Ra tới cổng, Lý Đông chủ động qua bãi gửi gần đó lấy xe sau đó quay lại trước cửa quán, dừng lại đón hai cô gái. Lan Phương sau khi làm quen với Vũ Nhung và được nàng động viên an ủi vài câu, khi này tâm lý đã ổn định lại, nàng dùng ánh mắt có chút tò mò đánh giá Lý Đông. Nhìn qua chiếc xe kia đã biết là đồ xa xỉ, Lan Phương thầm nhủ vài năm qua, không hiểu gia đình Lý Đông hoặc chính bản thân hắn làm ăn cái gì mà lại trở nên có điều kiện như vậy.
Lý Đông khi này đã xuống xe tiến về phía hai người Lan Phương. Hắn lên tiếng:
- Lan Phương, bây giờ cũng đã muộn. Lên xe mình đưa về!
Lan Phương liếc mắt nhìn Vũ Nhung, nàng có chút ái ngại nói:
- Thôi, mình có xe máy đang gửi trong bãi. Để mình tự chủ động về cũng được, không cần phiền phức thêm hai người! Hai người về trước đi!
Vũ Nhung nghe xong thì nói xen vào:
- Lan Phương, Lý Đông nói đúng đấy. Chuyện vừa mới xảy ra, ai biết được mấy tên kia có còn rình rập ở quanh đây không. Tốt nhất cứ để xe lại, mai nhờ người tới lấy, cứ để Lý Đông đưa em về cho an toàn.
Nghe nhắc tới bọn Trần Lãi, hai vai Lan Phương không tự chủ được có chút so lại, nàng vẫn còn dư âm sợ hãi do đó sau một chút cân nhắc nàng ngại ngùng nói:
- Vậy nếu hai người không ngại thì để Lan Phương ghé nhờ một đoạn vậy.
Vũ Nhung nở nụ cười:
- Tốt! Đương nhiên là không có vấn đề gì rồi. Chúng ta đi thôi!
Nói đoạn, Vũ Nhung chủ động mở cửa ghế sau xe cho Lan Phương lên trước, nàng cũng mau chóng bước lên theo.
Lý Đông trở lại ghế lái, khởi động rồi đạp ga cho xe tiến về phía trước.
Trên xe, Lan Phương trầm mặc một chút rồi nói:
- Lý Đông, việc hôm nay cảm ơn bạn nhiều nha! Tính đến hiện tại, bạn đã cứu mình hai lần rồi. Thật không hiểu làm sao, cứ mỗi lần mình gặp rắc rối lại để cho bạn gặp phải.
Lý Đông vừa lái xe vừa trả lời ngắn gọn:
- Uhm… tình cờ giúp đỡ nhau thôi. Không cần phải để bụng!
Lan Phương nhận ra thái độ không mặn không nhạt của Lý Đông, nàng thật không hiểu sao hắn vẫn luôn cố tỏ ra với nàng như vậy. Tuy thế nàng vẫn mỉm cười nói:
- Nói là vậy nhưng mình vẫn còn thấy may mắn. Nếu hôm nay không có bạn có lẽ mình đã rơi vào tay bọn chúng rồi.
Vũ Nhung ở một bên khi này lên tiếng:
- Chị nghĩ em nên ngừng việc đi hát ở quán này lại đi! Mấy tên kia chắc chắn sẽ quấy rối không để em yên ổn ở đó đâu.
Trầm mặc giây lát, Lan Phương gật gật đầu:
- Em hiểu!
Nói ra lời này Lan Phương cũng có chút tiếc nuối, công việc này mặc dù nó không mang lại cho nàng thu nhập lớn bao nhiêu nhưng đây là bước đệm để nàng tập dợt chuẩn bị bước vào nghề. Phải biết những công việc như thế này ở Đông Thành cũng không phải là nhiều. Khẽ thở dài một hơi, Lan Phương mỉm cười nói sang chuyện khác:
- Chị Vũ Nhung, chị là công tác ở đâu?
Vũ Nhung khẽ liếc Lý Đông một chút rồi trả lời:
- Chị làm ở Tập đoàn Kỷ nguyên mới.
- Ồ, vậy ạ! Vậy chị em mình là đồng nghiệp rồi. Em làm quản lý ca tại nhà hàng ở Sunpeninsula. Chị làm ở công ty con nào vậy?
- Ha ha… không nghĩ là chị em mình cùng làm chung ở một tập đoàn đấy. Chị làm bên văn phòng Chủ tịch Hội đồng quản trị!
Nghe tới đây, Lan Phương chợt trở nên hứng thú:
- Chị thật đáng ngưỡng mộ nha! Ở trên đó toàn người tài giỏi, chắc chắn sẽ học hỏi và mở mang tầm mắt được rất nhiều!
- Uhm… mỗi người mỗi việc thôi…
….
Mặc hai cô gái phía sau nói chuyện, Lý Đông vẫn lẳng lặng tập trung lái xe không nói thêm câu gì. Địa chỉ nhà Lan Phương hắn cũng đã biết do đó không cần nàng chỉ dẫn, một đường chạy thẳng tới nơi. Xe đi chừng khoảng gần hai mươi phút thì dừng lại trước một con hẻm nhỏ trên đường Hàm Nghi. Thấy đã tới ngõ nhà mình, Lan Phương lập tức thu xếp túi ví rồi quay sang Vũ Nhung hỏi:
- Đến nhà em rồi, hai người vào chơi một lát chứ?
Vũ Nhung không trả lời mà chờ đợi xem phản ứng của Lý Đông thế nào. Lý Đông khẽ quay đầu liếc nhìn Lan Phương rồi nói:
- Thôi, cũng muộn rồi. Để hôm khác đi.
Lan Phương cũng hiểu thời gian này thật có chút không tiện do đó gật đầu:
- Được, hẹn mọi người dịp khác nhé! Cảm ơn đã đưa mình tới đây!
- Không có gì!
- Uhm, chào hai người!
- Bye bye!
Lan Phương mở cửa xuống xe khẽ vẫy tay một lần nữa với những người trong xe rồi quay lưng đi vào trong hẻm. Nhà nàng ở ngay đầu ngõ nên rất nhanh đã tới cửa. Lý Đông đợi cho tới khi Lan Phương vào trong hắn mới đề ga cho xe chạy đi. Hắn không biết khi xe vừa khuất bóng thì Lan Phương lại đi theo ra, dõi mắt nhìn theo phía xa, ánh mắt chất chứa cả một mảnh tâm tư hỗn tạp.
Sau khi đưa Vũ Nhung về nhà, Lý Đông vòng qua một bãi gửi xe gần đó rồi trở lại căn nhà riêng của mình trong tiểu khu Vạn Xá. Tới nơi, suy nghĩ chốc lát, Lý Đông nhấc điện thoại gửi đi một dòng tin nhắn cho một địa chỉ sau đó đi vào phòng thay đồ, tắm rửa rồi lên giường mau chóng chìm vào giấc ngủ.
Khi Lý Đông đã say trong mộng đẹp thì khi này tại bên kia biên giới, trong một căn phòng bí mật của lãnh đạo Quân khu Thành Đô, một hội nghị có liên quan đến Lý Đông đang được diễn ra.
- Chu Khang, theo như lời anh nói thất bại của các anh là có liên quan rất lớn tới người này?
Người vừa hỏi là một người đàn ông trung niên mặt vuông, mắt hổ, thân mặc âu phục ngồi ở vị trí chủ tọa, có vẻ không phải người trong quân đội nhưng lại nắm một chức vị lớn nào đó rất có sức ảnh hưởng.
Chu Khang hay còn được biết tới là Phùng Bân vị Chủ nhiệm Tổng cục chính trị đã đào thoát khi này nghe hỏi tới mình thì lập tức dựng thẳng lưng trả lời:
- Báo cáo anh, quả thật cho đến hiện tại thì đây là đối tượng khả nghi nhất. Thời gian qua, tôi đã rà soát lại toàn bộ những sự việc nhưng không phát hiện ra một sai lầm lớn nào khả dĩ có thể khiến tung tích chính mình bại lộ. Thậm chí trước đêm hôm đó, tôi vẫn còn nhận được sự ủng hộ của rất đông ủy viên trong đó có cả những người trong tứ trụ. Sự thật rõ ràng là mọi thứ chỉ chuyển biến đột ngột khi tôi can thiệp vào Kỷ nguyên mới. Một điều đáng ngờ nữa là theo những thông tin điều tra được, vụ bộ trưởng Tần Trung rơi đài cũng có liên quan tới tập đoàn này. Biến cố phát sinh không lâu sau khi con trai ông ta muốn thâu tóm cổ phần của Siêu thị điện máy Lý gia Huynh đệ vốn là một công ty con của Kỷ nguyên mới. Do đó tôi có cơ sở để tin rằng Tập đoàn hay nói cụ thể hơn là Lý Đông, nhân tố hạt nhân của nó chính là mắt xích dẫn tới sự việc của chúng ta bại lộ.
Người đàn ông mặc âu phục nghe xong thì trầm mặc suy nghĩ giây lát sau đó nói:
- Tôi vẫn thấy đây là suy luận mang tính một chiều của anh. Nếu anh đã khẳng định điều đó, vậy anh có thể trả lời bằng cách nào Lý Đông lại có thể có được những thông tin tuyệt mật đó được. Chuyện cuốn sổ của Lê Trùng tôi không nói, nhưng còn thông tin về anh đến cả lãnh đạo tầng cao nhất của chúng ta cũng chỉ có một vài vị nắm được thì tại sao lại lọt vào trong tay hắn đây?
Chu Khang nghe xong thì chỉ biết âm thầm cười khổ, đây cũng là câu hỏi dằn vặt hắn mấy tháng nay khiến hắn đau đầu suy tư mà vẫn không ra manh mối cụ thể. Suy nghĩ giây lát Chu Khang trả lời:
- Thú thật với anh, tôi hiện tại vẫn không có câu trả lời cho vấn đề này. Lý Đông người này là một nhân vật thần bí nhất hiện nay trên thương trường nước Việt, tuổi hắn còn quá trẻ mà đã một tay lập nên một cơ nghiệp khổng lồ ít người bì kịp. Tôi không nghi ngờ gì khi Lý Đông đã bắt đầu dùng tới năng lực của mình để nhúng một chân vào vũng nước chính trị hòng thiết lập nên một bộ khung quyền lực quan thương làm bệ đỡ cho sự phát triển sau này của hắn. Mọi người ngồi đây hẳn cũng nghe nói tới Kỷ nguyên mới có những công nghệ rất tiên tiến, kỹ thuật cao cấp tới mức không riêng gì nước ta mà cả các nước lớn khác trên thế giới đều chưa đạt được. Vậy các vị không nghĩ Lý Đông là làm cách nào mà trong thời gian ngắn như vậy lại tạo ra được hay sao? Lý Đông là lấy từ đâu? Nếu hắn đã có thể có những công nghệ như vậy thì cũng có thể có những công cụ bí mật khác để theo dõi và tìm ra điểm yếu của đối thủ. Tôi không loại trừ điều này khi đưa ra phán đoán về hắn.
Chu Khang nói xong thì một vị mang quân hàm trung tướng lục quân ngồi ngay cạnh vị mang âu phục lên tiếng phản bác:
- Anh Chu Khang, tôi thấy anh đang đề quá cao đối thủ để bao biện cho sai lầm của mình. Anh đừng nâng tầm công nghệ của bọn họ lên như vậy. Theo tôi biết, chẳng phải bọn họ cũng chỉ làm ra được vài thỏi pin sao? Đó cũng chỉ là lĩnh vực năng lượng mà thôi. Tôi không tin một nước phải nhập từ chúng ta từ cái ốc vít lại có thể làm ra cái gì gọi là sản phẩm công nghệ thực thụ. Mà cứ cho rằng mấy cái pin kia đúng là có kỹ thuật khá cao đi thì sao? Cũng chỉ là vận khí nhất thời mà thôi, điều đó không đủ để làm ra cái thiết bị gì như anh vừa nói đâu!
Chu Khang thấy mình bị nghi ngờ là đang tìm cách lấp liếm lỗi lầm thì vô cùng tức giận, mặt đỏ gân xanh nhưng sau chốc lát ông ta kềm chế xuống. Chưa nói tới ông ta đúng thật là có lỗi, ở một mặt khác hôm nay có sự xuất hiện của vị kia ông ta cũng không thể vì xúc động mà biểu hiện thái quá được. Như vậy sẽ bị đánh giá thiếu tính trầm ổn, bản lĩnh chính trị lại bị hạ thấp đi một phần. Chầm chậm hít vào một hơi thở để ổn định lại tâm trạng, Chu Khang ngẩng đầu lên nhìn vị trung tướng vừa nói rồi tiếp tục phát biểu:
- Trung tướng Đôn Lăng, Lý Đông có thật sự lợi hại và liên quan đến việc này hay không có lẽ cần phải có thêm nhiều bằng chứng. Tôi không muốn tranh cãi với bất cứ ai ngồi đây bởi chính bản thân tôi cũng chỉ có trong tay những suy luận. Vì để lộ thân phận dẫn tới phế bỏ bao nhiêu công sức sắp đặt và ảnh hưởng đến các kế hoạch khác, tôi sẵn sàng chịu trách nhiệm cá nhân và chấp nhận mọi hình thức kỷ luật mà cấp trên áp dụng. Tuy vậy, theo tôi, chuyện này đánh giá là đúng là sai, là công là tội tới đâu, nguyên nhân thất bại khách quan và chủ quan thế nào cũng cần một quá trình điều tra cụ thể và rõ ràng. Điều này sẽ cũng giúp mang lại bài học để chúng ta rút kinh nghiệm trong những lần hoạt động sau này, tránh lặp lại những sai lầm gây ra tổn thát tương tự. Mong các anh hiểu những chia sẻ và quan điểm của tôi.
Vị chủ tọa nghe tới đây thì lên tiếng:
- Uhm… tôi cũng có một số quan điểm đồng thuận với Chu Khang, đúng là chúng ta phải tìm ra mắt xích sơ hở để khắc phục. Nếu không công tác nội gián trong tương lai chắc chắn sẽ gặp cản trở.
Dừng lại giây lát quan sát các thành viên của cuộc họp, thấy không có ai có ý phản bác ông ta tiếp tục nói:
- Chu Khang, nếu anh đã nghi ngờ vấn đề là nằm ở Lý Đông vậy anh có đề xuất nào không?
Chu Khang được lời như cởi tấm lòng, ông ta sắp xếp một chút ý nghĩ rồi nói:
- Báo cáo anh, tôi cho rằng cách triệt để nhất vẫn là bắt giữ hoặc tiêu diệt người này. Chúng ta có thể cử một đội biệt động, phối hợp với lực lượng ngầm nằm sẵn ở bên kia tiến hành khống chế Lý Đông mang về trong nước. Khi đó chúng ta có thể khai thác những bí mật đang nắm giữ từ hắn không loại trừ cả các công nghệ nước chúng ta đang cần. Trong trường hợp không thực hiện được thì ít nhất cũng phải trừ khử đi người này, quyết không để y còn cơ hội tồn tại trên đời. Cần hiểu rằng, Lý Đông tuy chỉ là một cá nhân nhưng sức ảnh hưởng của hắn đối với kinh tế là cực lớn, điều này là không cần phủ định. Tôi cho rằng nếu để người này có thời gian lớn mạnh thêm thì tương lai nhiều khả năng sẽ giúp nước Việt có những bước tiến mạnh mẽ để trở thành một con rồng kinh tế. Không cần phải nói, các vị cũng hiểu điều này là đi ngược lại chính sách đối ngoại muốn kiềm chế láng giềng của chúng ta. Các vị có thể cho rằng tôi đang quan trọng hóa vấn đề nhưng tôi có thể khẳng định điều này là khả năng trước mắt. Chắc ở đây có một số vị cũng từng nghe tới dự án ô tô điện Việt Nhật chứ? Không nói tới quy mô năm tỷ đô la khổng lồ của nó, cái tôi muốn mọi người lưu ý chính là những điều khoản hợp tác kèm theo, theo đó phía Nhật sẽ phải dần phải nội địa hóa các linh phụ kiện trong vòng vài năm đồng nghĩa phải chuyển giao dần những công nghệ này cho các doanh nghiệp trong nước bên kia. Các vị có nhận ra điều gì ở đây không? Uhm… đúng vậy! Lý Đông đã vì nước mình mà đưa ra một chính sách có tầm nhìn xa vì lợi ích đại cục như thế thì chắc chắn rằng tham vọng và tư tưởng của hắn cũng không phải nhỏ hẹp trong phạm vi kinh tế của bản thân. Người này chí khí rất lớn, tôi có thể khẳng định như vậy! Anh Đôn Lăng lại có thể nói đây là một hành động mang tính sự vụ nhưng ai ngồi đây dám chắc một kẻ được xem là thiên tài như Lý Đông lại không làm ra những việc khác tương tự, bây giờ là Toyota biết đâu mai này lại là Samsung, Microsoft, IBM, GM… hay là các tập đoàn lớn khác thì sao?
Nói tới đây, Chu Khang trầm ngâm một lát rồi tiếp tục nói:
- Vừa rồi là những đánh giá và đề xuất của tôi. Mong mọi người suy nghĩ thêm về vấn đề này!
Đông Lăng nghe xong, mặc dù hắn vẫn không đồng thuận với việc xem Lý Đông như một uy hiếp tiềm tàng và mạnh mẽ với quốc gia nhưng thấy vị kia cũng có một mặt đồng ý với Chu Khang nên không nói thêm gì.
Vị chủ tọa thì lại nghiêng đầu suy nghĩ, sau chốc lát ông ta lại hỏi:
- Nếu Lý Đông là một nhân vật quan trọng như vậy, theo lý hắn sẽ được bảo vệ tầng tầng lớp lớp, chúng ta sẽ rất khó có cơ hội ra tay. Chu Khang, anh tính tới vấn đề này chưa?
Chu Khang mỉm cười trả lời:
- Vâng! Tôi hiểu những nghi vấn này của anh có điều tôi vẫn chưa nói rõ với anh một việc. Lý Đông người này xưa nay hành xử không theo lẽ thường, bản thân bây giờ đã là một tỷ phú, một chủ tịch tập đoàn quyền uy nhưng lại luôn để cho mình xuất hiện dưới thân phận một sinh viên đại học phổ thông, mọi sinh hoạt đều theo nếp thường. Đúng là xung quanh hắn có rất nhiều tầng bảo vệ nhưng do chính cách hành xử này nên gây khó khăn nhiều cho đội ngũ an ninh, theo đó sơ hở chồng chất. Tôi nghĩ nếu lực lượng của chúng ta đủ tinh nhuệ thì có thể khai thác ra những điểm yếu chết người này của đối phương.
- Điều này là thật?
- Vâng! Rất chắc chắn! Anh có thể thông tin thêm phía bên kia để nắm được những nội dung này.
- Ha ha… tốt!
Vị chủ tọa vỗ bàn sau đó quay sang Đông Lăng tiếp tục nói:
- Anh Đôn Lăng, việc này tôi giao cho anh cùng Chu Khang phối hợp thực hiện. Tôi muốn nhận được bản kế hoạch sớm nhất trong nay mai, được chứ?
Đôn Lăng nghe xong dù trong lòng có chút không muốn nhưng là một quân nhân hắn vẫn gật đầu chấp hành lệnh của thượng cấp:
- Rõ, thưa anh!
Vị chủ tọa hài lòng gật đầu:
- Được, mọi chuyện tính toán như vậy. Buổi họp dừng ở đây! Mọi người sớm về triển khai công việc của mình!
Nói xong, ông ta chủ động đứng lên, rảo bước đi ra khỏi căn phòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...