Khó Thoát Khỏi Cố Chấp Cưng Chiều


Thẩm Thư Điềm do dự, không biết hiện tại có nên đi vào hay không, dù sao thì nhìn thế này có thể là một cơ hội tốt để cho bọn họ bồi dưỡng tình cảm.
Thẩm Thư Điềm đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, kiễng lên liếc nhìn một cái, vừa vặn nhìn thấy bác sĩ đang đâm kim tiêm vào, da gà trên người cũng theo đó mà nổi lên, cô cũng rất sợ tiêm.
Nhìn thôi cũng thấy đau rồi.
Tướng Quân không giãy giụa, móng vuốt bị bác sĩ nắm lấy cũng không rút lại.
Từ góc độ này Thẩm Thư Điềm không thể nhìn thấy cái đầu nhỏ xù lông của nó đang chôn sâu ở trong cánh tay của Tả Tư Nam.
Nam bác sĩ rút kim tiêm ra, khóe miệng mang theo nụ cười động viên, lúc đóng lúc mở giống như đang nói lời an ủi gì đó với Tướng Quân.
Tướng Quân xác nhận rằng bác sĩ sẽ không tiêm một lần nữa, ngay lập tức liền nhảy ra khỏi lồ ng ngực của Tả Tư Nam, nhảy lên trên một cái ghế.
Duỗi ra cái móng vuốt không bị băng bó, giống như là ngay lập tức sẽ cho một móng vuốt lên tay trái của Tả Tư Nam.
Không ngờ động tác của Tả Tư Nam còn nhanh hơn so với nó, chặn lại móng vuốt và nhanh chóng nắm được gáy nó.
Vẻ mặt lúc nhấc lên không có chút cảm xúc nào.
Tướng Quân kêu lên meo meo, vặn vẹo thân thể không ngừng giãy giụa, làm gì còn có hình ảnh hài hòa như vừa rồi.
Tả Tư Nam lạnh lùng liếc mắt nhìn nó một cái, sau đó vào ngay lúc bác sĩ vẫn còn chưa kịp phản ứng lại, đã cướp mất kim tiêm ở trong tay của anh ta, giả vờ như muốn hướng về chỗ quấn băng trên người Tướng Quân.
Tướng quân giãy dụa đến vô cùng lợi hại, tiếng mèo kêu lại càng thêm chói tai.
Hà cớ gì chứ?
Tốc độ duỗi móng vuốt của Tướng Quân rõ ràng đã chậm hơn rất nhiều so với bình thường, Tả Tư Nam cũng không thật sự muốn cầm kim tiên hướng về phía vết thương ở trên người của nó.
Cho nên, đây là hỗ trợ lẫn nhau?
Thẩm Thư Điềm bất đắc dĩ đỡ trán, đẩy cửa kính ra, đi về phía bọn họ, một người một mèo đồng loạt quay lại nhìn cô.
Thẩm Thư Điềm nhìn thấy Tướng Quân vốn dĩ đang liều mạng giãy dụa lại lập tức trùng xuống, tứ chi mềm oạt rủ xuống, bộ dạng đáng thương buồn bã nhìn cô kêu lên một tiếng.
Toàn bộ chính là bộ dạng bị bắt nạt đến thảm hại.
Nếu không phải Thẩm Thư Điềm nhìn thấy vừa rồi mới xảy ra chuyện gì, chắc chắn sẽ tin nó.
Tướng Quân cũng không biết là Thẩm Thư Điềm không tin, sau khi đến gần Thẩm Thư Điềm, liền nhảy về phía trong lồ ng ngực cô, cái mông còn quay về phía Tả Tư Nam.
Còn nhân cơ hội quăng một cái đuôi lên mặt cậu.
Tả Tư Nam hừ một tiếng, cầm kim tiêm trở về chỗ cũ, lười biếng xỏ một tay vào trong túi quần, tay còn lại thì chậm rãi duỗi về phía này.

Bàn tay to lớn thon dài như ngọc duỗi ra giật đuôi to lông bù xù một cái.
“Grào-”
Thẩm Thư Điềm: “…”
Thẩm Thư Điềm đảo mắt một vòng, quyết định không quan tâm đ ến phản ứng của hai người họ nữa, nhìn về phía bác sĩ, cất giọng ngọt ngào nói, “Đã tiêm được rồi đúng không?”
Bác sĩ gật đầu, “Đúng vậy, sau khi hết ba tuần thì cuối tuần trở lại để tiêm một lần nữa.”
Đôi mắt màu hổ phách của Thẩm Thư Điềm long lanh, cái đầu nhỏ ngoan ngoãn gật đầu, vuốt lông mao của Tướng Quân, vô cùng mềm mại nói, “Bác sĩ, tôi có thể làm phiền anh thêm một chút được không? Vì dù sao đây cũng là lần đầu tiên tôi nuôi mèo.

Có rất nhiều thứ tôi không hiểu lắm, có vấn đề có thể hỏi anh được không?”
Dáng vẻ của người con gái vốn dĩ đã rất mỹ lệ vui vẻ, lại tràn đầy chờ mong và thỉnh cầu nhìn anh ta như vậy, hận không thể khiến cho người khác rơi vào bên trong một vùng nước sạch sẽ như thế này.
Bác sĩ hơi giật mình, há miệng, muốn đồng ý.
Một âm thanh trầm ấm dễ nghe chen vào, lạnh lùng cắt đứt mạch suy nghĩ của anh ta, “Cả tôi nữa.”
“A.”
Bác sĩ giật mình, cuối cùng cũng nhớ ra bên cạnh Thẩm Thư Điềm vẫn còn một người có ý muốn sở hữu mãnh liệt rất rõ ràng, một thiếu niên dáng vẻ thanh nhã.
Vào giây phút đang nói chuyện, cậu đã nắm lấy cổ tay của cô gái, mặc kệ vẻ mặt vẫn còn hoang mang ngây thơ của cô, cậu vẫn kéo cô về phía sau.
Coi như là vừa nãy trong lòng bác sĩ có ý định đó, nhưng mà nếu so sánh với Tả Tư Nam, anh ta rõ ràng không có bất kỳ phần thắng nào.
Vứt những tâm tư không nên có đi, anh ta thoáng cười khổ, lại chính trực nói, “Vậy tôi thêm cả cậu nữa.”
Gò má trắng mịn của Thẩm Thư Điềm hơi phồng lên, tức giận giống như một con chuột nhỏ, hừ một tiếng nho nhỏ, có chút bất mãn cầm lấy móng vuốt của Tướng Quân, đưa cho thiếu niên phía sau lưng một móng vuốt.
Tả Tư Nam rũ hàng lông mi dài xuống, mở ra giao diện trên điện thoại di động.

Một cái tay khác lại nhẹ nhàng nắm lấy tay của cô, lực đạo cũng không nặng, nhưng mà cô không có cách nào tránh thoát.

Âm thanh trầm thấp của cậu dụ dỗ nói, “Ngoan, đừng nghịch.”
Thẩm Thư Điềm thoáng sững sờ, không thể nói được là kỳ lạ ở chỗ nào, cô li3m li3m môi dưới hơi khô sáp, ngoan ngoãn ồ lên một tiếng.
Hai người trao đổi WeChat, Thẩm Thư Điềm lại mở túi mèo ra.

Lần này không giống lần trước.

Vừa mới mở ra, Tướng Quân đã tự động nhảy vào trong túi cho mèo, biểu hiện vô cùng không muốn chờ ở nơi này.
Sau khi ra khỏi bệnh viện đa khoa thú y, Tướng Quân vui tươi sống lại một lần nữa, chăm chỉ không ngừng duỗi móng vuốt ra từ bên trong lỗ nhỏ, nỗ lực cào lên người của người thanh niên bên cạnh.
Ngày nghỉ lễ Quốc khánh.
Vì muốn đến nhà ông nội Tả ở lại vài ngày, nên buổi tối Thẩm Thư Điềm sắp xếp mấy bộ quần áo cho vào trong một chiếc vali nhỏ.
Tướng Quân cũng rập khuôn theo từng bước đi sát bên người Thẩm Thư Điềm, nhìn chằm chằm động tác của cô không chớp mắt, rõ ràng không hiểu cô đang làm gì.
Không cần phải mang Tướng Quân theo, thím Phương cũng cực kỳ yêu thích nó, Thẩm Thư Điềm không có bất kỳ lo lắng gì khi để nó ở nhà với thím Phương.

Vừa mới rạng sáng của ngày thứ hai, Thẩm Thư Điềm và Tả Tư Nam cùng nhau xuất phát.
Ngồi ở trong xe, cảnh vật xung quanh bắt đầu lùi lại, nhà cao tầng dần dần đổi thành những làng quê thị trấn nhỏ.
Tả Tư Nam biếng nhác dựa lưng vào ghế ngồi, trên lỗ tai mang theo chiếc tai nghe màu trắng, chân dài lười biếng vắt lên, vô cùng tùy ý.
Nhưng Thẩm Thư Điềm lại không thoải mái như vậy.

Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô hơi căng thẳng, ngón tay mềm mại nắm lấy ba lô nhỏ màu xanh nhạt, đôi môi đỏ khẽ mím lại biểu hiện cô đang khẩn trương.
Cô chưa từng nhìn thấy bà nội Từ, hiện tại lại muốn ở lại mấy ngày, mỗi lần đối mặt với hoàn cảnh xa lạ, cô đều cảm thấy hơi bất an.
Chắc là do hình thành từ nhỏ, cô dường như chưa từng được ở gần cha cũng như gần mẹ, bất kể là đơn thuần, tò mò hay những thứ gì khác, mỗi khi đi đến những nơi mới, cô đều giống như là một đứa trẻ không ai cần.
Đã qua nhiều năm như vậy, thật ra thì nhiều lúc cô không thèm để ý đến.

Chỉ bởi vì cảm ơn ông nội Tả, cô không thể không để ý xem thái độ của bà nội Từ đối với cô như thế nào.
Tả Tư Nam ngước đôi mắt lên, duỗi tay đến nhưng không hoàn toàn đẩy tay của cô ra, lạnh nhạt nói, “Chị thấy rất hồi hộp.”
Thẩm Thư Điềm mím môi, thành thật gật gật đầu.
Tả Tư Nam khẽ nâng cằm, lười biếng cười, “Bà nội sẽ rất thích chị.”
“A.”
Tả Tư Nam cười khẽ, “Bởi vì bà thích nhất là những cô gái xinh đẹp.”
Thẩm Thư Điềm: “…”
Nhà của ông nội Tả ở nông thôn là một căn biệt thự nhỏ, không hề lớn, chỉ có hai tầng, nhưng mà hoa viên lại rất lớn.
Khác với phong cảnh của những nhà khác, hoa viên cũng không phải là toàn cá vàng với những đóa hoa, mà là những vườn cải xanh mướt, còn có mấy cây cải đón gió khẽ lay động.
Thẩm Thư Điềm kinh ngạc, sau đó cô nhìn thấy một bà lão mặc một cái quần màu xanh lam từ đằng sau đi ra, trên tay còn cầm mấy cây dưa chuột xanh mượt.
Bào lão nhìn thấy bọn họ cũng rất vui mừng, bước chân nhanh hơn, đứng ở trước mặt Tả Tư Nam.
“Tiểu Nam đến rồi.”
“Vâng, bà nội.”
“Con là Tiểu Điềm đúng không? Bà là bà nội Từ.

Con lớn lên thật xinh đẹp.

Bà thích nhất là những cô gái xinh đẹp, khiến cho bà nhìn thấy vui tai vui mắt, lúc ăn cơm có thể ăn nhiều thêm một bát.”
Thẩm Thư Điềm bị khen đến mức xấu hổ, gương mặt hơi ửng đỏ, cuống quít xua tay một cái, “Bà nội Từ rất tốt.”
“Được rồi.” Bà nội Từ rất cao hứng, tùy tiện cầm lấy một quả dưa trong tay nhét vào trong tay của Thẩm Thư Điềm, giống như là khoe vậy, “Bà nội tự mình chọn đó, thật sự rất sạch sẽ, con thử xem.”
Đôi mắt của Thẩm Thư Điềm hơi mở lớn, nhìn dưa chuột trong tay, tính cách của bà nội thật sự là ngoài dự kiến của cô.
Cô vốn dĩ còn cho rằng bà là người cao nhã quyền quý, không nghĩ đến bà thậm chí vô cùng hoạt bát rộng lượng.
Bà nội Từ đưa hai người vào trong biệt thự, hướng vào trong phòng bếp hô to, “Lão già, Tiểu Nam và Tiểu Điềm tới rồi.”
Âm thanh hết sức nhẹ nhàng.
Thẩm Thư Điềm thấy ông nội Tả từ trong phòng bếp đi ra, trong tay vẫn còn dính rất nhiều bột mì.
Trên người còn mặc một bộ đồ in hình Chuột Mickey, thoạt nhìn thì cái tạp dề này được làm bằng nguyên liệu chẳng ra gì.

Cô nghi ngờ có phải là do đi siêu thị mua đồ, vô tình là người thứ 200 nên được tặng quà hay không.
Điều này cũng đã lật đổ những ấn tượng ban đầu của Thẩm Thư Điềm đối với Tả Cảnh Long, cô không nghĩ đến ông nội Tả ở chỗ này lại thoải mái, phóng khoáng như vậy.
“Tư Nam mệt mỏi rồi sao, con đưa tiểu nha đầu đi cất hành lý trước đi.

Ông đang làm sủi cảo, không nghĩ rằng các con lại đến nhanh như vậy.”
Tả Tư Nam đáp lại một tiếng, dẫn Thẩm Thư Điềm tới căn phòng của cô.

Căn phòng của hai người sát vách với nhau.
Thẩm Thư Điềm đi vào trong phòng, phát hiện căn phòng của mình vô cùng có tính thiếu nữ.

Hồng nhạt là màu sắc chủ đạo, khăn trải giường in hình con thỏ nhỏ, trên bàn ở đầu giường còn có mấy con gấu nhỏ.
Cái cách trang trí này, phản ứng đầu tiên của Thẩm Thư Điềm chính là chỗ này chắc chắn là do bà nội Từ trang trí.
Thẩm Thư Điềm cất hành lý cẩn thận, đi cùng Tả Tư Nam vào trong nhà bếp.

Ông bà nội đang thay phiên nhau ở trong nhà bếp.
Bà nội Từ hình như là đang làm rau trộn với dưa chuột.
Thẩm Thư Điềm đi vào, “Ông nội Tả, con giúp ông.”
“Không cần, không cần.

Con đi ra ngoài, để Tư Nam đưa con ra ngoài đi dạo một vòng, nhìn xem phong cảnh ở nơi này.”

Bà nội cũng xua xua tay, cười nói: “Đi thôi, đi thôi.”
Thẩm Thư Điềm bị đẩy đi ra ngoài, mở hồ nhìn Tả Tư Nam.
“Ông bà thích nấu cơm cùng nhau, trong nhà không có người giúp việc, chỉ có người giúp việc làm theo giờ.

Bà nội bảo không được đến, thì để cho bọn họ tự mình bận bịu đi.”
“Được rồi.”
Tả Tư Nam đi trước vài bước, quay đầu, “Tôi đưa chị đi ra ngoài đi một chút.”
Thẩm Thư Điềm gật đầu, mang theo chút hiếu kỳ đi theo phía sau lưng cậu.
Nơi này là nông thôn, không khí vô cùng trong lành, có thể nhìn rất nhiều cây ăn quả, cây liễu ở bên cạnh hồ nước đang tung bay theo gió.
Còn có rất nhiều đứa nhỏ kết bạn kết bè chơi đùa vui vẻ.
Qua một tòa cầu đá nho nhỏ, Thẩm Thư Điềm nhìn thấy hồ nước bên cạnh đã bị rút cạn gần hết.
Gần đấy có phụ huynh của mấy đứa nhỏ vén ống quần lên, đi về hướng phía hồ nước, muốn đi xuống.
Thẩm Thư Điềm nhìn không chớp mắt, Tả Tư Nam chú ý đến, lãnh đạm nói, “Đi xem xem.”
Thẩm Thư Điềm nhanh chóng gật gật đầu.
Mấy người kia cũng chú ý tới hai người, tầm nhìn trước mắt sáng ngời.
Dù sao thì diện mạo của Thẩm Thư Điềm và Tả Tư Nam thật sự rất nổi bật, khí chất cũng cực kỳ xuất chúng.

Hai người đi đến, giống như là bỏ thêm đèn flash, khiến tất cả mọi thứ xung quanh đều biến thành hư vô.
Thẩm Thư Điềm ngồi xổm ven hồ nước, ngồi gần sát ở bên cạnh một cô bé khoảng tám tuổi.
Cô bé mang theo tính cách đặc trưng trẻ con và ngây thơ, mềm mại nói, “Chị gái, chị thật là xinh đẹp.

Anh trai cũng rất xinh đẹp.”
Thẩm Thư Điềm hơi kinh ngạc, cong đôi mắt cười nói, “Em cũng thật sự rất đáng yêu nha.”
Cô bé được khen đến mức xấu hổ, lại càng cảm thấy rằng chị gái trước mặt này giống hệt như những cô tiên nhỏ trên bầu trời, lớn lên rất xinh đẹp, âm thanh cũng rất ngọt ngào.
“Chị gái, em cũng cảm thấy chị cực kỳ xinh đẹp.”
Thẩm Thư Điềm nhìn sang bên cạnh, phát hiện bé trai kia và bé gái lớn lên vô cùng giống nhau, giọng nói đặc biệt mềm mại, “Các em là sinh đôi sao?”
Bé trai kiêu ngạo gật gật đầu, “Đúng vậy, em và em gái em lớn lên giống nhau như đúc.”
Bé trai một bên vừa nói chuyện một bên vừa khom lưng, trong tay cầm cái gì đó, Thẩm Thư Điềm vừa cúi đầu nhìn, phát hiện trong tay nhóc ấy nắm đầy ốc bươu vàng.
Thẩm Thư Điềm vừa rồi không chú ý nhìn, lúc này mới phát hiện ra ở vùng nước nông cạn cứ một viên lại một viên, hình như đều là ốc bươu vàng nhỏ.
Đôi vợ chồng bên cạnh kia đi đến, cười đến rất là sảng khoái, “Cô gái nhỏ lần đầu tiên tới đây sao?”
Thẩm Thư Điềm cũng giương lên khuôn mặt tươi cười xinh đẹp, “Đúng vậy.”
Dì ấy cười nói: “Cháu là người nhà ai vậy.”
“Ông nội của cháu là Tả Cảnh Long.”
“Ồ.” Dì ấy quay đầu lại đánh giá Tả Tư Nam, nụ cười càng ngày càng tươi hơn, “Hóa ra là nhà bác Tả, cháu là cháu nội của ông ấy đúng không?”
“Ừm.” Tả Tư Nam hờ hững gật đầu, tầm mắt rơi trên người cô gái đang tràn ngập phấn khởi.

Đôi mắt xinh đẹp của cô vẫn luôn nhìn hồ nước.

Gió thổi qua sợi tóc nhẹ nhàng bay đến gương mặt của cô.

Cô cũng không để ý đến.
Tiện tay vén sang một bên.
Thẩm Thư Điềm nhìn lướt qua ở trong hồ nước, “Dì ơi, trong hồ nước có cá không?”
Dì ấy cười ha hả nói: “Có đó, nhưng mà không có nhiều.” Dì ấy chỉ chỉ cái thùng nhỏ ở bên cạnh, “Chỉ bắt được mấy con này.”
Thẩm Thư Điềm đứng lên đi qua xem, bên trong thùng màu trắng nhỏ đúng thật là có mấy con cá, không lớn, phía dưới còn có rất nhiều ốc bươu vàng.
Thẩm Thư Điềm không muốn chơi, mà muốn bắt.
Dì ấy phát hiện ra Thẩm Thư Điềm muốn tới thử, nên đưa cho cô một thùng nho nhỏ, “Muốn tới chơi sao.”
Hai đứa nhỏ nhà dì ấy cũng như vậy, cũng không phải vì muốn bắt cái gì, chỉ là muốn xuống vui đùa một chút.

Dì ấy nghĩ Thẩm Thư Điềm tính tình trẻ con thôi.
Ánh mắt của Thẩm Thư Điềm sáng lên, cực kỳ vui vẻ, “Cháu có thể thử sao?”
“Đương nhiên không thành vấn đề.”
Thẩm Thư Điềm nhận lấy cái thùng nhỏ, ngẩng khuôn mặt nhỏ bé hơi phiến hồng lên dò hỏi Tả Tư Nam, âm thanh ngọt mềm, “Tôi muốn đi chơi một lúc, có được không?”
Nếu đã cùng nhau đi ra ngoài, cô muốn dừng lại đương nhiên cũng phải dò hỏi ý của cậu.

“Chơi đi.”
Tả Tư Nam đương nhiên không có ý kiến, cậu rất ít khi nhìn thấy tính tình trẻ con của Thẩm Thư Điềm như thế này, chỉ nghĩ muốn cưng chiều cô, để cô làm bất cứ chuyện gì mà cô muốn.

Cậu cầm lấy chiếc cặp sách mà Thẩm Thư Điềm đưa đến.
Hôm nay Thẩm Thư Điềm đi một đôi giày xăng đan nhỏ màu trắng, ngón chân óng ánh mập mạp vô cùng đáng yêu, trắng nõn mịn màng.
Tả Tư Nam nhìn cô cởi giày ra, thật cẩn thận dẫm xuống dưới, bên cạnh ao không sâu, chỉ tới một nửa cẳng chân.
Thẩm Thư Điềm cúi người xuống, tay nắm một cái, mấy con ốc bươu vàng đã bị bắt vào trong tay.
Cô còn thấy khá tò mò, có thể nhìn thấy đôi mắt kia sáng long lanh, tay nhỏ ở trong nước xông tới bắt.
Cô duỗi tay nhỏ qua, mở ra trước mặt bên trái Tả Tư Nam, mấy con ốc bươu vàng nằm gọn ở trong lòng bàn tay trắng nõn của cô, “Thật nhiều nha.”
Cô nhẹ nhàng chụp lấy thì có vài con.
Đầu nhỏ của cô gái nghiêng đi, đôi mắt lấp lánh, kiêu ngạo y hệt như con mèo nhỏ.
Vô cùng đáng yêu.
Yết hầu Tả Tư Nam hơi chuyển động, cụp đôi lông mi dài xuống, “Ừm.”
Thẩm Thư Điềm thở hổn hển.

Bắt đã lâu, bên trong thùng màu trắng nhỏ đã là một đống nho nhỏ.
Tả Tư Nam đi theo ở bên cạnh người cô, đi theo cô đến nửa vòng hồ nước, cũng không có chút nào không kiên nhẫn.
Thẩm Thư Điềm cảm thấy cũng gần đủ rồi, cô cũng không ngại mà bắt được nhiều, cầm thùng trắng nhỏ trong tay đưa cho Tả Tư Nam, mềm giọng nói: “Tôi muốn đi lên.”
Tả Tư Nam đã nghĩ muốn kéo cô lên rồi, Thẩm Thư Điềm nhìn thoáng qua cảnh vật, phát hiện ở ven hồ nước có cái gì đó đang động.
Thẩm Thư Điềm bước đến hai bước, đi đến, phát hiện bên trong góc thật sự có.
Hình như là một con cá.
Thẩm Thư Điềm ngừng thở, đột nhiên duỗi tay, hai tay cẩn thận túm lấy.

Con cá phát hiện ra điểm không thích hợp vừa định muốn chạy trốn.
Thẩm Thư Điềm vừa mới nhấc nhấc lên, đuôi cá kia liền vung một cái, bùn đất liền chảy tí tách ở trên mặt cô, còn con cá thì đang giãy dụa trong tay cô.
Thẩm Thư Điềm: “…”
Vật nhỏ này sức chiến đấu cũng thật mạnh mẽ nha.
Tả Tư Nam nhìn sang, trên mặt của cô có chút bẩn thỉu, chu khóe miệng lên, rất ủy khuất.
Tả Tư Nam buồn cười ra tiếng, cầm cái thùng màu trắng nhỏ trong tay đưa đến, ra hiệu cho cô bỏ vào.
Thẩm Thư Điềm rì rầm một tiếng, bất mãn chuyện cậu cười trên nỗi đau của người khác, tức giận nói, “Không cho cười, nếu không tối nay không cho cậu ăn.”
“Được, không cười.” Tả Tư Nam đồng ý, nhưng đôi mắt vẫn như cũ tràn ngập ý cười nồng đậm, lay động lòng người.
Thẩm Thư Điềm bất mãn chu miệng lên, cẩn thận thả cá vào thùng.
Tả Tư Nam biết trong ba lô của Thẩm Thư Điềm có khăn ướt, mở ba lô ra, giọng nói ấm áp nói,  “Tôi lau cho chị.”.
Thẩm Thư Điềm thật sự rất không thoải mái, ngoan ngoãn ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, đôi mắt trong sáng sạch sẽ nhìn cậu, tùy ý để Tả Tư Nam lau khô khuôn mặt của mình.
Sau đó nhân lúc cậu không kịp đề phòng bắt lấy cổ tay cậu, cười nhí nha nhí nhảnh.

Tả Tư Nam bất đắc dĩ, chỉ có thể kéo tay cô gái nghịch ngợm này lên bằng tay trái của mình.
Bên ven hồ nước có một cái vòi nước, Thẩm Thư Điềm rửa tay chân sạch sẽ, nhìn ốc bươu vàng và cá ở bên trong thùng, vô cùng thỏa mãn.
Trong tâm trạng vui vẻ cùng Tả Tư Nam mang theo một cái xô nhỏ màu trắng trở về, trong lòng không nhịn được muốn nhảy dựng lên.
Đi đến biệt thự Thẩm Thư Điềm phát hiện một chiếc ô tô thể thao màu đen đang đậu ở trước cổng.
Thẩm Thư Điềm cũng không quan tâm, vui vẻ bước vào.
Gặp được Tả Kỳ ở trong phòng khách, bên cạnh hắn còn có một người phụ nữ trông khá dịu dàng, trên người cô ta mặc một chiếc sườn xám màu trắng, phía dưới là một đôi giày cao gót màu trắng.
Cô ta vừa mới gọt xong một quả táo, định đưa nó cho bà nội Từ đang ngồi trên ghế sô pha.
Bà nội vẫn đang gói lại bánh sủi cảo, không cho cô ta nửa ánh mắt nào.
Vẻ mặt của người phụ nữ không thay đổi, lại đưa quả táo cho ông nội.

Ông cười cười, “Tôi không thích ăn cái này.”
Bà nội Từ vừa gói xong một bánh sủi cảo, lại lấy phần vỏ bánh tiếp theo, vô cùng chăm chú.
Thẩm Thư Điểm biết ông nội Tả thích ăn nhất là táo, vì vậy nên ông đang nói dối.
Vẻ mặt của người phụ nữ kia cuối cùng cũng có một chút oan ức, cô ta quay đầu nhìn về phía Tả Kỳ, cũng không có nói gì cả, ngay cả Thẩm Thư Điềm cũng cảm thấy yếu đuối đi mấy phần.
Thẩm Thư Điềm khẽ cau mày, ngẩng đầu nhìn về phía Tả Tư Nam ở bên cạnh, trước đó cậu đã nói với cô rằng không nên đến nơi này.
Bây giờ nhìn lại, có vẻ như là vì người phụ nữ này rồi.
Vẻ mặt của Tả Tư Nam thờ ơ, cậu quay đầu nhìn về phía Thẩm Thư Điềm.

Dáng vẻ anh tuấn tao nhã, không giống như là chịu bất cứ ảnh hưởng nào.
Thẩm Thư Điểm yên tâm một chút, nhẹ nhàng kéo áo của Tả Tư Nam, không tiếng động âm thầm an ủi.
Tả Tư Nam khẽ nhướng mày, “ Đi vào thôi.”
Thẩm Thư Điềm cùng Tả Tư Nam đi vào.
Ông nội Tả đã chú ý đến hai người, quay đầu lại nhìn sang “Tiểu nha đầu đã trở về rồi, con cầm cái gì trên tay vậy?”
Thẩm Thư Điềm không để ý đến ánh mắt đánh giá của người phụ nữ kia, đưa chiếc thùng nhỏ màu trắng như dâng một vật báu lên, vui vẻ nói, “ Vừa rồi nhìn thấy một ao cá đang hút nước, con bắt được rất nhiều ốc bươu vàng và cá”
Bà nội Từ cũng nhìn sang, cười nói, “Nó rất lớn, Tiểu Điềm thật lợi hại, tối nay nấu nó đi.”
Tả Kỳ liếc nhìn Thẩm Thư Điềm một chút, hỏi, “Thư Điềm đến từ khi nào vậy?”
“Chào bác Tả, cháu đến đây lúc 10 giờ.”
“Sớm hơn bác và Giai Ý một chút.”.

Sau khi Tả Kỳ đưa Phó Giai Ý tới, đã bị hai người Tả Cảnh Long không biết là vô tình hay cố ý không để mắt đến từ lâu.


Hiện tại hắn phải nghĩ cách để kéo cô vào, “Đúng rồi, đây là dì Phó.

Cô ấy, thích ăn nhất là cá.”
Thẩm Thư Điềm mím môi, theo lý lẽ cô nên nói lại vài câu, thế nhưng lại nghĩ đến Tả Tư Nam vẫn còn bên cạnh, cô không nhịn được ấm ức thay cho cậu.
Cô gật đầu, chỉ đơn giản đáp lại một câu.
Bà nội Từ đã gói xong một bàn bánh sủi cảo, rất khéo léo tinh xảo, đứng dậy chuẩn bị đi vào trong nhà bếp để nấu sủi cảo.
Tả Kỳ cũng không miễn cưỡng Thẩm Thư Điềm, hắn nhìn về phía Tả Tư Nam, trên mặt là vẻ mặt ôn hòa: “ Tư Nam, đây là dì của con.”
Ý là muốn cậu chào một tiếng.
Tả Tư Nam hờ hững nhìn qua, không quan tâm cười nhạo một tiếng, “Cô ta cũng xứng.”
Bầu không khí vô cùng căng thẳng, Thẩm Thư Điềm cảm thấy người phụ nữ này có cái gì đó mà cô không biết.
“Mày.”
Bà nội Từ cầm một đ ĩa bánh sủi cảo, đẩy cánh tay của Tả Tư Nam một cái, “Tư Nam, theo bà đi nấu sủi cảo.”
Ý định bảo vệ hết sức rõ ràng.
Sau đó bà lại quay đầu nhìn về phía Thẩm Thư Điềm,“ Tiểu Điềm, con cũng đến giúp bà nội một chút.”
“Vâng.” Thẩm Thư Điềm theo bà nội đi vào.
Ông nội ở lại trong phòng khách, ba người đi vào trong nhà bếp.

Nấu bánh sủi cảo vô cùng đơn giản, thật ra cũng không cần nhiều người như vậy.
Thẩm Thư Điềm đặt cá vào chậu, sau đó dựa theo gợi ý của bà nội, đặt những con ốc bươu vàng vào trong một cái mâm khác, còn rắc một ít muối lên trên đó.
Nghe nói như vậy có thể khiến ốc nôn bùn ra nhanh hơn, hôm sau có thể ăn được.
Làm xong tất cả những thứ này, Thẩm Thư Điềm ra khỏi phòng bếp.

Sau khi đi dạo một vòng, cô luôn cảm thấy người hơi nhớp nháp, cô dự định đi tắm rửa đơn giản trước.
Trong phòng khách, Tả Tư Nam và Tả Kỳ đã không còn ở đó, chỉ còn Phó Giai Ý ngồi trên ghế sô pha uống trà.
Nhìn thấy Thẩm Thư Điềm, trên mặt cô ta lộ ra ý cười dịu dàng.
Nếu như không bởi vì Tả Tư Nam, có lẽ cô ta cũng không nhịn được mà khen Thẩm Thư Điềm xinh đẹp, nếu như cô ấy có thể kiềm chế sự kiêu ngạo của mình lại một chút.
Một mực giả vờ thanh cao, giả bộ dịu dàng, thật sự không dễ khiến cho người khác có cảm nhận tốt.
Thẩm Thư Điềm gật đầu, đi qua phòng khách, bước về phía phòng mình.
Bởi vì lo lắng thời gian không đủ, nên Thẩm Thư Điềm chỉ dành mười phút để tắm rửa qua loa.

Sau đó theo yêu cầu của bà nội, cô giúp bà hái một nắm rau cải xanh ở khu vườn đằng sau nhà.
Thẩm Thư Điềm vui vẻ đồng ý, tìm ở trong vườn rau, có tiếng bước chân từ phía sau, Thẩm Thư Điềm quay đầu nhìn lại, phát hiện là Tả Tư Nam.
“Bà nội bảo tôi giúp đỡ chị.”
Thẩm Thư Điềm vừa mới hái một ít rau cải xanh, chớp chớp mắt nhìn, “Ừm, hái rau cải xanh đi.”
Tả Tư Nam bước vào, đến bên cạnh Thẩm Thư Điềm, cúi đầu liếc mắt nhìn rau cải xanh ở trong tay cô, “Không cần phải hái dài như vậy đâu, hái một đoạn bên trên mặt là được rồi.”
Thẩm Thư Điềm nghe lời nhắc của Tả Tư Nam, lại hái được một cây, đưa cho cậu nhìn, “Như thế này sao.”
Khóe miệng Tả Tư Nam cong lên thành nụ cười, “Đúng.


Thẩm Thư Điềm cũng không nhịn được mà nở nụ cười, long lanh xinh đẹp.

Cô ngồi xổm xuống, ánh mắt nhìn về phía vườn rau, cái nào cũng hái được hết.
Đột nhiên từ trên cửa sổ tầng hai gầm lên tiếng hét giận dữ, “Không cần nói nữa.

Ta không đồng ý chuyện này.

Mày đến thì đến.

Không có sự đồng ý của ta đã mang người đến.

Phó cái gì đó.

Mày không hỏi ý ta.

Đã vậy, mày hỏi qua ý của Tả Tư Nam chưa?”
Vị trí này thực sự quá khó xử, vừa vặn lại ở ngay bên dưới căn phòng, bầu không khí trong phòng hình như càng ngày càng ác liệt.
Giống như ý thức được âm thanh quá lớn, về sau âm thanh cũng đè thấp xuống, không nghe thấy gì nữa.
Thẩm Thư Điềm quay đầu nhìn về phía Tả Tư Nam, lông mi cậu rũ xuống, gò má bình tĩnh tinh xảo, cúi đầu thật lòng lựa chọn đồ ăn, khớp xương trong tay rõ ràng đã hơi chuyển động một cái, giống như là hoàn toàn không quan tâm chuyện vừa xảy ra.
Nhưng mà cô lại cảm thấy cậu vô cùng đáng thương.
“Cô ta thích ăn cá.”
Tả Tư Nam hơi kinh ngạc, quay mặt sang, ánh mắt nhìn cô gái nhỏ của cậu dịu dàng hơn.

Cô mím mím môi, thở phì phò.
“Cá mà tôi bắt được, không cho cô ta ăn.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận