Phái đoàn Toyota bây giờ đã có thêm nhận thức mới về Kỷ nguyên mới. Tập đoàn này có thể trong thời gian ngắn đi tới ngày hôm nay không phải hoàn toàn chỉ dựa vào những bước đột phá phi thường trong công nghệ và sự xuất sắc của đội ngũ khoa học gia. Tập đoàn này thậm chí còn có một thứ lợi hại hơn cả công nghệ, đó là một người lãnh đạo có tầm nhìn hết sức độc đáo. Phải hiểu một doanh nghiệp dù quy mô lớn tới đâu, sản phẩm ưu việt như thế nào nhưng chỉ cần người cầm đầu đưa ra những quyết sách và định hướng sai lầm hoặc thiếu tính tiên tri thì đó lại là con đường nhanh nhất đưa tổ chức đi vào ngõ cụt.
Trầm tư suy nghĩ một hồi, Watanabe liền lên tiếng:
- Lý Đông, ngài phân tích rất có lý. Nếu ngài đã cho rằng diễn biến kinh tế toàn cầu sẽ trở nên xấu đi thì giải pháp ngắn hạn và dài hạn của chúng ta tiếp theo là gì?
Nghe xong câu hỏi, Lý Đông dùng ngón tay trỏ gõ nhẹ mặt bàn rồi chầm chậm lên tiếng:
- Cách của tôi…Uhm… Rất đơn giản… Toàn bộ chỉ gói gọn trong năm chữ “ Chuẩn bị và Chờ đợi”
- “Chuẩn bị và Chờ đợi” ư? Ngài có thế nói rõ hơn không? - Watanabe nghi hoặc hỏi lại.
- Đúng vậy! Thực ra việc này ngay từ ngày khởi thảo dự án chúng tôi cũng đã tính tới. Có điều không ngờ phản ứng của các tập đoàn lại có tính hệ thống như vậy. Thành thật mà nói với các vị, mặc dù đã nghiên cứu rất nhiều nhưng cho đến hiện tại chúng tôi cũng không có giải pháp để thâm nhập ngay lập tức vào Mỹ, EU hay Trung Quốc. Tuy vậy, trong bối cảnh hiện tại cũng như những dự đoán về triển vọng của nền kinh tế, tôi đề nghị chúng ta không cần quá vội vàng tiến vào thị trường chi phối của đối thủ. Thay vào đó hãy bắt đầu từ các quốc gia thiện chí nhất. Đó là các nơi thiếu dầu mỏ có chi phí nhập khẩu nhiên liệu cao. Một mặt khác cần tiến hành là phải xây dựng chiến dịch truyền thông và marketing rộng rãi, sản phẩm sẽ cần phải chứng minh được hiệu ích lớn của mình với các sản phẩm ô tô thông thường. Đây là khoảng thời gian đệm cần thiết để chúng ta củng cố và hoàn thiện lại các mặt trong công tác quản lý và sản phẩm của chính mình. Một khi một cuộc khủng hoảng tài chính ở Mỹ diễn ra bao gồm sự đổ vỡ hàng loạt hệ thống ngân hàng, tình trạng đói tín dụng, tình trạng sụt giá chứng khoán và mất giá tiền tệ quy mô lớn ở Mỹ và nhiều nước châu Âu thì đây chính là thời điểm để chúng ta giải quyết bài toán khó của mình. Cơ hội của chúng ta sẽ tới. Chúng ta sẽ lợi dụng sức ép thắt chặt chi tiêu công và yêu cầu tiết giảm chi phí sinh hoạt của dân chúng kết hợp với việc tuyên truyền mạnh mẽ tính hữu ích của ô tô điện trên các phương tiện truyền thông từ đó sẽ tác động để các chính phủ phải xem xét mở cửa cho các dòng xe ít tiêu hao nhiên liệu của chúng ta vào thị trường của bọn họ như một giải pháp tiết kiệm hiệu quả nhất. Chắc hẳn ai ở đây cũng hiểu tỷ trọng quan trọng của chi phí nhiên liệu trong giỏ tiêu dùng tính chỉ số giá CPI chứ?
- Rầm… Hay… Hay… quá hay!!!
Mọi người đang ngồi trong phòng bị giật mình bởi tiếng đập bàn của Watanabe. Ông ta dường như không kiềm giữ được thêm cảm xúc của mình, phong cách hành sự quyết liệt và bộc trực lập tức lại được thể hiện ra.
Không quan tâm đến các ánh mắt ngạc nhiên của mọi người đang nhìn mình, ông ta cười lớn:
- Ha ha… quả là không uổng công một chuyến lặn lội xa xôi từ bên kia qua đây. Lý Đông, hôm nay quả thật ngài đã gợi mở cho tôi thêm rất nhiều thứ, có thể nói là vén mây cho thấy mặt trời. Không thể tưởng tượng được khi cả thế giới e sợ khi nhắc tới khủng hoảng thì với ngài lại là một cơ hội lớn như vậy. Ván cờ này nếu quả thật diễn ra như vậy thì ngài chơi quá tài rồi. Những phán đoán xu thế ngài vừa nói chắc chắn khi về bên kia tôi sẽ chỉ đạo lại bộ phận liên quan bám sát và theo dõi kỹ lưỡng những động thái từ Mỹ và EU để có phản ứng phù hợp. Về giải pháp ngài đưa ra, tôi cũng nhận thấy tạm thời đây có vẻ là phù hợp nhất với bối cảnh hiện tại.
Lý Đông thú vị nhìn vị chủ tịch Watanabe này sau đó trả lời:
- Ha ha… cảm ơn ngài đã dành những lời tin tưởng và đánh giá tốt đẹp. Kỷ nguyên mới luôn mong muốn chia sẻ và đảm bảo lợi ích cho bất cứ bên nào là đối tác của mình, do đó ngài hoàn toàn có thể yên tâm chúng tôi sẽ luôn sát cánh bên Toyota dù gặp phải bất kỳ khó khăn nào.
Vũ Nhung và các thành viên của Kỷ nguyên mới tham dự cuộc họp bây giờ nhìn Lý Đông thì tất cả chỉ còn là sùng bái. Cách đây vài năm có đến trong mơ bọn họ cũng không nghĩ tới sẽ có cơ hội ngồi ngang hàng mà đối thoại với những người lãnh đạo của tập đoàn danh tiếng số một thế giới như Toyota vậy mà hôm nay chủ tịch của Toyota cũng còn phải tới đây xin tư vấn quyết sách thậm chí còn bày tỏ khâm phục đối với chủ tịch của Kỷ Nguyên mới. Vì nguyên nhân đó, điều này sao lại không khiến cho những nhân viên dưới quyền không tự hào cho được. Cảm giác này có chút tương tự như đội bóng nước nhà bỗng nhiên chiến thắng đội đương kim vô địch thế giới vậy. Tất nhiên cảm xúc này có chút mô tả không phù hợp nhưng sự xúc động trong đó là gần như nhau. Tuy thực tế tương quan sức mạnh của Kỷ nguyên mới với Toyota không còn là lạch trời như giữa đội tuyển quốc gia và đối thủ nhưng do thời gian trưởng thành của Kỷ nguyên mới quá nhanh do đó những nhân viên thuộc cấp vẫn chưa thích ứng được vị thế đã một bước phong vân của tập đoàn do vậy mới nảy sinh ra cảm giác như vậy. Không nói những người khác, thậm chí đến hôm nay, nhiều thành viên lãnh đạo cao cấp ở đây lúc đầu gặp gỡ đối tác Nhật Bản còn có chút bị khớp, xem mình ở vị thế thấp hơn bọn họ kia đấy. Nhưng có lẽ, nhận thức này trong bọn họ bắt đầu từ hôm nay sẽ có sự đổi khác!
Buổi họp sau đó vẫn còn được tiếp tục với việc thảo luận chi tiết các thị trường mục tiêu cũng như chính sách xây dựng hình ảnh và quảng bá sản phẩm. Watanabe còn không quên hỏi Lý Đông về các phương thức đối phó khủng hoảng không chỉ của riêng liên doanh mà còn của cả tập đoàn bên kia. Tất nhiên Lý Đông không ngại ngùng chia sẻ các kinh nghiệm và hiểu biết của hắn về cách thức phản ứng phù hợp cũng như sai lầm có thể gặp phải của các tập đoàn trong giai đoạn này mà đời trước hắn đã biết với Watanabe. Theo đó, càng nghe sự ngưỡng mộ và khâm phục của Watanabe cũng như toàn thể những người ngồi đây càng lúc lại là càng lớn. Có lẽ với người Nhật Bản, họ không đặt cái tôi lên quá cao trong công việc, cái mà họ coi trọng nhất chính là nhân tài, hiệu quả và sự nỗ lực cá nhân do vậy việc biểu hiện ra sự trân trọng với người khác cũng không phải là tự hạ thấp bản thân, chỉ đơn giản đó là văn hóa của quốc gia bọn họ, có thể nói tôn trọng người khác cũng là tôn trọng chính mình. Lịch sử cho thấy Nhật Bản đi từ một quốc gia nghèo nàn tài nguyên lại thảm bại sau cuộc chiến tranh thế giới lần thứ hai với hai quả bom nguyên tử tàn phá tới vị thế một cường quốc hôm nay là có thể tính tới mặt tính cách này của dân tộc bọn họ. Rõ ràng nhất cho điều này chính là Nhật có thể gạt đi tư thù với Mỹ để nhận sự trợ giúp về mặt tài chính nhằm khôi phục lại đất nước, cho tới ngày nay khi đã mạnh mẽ đứng được trên đôi chân của mình, Nhật vẫn không hề lật lại hận thù, vẫn là một trong những đồng minh thân cận nhất của Mỹ tại khu vực Đông Bắc Á hòng chống lại âm mưu bành trướng của một quốc gia mới nổi khác.
Hai bên phái đoàn thảo luận đầy tính hợp tác liên tục hơn bốn tiếng đồng hồ xuyên qua cả giờ ăn trưa thì cuộc họp mới kết thúc. Sau khi tham dự bữa cơm tiếp đón của Kỷ nguyên mới tại Sun Peninsula Resort, phái đoàn Toyota cũng được bố trí nghỉ luôn tại đây. Theo lịch trình, sáng mai phái đoàn sẽ tiếp tục được Trần Hàng bố trí đi thăm và giới thiệu một loạt công ty con của Kỷ nguyên mới trước khi lên chuyên cơ trở lại Nhật Bản vào buổi chiều tối. Đây là một nghi thức ngoại giao có dụng ý được Trần Hàng sắp đặt nhằm cho đối tác bằng vào cảm quan trực tiếp đánh giá được sức mạnh của tập đoàn từ đó càng tạo thêm niềm tin và vị thế của đối tác vào Kỷ nguyên mới.
Dĩ nhiên các công tác tiếp đón sau đó này, Lý Đông sẽ bàn giao lại cho đội ngũ cấp dưới. Tạm biệt Watanabe cùng các cộng sự, Lý Đông liền lái xe trở về nhà riêng tại khu dân cư Vạn Xá. Không hiểu sao, Lý Đông rất thích ở tại căn nhà này thậm chí hắn còn cảm thấy hài lòng hơn cả khi sinh hoạt tại Đông gia Biệt thự. Có lẽ với Lý Đông, sự đơn giản luôn là thoải mái nhất.
Hài lòng với sinh hoạt của mình có điều Lý Đông lại quên mất rằng, với thân phận của hắn bây giờ, sự đơn giản có khi lại là một sự xa xỉ và phải trả bằng một cái giá nào đó. Điều này cũng đơn giản như một ngôi sao giải trí chẳng hạn, nếu bọn họ muốn làm những việc thông thường như một chuyến ra ngoài mua sắm hoặc du lãm công viên cũng cần bố trí và sắp đặt rất kỹ càng và tốn kém vậy.
**********************************
11h 45’ tối hôm đó
Trên trục đường dẫn tới nơi ở của Lý Đông và cách cổng khoảng năm mươi mét, một chiếc xe Santafe màu đen đang đỗ lại. Nhìn từ bên ngoài nó không có gì khác biệt với một số chiếc xe cũng đang đỗ gần đó. Tuy vậy vào lúc này trong xe đang có những ánh mắt sắc lạnh không ngừng mà nhìn chằm chằm vào chiếc Mercedes đỗ ngay sát cổng ra vào căn nhà có hàng dây hoa leo trước cổng.
Không gian tĩnh mịch thêm chừng năm phút nữa thì bất ngờ từ đầu con ngõ, một xe đẩy bán hàng dạo chợt xuất hiện. Người đàn ông phía sau vừa khó nhọc đẩy chiếc xe cồng kềnh to gấp mấy lần cơ thể ốm yếu vừa cất giọng phát ra những tiếng rao hàng khàn đục:
- Ngô, khoai, sắn đây! Ai mua đi!
Có lẽ tiếng rao quá yếu ớt khiến không ai nghe thấy hoặc đơn giản là không ai quan tâm nên dọc hai bên tuyến phố cũng chẳng có tiếng người nào phản ứng với lời rao hàng của lão. Mặc điều đó, chiếc xe vẫn chậm rãi lăn bánh về phía trước, khi đi ngang qua chiếc Mercedes, như nhận ra phía trong xe có người, người bán hàng liền dừng lại rồi giơ tay gõ nhẹ cửa kính buồng lái.
Cửa kính mau chóng hạ xuống, một gương mặt người thanh niên lộ ra hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Người bán hàng khẽ kéo khẩu trang hiện ra một khuôn mặt già nua khổ sáp, người khác nhìn vào rất dễ gợi nên sự thương cảm. Ông lão lên tiếng:
- Cháu mua giúp ông vài cái bắp hoặc củ khoai. Từ tối tới giờ ông chưa bán được gì, cháu mở hàng giúp ông, ông lấy giá rẻ cho.
Nói xong ông lão không chờ người thanh niên trả lời, đưa tay mở nắp nồi hấp trên xe, cầm lên một bắp ngô luộc đang bốc khói nghi ngút đưa trước mặt người thanh niên nói:
- Cháu xem, bắp rất non, ăn ngọt lắm! Mua giúp ông nhé!
Người thanh niên đang định từ chối ông lão nhưng nhìn ánh mắt chờ đợi của ông ta, hắn lại không nỡ. Dù sao đêm hôm khuya khoắt, một thân một mình ông lão thân già lặn lội kiếm miếng cơm manh áo thật không dễ dàng gì. Khi anh ta đang phân vân thì phía bên ghế phụ có người lên tiếng:
- Bình, mua giúp cụ vài cái bắp đi!
Nghe ra là lời của vị tổ trưởng, người thanh niên gật đầu rồi nhìn ông lão:
- Vậy cụ để cho cháu năm bắp đi!
Ông lão tỏ vẻ mừng rỡ vội vàng lấy túi bóng rồi nhanh chóng xếp năm bắp ngô vào túi đưa cho người thanh niên.
Người thanh niên tên Bình nhận lấy túi bắp nóng hổi đang không ngừng bốc ra hương thơm dịu nhẹ sau đó hỏi:
- Hết bao nhiêu tiền cụ ơi?
- Mười lăm nghìn cháu ạ! – Ông lão đáp.
- Đây, gửi cụ! Không cần trả lại tiền thừa đâu!
Bình lục lọi từ trong ví ra tờ hai mươi nghìn đưa cho ông lão.
Ông lão cầm tiền rối rít nói:
- Cảm ơn cháu!
- Không có gì! Chúc ông bán được nhiều hàng!
- Uhm… chào cháu!
Ông lão gật đầu, cẩn thận vuốt lại tờ tiền cất vào túi rồi quay lại xe hàng tiếp tục cặm cụi đẩy về phía trước.
Bình đóng cửa kính, cầm túi bắp để lên mặt kệ phía trước xe, hắn cũng không có ý định dùng túi bắp này, mua chủ yếu để ủng hộ ông cụ mà thôi. Thân là vệ sĩ chuyên nghiệp, những người ở đây đều được đào tạo để biết không nên ăn bất cứ thứ gì lạ trong suốt quá trình làm nhiệm vụ. Bị hạ độc chưa nói đến nhưng nếu ăn nhầm thực phẩm bẩn dẫn tới chột dạ phải bỏ lỡ vị trí canh gác thì thật không tốt lắm.
Nói là vậy nhưng túi ngô này quả thật trông khá là hấp dẫn, hạt mẩy bóng, non và đều, từng bắp từng bắp nóng hổi bốc lên từng làn khói mỏng manh dưới ánh đèn đường chiếu rọi.
- Ngô này giống gì mà thơm quá nhỉ?
Bình lên tiếng khen ngợi.
- Uhm… giờ nhiều giống ngô mới được nhập về lắm. Hôm nọ nhà tôi được biếu một cân cà chua ngoại, ăn cũng rất thơm và ngọt.
Một người ngồi ghế sau gật gù cho ý kiến.
Bình cười nói:
- Vâng! Công nghệ bây giờ quả là phát triển, sản phẩm ngày càng phong phú và có chất lượng cao hơn.
- Ừ… nhưng tôi vẫn thích những sản phẩm tự nhiên hơn. Đọc báo thấy bảo sản phẩm lai tạo giống cũng chưa hẳn an toàn đâu.
- Vậy ạ… em thì cứ ăn ngon là thích rồi, cũng không để ý nhiều đến tin tức như vậy.
- Ha ha… tôi cũng chỉ đọc biết như thế còn thực tế như thế nào thì chịu.
- ….
Trong xe, những tiếng trao đổi đời thường vang lên như để xua đi cái tĩnh mịch của đêm khuya dài thanh vắng. Có điều thật không ngờ tới là vào lúc này, chưa tới một phút kể từ khi ông lão đi những người trong xe bắt đầu cảm thấy tinh thần mơ mơ hồ hồ, hai mắt díp lại như có ngàn cân chì đeo vào mí mắt. Thậm chí ngay cả người tổ trưởng vốn có định lực rất mạnh cũng không tự chủ được mà theo những người đồng đội từ từ gục xuống, không hề có một chút kháng cự.
Trên chiếc Santafe phía xa, Liệt Ưng đang dùng ống nhòm hồng ngoại mà theo dõi tình hình trong chiếc xe Mercedes phía trước. Khi đã phát hiện ra diễn biến đúng như kế hoạch hắn nhếch mép cười:
- Ha ha… Mê hương Miêu cương quả nhiên danh bất hư truyền. Một khi đã hít đủ lượng cần thiết thì đến cả một con gấu cũng ngay lập tức gục xuống.
Nói xong, Liệt Ưng quay đầu nhìn tên đồng bọn nói:
- Bọn vệ sĩ canh gác ngoài cửa đã bất tỉnh. Lập tức thông báo cho Phi Ưng hành động.
Tên thuộc hạ gật đầu:
- Vâng, đại ca!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...