Khó Thoát Khỏi Cố Chấp Cưng Chiều


Thẩm Thư Điềm ngước mắt chờ Trịnh Hàng nói xong, chỉ là cậu ta vừa nói một lần, đã bị một âm thanh lạnh lùng không kiên nhẫn chặn ngang, “Tránh ra.”
Âm điệu không dễ dàng cư tuyệt.
Trịnh Hàng theo tính phản xạ liền bước lên phía trước hai bước, quay đầu lại đã thấy Tả Tư Nam đầy vẻ không cam lòng đưa một cái túi nhỏ để ở trên mặt bàn của Thẩm Thư Điềm.
Góc nghiêng lạnh lùng của Tả Tư Nam, chẳng thèm nhìn cậu ta, cúi đầu lạnh lùng nói: “Sai rồi.”
“Hả?” Thẩm Thư Điềm khẽ nhếch môi đỏ, hơi mở to đôi mắt.
Cô nhận lấy, vừa mở ra xem, đã phát hiện văn phòng phẩm ở bên trong đều là của cô cả.
Vừa nãy ở trên cầu thang khí thế hung hăng văng ra câu “Ngu ngốc” liền chưa tới hai phút đã bị trực tiếp vả vào mặt của cô.
Đặc biệt Tả Tư Nam cười như không cười mà nhìn cô.
Thẩm Thư Điềm hơi quê, đôi mắt màu hổ phách ướt dầm dề mềm như bông liếc nhìn cậu một cái.
Sức nóng tràn lên gương mặt trắng nõn, lỗ tai nhỏ nhắn nhanh chóng nhiễm lên màu đỏ, ánh mắt nhàn nhạt ở dưới ánh mặt trời càng thêm vô cùng chói chang, vô cùng ngoan ngoãn đáng yêu.
Tả Tư Nam chống nửa người ở bàn học, đột nhiên cúi người xuống, lòng bàn tay ấm áp nhẹ nhàng nhéo nhéo vành tai mềm mại của cô, nhiệt độ truyền đến, có chút nóng.
Cậu hơi nhướng mày, mi dài rũ xuống chú tâm nhìn cô, một âm thanh trầm thấp mang theo sự đùa giỡn, âm cuối câu theo, “Xấu hổ như vậy?”
Âm thanh không lớn, từ trong môi mỏng chậm rãi tràn ra tới, chỉ có hai người nghe thấy.
Thẩm Thư Điềm xù lông rồi, giương mắt trừng cậu, như một con thú nhỏ hăng hung mà đánh tay của cậu, sức lực cũng không có khống chế được.
“Bang” một âm thanh vang lên thật lớn.
Không khí bỗng chốc dừng lại, sau khi một trận tiếng hít hơi hoảng sợ, phòng học bỗng chốc yên tĩnh ngay cả đến âm thanh của cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy được.
Bọn họ nhìn thấy cái gì, hoa khôi đánh Thái Tử Gia rồi!
Tuy là Thái Tử Gia động tay trước, nhưng cô lại đánh trả rồi! Không cần mạng nữa sao!?
Xong rồi, bọn họ sắp nhìn thấy Thái Tử Gia đánh phụ nữ rồi sao? Có nên ngăn cản không? Nhưng mà bọn họ sợ chứ!
Tất cả mọi người hận không thể thu lại thành một đoàn, biến mất ngay tại chỗ.
Tả Tư Nam chầm chậm đứng lên, nghiêm mắt, tròng đen trong mắt trầm thêm hai phần, hình như có gió lốc sắp càn quét đến.
Tay của Tả Tư Nam vô cùng xinh đẹp, là trắng lạnh lẽo, các khớp rõ ràng, thon dài như ngọc, móng tay cắt sửa tròn trịa trắng nõn, vô cùng gợi cảm.
Đáng tiếc lúc này đôi tay xinh đẹp đã đỏ lên cả một mảnh, giống như là trên một tác phẩm mỹ thuật tinh xảo có tỳ vết vậy.
Nhìn thôi đã rất đau rồi.
Thẩm Thư Điềm trong nháy mắt đã sợ rồi, lỗ tai héo ủ rũ, sức lực không đủ nói: “Tôi cũng đau chứ.”
Nói xong còn mở ra lòng bàn tay trắng nõn nà đưa cho cậu xem.

Quả nhiên, nhiễm lên một phiến hồng tương tự như vậy, lại phối hợp thêm ánh mắt dịu dàng của người con gái, càng thêm đáng thương.
Quả nhiên thu hoạch được một lượng lớn ánh mắt đồng tình, không ít người tinh thần can đảm đi lên phía trước
Vốn dĩ Trịnh Hàng luôn chú ý, trong lòng căng thẳng, nhanh chóng tiến lên hai bước, có một loại tư thái bảo vệ, “Cậu ấy cũng không phải cố ý đâu.”
Hàng mi dài của Tả Tư Nam di chuyển, tầm mắt trầm lãnh mà liếc mắt nhìn cậu một cái, âm thanh mang theo một tầng băng. 
“Liên quan gì đến cậu?”
“Cút ra.”
Nhiệt độ không khí trong nháy mắt hạ xuống mấy độ, toàn bộ hít thở không thông.
Thẩm Thư Điềm đương nhiên không nằm trong bầu không khí này, ấn tượng mà Tả Tư Nam cho cô trong thời gian này vẫn vô cùng không tồi, cô không quá sợ cậu, cũng không phát hiện sự thay đổi cảm xúc của mọi người, không quá sóng to gió lớn.

Nhìn thấy đôi tay phiếm hồng, cô vẫn là có một chút áy náy.

Cô thật ra có một chút tay khống, cảm thấy tay của cậu đẹp rất lâu rồi.
Vì vậy áy náy vẫn là có chứ.

Đương nhiên, chỉ có một chút!!
Cô dứt khoát nắm lấy tay của cậu, mềm mại nói: “Để tôi thổi thổi cho cậu?”
Tay nhỏ mềm mại nắm lấy ngón tay của cậu, Tả Tư Nam hơi giật mình, xúc cảm ở lòng bàn tay vô cùng mềm mại, làm cho người ta nhịn không được mà xoa bóp thưởng thức.
Cô gái cúi đầu, khuôn mặt trắng nõn chu lên, môi đỏ khẽ nhếch, rất là có lệ mà thổi hai cái, sau đó rất có khí chất mà ném ra.
Hừ, ai kêu cậu nhéo lỗ tai của cô trước.
Tả Tư Nam thật ra là vô ý, vừa khi nãy cô gái đánh tay cậu, trong lòng của cậu không hề có một chút nào tức giận, nhìn thấy được vẻ tức giận của cô thậm chí ở trong lòng có một chút buồn cười.
Chỉ là cậu vẫn còn chưa sắp xếp xong cảm xúc trong lòng, người con trai không biết sống chết này đã đi tới, chân mày của cậu trong nháy mắt đã nhuốm đầy lệ khí cùng với sự không kiên nhẫn.
Cậu chưa bao giờ là quân tử gì cả càng không thèm để ý đối mặt với người đối với bản thân không hài lòng sử dụng thủ đoạn gì.
Chỉ là, hành động tùy hứng hay thậm chí là kỳ dị của người con gái đã làm cho cậu không xù lông.
Còn cậu, đột nhiên lo lắng sẽ dọa cho cô sợ.
Tả Tư Nam thu lại kinh ngạc ở trong lòng, nhàn nhạt rũ hàng mi dài xuống, cười nhạo một tiếng, vô cùng tản mạn, “Chị ngược lại gan lớn như vậy.”
Gương mặt của Thẩm Thư Điềm phồng lên, tức giận mà chọc chọc tay của cậu, “Huề nhau.”
Tả Tư Nam trầm mặc, nhìn người con gái chăm chú một hồi lâu, hơi cong môi, “Được.”
Một tia dung túng không dễ dàng phát hiện, hai người ai cũng không phát hiện.
Chỉ là những người khác trong lớp học, đều cảm thấy thế giới này ảo diệu rồi.
Thẩm Thư Điềm vui vẻ, thỏa mãn, trong lòng cũng không còn tức nữa.
Cô từ trong ba lô lấy ra phần văn phòng phẩm kia của Tả Tư Nam, nghĩ nghĩ, hướng vào trong hộc bàn sờ sờ hộp kẹo.
Tuỳ tay nắm một chút kẹo Alpenliebe, trực tiếp để vào trong túi, ngược lại quên suy xét xem cậu có ăn hay không.
Tả Tư Nam chú ý tới động tác của cô, dừng lại một chút, rốt cuộc vẫn là không có ngăn lại.
“A.” Thẩm Thư Điềm ngẩng đầu, ý cười rực rỡ trên mặt một lần nữa, giọng nói ngọt ngào, “Phiền cậu đưa lên tới đây.”
“Ừm.” Tả Tư Nam không chút để ý gật đầu, đột nhiên tiến tới bên tai của cô, không rõ ý muốn, “Chú ý đàn ông bên cạnh, đừng có ngốc như vậy.” 
Thẩm Thư Điềm: “…”
Cái quái gì? Bây giờ cô đối với chữ này vô cùng mẫn cảm.
Tả Tư Nam cầm đồ, cũng không còn ở trong đây nữa, trực tiếp đi ra khỏi phòng học.
Thẩm Thư Điềm lấy văn phòng phẩm của bản thân để vào trong học bàn, nhìn thoáng qua hộp kẹo một cái, cô lại không cẩn thận toàn bộ kẹo đều đưa hết cho cậu.
Tức!
Trịnh Hàng xoay người lại, “Thư Điềm, vừa rồi cậu đưa cho cậu ta cái gì vậy?”
Thẩm Thư Điềm tuỳ ý nói: “Alpenliebe đấy!”
Trong ngữ khí của Trịnh Hàng có một tia thăm dò, “Sao cậu không cho mình.”
“Không cho được, mình…….”
Trần Ngữ Trúc dùng sức kéo cánh tay của Thẩm Thư Điềm, cảnh cáo nói: “Long Bá Vương đến rồi.”

Thẩm Thư Điềm nhìn thấy, quả nhiên thấy thầy đi lên bục giảng.
Long Bá Vương là giáo viên môn toán của lớp bọn họ.

Toán học dạy tốt, nhưng người lại vô cùng nghiêm khắc, Thẩm Thư Điềm đối với ông ấy có chút nhút nhát.
Cô nhanh chóng ngồi ngay ngắn, lật sách giáo khoa ra, trong nháy mặt không nhớ tới phải trả lời câu hỏi của Trịnh Hàng.
Ý cười trên mặt Trịnh Hàng nhạt xuống, cũng cúi đầu xuống tìm sách giáo khoa giống như vậy.
Đáng tiếc Long Bá Vương đã chú ý đến hành động của Thẩm Thư Điềm, ánh mắt thẳng tắp luôn nhìn cô.
Độ cong khoé miệng của Thẩm Thư Điềm kéo đến đường thẳng, ho nhẹ một tiếng, biểu cảm nghiêm túc mở ra số trang của sách luyện tập.
Chỉ tiếc là vẫn như cũ không thể thoát được, Long Bá Vương nhìn cô gần mười giây, cầm cây thước thẳng dài gõ gõ mặt bàn, “Thẩm Thư Điềm lên bảng làm bài câu hai mươi bốn đi.”
Thẩm Thư Điềm: “………..”
Mèo con Thẩm giả vờ đáng thương.
*
Tả Tư Nam không nhanh không chậm đi từ lầu năm xuống dưới, tiếng chuông reo vào lớp đã vang lên từ sớm.
Bước đi của cậu thong dong bình tĩnh, vừa bước xuống lầu ba, đã nghe thấy một trận tiếng bước chân dồn dập chạy như điên, đạp đạp đạp từ dưới lầu truyền đến.
Ngược lại khi cậu đi một bước thì dừng lại, còn có âm thanh của cơ thể va chạm.
“Mẹ, lên lớp thôi, cậu dừng lại làm cái gì? Đụng trúng mũi của mình rồi?”
Một âm thanh nhỏ đi rất nhiều, “Mình cũng không muốn đây, ngược lại cậu nhìn xem đi.”
“Nhìn cái gì mà nhìn, con mẹ nó….”
Âmthanh đột nhiên im bặt.
Ồn ào quá đi.
Tả Tư Nam cau này không kiên nhẫn mà đi xuống nhìn lướt qua, ánh mắt lạnh lùng như băng.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, tựa hồ đều có thể nghe được tiếng vài người trong lòng run sợ nuốt nước bọt, cùng với tiếng tim đập sắp phá tan lồ ng ngực.
Một nam sinh cầm ly trà sữa đụng vào bạn học bên cạnh, khiếp đảm nói: “Chúng, chúng ta đi mua nữa, đi mua một ly?”
“Mua? Mua một ly?”
“Cậu, cậu cảm thấy sao?”
“Mình,” âm thanh của khóc thương “Con mẹ nó mình cũng không biết nữa.”
…..
Lại mua nữa thì cả lớp có thể mỗi người đều có một ly rồi.
“Nhưng mà vào tiết rồi.”
“Tiết của con cọp cái.”
“Phải, phải phạt đứng đấy.”
“Cọp cái đáng sợ hay là Thái Tử Gia đáng sợ?”
Bọn họ liếc mắt nhìn nhau một cái.


không hẹn mà cùng nhau đưa ra đáp án giống nhau, đều cùng là trong lòng tâm như tro tàn mà chấp nhận số phận rồi.
Mua thì mua đi.
Khóe miệng của Tả Tư Nam hơi thu lại, âm thanh lớn như vậy, là chê cậu nghe thấy không đủ rõ ràng hay sao?
Nhưng mà hiện tại tâm trạng của cậu ổn, cậu quay đầu, hờ hững hướng về phía lớp học đi vào.
Vài người ngơ ngác nhìn cậu biến mất ở góc tường, trong mắt không thể tưởng tượng được.
“Trốn thoát rồi sao?”
“Hình như vậy.”
“Hôm nay may mắn quá, mình phải nhớ về nhà cúng Bồ Tát, cảm ơn sự phù hộ của Người.”
“Nói gì mà nói, còn không mau đi.

Tiết này là tiết của con cọp cái đấy!”
“Đi mau đi mau.”
Buổi chiều tan học.
Sau khi Thẩm Thư Điềm trở về biệt thự đã thay một bộ trang phục vận động đơn giản.

Thuận tiện cột hai củ tỏi nhỏ, đáng yêu vô cùng, thời tiết này quá nóng rồi.
Bên ngoài biệt thự có một cái hồ nước cỡ lớn, xung quanh các phương tiện công cộng đầy đủ hết, xây trong vô cùng đẹp mắt, phong cảnh lại tốt.
Lúc này là hoàng hôn, ánh sáng màu vàng nhẹ rực rỡ hơn cả nữa khung trời, gió ấm thổi đến, vô cùng thích thú.
Không ít người sẽ trong thời gian này đến đây vận động.
Trong khoảng thời gian này Thẩm Thư Điềm thường xuyên đến đây chạy bộ, cô không quen phòng tập gym trong biệt thự, không khí yên ắng ở nơi đây làm cho tâm trạng của cô thư giãn hơn.
Sau khi chạy hai vòng, trên cơ thể của Thẩm Thư Điềm không khỏi cảm thấy có chút nóng rồi.

Cô dừng lại, dọc theo bên hồ vừa tản bộ vừa thư giãn cơ thể.
Một hình bóng màu trắng nhỏ nhắn ở ngay trước mặt của Thẩm Thư Điềm lướt qua, bay nhanh vào trong lùm cây.
Bước chân của Thẩm Thư Điềm dừng lại, do dự một hồi, vẫn là hướng về bên đó đi qua. 
Cô nhón mũi chân thật cẩn thận mà hướng vào trong xem, nhìn thấy một gót chân nhỏ lông xù xù trốn ở dưới gốc cây, Thẩm Thư Điềm gỡ lá ra, mới phát hiện là một con mèo trắng dơ bẩn.
Lông rất dài, nhưng vô cùng ốm, dường như chỉ còn lại xương thôi.

Nó co rút lại cơ thể đề phòng mà nhìn cô, lông cũng rụng không ít, vô cùng thê thảm, hướng về phía cô nhe răng kêu.
Thẩm Thư Điềm sửng sốt một hồi lâu, bởi vì vô tình phát hiện ra răng của nó rõ ràng mất đi một chiếc, điều này khiến cho tư thể dữ tợn của có thêm hai phần buồn cười cùng với đáng thương.
Thẩm Thư Điềm học tiếng mèo kêu hướng về phía nó kêu hai tiếng, ngược lại nó lại co rút lợi hại hơn, đôi mắt màu xanh lam càng thêm cảnh giác.
Bụng của nó lép xẹp, cơ thể không ngừng run rẩy, dường như sắp muốn ngã xuống rồi.
Trong lòng Thẩm Thư Điềm có chút lo lắng, quay người hướng về siêu thị gần biệt thự nhất chạy nhanh qua đó.
Thẩm Thư Điềm rất ít tiếp xúc với mèo, cũng không hiểu mấy nó cần cái gì.

Cô cứ theo sự hướng dẫn của người bán hàng mua một túi nhỏ thức ăn cho em và đồ hộp mèo cùng với một bình nước.
Lại chạy về lại, mèo con vẫn còn ở đó, chỉ là bây giờ đang đáng thương vô cùng ở nơi đó li3m lông, khi nhìn thấy Thẩm Thư Điêm lần nữa, một lần nữa cảnh giác lên.
Thẩm Thư Điềm nhìn hai cái, trong lòng càng thêm lo lắng.

Cô ngồi xổm xuống mở đồ hộp mèo ra, để cẩn thận thức ăn cho mèo.

Cành cây tương đối rậm rạp, Thẩm Thư Điềm cẩn thận nhẹ nhàng đẩy đồ hộp mèo vào trong, cách lớp lá cây hướng về phía nó lộ ra ý cười lấy lòng.
Nhưng mà hiển nhiên nó hoàn toàn không hiểu, hơn nữa đối với cô có ý địch thù rất nặng.

Thẩm Thư Điềm nghĩ nghĩ, biết là cô ở đây nó sẽ không ăn đâu.
Cô đi dạo vòng quanh bờ hồ một vòng, khi quay về lại, thức ăn cho mèo và đồ hộp đều không có động đậy, còn mèo trắng đã không còn ở vị trí đó nữa.
Tâm lý đề phòng quá nặng rồi, có lương thực cũng không muốn ăn.

Nhưng sắc trời đã tối rồi, cô cũng nên quay về rồi.
Phân vân một lúc, Thẩm Thư Điềm cầm đồ hộp mèo, dùng tay chống đỡ nhánh cây, khó khăn từ trong khe hở chui vào.
Vẫn còn đặt ở ngoài, nói không chừng rất nhanh đã bị dì lao công dọn mất đi rồi.
Đem thức ăn cho mèo và đồ hộp đều để ở bên cạnh lông trắng.

Cô cũng không chắc rằng mèo trắng có quay lại hay không, nhưng mà vẫn là để lại đi.
Thẩm Thư Điềm lại chui ra ngoài, trước khi sắc đêm đến quay về lại biệt thự Tả gia.
Tả Tư Nam đã trở về rồi, chỉ đứng bên cánh cửa quan sát canh xanh ở bên cạnh, ở nơi đó không biết từ khi nào đã đặt một chậu hoa đang nở rất rực rỡ.
Thẩm Thư Điềm không nhận ra được đó là cây gì, cô cũng chưa thấy qua, nhưng mà không ngăn cản được cô cảm thấy rất xinh đẹp.
Khoảnh khắc Tả Tư Nam nhìn thấy cô, khuôn mặt tuấn tú điềm đãm lập tức hiện lên ý cười, đôi mắt đào hoa hẹp dài vô cùng động lòng người.
Thẩm Thư Điềm không thể hiểu được, gương mặt hơi phồng lên buồn bực nói: “Làm sao vậy?”
Tả Tư Nam đưa thẳng một ngón tay lên lắc lắc, giống như khích lệ vậy, “Chị à bây giờ rất đẹp.” Nhưng mà ý chế nhạo vô cùng rõ ràng
Nói xong còn tiện tay cầm lấy một cây kéo nhỏ, cắt bộ đoá hoa xuống, nhanh chóng cài lên củ tỏi nhỏ phía bên phải đầu của Thẩm Thư Điềm.
Thẩm Thư Điềm không rõ nguyên do, sờ sờ đầu, trong tay lấy ra điện thoại, mở camera ra.
Bởi vì dính cành cây, củ tỏi của cô có rơi chút rồi, rối chút rồi.

Củ tỏi nhỏ bên trái của cô còn cắm một nhánh cây nhỏ, trên nhánh cây còn có một chiếc lá xanh nhỏ, giống như một lá cờ nhỏ vậy.
Bây giờ bên phải còn cắm thêm một đoá hoa, tóm lại phải nói, thô bạo rồi.
Tả Tư Nam dựa nửa người vào trên tường, cúi đầu xuống, tóc đen mềm mại buông xuống, chặn mất đôi mắt đào hoa mê người kia, cậu rầu rĩ mà cười, âm thanh trầm trầm thấp thấp vô cùng mê hoặc người.
Đáng tiếc là bây giờ nghe thấy trông vô cùng thiếu đòn, Thẩm Thư Điềm chu miệng lên, không vui vẻ lấy cành cây cùng với hoa đều tháo xuống, giống như phẫn nộ hướng vào trong lòng của Tả Tư Nam mà ném.
Tả Tư Nam cũng không tức giận, thậm chí tốt tính giơ tay xoa xoa mái tóc mềm mại của người con gái, đem cành cây tuỳ ý quăng vào trong thùng rác, xoay người hướng về phía sô pha đi tới.
Thẩm Thư Điềm bĩu môi đi theo phía cậu đi qua, ngồi vào sô pha ở bên cạnh Tả Tư Nam.
Bây giờ cô mệt quá rồi.
Lúc này cô mới phát hiện, trên mặt bàn để rất nhiều văn kiện, vài quyển dày cộm.
Mở máy tính ra, bảng biểu và chữ viết chằng chịt rậm rạp.

Thẩm Thư Điềm chỉ nhìn thoáng qua một cái, liếc thấy ba chữ bảng kế hoạch nhanh chóng thu vào trong mắt.
Nhưng mà trong lòng vẫn là cảm thấy có chút kỳ quái.
Tả Tư Nam chậm rãi mà ngồi dựa vào sô pha, thoáng nhìn sắc mặt của Thẩm Thư Điềm, lười biếng mở miệng, “Chị tò mò sao?”
Thẩm Thư Điềm nhanh chóng lắc đầu.
Ta Tư Nam cũng không để ý nữa, tuỳ tính đem tay đặt ở một bên, âm thanh lạnh lùng, “Ai kêu Tả Kỳ là một tên phế vật chứ.”
Thẩm Thư Điểm kinh ngạc mà ngẩng đầu, cùng với ánh mắt của Tả Tư Nam đụng vào nhau.
Lần đầu tiên nhìn thấy rõ ràng sự lạnh lùng trong ánh mắt của Tả Tư Nam..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận