Khó Theo Đuổi

Hôm ấy trước khi rời khỏi chùa Hàn Sơn, Giang Sắt đã hỏi ý Hàn Nhân xem bà có muốn đến đường Phú Xuân đón năm mới hay không, có thể cùng cô hoà cùng không khí náo nhiệt của đường Phú Xuân, đón một đêm giao thừa thật vui vẻ.

Cô thật sự không có ý định trở về Bắc Thành, đặc biệt là trong thời điểm quan trọng như thế này.

Chuyện cửa tiệm sườn xám nếu đã được giải quyết, giao kèo giữa cô và Trương Nguyệt cũng không thể kéo dài thêm nữa.

Những ngày cận kề cuối năm, tuyết ở Đồng Thành càng lúc càng nặng hạt, cả bầu trời như bị nhấn chìm trong những cơn mưa lông ngỗng trắng xoá.

Giang Sắt dừng xe đâu vào đấy, quấn chiếc khăn choàng cổ mà Dư Thi Anh đan cho mình, thong thả cất bước đi vào con đường Lê Viên. Còn chưa về tới số nhà 48, nhưng cô đã nghe thấy một giọng cười quen thuộc vừa lẻn ra khỏi sân nhà, hoà vào cơn gió truyền đi khắp ngõ.

Giang Sắt dừng bước, đánh mắt nhìn về phía cánh cửa gỗ khép hờ đằng kia, cô cau mày lôi điện thoại ra, trên màn hình hiện lên một loạt tin nhắn mới chưa đọc.

Bấm vào Wechat, vuốt xuống hai lần để "làm mới", quả nhiên trong khung chat của Sầm Minh Thục hiện lên một tin nhắn chưa đọc, [Lát nữa tặng con một niềm vui bất ngờ.]

Giang Sắt, "..."

Đau đầu nhét điện thoại vào trong túi, cô tiếp tục cất bước về phía cuối con ngõ, có điều chỉ còn tầm chừng vài bước nữa thôi, mà cô đã nghe thấy tiếng cười nắc nẻ của Sầm Minh Thục vang lên ba lần.

Tiếng cười sang sảng đầy khí khái này đúng là đậm chất Sầm Minh Thục.

Giang Sắt dừng bước ở bên ngoài sân, âm thầm thở hắt ra một tiếng, sau đó đẩy cánh cửa gỗ đang mở he hé ra, bước vào trong.

Cảnh tượng trong sân nhà vô cùng náo nhiệt.

Giang Xuyên, Dư Thi Anh, và cả Giang Dã cũng có mặt, mọi người đang ngồi với Sầm Minh Thục dưới tàng cây, vừa đốt lò nấu trà vừa tám chuyện với nhau.

Cánh cửa gỗ vang lên tiếng "ken két", mấy cặp mắt đồng loạt đổ dồn về phía bên này.

Sầm Minh Thục mở lời trước tiên, "Để cô đoán thử nhé, có phải con đang trộm mắng cô ở trong lòng không?"

"..."

Giang Sắt, "Cô không nói không rằng đã chạy thẳng đến đây, lại còn không cho con mắng thầm vài câu hay sao?"

Sầm Minh Thục quay phắt đầu sang chỗ khác, nói với mấy người Dư Thi Anh, "Tôi đã nói mà, con nhỏ này chắc chắn sẽ không vui khi nhìn thấy tôi. Ông bà ta có câu, có vợ thì quên luôn mẹ, còn con nhóc này là có ba mẹ ruột thì đá cô út ra chuồng gà."

Cả nhà, "..."

Giang Sắt hậm hực nói, "Đá ai chứ con chẳng dám đá cô út đâu."

Cô đi tới, ngồi xuống bên cạnh Sầm Minh Thục, "Ba mẹ con và thằng Dã hiền lắm, cô đừng có ăn hiếp bọn họ."

Cô vừa dứt lời, cánh cửa sổ bằng gỗ đào phía sau lưng bỗng được đẩy ra, người ở bên trong cười hì hì nói xen vào, "Ba mẹ đúng là rất hiền, nhưng thằng Dã thì chẳng hề liên quan gì đến cái từ "hiền" này hết!"


"Sầm Dụ!" Giang Dã điên tiết quay đầu, "Đừng tưởng chị đổi họ rồi là em không dám cãi nhau với chị!"

Sầm Dụ phì cười, trêu Giang Dã xong rồi cô nàng vẫy tay chào Giang Sắt, "Chào đàn chị!"

Skill đổi mặt có thể nói là ngang tài ngang sức với Giang Xuyên.

Căn phòng kia chính là căn phòng trước đây của Sầm Dụ, đứng từ cửa sổ phòng cô nàng trông ra có một gốc hoa quế. Ngay khi cô nàng vừa ló đầu ra khỏi cửa sổ, Giang Sắt cũng ngớ người.

Ngày mai nhà họ Sầm tổ chức tiệc đón năm mới, mà Sầm Dụ lại là nhân vật chính, với tác phong của Quý Vân Ý thì lý ra giờ này Sầm Dụ phải ở trong nhà cũ để thử lễ phục mới đúng.

Sầm Dụ chào hỏi xong liền vội vàng chạy "bình bịch" ra ngoài sân, cười nói với Giang Sắt, "Em thấy hơi hồi hộp nên chạy về Đồng Thành ở một đêm, sáng sớm mai sẽ trở về với cô út."

Dư Thi Anh nhìn cô nàng, mỉm cười, "Từ nhỏ con đã có cái tật này, mỗi lần chuẩn bị đi thi là lại hồi hộp đến độ bắt chị hai phải ngủ cùng con, nhưng lần nào cũng đứng nhất toàn trường. Mẹ tin, ngày mai dù đối mặt với chuyện gì thì con vẫn sẽ làm tốt thôi."

Hốc mắt cô nàng đỏ hoe, hiển nhiên đã khóc.

Dù gì cũng là cô con gái mình nuôi suốt 23 năm, không phải cứ đổi họ rồi là tình cảm cũng tiêu tan. Mỗi lần đi ngang qua phòng của Sầm Dụ, bà lại nhớ đến ngày xưa con bé đã nhõng nhẽo với mình thế nào, đôi mắt cong tít lại gọi mình là "mẹ yêu" ra sao.

Nghe thấy lời này của bà, Sầm Dụ theo thói quen định ôm lấy Dư Thi Anh từ phía sau để làm nũng như ngày xưa, nhưng nhác thấy bóng dáng Giang Sắt, cô nàng lập tức ghìm lại cơn xúc động ấy, cười híp mắt đáp lại, "Thế nên con mới chạy về đây tìm cả nhà nè, tiếc là chị hai không có ở nhà, nhưng cũng may là còn có đàn chị ở đây."

Hiển nhiên Giang Sắt cũng đã để ý đến cánh tay vừa duỗi ra đã vội rụt lại của cô nàng, cô cười, "Chuyện ngủ nghê này thì chị chẳng giúp gì được đâu, chị đã quen ngủ một mình rồi, hay là tối nay để mẹ ngủ với em nhé?"

Sầm Dụ sững lại, đón lấy ánh mắt của Giang Sắt, hai người nhìn nhau rồi nở nụ cười.

Sầm Dụ không hề ra vẻ kiểu cách, gật đầu nói ngay, "Em cũng nghĩ thế, khó khăn lắm mới được về nhà một đêm, dù cho ông bô có ghen tỵ cũng đành phải chịu thôi, tối nay bà bô chỉ có thể ngủ chung với em."

Nhà họ Sầm gia giáo rất nghiêm, Sầm Dụ về được đây cũng là một chuyện khó nhằn.

Cũng chỉ có Sầm Minh Thục lên tiếng thì Quý Vân Ý mới không từ chối, nếu không Sầm Dụ sẽ không thể về đây thuận lợi như thế.

Quý Vân Ý không ưa Sầm Minh Thục, nhưng xưa nay bà chưa bao giờ tỏ thái độ ra mặt với cô em chồng này, thậm chí còn bao dung với Sầm Minh Thục hơn những người bình thường, như kiểu bà chẳng muốn dây dưa với một đứa nít ranh khó chơi.

Sầm Minh Thục ngàn dặm xa xôi đưa Sầm Dục về đây chắc chắn không phải chỉ vì muốn đưa người ta đi giải sầu.

Quả nhiên, Giang Sắt vừa uống hết một tách trà, Sầm Dụ đã xoè một tấm thiệp mời vô cùng tao nhã ra trước mặt cô.

Cô vừa nhìn đã biết bức tranh trên tấm thiệp là do chính tay Quý Vân Ý vẽ.

Giang Sắt nhìn sang Sầm Minh Thục đang ngồi cầm tách trà nhâm nhi trông vô cùng thoải mái ở đối diện, cô nhận lấy thiệp mời từ tay Sầm Dụ, lắc đầu nói, "Chị không tiện xuất hiện ở bữa tiệc ngày mai."

"Có gì mà tiện hay không tiện ạ, chẳng lẽ vì đàn chị đổi họ rồi nên cũng mất luôn tư cách tham gia một bữa tiệc hay sao?" Sầm Dụ cười, gương mặt ánh lên vẻ nghiêm túc và bướng bỉnh hiếm thấy, "Đàn chị là huyền thoại của khoa Quản lý kinh tế của Đại học A chúng ta. Trước đây chỉ cần chị xuất hiện thì trong mắt đám đàn em bọn em chẳng còn thiết tha gì đến hoa khôi hay hot boy của khoa nữa, chỉ muốn ngắm mỗi mình chị thôi. Em không hiểu sao lại có người vừa nhắc đến tên của em và chị sẽ cảm thấy chúng ta như nước với lửa, ai nấy đều trưng ra vẻ mặt hóng hớt drama."

Cô nàng vừa nói vừa hầm hừ, "Lại còn có kẻ muốn châm ngòi ly gián để em đi kiếm chuyện với chị nữa chứ! Ngày mai dù chị có đến hay không, em vẫn sẽ để cho tất cả mọi người đều biết rằng, chị là người mà em sùng bái nhất thời sinh viên, đừng ai có ý định lấy em ra làm vũ khí tổn thương chị!"


Tưởng cô nàng là đồ ngu thật à!

Cô nàng chỉ muốn lặng lẽ thực hiện giấc mơ làm đại gia Đồng Thành mà thôi, sao cứ gặp phải mấy kẻ luôn xem cô nàng là đồ ngốc thế chứ.

Bọn họ cũng chẳng thèm động não mà nghĩ xem, một cô gái lớn lên ở một nơi hỗn tạp như đường Phú Xuân, hơn nữa vẫn luôn đứng nhất ở mỗi kỳ thi thì liệu IQ có thấp hay không?

Giang Sắt dường như đã đoán được người mà Sầm Dụ nhắc đến, nhưng cô cũng chẳng thèm để ý, nửa đùa nửa thật, "Em không sợ ngày mai chị vừa xuất hiện sẽ biến em thành đề tài trà dư tửu hậu của kẻ khác sao?"

"Em chẳng sợ nhé." Sầm Dụ cười, "Tấm thiệp mời này phải do chính tay em mang đến cho chị, điều này đã thể hiện rõ thái độ của em, nhưng đến hay không là quyết định của đàn chị. Lần này em về đây thật ra là có chuyện khác muốn bàn với chị, có liên quan đến nhà họ Phó và Phó Uẩn."

Phó Uẩn?

Một gương mặt dịu dàng anh tuấn bất chợt hiện lên trong đầu Giang Sắt.

"Sao thế?" Giang Sắt nhíu mày, "Nhà họ Sầm muốn em thay chị kết thông gia với nhà họ Phó sao?"

"Chủ tịch đúng là có ý này, nhưng mọi chuyện vẫn chưa xác định, họ muốn xem thử ý của em và Phó Uẩn thế nào."

Giang Sắt nhìn Sầm Dụ một lúc, "Trong suốt 23 năm qua, bọn họ chưa từng nuôi em ngày nào, nếu em không đồng ý thì dù có là chủ tịch hay là bà Quý đều không có quyền ép buộc em."

Sầm Dụ gật đầu, "Em biết mà chị, nếu em vẫn không tìm được người mình thích, em cũng sẽ không ngại mà cân nhắc đến chuyện chọn một đối tượng phù hợp."

Cô nàng hơi dừng lại, hỏi Giang Sắt, "Phó Uẩn là người thế nào hả chị? Nghe nói anh ta là con riêng của nhà họ Phó, mãi đến tận năm mười mấy tuổi mới được đón về nhà họ Phó."

Giang Sắt ngẫm nghĩ một lúc, cho Sầm Dụ một câu trả lời khách quan, "Là một người dịu dàng phong độ, cũng rất có năng lực, ông cụ Phó rất xem trọng anh ta."

Sầm Dụ hơi thất vọng, "Tuy có năng lực là chuyện tốt, nhưng dịu dàng phong độ không phải gu của em, em thích mẫu người hào phóng một tí."

"Không thích thì không cần phải suy nghĩ, nếu chủ tịch nhắc đến nữa thì em cứ để cô út cản lại giúp em." Giang Sắt cười, "Em khác với chị, em có quyền lựa chọn, muốn độc thân cả đời giống cô út cũng được nữa."

...

Sầm Minh Thục độc thân hơn bốn mươi năm nay không phải vì bà không có người theo đuổi, mà đơn giản là do bà cảm thấy hôn nhân là một gánh nặng.

Nhân duyên của bà vẫn luôn rất tốt, rất dễ kết bạn.

Tuy xuất thân là con nhà giàu, nhưng bà chưa bao giờ làm ra vẻ, cũng không bao giờ ỷ vào thân phận của mình mà phân biệt đối xử với người khác.

Có thể nhận ra mấy người Dư Thi Anh rất thích bà, biết bà thích uống rượu, trời vừa sập tối mọi người đã mời bà sang Vong Xuyên làm vài ly.


Sầm Minh Thục uống đến gần 12 giờ mới đã cơn thèm, lúc rời đi đã bắt đầu chân nam đá chân chiêu, Giang Sắt phải dìu bà cả đoạn đường trở về ngõ Hương Thụ.

Vừa về đến dưới lầu, cô liền buông tay ra, thản nhiên cất lời, "Được rồi cô út, về đến đây rồi cô út không cần phải giả vờ nữa đâu."

Lúc bấy giờ Sầm Minh Thục mới chịu đứng thẳng người dậy, xoa vai nói, "Nói con là con nhóc vô ơn con còn không chịu nhận, bộ con đỡ thêm vài bước nữa thì chết hả? Cô càng uống nhiều càng sảng khoái, ba mẹ con thấy thế lại càng vui, không hiểu à?"

Giang Sắt lục lấy chìa khoá từ trong túi xách, nhấc chân giẫm lên cầu thang bộ ẩm ướt, vẻ mặt điềm nhiên như không, "Chẳng phải con cũng đã đỡ cô suốt cả đoạn đường hay sao?"

Sầm Minh Thục đuổi bước theo cô, ánh mắt nhẹ nhàng đảo qua hành lang tối đen như mực, không kiềm lòng được cau chặt hàng mày, "Ở đây không có thang máy thì thôi đã đành, sao mà ngay cả đèn cảm ứng cũng không có là sao?"

"Đèn cảm ứng hỏng rồi, tầm mấy bữa nữa mới sửa xong." Giang Sắt nói, "Dẫu gì cũng là khu chung cư đã 40 năm tuổi đời, cô chịu khó xíu nhé."

Sầm Minh Thục nghe thấy thế thì hàng mày càng cau chặt hơn, nhưng bà không nói gì thêm, đến khi lên đến tầng sáu, vào trong nhà rồi bà mới lên tiếng, "Không phải ba mẹ con đã giành riêng một phòng cho con rồi hay sao?"

Dứt lời bà lại quan sát tổng thể căn phòng bằng ánh mắt đầy bắt bẻ, sau khi kiểm tra một vòng, thấy căn phòng này khá sáng sủa và sạch sẽ, miễn cưỡng cũng có thể ở tạm, sắc mặt bà mới tươi lên được một chút.

"Trong nhà cũng tàm tạm, có điều hơi nhỏ. Hồi trước chỉ tính một căn phòng để đồ của con thôi đã to hơn căn phòng này nhiều, con ở được cũng hay đấy."

Giang Sắt không tiếp lời bà, cô làm cho cô út một ly nước mật ong, nói, "Cô uống một ngụm cho giải rượu."

Sầm Minh Thục nhận lấy, không uống ngay mà cầm cái ly chầm chậm thả bước dạo quanh một vòng căn hộ hơn chỉ tám mươi mét vuông này. Lúc bước ra khỏi phòng ngủ của Giang Sắt, sắc mặt đã tươi thêm được một tí.

"Coi như con vẫn còn lương tâm, không vứt đồ của cô tặng cho con lại nhà họ Sầm." Sầm Minh Thục ngồi xuống sofa, nể mặt cô uống hết gần nửa ly nước mật ong.

Trên bàn trang điểm trong phòng ngủ gần như đặt toàn đồ của Sầm Minh Thục tặng cho Giang Sắt, đa phần là trang sức, có vài món là đồ chơi hàng limited, Giang Sắt đều mang theo sang bên này hết.

"Không phải cô đã nói cô không tính là người nhà họ Sầm hay sao?" Giang Sắt tự pha cho mình một ly hồng trà, ngồi xuống bên cạnh bà, thong thả lên tiếng, "Nếu đã thế, đồ của cô tặng con dĩ nhiên không thể tính là đồ của nhà họ Sầm rồi."

Sầm Minh Thục nguýt cô một cái, "Cô đã mua chiếc váy hot nhất trong tuần lễ thời trang New York tháng trước, cũng chính là chiến bào đêm mai của con đấy."

"Chiến bào?" Giang Sắt bật cười, "Cô định biến "lễ trưởng thành" của Sầm Dụ thành chiến trường đấy à? Cô út không thấy chán sao?"

Lễ trưởng thành năm mười tám tuổi chính là cột mốc đánh dấu việc chính thức bước vào giới xã giao Bắc Thành của đám con cháu nhà họ Sầm. Và bữa tiệc tất niên của nhà họ Sầm tối mai cũng có thể xem là "lễ trưởng thành" muộn sau sáu năm của Sầm Dụ.

"Đừng có nói với cô út là con muốn chạy trốn nhé." Sầm Minh Thục đặt ly nước một cái "cạch" xuống bàn trà, hai chân bắt chéo, nghiêng đầu nhìn xoáy sâu vào Giang Sắt, "Bữa tiệc tối mai sẽ hội tụ đông đủ mọi người. Vừa hay con có thể mượn cơ hội này để cho tất cả bọn họ biết con và nhà họ Sầm đã chẳng còn liên quan gì đến nhau nữa, đúng không? Chẳng lẽ con không biết Sầm Minh Hoành và Quý Vân Ý vốn vẫn chưa có ý định từ bỏ con sao?"

Giang Sắt lẳng lặng cầm tách trà không nói không rằng, lại nghe Sầm Minh Thục nói tiếp, "Đừng có nghĩ muốn trốn tránh. Sắt Sắt à, con là đứa lớn lên từ nhà cũ nhà họ Sầm chúng ta. Con phải nhớ cho kỹ, chỉ cần là con cháu lớn lên từ nơi đó, cô không cần biết con họ Sầm hay họ Giang, không cần biết con đi đâu, con phải đường đường chính chính mà ngạo nghễ, cô cấm con bày ra cái điệu bộ chó mất chủ!"

Sầm Minh Thục nhìn Giang Sắt, trịnh trọng nói, "Cắt đứt hẳn miếng thịt thối của nhà họ Sầm ra khỏi người con, lo trị bệnh cho tốt. Khỏi bệnh rồi con mới có thể hoàn toàn bắt đầu một cuộc sống mới. Sau này con có muốn đi đâu cô út cũng không ngăn cản con nữa."

...

Hồi còn nhỏ, Giang Sắt từng đến nhà cũ ở một thời gian.

Khi ấy ông cụ Sầm vẫn còn sống, ông cụ lớn tuổi nên thích càm ràm, Giang Sắt thường nghe ông mắng Sầm Minh Thục không ít lần.

Có lần nọ, không biết là do ông cảm thấy Giang Sắt còn nhỏ nên không biết gì, hay là vì Sầm Minh Thục quá cưng chiều cô mà ông cụ bỗng nhiên cất giọng than thở ở ngay trước mặt cô, "Nếu cô út con mà là con trai, giao Sầm thị vào tay nó càng khiến ông yên tâm hơn là giao cho ba của con."

Sầm Minh Thục ngang bướng quật cường, bà không hề đụng vào nguồn lực từ nhà họ Sầm mà một mình xông pha ở nước ngoài, tạo ra một vương quốc của riêng mình.


Nhà họ Sầm lắm quy củ, chỉ có con cái của dòng chính mới có tư cách được làm lễ trưởng thành tại nhà cũ của nhà họ Sầm, và lễ trưởng thành của Sầm Minh Thục hiển nhiên cũng được tổ chức ở đó.

Cái đêm ông cụ Sầm nhắm mắt xuôi tay, con cháu trong nhà đều vây quanh đầu giường của ông, chờ nghe di ngôn từ ông.

Ông cụ trăn trối với Sầm Minh Hoành và Sầm Lễ, đến Sầm Minh Thục, ông chỉ nhìn con gái với ánh mắt ngập tràn bất mãn và đầy tiếc nuối, có lẽ còn có một chút lo lắng và mong chờ.

Khi ấy, Sầm Minh Thục chỉ nói với ba mình một câu, "Ba, ba cứ yên tâm, con là đứa con gái lớn lên ở trong căn nhà này mà."

Lúc này đây, Sầm Minh Thục "giao" lại cho Giang Sắt câu nói này.

Giang Sắt nhìn đăm đăm vào ly trà trên tay rồi chìm vào dòng suy nghĩ ngổn ngang, một lúc lâu sau cô mới cất tiếng thở dài, nói với Sầm Minh Thục, "Cô út, có phải con không thể tránh được bữa tiệc tối mai không?"

Sầm Minh Thục ừ một tiếng, "Con thử trốn xem, xem cô có trói con mang sang đó không. Cô út đã nói chuyện với Dr.Gina rồi, vài bữa nữa cô đưa con đi gặp cô ấy."

"Thôi được rồi, cô cũng đã chuẩn bị luôn cả chiến bào cho con rồi, con đâu thể để cô mất trắng số tiền kia được. Còn bên chỗ Dr.Gina thì con không đi đâu."

Cô nuốt xuống ngụm trà cuối cùng, đứng dậy đi tới bàn ăn châm thêm trà nóng, bình thản lên tiếng, "Cô út à, con đã tìm được cô ấy rồi."

Sầm Minh Thục không hiểu chuyện gì, nhìn theo bóng lưng Giang Sắt hỏi lại, "Ai cơ?"

Giang Sắt cầm muỗng khuấy tan đường phèn trong ly hồng trà, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh, sau một lúc cô mới chầm chậm cất giọng, "Là người mà Triệu Chí Thành thà nuốt lưỡi dao tự sát nhưng vẫn muốn bảo vệ đến cùng kia. Con tìm được cô ấy, thì chắc chắn sẽ điều tra được quá khứ của Triệu Chí Thành."

Sầm Minh Thục thoắt cái đã biến sắc, bà đứng bật dậy, không nói không rằng chỉ nhìn Giang Sắt chằm chằm.

Cửa sổ trong phòng đóng chặt, còn cửa sổ ngoài phòng khách bị cơn gió rét căm căm quất thẳng vào vang lên mấy tiếng rầm rập.

Giang Sắt thấy vẻ mặt Sầm Minh Thục nặng nề như sắp sửa đổ mưa, cô khẽ cười, nói với bà, "Thế nên cô út đừng lo cho con. Con đến Đồng Thành chẳng phải trốn tránh ai cả, không cần biết con lớn lên ở đâu, dù là nhà cũ họ Sầm hay là đường Lê Viên, con sẽ không bao giờ làm chó mất chủ."

Sầm Minh Thục đã sớm không còn quan tâm là chó hay mèo nữa rồi.

Bà cau mày, nhìn Giang Sắt rồi cất giọng nặng nề, "Sắt Sắt à, ba tên bắt cóc con năm xưa đều đã chết cả rồi, bao gồm cả chủ mưu là Triệu Chí Thành. Việc con cần làm là chữa cho hết bệnh, đoạn tuyệt sạch sẽ với này, chứ không phải liều mạng đào bới quá khứ của Triệu Chí Thành, rồi cả đời không thể thoát khỏi bóng ma của sự kiện đó! Ngày mai về Bắc Thành, con phải đi gặp Gina với cô!"

Giang Sắt buông cái muỗng trên tay xuống, vẻ mặt nhìn Sầm Minh Thục vẫn bình tĩnh như trước, nhưng nơi khoé mắt đã dần dần hoen đỏ.

"Bệnh của con ngoại trừ chính con ra thì không ai có thể chữa được. Cô cứ xem con là đứa dở hơi cũng được, xem con là đứa tâm thần cũng không sao."

"Cô út à, Sầm Sắt của tuổi 16 vẫn còn bị kẹt trong cái đêm đầy giông bão ấy. Cô ấy vẫn còn bị nhốt trong căn nhà xưởng hoang phế kia, cô ấy vẫn đang chờ con. Con muốn đích thân đưa cô ấy trở về!"

***

Jeongie:

Bí mật luôn canh cánh trong lòng Giang Sắt cuối cùng đã được tiết lộ rồi.

Tiệc khai màn thì drama cũng bắt đầu lên sàn. =)))

* Thông báo nho nhỏ:

Tuần sau là bắt đầu bước vào tuần lễ "Toàn dân dọn nhà" rồi nên chắc là mình không lên chương mới được, có thể sẽ có chương mới trước giao thừa, còn trong mấy ngày Tết thì hên xui vì mọi người đều đi chơi cả rồi. =)))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui