luôn đối xử với ta rất tốt.
"
"Tố Nhi," hắn đột nhiên sờ lên cái bụng nhỏ trắng mịn của cô, "Sinh cho tôi một đứa con đi.
"
"Không.
" Ước Tố theo bản năng gạt tay hắn, gạt xong mới ý thức được bản thân phản ứng thái quá, cô cắn môi không nhìn hắn, "Ta không thích trẻ con.
"
Trong mắt Triệu Hựu Sâm xẹt qua một tia bi thương, nhưng rất nhanh hắn đã lấy lại bình tĩnh, đứng lên lấy từ trong tủ quần áo ra một chiếc áo khoác.
"Tôi có việc một lát, trước tiên đưa em về dinh thự đã, tuần sau mừng thọ Tư lệnh, em đi cùng tôi đi.
"
"Mấy ngày này, ngài không về sao?"
"Em muốn tôi về à?" Hắn xoay người, đôi mắt có một chút lạnh lẽo, "Dù sao tôi trở về, cũng chỉ khiến em khó xử, tôi ở bên ngoài là được rồi.
"
"A.
"
Ước Tố tự ý thức được bản thân vừa nói sai, hai người vất vả lắm mới hòa hợp nhưng cô cứ như vậy đánh vỡ, có điều hối hận cũng vô dụng, cô không quay lại nhìn hắn, chỉ nghe thấy sau lưng vang lên tiếng lục lạc thanh thúy, hắn đã đẩy cửa rời đi.
Ước Tố quay đầu, mới phát hiện trên cửa treo một chuỗi chuông gió trẻ con, cô bước qua, sờ thử chiếc chuông gió kia, đột nhiên cảm thấy có chút quen mắt.
Trên chiếc chuông có một đứa trẻ mặc áo ngắn màu xanh, Ước Tố loáng thoáng nhớ ra, bản thân hình như cũng có một chuỗi y hệt, chẳng qua của cô là bé gái mặc váy đỏ.
Đó là hồi nhỏ cô mua được ở kinh thành, chiếc chuông gió này được một nghệ nhân lâu đời làm, mỗi cặp được làm khác biệt, lúc ấy Chỉ Dao còn cười nhạo, chiếc chuông gió thô ráp, thân là Cách cách, sao có thể sử dụng món đồ như vậy, cô lại cứ thích nó đến lạ.
Lần đó ra ngoài không mang nhiều tiền, Chỉ Dao lại không chịu cho cô mượn, cặp búp bê một nam một nữ cô đành phải mua một cái, chờ đến khi muốn mua nốt, con búp bê nam đã bị người khác mua mất rồi.
Ước Tố cảm thấy búp bê nữ một mình quá cô độc, định năn nỉ nghệ nhân lâu đời kia làm cho một cái, nhưng kẻ có tay nghề lại nhất quyết không chịu, bất luận bỏ ra bao nhiêu tiền bạc, nghệ nhân vẫn lắc đầu.
Truyệt edit by Astute Nguyễn.
"Búp bê nữ, cặp búp bê đó được làm cùng nhau, bất kể nguyên liệu hay tâm trạng cũng không giống, làm lại một cái y hệt, cũng không phải một đôi với nó.
"
Lúc trước Tiểu Ước Tố chưa hiểu, cô vì con búp bê nữ mà tiếc nuối mất một thời gian, sau khi cả nhà chuyển đến Giang Nam liền vứt chuyện con búp bê ra sau đầu, chuyển đến Giang Nam xong, chiếc chuông có con búp bê cũng không biết vứt ở chỗ nào, không ngờ tới đây lại nhìn thấy cái này.
Ước Tố tuy từ nhỏ luôn kín đáo ở trong nhà, nhưng trí nhớ cô cực kỳ tốt, cô sờ sờ chiếc chuông gió liền biết chính là món đồ lúc trước.
Cô không dám tin rằng, hoá ra bản thân và Triệu Hựu Sâm còn có một đoạn duyên phận như vậy.
Chẳng lẽ tất cả đã sớm có định số bên trong?
*
Phải mất vài ngày dấu vết trên Ước Tố mới biến mất, cũng gần đến sinh nhật của Triệu Tư lệnh.
Triệu Tư lệnh năm nay sáu mươi tuổi, nửa đời ngựa chiến, cả đời gian nan, hiện giờ cũng chỉ có mỗi một cô con gái, trên danh nghĩa còn có Triệu Hựu Sâm làm con nuôi.
Cho nên chúc thọ Triệu Tư lệnh, Ước Tố tự dưng rất mong chờ, không ngừng háo hức, còn muốn bận lên bận xuống bày ra dáng vẻ của nữ chủ nhà.
Ước Tố không muốn làm mất mặt Triệu Hựu Sâm, nên đã tới dinh thự Nguyên soái trước một ngày.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...