Khóa Eo Thon


Sau khi mây bị gió thổi tan, lãnh nguyệt ngân hoa rơi xuống nhân gian.

Cuối cùng Ôn Cẩm Hàn cũng thấy rõ vẻ mặt Lục Thời Hoan, bởi vì cô tự giễu, nên anh nhíu mày.

Lục Thời Hoan và Ôn Thời Ý chia tay.

Đây đã là chuyện của nửa tháng trước, Tạ Thiển cho anh biết, cô ấy nói là chính miệng Lục Thời Hoan nói.

Lúc đó Ôn Cẩm Hàn còn có chút cảm giác không chân thật, bởi vì vào giữa ngày hôm đó, khi trên tàu anh và Lục Thời Hoan đã nói về Ôn Thời Ý, vẻ mặt cô còn hạnh phúc tràn ngập ý cười.

Đến rạng sáng hôm sau, Tạ Thiển lại nói cho anh biết Lục Thời Hoan và Ôn Thời Ý đã chia tay.

Sự thật này, Ôn Cẩm Hàn mất nửa tháng, cuối cùng cũng miễn cưỡng tiêu hóa được.

Vì thế mà anh mừng rỡ như điên, nhìn bộ dáng cô đơn và vẻ mặt bi thương của Lục Thời Hoan trước mắt, Ôn Cẩm Hàn chợt cảm thấy có chút đau lòng cho cô.

Để giảm bớt bầu không khí, người đàn ông hỏi Lục Thời Hoan: "Sao em lại ở đây?"Đây là biện pháp duy nhất Ôn Cẩm Hàn có thể nghĩ đến, đem sự chú ý của Lục Thời Hoan dời đi.


Quả nhiên là có tác dụng.

"Em đến Dung Thành làm việc, mấy năm gần đây hẳn là sẽ ở lại Dung Thành bên này.

”"Một mình sao?”"Còn có Tạ Thiển, bọn em ở chung, chăm sóc lẫn nhau.

”Ôn Cẩm Hàn hiểu rõ, anh trầm mặc một lát, lại vội vàng tìm đề tài mới: "Sau này bọn em sẽ ở nơi này?”"Đúng vậy, ký hợp đồng ba năm, nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn sẽ không dễ dàng chuyển nhà.

" Lục Thời Hoan hỏi gì đáp nấy, sau đó cô nhớ tới cái gì đó: "Đúng rồi anh Cẩm Hàn, ngày mai anh ở nhà sao?”"Sau 9 giờ tối nên ở đây, có việc gì không?”Lục Thời Hoan: "Thiển Thiển bảo em gọt trái cây đưa cho hàng xóm để làm lễ gặp mặt, lúc trước em gõ cửa nhà anh hai lần cũng không có ai trả lời, phần kia của anh ngày mai em sẽ đưa qua cho anh.

”Sở dĩ tối nay không tặng, là bởi vì Lục Thời Hoan cảm thấy hoa quả đã gọt xong sẽ không còn tươi nữa.

Cô tự mình ăn cũng được thôi, nhưng tặng người ta thật sự là không lấy ra được.

Nếu đổi lại là người khác muốn tặng anh đĩa trái cây, Ôn Cẩm Hàn tự nhiên là muốn từ chối.

Ngày thường tất cả chi phí ăn mặc của anh đều rất đơn giản, toàn tâm toàn ý đều ném vào công việc, loại công việc tỉ mỉ như đĩa trái cây này đương nhiên là không rảnh làm, ăn hay không ăn, không quan trọng.

Nhưng người đưa đĩa trái cây lại là Lục Thời Hoan, những lời từ chối kia đến bên miệng tất cả đều biến thành một chữ "tốt".

"Cứ quyết định như vậy đi.

” Lục Thời Hoan hoan nhếch môi: "Thời gian không còn sớm nữa, anh Cẩm Hàn, em về nhà nghỉ ngơi trước.

”"Anh cũng sớm nghỉ ngơi đi.

”Cô nói xong, xoay người muốn trở về phòng.

Ôn Cẩm Hàn cũng không biết mình bị làm sao, ma xui quỷ khiến gọi cô lại.

Lục Thời Hoan dừng lại nhìn về phía anh, trái tim Ôn Cẩm Hàn lại giống như đang thong dong du đãng giữa những dãy núi nhấp nhô, tốc độ rung động càng ngày càng nhanh, ngay cả nhiệt độ cơ thể cũng có dấu hiệu tăng lên.


Phế đi công phu, Ôn Cẩm Hàn mới ra vẻ bình tĩnh lấy điện thoại di động của mình ra khỏi túi quần, hỏi Lục Thời Hoan: "Anh có thể thêm em vào bạn tốt wechat được không?”Vốn dĩ Ôn Cẩm Hàn là vì chuyện này mà tâm tình phiền muộn, lúc này hỏi ra miệng, lại cảm thấy tâm tình thoải mái hơn rất nhiều.

Chính Lục Thời Hoan bị lời nói của anh làm cho kinh hãi, một lúc lâu sau mới có ý cười nhếch lên trên khóe miệng cô, giọng nói giòn tan ngọt ngào: "Có thể, em sẽ đưa số điện thoại cho anh.

”Cô còn chưa đưa, bạn tốt của Ôn Cẩm Hàn đã gửi tới.

Rõ ràng Lục Thời Hoan nghe thấy điện thoại di động được cô đặt trên bàn trang điểm trong phòng có âm báo tin nhắn wechat, trùng hợp Ôn Cẩm Hàn cất điện thoại vào túi quần, ngước mắt nhìn cô chân thành ta thiết cười: "Bạn tốt xin gửi qua, em nhớ thông qua một chút.

”Lục Thời Hoan lại sửng sốt, bởi vì cô còn chưa đưa số điện thoại di động, Ôn Cẩm Hàn sao lại! "Tạ Thiển đã cho anh số điện thoại di động của em.

” Ôn Cẩm Hàn giải thích: "Lần trước em say rượu ở quán bar, anh và anh em bọn họ đã gặp qua một lần.

”Lục Thời Hoan giật mình, cô lại nhớ tới cái gì đó, vội vàng nói với Ôn Cẩm Hàn: "Đêm đó cám ơn anh đưa em về nhà, đã làm phiền anh rồi.

”Lời nói cảm ơn này đã muộn hơn nửa tháng, Lục Thời Hoan cảm thấy có chút ngượng ngùng.

"Thực tế ngày hôm sau em có đưa dưa hấu đến nhà anh, muốn cảm ơn anh đã tới, nhưng dì nói trời vừa sáng anh đã đi rồi.

”Ôn Cẩm Hàn cười cười, mặc dù cũng không có gì cần phải giải thích với Lục Thời Hoan, nhưng anh vẫn muốn nói rõ ràng: "Sáng sớm hôm đó máy bay của anh đi Nga, tối nay vừa trở về.

”"Thì ra là như vậy, thế anh mau nghỉ ngơi đi.


" Lục Thời Hoan chỉ cảm thấy thời gian không còn sớm nữa.

Ôn Cẩm Hàn là người đi làm, còn mình là một du dân thất nghiệp tạm thời không có việc gì làm, thật sự không nên chiếm dụng thời gian nghỉ ngơi của người khác.

Hàn huyên hai câu, Lục Thời Hoan về phòng trước.

Sau khi đóng cửa sổ sát đất, cô rút dây sạc điện thoại di động của mình và nằm xuống giường.

Trước tiên cô nhấn vào giao diện của WeChat, chấp nhận lời mời gửi bạn tốt của Ôn Cẩm Hàn, cô cũng hết sức trịnh trọng sửa lại biệt hiệu cho anh —— anh Cẩm Hàn.

Đêm nay Lục Thời Hoan mơ một giấc mơ.

Từ lâu cô đã không mơ thấy mấy chuyện khi còn bé, cho dù là nằm mơ, người mà cô mơ thấy đơn giản cũng chỉ là Ôn Thời Ý và Tạ Thiển.

Còn mơ thấy Ôn Cẩm Hàn, đây là lần đầu tiên từ khi sinh ra đến nay.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận