Lục Thời Hoan cười cười không nói tiếp.
Nhưng Chúc Khiêm nói cô là tiểu thanh mai của Ôn Cẩm Hàn, xưng hô này lại làm cho sắc mặt cô nhuộm đỏ vài phần, có chút dấu hiệu nóng lên.
Cô luôn cảm thấy xưng hô "Tiểu Thanh Mai" này, có chút thân mật ái muội, làm cho người ta thẹn thùng.
Lục Thời Hoan trầm mặc cũng không làm cho miệng Chúc Khiêm dừng lại.
Anh ấy còn đang lải nhải: "Các người nói với mị lực nhan sắc của đội trưởng, mà đến nay còn chưa có được bạch nguyệt quang, có phải là bạch nguyệt quang kia đã chết rồi hay không?”Mấy thành viên khác trong nhóm ngồi cùng bàn cũng gật đầu, chỉ có Lục Thời Hoan, nói tiếp một câu: "Cũng có thể đối phương đã kết hôn.
”Cô cũng chỉ là thuận miệng nói, suy đoán lung tung, không có đáp án.
Nhưng Ôn Cẩm Hàn dẫn đầu thành viên của tiểu đội, lại không ai biết như thế nào, cả đám đã bắt đầu bi thương thay Ôn Cẩm Hàn.
"Đội trưởng thật đáng thương.
”"Không có việc gì, trở về tôi sẽ giới thiệu em họ của tôi cho đội trưởng.
”"Giới thiệu cái rắm, đội trưởng lại không thích em họ của cậu.
”"Anh ấy thiếu chính là người khiến anh ấy động lòng, lại không thiếu người động lòng vì anh ấy.
”Lục Thời Hoan cảm thấy bọn họ nói chuyện rất thú vị, cô nhai kỹ chậm nuốt, khóe miệng trước sau hiện lên ý cười nhạt, cho đến khi giọng nói Ôn Cẩm Hàn từ đỉnh đầu cô rơi xuống.
"Các người rất nhàn rỗi phải không?" Giọng nam trầm thấp, không hiểu sao lại có loại lực uy hiếp, ngay cả Lục Thời Hoan cũng thu lại nụ cười, cẩn thận từng li từng tý.
Cô không dám quay đầu lại nhìn người đàn ông phía sau, lặng lẽ thẳng lưng, mắt nhìn lỗ mũi ăn cơm.
Mấy người Chúc Khiêm bị bắt phải, mỗi người đều trở nên ngoan ngoãn, âm thanh so với vừa rồi cũng nhỏ hơn rất nhiều, giống như quả bóng bay bị đâm, chậm rãi xẹp xuống, rốt cuộc bành trướng không nổi.
"Đội trưởng, chúng tôi sai rồi.
" Chúc Khiêm dẫn đầu nhận sai, anh ấy đã thấy ánh mắt Ôn Cẩm Hàn rơi vào trên người Lục Thời Hoan.
Anh ấy hiểu lầm gì đó, nên vội vàng giải thích: "Thời Hoan cô ấy không hề nói gì, thật sự, cô ấy không hiểu nhiều chuyện của anh bằng chúng tôi.
”Lục Thời Hoan rất cảm kích Chúc Khiêm vào thời điểm này còn muốn xóa bỏ phần ân tình này của cô, lặng lẽ liếc mắt nhìn Chúc Khiêm một cái.
Tuy rằng động tác rất nhỏ, nhưng vẫn không thể thoát khỏi ánh mắt Ôn Cẩm Hàn.
Anh trầm mặc nhìn lướt qua mấy người đang ngồi, rồi đặt khay thức ăn trong tay ở vị trí trống bên cạnh Lục Thời Hoan.
Sau khi Ôn Cẩm Hàn ngồi xuống, áp lực của Lục Thời Hoan càng lớn, cô rất hối hận vừa rồi đã cùng bọn Chúc Khiêm bàn luận về anh.
"Anh Cẩm Hàn, anh đừng tức giận, chúng tôi chỉ là quan tâm anh thôi.
” Cuối cùng Lục Thời Hoan vẫn lấy hết dũng khí, quay đầu nhìn Ôn Cẩm Hàn một cái.
Ánh mắt lóe ra kia đã để lộ sự bất an của cô, giống như con thỏ trắng bị kinh hãi, mà Ôn Cẩm Hàn lại là con sói xám lớn đang làm cô sợ.
Anh rất bất đắc dĩ: "Anh không hề tức giận.
"Chỉ là anh không vui khi bọn Chúc Khiêm nói bậy bạ ở trước mặt Lục Thời Hoan, anh cảm thấy sở dĩ bọn họ có thời gian ở chỗ này nói chuyện phiếm, là bởi vì cường độ huấn luyện buổi sáng còn chưa đủ, cho nên Ôn Cẩm Hàn dự định buổi chiều lại tăng thêm mấy hạng mục huấn luyện.
Ôn Cẩm Hàn nói chuyện với Lục Thời Hoan, giọng điệu luôn không tự giác trở nên ôn nhu, cùng tác phong mạnh mẽ thường ngày của anh cách nhau một trời một vực.
Chúc Khiêm ở bên cạnh nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.
Nếu không phải anh ấy tận mắt nhìn thấy, chỉ sợ rất khó tin Ôn Cẩm Hàn có thể ôn nhu kiên nhẫn nói chuyện với một cô gái như vậy.
Dù sao cũng là em gái hàng xóm thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, đãi ngộ quả nhiên không giống với những người khác phái khác.
"Đội trưởng, vừa rồi Lục Thời Hoan nói hôm nay lại có mấy người hâm mộ yêu thích anh, đưa đồ tới cho anh.
" Chúc Khiêm ăn một miếng lớn, thuận miệng nói ra một miệng.
Ngược lại nhắc nhở Lục Thời Hoan, cô buông bát đũa xuống làm bộ muốn đứng dậy: "Đúng rồi, những món quà kia em đều thay anh nhận lấy, đang đặt ở vị trí làm việc của em, bây giờ em đi lấy cho anh.
”Ôn Cẩm Hàn nhanh tay lẹ mắt, bắt lấy cánh tay cô, giữ người lại: "Không vội, cơm nước xong trước.
”Trong khay cơm của Lục Thời Hoan, đồ ăn mới hết một phần ba, có thể thấy được cô cũng không ăn bao nhiêu.
Hơn nữa Ôn Cẩm Hàn chú ý tới, mướp đắng xào thịt trong khay cơm Lục Thời Hoan cũng không đụng qua, khoai tây thái sợi ớt xanh ngược lại đã thấy đáy, mặt khác sườn kho cũng ăn được.
Vì thế Ôn Cẩm Hàn đi lấy thìa sạch lại đây, múc từng thìa từng muỗng sườn kho tàu của mình vào khay cơm của Lục Thời Hoan.
Những người khác ngồi trong bàn dài đều nhìn anh, Chúc Khiêm cả kinh nửa há miệng, thật lâu mới lấy tay vịn cằm một cái, đem nó trở về vị trí cũ.
Thật sự là thấy ma rồi.
Đội trưởng lại đem sườn kho tàu yêu thích của mình chia cho người khác!Lục Thời Hoan được Ôn Cẩm Hàn hào phóng chia cho thức ăn cũng rất khiếp sợ, mặt khác còn có chút sợ hãi: "Anh Cẩm Hàn! "Ôn Cẩm Hàn đem toàn bộ sườn kho tàu cho cô, rồi đặt thìa trở lại trong mâm cơm của mình, mắt không chớp mắt bắt đầu ăn cơm, trong lúc đó chỉ nhẹ nhàng nói một câu: "Anh không thích ăn cái này, anh thích ăn mướp đắng xào thịt.
”Anh đã nói rõ ràng như vậy, cho dù Lục Thời Hoan phản ứng có chậm chạp đến đâu, lúc này cũng hiểu mình nên làm gì.
"Nếu như anh không ngại, mướp đắng xào thịt của em đều có thể cho anh, em còn chưa động qua.
”Lục Thời Hoan lấy cái thìa vừa rồi của anh, đem tất cả mướp đắng xào thịt trong khay cơm của mình cho Ôn Cẩm Hàn.
Mấy người Chúc Khiêm trơ mắt nhìn hai người bọn họ trao đổi thức ăn, rơi vào trong khiếp sợ thật sâu, khó có thể hoàn hồn.
Dù sao trong tiểu đội bọn họ quan hệ của sáu người vẫn không tệ, tuy chưa biết rõ lắm, nhưng ít nhất Ôn Cẩm Hàn thích ăn cái gì không thích ăn cái gì, bọn Chúc Khiêm vẫn biết.
Rõ ràng Ôn Cẩm Hàn thích nhất là sườn kho tàu, ghét nhất chính là mướp đắng, sao hôm nay lại ngược lại?Chẳng lẽ trước kia bọn họ hiểu sai, kỳ thật đội trưởng bọn họ thích ăn mướp đắng sao?Chúc Khiêm hỗn loạn.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...