Khó Thoát Khỏi Cố Chấp Cưng Chiều


“A.” Thẩm Thư Điềm không hiểu những lời này của Tả Tư Nam là có ý gì, nhưng mà vẻ mặt của cậu hình như có hơi nghiêm túc, trông giống như rất muốn có được đáp án từ cô ngay lúc này.
Thẩm Thư Điềm lẩm bẩm: “À.”
Tả Tư Nam cũng nhìn ra Thẩm Thư Điềm đúng là không đặt cậu ở trong lòng, trong mắt hiện lên vẻ bất đắc dĩ.
Nhưng mà, những lời này thật sự không thể hiểu hết được, quá khó để cho Thẩm Thư Điềm nhận ra được.
Tả Tư Nam chậm rãi đứng dậy, kéo khoảng của hai người xa ra, xoa nhẹ mái tóc đen, từ từ đứng dậy: “Đã đói chưa?”
Thẩm Thư Điềm ngoan ngoãn gật đầu.
Vừa nãy, kì thi kết thúc thì bụng cô đã gửi tín hiệu đói bụng rồi, nhưng mà đột nhiên xảy ra chuyện như vậy làm cô cũng ngại không nói ra.
Tả Tư Nam rũ mắt nhìn cô, giọng nói không dễ phát hiện ra có một tia cưng chiều: “Trong trường học của chúng ta có chung cư, chúng ta về thay quần áo trước đi.”
Thẩm Thư Điềm trợn tròn mắt: “…”
Tại sao không nói sớm một chút?
Cuối cùng quần áo là do cô làm hỏng, cho nên cô cũng không có lý do gì để phàn nàn.

Chỉ có thể im lặng cầm cặp sách, nhắm mắt đuổi theo từng bước đằng sau Tả Tư Nam, giống như một cái đuôi nhỏ.
Nhưng khi đi ở trên sân trường, cô cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.

Bởi vì đột nhiên có rất nhiều người nhìn bọn họ, thậm chí có rất nhiều người nhìn về phía Tả Tư Nam, ngày bình thường bọn họ đều không nhìn như vậy.
“Thấy gì không?”
“Cao như vậy? Tớ đã rất cố gắng kiễng chân lên rồi, nhưng không có cách nào để nhìn được.”
“Tớ không tin đó là sự thật, các người không cần phải sửa lại lời đồn.”

Thẩm Thư Điềm hơi buồn bực, nghe không hiểu những lời mà bọn họ nói có ý gì.
Nhưng khi cô ngẩng lên, dường như Tả Tư Nam cũng không để trong lòng, khuôn mặt bình tĩnh lạnh lùng, cô lại cảm thấy thật ra cũng không có gì.
Tả Tư Nam ở ngay trong chung cư giáo viên, nhưng là tầng trên cùng, hiển nhiên trang trí cũng cao cấp, không cùng một cấp bậc.
Nhưng Thẩm Thư Điềm phát hiện, chung cư của Tả Tư Nam lấy hai màu đen trắng làm màu chủ đạo, đồ dùng đầy đủ, nhìn thoáng qua lại thấy trống trải thậm chí còn thấy hơi lạnh, làm cho cảm giác không có cái gì ấm áp.
Thẩm Thư Điềm mím môi, đi vào theo Tả Tư Nam.
Tả Tư Nam về phòng thay quần áo.

Vừa đi vừa gọi điện thoại, đặt một hộp cơm bên ngoài trường học lát nữa sẽ mang đến đây.
Thẩm Thư Điềm bỏ cặp sách xuống, không nhịn được đi vòng quanh phòng xem một lượt.
Cô đi đến ban công, từ nơi này nhìn xuống là một rừng đào lớn bên trong trường học, nhưng mà bây giờ không có nở hoa, ngược lại là toàn cành trụi.
Chỉ là, rừng đào bên kia có hai người đang đi cùng nhau, sao giống như là Trịnh Hàng và Tư Huệ Uyển vậy? Không biết bọn họ đang nói chuyện gì.
“Nhìn cái gì?”
Thẩm Thư Điềm còn nghĩ nhìn thêm một chút, nhưng giọng nói Tả Tư Nam ở phía sau truyền đến.

Cô theo phản xạ mà quay đầu lại, ôn hòa nói: “Không có gì.”
Lúc quay đầu lại đã không thấy hai người đâu, hơn nữa góc độ từ trên cao nhìn xuống, cô cũng không chắc chắn là mình có nhìn nhầm hay không.
Có điều nhận nhầm như thế này là chuyện bình thường, không có gì là kỳ lạ.

Tư Huệ Uyển nổi danh ở trong trường học, Trịnh Hàng lại là lớp trưởng của lớp 12 tốp đầu, cũng được coi như là người có tiếng ở trong trường.

Nhưng Thẩm Thư Điềm lại nhịn không được cảm thấy không thoải mái.
Cơm hộp ở bên ngoài được giao đến rất nhanh, Tả Tư Nam gọi bốn món ăn và một bát canh.
Thẩm Thư Điềm cúi đầu im lặng gặm xương sườn, ngoài cửa truyền đến âm thanh tiếng chuông và tiếng đập cửa.
“Anh Tả, mở cửa ra.

Em và Tiêu Kiệt đến.”
“Anh Tả, mau mở cửa nhanh.”

Thẩm Thư Điềm ngẩng đầu nhìn Tả Tư Nam một cái, cậu vẫn chậm rãi ăn một miếng cơm, xong xuôi mới thong thả đứng dậy đi ra mở cửa.
Thi Lâm nhanh chóng chạy vọt vào trong, nửa đường đột nhiên giảm tốc độ, cùng Thẩm Thư Điềm mắt to trừng mắt nhỏ.
“Chị Thẩm, sao chị lại ở chỗ này.”
“Chào.” Thẩm Thư Điềm cầm bát, vui vẻ nói: “Đang ăn cơm.”
Vệ Tiêu Kiệt cũng đi vào, nhìn thấy Thẩm Thư Điềm cũng không khỏi hơi kinh ngạc, nhưng hiển nhiên so với Thi Lâm hấp tấp thì bình tĩnh hơn nhiều.
Cậu đã sớm nhìn ra quan hệ của hai người này thật sự không bình thường.
Vì thế mà từ hai người ăn cơm biến thành bốn người ăn, Thi Lâm và Vệ Tiêu Kiệt đã sớm ăn rồi, nhưng bọn họ không ngại những lời đàm tiếu mà ăn thêm lần nữa.
“Vừa nãy đi học cậu đi đâu vậy anh Tả? Gọi điện cho cậu cũng không nghe máy, làm bọn tôi không thể không đi lên đây xem.”
Giọng Tả Tư Nam trần thấp: “Trông coi.”
Thi Lâm mở to hai mắt nhìn: “ Trông coi? Đây lại là trò đùa gì thế?”
Tả Tư Nam lười không muốn để ý đến cậu ta, Thi Lâm trực tiếp chuyển chủ đề lên người của Thẩm Thư Điềm, cà lơ phất phơ hỏi: “Chị, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Cậu ấy đến lớp bọn chị làm giám thị coi.”
Thi Lâm không có ý tốt nói: “Là chỉ có một người trông coi sao?”
Đôi mắt trong suốt của Thẩm Thư Điềm hết sức vô tội, ngón tay trắng nõn chỉ chỉ: “Trên mặt cậu có hạt cơm.”
“A, chỗ nào?” Thi Lâm sờ tay lên mặt, lớn như vậy rồi ăn cơm còn để hạt cơm dính trên mặt, mất mặt quá.
“Phiền phức” Giữa lông mày Tả Tư Nam có hơi thiếu kiên nhẫn, cực kỳ ghét bỏ: “Không ăn thì đi ra ngoài.”
Trong nháy mắt, Thi Lâm lập tức im lặng, Vệ Tiêu Kiệt có vẻ như đã đoán trước được sẽ như vậy.

Nhìn Thi Lâm với ánh mắt đồng tình.
Thật sự không hiểu vì sao Thi Lâm quen biết Tả Tư Nam nhiều năm như vậy rồi mà vẫn còn ngu xuẩn.
Buổi chiều, kiểm tra môn toán học, là môn học mà cô không biết nhiều nhất.

Thẩm Thư Điềm ăn cơm xong ngồi trên ghế sopha ở phòng khách, định lấy vở ghi chép ra xem một lúc.
Tả Tư Nam đưa cô đến một căn phòng.
“Bên trong có bàn học, ngồi một lúc rồi ngủ một giấc.”
Căn phòng được trang trí rất giản dị, có giường, có bàn học, còn có tủ quần áo.

Thế nhưng vỏ chăn lại hết sức sạch sẽ, giống như là chưa từng có người nào ở lại đây.
Tả Tư Nam xoay người, trở về phòng mình, lấy một chiếc chìa khóa từ trong ngăn kéo ra, vô cùng tự nhiên đưa cho Thẩm Thư Điềm.
“Lúc nào muốn nghỉ ngơi thì đến đây.”
Thẩm Thư Điềm lắc đầu, đôi mắt cong thành hình bán nguyệt, “Bình thường tôi đều ở phòng học.”
“Ông nội bảo tôi chăm sóc cho chị.”
Trong mắt Thẩm Thư Điềm hơi do dự, ngón tay thon dài của Tả Tư Nam cũng không động đậy, cứ cầm đặt ở trước mặt cô.
Thẩm Thư Điềm nhận lấy chìa khóa, cô cũng biết là ông nội Tả đối với cô là hết sức thật lòng chăm sóc.

Cho dù có cần hay không, cũng không phải do bản thân cô tự quyết định.
Thẩm Thư Điềm xem sách nửa tiếng, thấy buồn ngủ nên đi lên giường đi ngủ.
Vào lúc này, cô thật ra có thể ngủ hơn một tiếng.

Bởi vì khi đi thi, trường học cũng không yêu cầu học sinh phải đến đúng giờ để có mặt trong phòng thi như bình thường.

Chỉ cần thi đúng thời gian của trường là được.
Nằm trên giường hiển nhiên so với việc nằm nhoài trên bàn học thoải mái hơn nhiều.

Gối đầu rất mềm, cả người Thẩm Thư Điềm giống như một con mèo nhỏ vùi vào trong chăn, thoải mái cọ sát vào gối vài cái, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Nhưng mà Thi Lâm và những người khác đều thảm, bởi vì trước khi đến cậu ta đã bảo với vài người bạn cùng lớp đến nhà Tả Tư Nam để mở bí mật.
Hiện tại vừa mới đến, lại lập tức bị nhắc nhở là không được ồn ào.


Mấy người mở bí mật kích động, cũng chỉ có thể nhịn đến đỏ mặt, cũng không dám hùng hùng hổ hổ như thường ngày, nghẹn đến mức không chịu được.
Thẩm Thư Điềm lúc tỉnh dậy vẫn còn khá sớm, chỉ ngủ có hai mươi phút.

Chắc là vừa nãy uống nhiều nước quá, cô dụi dụi đôi mắt, không suy nghĩ mà xoay người, chậm rì rì leo xuống giường muốn đi ra nhà vệ sinh.
Âm thanh mở cửa phòng khiến cho mấy người bọn họ chú ý.

Bọn họ vừa mới quay đầu lại, lập tức nhìn thấy Thẩm Thư Điềm đầu tóc bù xù đang đứng ở cửa, đôi mắt còn chứa một tầng sương mù mênh mông mờ mịt, vẻ mặt mơ màng nhìn bọn họ.
Ngốc đến ngây người, hết sức đáng yêu.
“Thẩm, Thẩm hoa khôi của trường.”
“Trời ạ, tôi nhìn thấy chính là sự thật sao?”
Có người mới lấy được một chùm nho từ trong bếp ra, ném một quả vào trong miệng, nhìn thấy Thẩm Thư Điềm thì giật mình, quả nho trôi vào trong họng khiến cậu ta nghẹn họng, trong nháy mắt đột nhiên ho khan.
Con mẹ nó, Thẩm hoa khôi của trường như thế nào lại xuất hiện ở trong phòng của Thái Tử gia này.
Thế giới này hơi ảo mộng.
Chẳng lẽ những lời vừa nãy bọn họ nghe được là thật? Không chỉ đi trông coi, mà bây giờ người ta còn sống chung đàng hoàng rồi?
Từ lúc nghe được tin tức kia, trong lòng mỗi người đều hơi ngứa, thế nhưng lại không ai có gan dám đứng lên hỏi.

Tuyệt đối không nghĩ đến, vậy mà lại gặp được trò hay như thế này.
Chẳng trách vừa nãy anh Tả luôn yêu cầu bọn họ không được làm ồn, tuy ngày bình thường cũng ghét bỏ bọn họ gây ồn ào.
Nhưng mà bởi vì mối quan hệ của Thi Lâm và Vệ Tiêu Kiệt, bình thường Tả Tư Nam vẫn nhịn xuống, không trách cậu ta cảm thấy ngày hôm nay có chút kỳ lạ như vậy.
Chỉ cần là vừa gây ồn một chút, trong mắt cậu lại phát ra tia tức giận.

Vẻ mặt anh tuấn lạnh lùng, ánh mắt đó giống như là ngay sau một giây sẽ khiến bọn họ đi gặp ông bà tổ tiên vậy.

Bọn họ vô cùng đáng thương, giống mấy con mèo nhỏ, động cũng không dám động.
Hóa ra là kim ốc tàng kiều, không được đánh thức mỹ nhân đang ngủ.
Thẩm Thư Điềm mơ mơ màng màng, tròng mắt sương mù dần dần tản đi.
Hầu hết đều là những người mà cô không quen biết, đôi mắt trong veo của cô liếc nhìn thiếu niên đang thản nhiên ngồi dựa vào ghế salon kia, nhoẻn miệng cười, âm nhanh ngọt ngào, “Chào mọi người.”
“Chào chị.”
“Ha, buổi chiều tốt lành.”
Thẩm hoa khôi đừng cười, bọn họ cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ không khí đang đột nhiên giảm xuống.

Trong lòng tiểu nhân đang gào khóc, bọn họ sai rồi, bọn họ không nên đến.
Đều là lỗi của Thi Lâm, là cậu ta bảo bọn cậu đến mở bí mật của Thái Tử gia, là cậu ta sai.
Tả Tư Nam đứng lên từ ghế salon, đi đến trước mặt Thẩm Thư Điềm, “Ngủ đủ rồi.”
Thẩm Thư Điềm sớm đã không còn buồn ngủ, đặc biệt là dưới tình huống như thế này.

Cô gật đầu, âm thanh sáng rực, “Tôi chỉ muốn đi nhà vệ sinh, các cậu cứ tiếp tục chơi đi.”
Tả Tư Nam đối xử với người khác luôn là một kiểu xa cách lạnh như băng, thậm chí là lạnh lẽo, có thể tiến vào trong tim cậu thật sự rất khó khăn.

Địa vị của cậu quyết định cậu căn bản không cần quan tâm những điều này.
Thế nhưng vào khoảnh khắc này, bọn họ rõ ràng cảm nhận được hàn băng trên người thiếu niên này rõ ràng tiêu tán đi rất nhiều.

Âm thanh mềm mại rất nhiều, khiến cho bọn họ phải rửa mắt nhìn.

Mấy người liếc nhìn nhau một cái, đều hiểu ý của đối phương, nhanh chóng thức thời đứng lên rời đi.
Thậm chí là mạnh mẽ đẩy Thi Lâm ra ngoài, lén lút cười đùa đấm cậu ta một cái, hoặc là đá cho cậu ta một phát, còn phụ trách che miệng cậu ta lại.
Bọn họ nghĩ mà oán hận, suýt chút nữa khiến cho bọn họ đắc tội với Thái Tử gia rồi!
Khi Thẩm Thư Điềm đi ra ngoài, phòng khách lại lần nữa trống trải, giống như những người mà cô vừa nhìn thấy kia là ảo giác.
Tả Tư Nam vẫn còn cầm điện thoại, mở máy ảnh ra, hơi nghiêng cổ nhìn.
“Dấu hôn?”
Thẩm Thư Điềm chớp mắt nhìn, không thể hiểu được: “Hả?”
Vừa nãy khi Vệ Tiêu Kiệt ra về còn cố ý dặn dò Tả Tư Nam một lúc.

Cậu chỉnh áo sơ mi lại như cũ, che đi gần hết vệt đỏ, nhìn cũng không rõ ràng.
Tả Tư Nam không phủ nhận, Thi Lâm ở một bên, đến khi cậu thừa nhận, trong lòng cũng không quá ngạc nhiên.
Sau đó nhịn không được cảm thán ở trong lòng, Thẩm hoa khôi thoạt nhìn như kiểu mềm mại yếu đuối như vậy, không nghĩ đến có lúc lại cuồng dã như vậy.

Quả thật là lật đổ tam quan của cậu.
Thẩm Thư Điềm tỉnh ngủ nên cũng không định ngủ tiếp nữa.

Rửa mặt xong, cô định đi đến phòng học, dù sao thì vở ghi của cô vẫn còn ở trong phòng học.
Tả Tư Nam cũng không ngăn cản, cùng cô đến phòng học.
Lúc Thẩm Thư Điềm đến nơi mới phát hiện trong phòng có nhiều người hơn so với bình thường, rất nhiều người đều đang ngồi đọc sách ôn tập.

So với cô mà nói có vẻ thả lỏng hơn rất nhiều.
Trần Ngữ Trúc và Trịnh Hàng cũng đến.
Nhưng mà vì chuyện trông thi, Thẩm Thư Điềm không khỏi cảm thấy chột dạ, cô ngồi xuống, điều chỉnh giọng nói một chút, “Lớp trưởng, cậu thi ở đâu vậy?”
Vẻ mặt Trịnh Hàng phức tạp nhìn cô một cái “Phòng học thứ bốn.”
Thẩm Thư Điềm nhất thời cũng không biết còn muốn tiếp tục nói cái gì không.

Trịnh Hàng im lặng một lúc, đột nhiên nói: “Tả Tư Nam không có giống như cậu nhìn thấy đâu.

Cậu có biết chuyện hiệu trưởng nhiệm kỳ trước rời đi là bởi vì cậu ta không.”
“Ngày hôm đó, mình cũng có mặt ở đấy.

Khi ấy cậu ta như một ác ma, liều mạng tùy ý làm bậy.” Cậu ta dường như hơi do dự, “Mình cảm thấy khi đó cậu ta không giống người bình thường.

Một con người làm sao có thể lạnh lùng như vậy? Thư Điềm, cậu tốt nhất vẫn nên cách xa cậu ta một chút.

Nếu không nói không chừng một ngày nào đó hắn nổi điên lên sẽ làm tổn thương cậu.”
Cậu ta vẫn còn nhớ rõ ánh nhìn của Tả Tư Nam ngày hôm đó, con ngươi đen chìm trong bóng tối, toàn thân như là bị ngâm nghìn năm trong tảng băng, từ địa ngục mà đến, đôi mắt hắn ta nhìn con người như nhìn một xác chết.
Mỗi lần nhớ lại, đáy lòng cậu đều bất giác run rẩy.
Thẩm Thư Điềm nhíu đôi lông mày thanh tú nhỏ nhắn lên, đôi mắt dịu dàng trong sáng thường ngày cũng trở nên xa cách, cô mím môi, cẩn thận nghiêm túc cũng không che giấu được vẻ không vui của cô.

“Lớp trưởng, cậu không nên nói như vậy, cậu ấy không phải là người như thế.

Mình không muốn nghe thấy những lời này lần nữa.”
Trịnh Hàng lần trước đã từng ám chỉ qua một lần.

Thẩm Thư Điềm chỉ nghĩ rằng cậu ta muốn tốt cho mình, nhưng mà những lời nói ác ý ngày hôm nay rất rõ ràng.

Cậu ta thật sự rất căm ghét Tả Tư Nam.
Nhận thức như vậy khiến Thẩm Thư Điềm không thấy thoải mái.

Cô và Trịnh Hàng ở cùng cũng không đến nỗi nào, nhưng cũng không muốn nghe cậu ta nói về bạn bè của mình như vậy.
Tả Tư Nam chẳng qua chỉ là hơi lạnh lùng một chút, đối với người khác cũng xa cách một chút.

Trưởng thành trong hoàn cảnh gia đình như vậy, Tả Kỳ lại chưa bao giờ quan tâm đ ến cậu ấy.


Ngày đó Tả Kỳ làm ra chuyện như vậy, Thẩm Thư Điềm liền biết, sợ là từ bé đến lớn cậu ấy chưa từng biết ấm áp là gì.
Nhưng mà cô cũng chưa từng thấy cậu ấy làm tổn thương ai, thậm chí là đối xử với cô rất tốt.

Cô không cho phép người khác nói em ấy như vậy.
Trịnh Hàng sửng sốt một lúc lâu, nụ cười dần tắt, một lát sau lại tươi cười lần nữa, giơ tay gãi gãi sau cổ: “Là mình không đúng, nhưng cũng muốn tốt cho cậu, lần sau mình sẽ không nói như thế nữa.”
Thẩm Thư Điềm trong lòng không vui cũng tan đi một ít, rầu rĩ nói: “Được rồi.”
“Vậy thì cậu chuẩn bị mọi thứ tốt đi, một lúc nữa thi toán rồi.”
Thẩm Thư Điềm xoay người lại, lấy bài thi ra, tập trung ôn tập lại một lần nữa.
Buổi chiều thi toán, Tả Tư Nam quả nhiên không xuất hiện.
Hai tiếng rất nhanh trôi qua, lúc đặt bút xuống, cho dù là một kỳ thi dường như không quá quan trọng, Thẩm Thư Điềm vẫn thở phào nhẹ nhõm.
Khoảng cách đến khi tan học còn nửa tiếng, giáo viên chủ nhiệm cho các học sinh trở về phòng học, tiện thể phát đáp án của cuộc thi lần này ra.

Ngay lập tức có rất nhiều tiếng than khóc.
“Mới thi xong, còn có để cho người sống hay không.”
“Hoàn toàn không muốn đối chiếu đáp án.

Mình có thể đoán trước được sẽ có bao nhiêu thảm.

Lớp này có thể không cần tàn nhẫn như vậy được không.”
Nhưng mà hầu hết mọi người sau khi phát đáp án xuống đều đối chiếu đáp án.
Có điều dễ thấy được bất ngờ của Trần Ngữ Trúc, cô ấy tiện tay ném đáp án sang một bên, không thèm để ý.
Thẩm Thư Điềm phát hiện, cô ấy lại cúi đầu cầm điện thoại xem cái gì đó, còn khịt mũi.
Nhưng mà rất nhanh cô ấy đã ngẩng đầu lên, trong mắt còn hơi rưng rưng, khiến Thẩm Thư Điềm sợ nhảy dựng lên.
Thẩm Thư Điềm nhanh chóng giật lấy khăn giấy, thật cẩn thận hỏi: “Làm sao vậy?”
Chẳng lẽ là thi được cao nhất nên không vui?
Tâm tình Trần Ngữ Trúc hơi khó chịu, cười khổ nói: “Nam phụ cuối cùng vẫn phải rời đi.”
Thẩm Thư Điềm biết Trần Ngữ Trúc gần đây đang theo đọc mấy quyển tiểu thuyết.

Cô ấy thích nhất là nam phụ trong truyện, đáng tiếc yêu mà không được.

Tim của cô ấy từ trước tới nay không đặt ở trên người nữ chính.
Trần Ngữ Trúc thở dài nói: “Quả nhiên, yêu chính là buông tay, tác thành cho đối phương.

Chỉ cần đối phương được hạnh phúc là được rồi.”
Thẩm Thư Điềm an ủi Trần Ngữ Trúc một lúc lâu, thật vất vả mới dỗ dành được cô ấy xong, còn nói một đống giống như là giảng đạo lý.
Cô không biết đến tình yêu, cũng không biết trong tiểu thuyết như thế nào.

Đối với tình cảm còn ngây thơ mờ mịt như vậy, nhưng cũng không ngại ném cho cô ấy một đống đạo lý.
Lúc Thẩm Thư Điềm đeo cặp sách nhỏ trở về xe, hiếm khi thấy Tả Tư Nam cùng cô trở về.

Cô nói đến miệng đắng lưỡi khô, lấy ra chai nước, một hơi uống hết một phần ba.
Sau đó, ợ nhỏ một tiếng.
Tả Tư Nam nghiêng người lại, nhìn thấy vẻ mặt cô không đúng lắm, tiện tay cầm chai nước đóng lại một lần nữa, giọng nói vẫn lành lạnh trước sau như một.
“Làm sao vậy?”
Thẩm Thư Điềm đem chuyện của Trần Ngữ Trúc kể lại toàn bộ, lại xúc động nói: “…Tôi cảm thấy cô ấy nói như cũng rất đúng, yêu một người không phải là như vậy sao.”
Đại khái chắc là vừa rồi nói nhiều quá, hạ bút thành văn, cô thế mà không nhịn  được cảm thán với Tả Tư Nam một câu.
Đôi mắt đen ấm áp của Tả Tư Nam dần tan đi, lạnh nhạt nói: “Cho nên người đàn ông đó bỏ đi rồi?”
“Đúng vậy.”
“Chị thích cái kiểu người như thế á?”
Thẩm Thư Điềm ngây ngẩn cả người, thật ra cô cũng không biết.

Im lặng một lúc lâu, Tả Tư Nam cho rằng đúng là cô thích kiểu người như vậy, khuôn mặt liền trở lên âm u.
“Đó là cái quỷ gì?” Tả Tư Nam cười nhạo một tiếng, giọng nói âm lãnh hết sức châm chọc: “Tôi sẽ đoạt cô ấy về, cũng đừng nghĩ muốn đi đâu cả.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận