"Ô ô.." - Tiểu Thiên Bồ khóc: "Thiên Đạo giáng xuống lôi kiếp, ý nghĩa bên ngoài là để khảo nghiệm ngươi, giống như các ngươi nhân loại tu sĩ khi tới Kim Đan thì có Kim Đan lôi kiếp, Nguyên Anh thì có Nguyên Anh lôi kiếp.
Hắn muốn mượn lôi kiếp để mạt sát ngươi, nhưng mà ngươi cố tình trốn tránh, như vậy hắn liền có cớ để động tay chân ở cộng sinh.
Bởi vì ngươi không có chịu đựng lôi kiếp, cho nên không thể cùng ta cùng mệnh, ta chỉ có thể cùng với ngươi cùng thọ".
Mấy vạn năm tới, bên cạnh việc tu luyện, nó vẫn luôn tìm lỗ hổng của Thiên Đạo, hiện tại cũng coi như là nó tìm được rồi, đó chính là Thiên Đạo không thể tùy ý trói buộc phàm nhân, càng không thể đối với phàm nhân giáng xuống lôi phạt như tu sĩ, vậy nên đây là nguyên nhân mà chủ nhân của nó mới có thể dễ dàng tránh thoát lôi kiếp như vậy.
Cho nên từ lúc nó bắt đầu tìm cộng sinh chủ nhân, nó chỉ chọn người có thổ linh căn nhưng còn là phàm nhân chưa có bắt đầu tu luyện, nhưng mà hiện giờ mặc dù khế ước đã thành, Thiên Đạo vẫn không để cho bọn họ toại nguyện.
"Ta hiểu" - Hàn Mục Vi hồi sức, vô lực xua xua tay: "Không có việc gì, dù sao đều là bằng bản lĩnh để sống, cái này ta không thèm để ý, chỉ cần có thể tồn tại thì tốt rồi" - Nàng nuốt nuốt nước miếng, một tay ôm ngực, vừa mới từ sống trong chỗ chết bước ra nên nàng cũng không rảnh để nghĩ nhiều như vậy, mạng nhỏ này được bảo vệ, nàng mới cảm giác được thân thể không khoẻ, bất quá còn tốt, còn có thể chịu đựng: "Ngươi nhìn một cái mấy cái tro bụi kia, trước đó chúng đều là mấy khối nham thạch, ta bạch bạch nộn nộn như vậy cũng không phải là nham thạch, huống chi cục đá đều bị chém thành như vậy, chúng ta còn có cái gì mà không cam lòng".
"Ngươi không tức giận sao?" - Tiểu Thiên Bồ hỏi xong liền cảm thấy chính mình quá xuẩn, chủ nhân không ngại thì nó làm gì còn muốn đề cập tới chuyện không vui này: "Bất quá Thiên Đạo cũng không quá khắt khe, ngươi dù sao cũng là bằng bản lĩnh mà trốn lôi kiếp, cho nên ngươi sẽ có hơn hai trăm năm thọ mệnh" - Hai trăm năm, cẩu Thiên Đạo cũng quá hố, tốt xấu cũng phải cho hai, ba ngàn năm mới đúng, bất quá hiện tại cũng chỉ có thể như vậy, cũng may tư chất của chủ nhân rất tốt, lại có nó phụ trợ, thọ mệnh cũng không phải là vấn đề gì to tát.
"Khá tốt" - Hàn Mục Vi nghĩ lại đều cảm thấy hai vòng mới vừa chạy kia không uổng phí: "Đừng nói hai trăm năm, hai ngày cũng là mệnh.."
"Bên này nháo đến động tĩnh quá lớn, Hóa Thần tu sĩ của Thiên Diễn Tông tới, còn có không ít Nguyên Anh chân quân cũng tới rồi" - Hàn Mục Vi lời nói còn chưa nói xong đã bị Tiểu Thiên Bồ đánh gãy, nó lấy ra một viên trái cây màu xanh biếc: "Đợi lát nữa ngươi đem cái này cho Thiên Nhất đạo quân, hắn sẽ bảo hộ ngươi".
Hàn Mục Vi nhưng thật ra không giác có cái gì, dù sao thiên sập xuống còn có sư phụ cường đạo của nàng chống đâu, trên sư phụ còn có sư thừa, lại nói nàng cũng là đệ tử của Thiên Diễn Tông: "Cái này là thứ gì?" - Trái cây này nàng cầm ở trong tay, cảm giác hình như nó đang sống, vẫn có nhịp đập.
"Đây là quả trái cây đầu tiên của ta" - Tiểu Thiên Bồ đem dụng ý của nó nói ra: "Năm đó Mộc Nghiêu trọng thương, Thiên Nhất đạo quân đơn thương độc mã xâm nhập Thi Ma Môn, tuy làm Thi Ma Môn bị thương nặng, nhưng chính mình cũng không có thể toàn thân mà lui.
Thần hồn của hắn bị âm minh chi khí gây thương tích, nhiều năm qua đã bị âm minh chi khí ăn mòn đến sắp giữ không được hồn thể, một khi hồn thể băng tán, ngã xuống cảnh giới là nhỏ, muốn mệnh đều có khả năng, càng đừng nói lại tiếp tục thăm dò tiên đạo.
Quả trái cây này của ta chẳng những có thể bổ dưỡng thần hồn, còn có thể giúp hắn thanh trừ âm minh chi khí bên trong Thần phủ" – Người tu tiên rất chú ý nhân quả, nó giúp Thiên Diễn Tông giữ được Thiên Nhất, cũng coi như là gieo tiền căn.
"Ta hiểu được" - Hàn Mục Vi nắm trái cây trong tay, cười mị mắt, đem nó lại gần lỗ mũi mình ngửi ngửi, cái gì cũng không ngửi thấy, thấp giọng mà nói: "Không biết ăn có ngon không?"
Lời này mới vừa nói thầm xong, trái cây trong tay nàng đã không thấy tăm hơi, Thiện Đức chân quân thật là phải bị tiểu đồ đệ hù chết, sau khi bắt được trái cây, thấy nó hoàn hảo không có tổn hao gì, liền hướng tới tiểu nghiệt đồ trước mắt lớn tiếng trách mắng: "Thứ gì con đều dám ăn, con sẽ không sợ bị căng chết?"
Trái cây này lại là Bồ Thần Quả trong truyền thuyết, hắn liếc mắt một cái hố to bên cạnh, không nghĩ tới Thiên Diễn Tông bọn họ thế nhưng cất giấu bậc thần vật này.
Chỉ là tiểu đồ đệ này lá gan quá lớn, Bồ Thần Quả mặc dù là hắn có bậc này tu vi cũng không dám ăn bậy.
Chỉ là hắn còn không kịp nghĩ nhiều, liền cảm giác đến phía sau có người tới, Thiện Đức chân quân trừng mắt liếc mắt một cái tiểu béo nha không bớt lo này, sau đó thu hồi Bồ Thần Quả, xoay người vừa vặn đem nàng chắn ở mặt sau: "Thiện Đức bái kiến Thiên Nhất sư bá" - Mới mười mấy năm không thấy, Thiên Nhất sư bá tóc đều đã bạc, xem ra trận chiến ở Thi Ma Môn năm đó, sư bá bị thương không nhẹ.
Hừ, Vô Cực Tông thật đúng là dùng bất cứ thủ đoạn nào.
"Thiện Đức sư điệt không cần đa lễ" – Từ lúc Thiên Nhất lão tổ tiến vào, hắn đã dùng thần thức đem nơi này đảo qua một lần, trên mặt mang theo vẻ cười nhẹ: "Phía sau ngươi chính là đồ nhi ngươi hôm nay mới vừa thu?"
Thiên Trúc sư huynh cùng Thiên Mục sư đệ cũng tới, xem ra động tĩnh bên này nháo đến thật sự có điểm lớn.
Bởi vì thương tích của hắn, hai mươi năm trước Thiên Mục sư đệ liền bắt đầu bế quan đột phá Hóa Thần hậu kỳ, không nghĩ tới hôm nay thế nhưng ra tới, bất quá tuy rằng tu vi của hắn tiến bộ không ít, nhưng lại không có thể đột phá đến Hóa Thần hậu kỳ, cũng là, thời gian quá ngắn.
"Đúng vậy" - Thiện Đức hiện tại có chút buồn rầu, tiểu đồ nhi đã đem Bồ Thần Quả cho hắn, này thì bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm, xem ra hắn phải tận lực chu toàn mới được: "Nghiệt đồ này của sư đệt có điểm khờ, lỗ mãng còn không biết sự, để cho sư bá chê cười".
Hàn Mục Vi vừa thấy tính tình này của sư phụ nàng, liền biết hắn là muốn cuỗm luôn trái cây của Tiểu Thiên Bồ, cái này sao được? Nàng đi qua, vươn bàn tay nhỏ thịt mum múp chụp đùi phải của sư phụ: "Sư phụ, Tiểu Thiên Bồ nói trái cây kia là cho Thiên Nhất lão tổ, không phải cho ngươi" - Thỉnh ngài không cần không biết xấu hổ mà tự hiểu lầm.
"Đi đi.." - Thiện Đức chân quân ngay từ đầu không để ý tiểu đồ đệ đang nói cái gì, bất quá thực mau hắn liền dừng lại, lập tức quay người cúi đầu hỏi: "Gì, kia không phải ngươi chuẩn bị để hiếu kính ta ư?" - Hình như ngay từ đầu tiểu đồ đệ của hắn chưa nói đồ vật kia là để cho hắn, bất quá tặng cho Thiên Nhất sư bá, hắn liền có suy đoán: "Ngươi nói cho sư phụ, Tiểu Thiên Bồ thật sự nói trái cây kia là cho Thiên Nhất sư bá?"
Tiểu Thiên Bồ, Thiên Bồ, vậy đúng rồi, chẳng lẽ sư bá bị thương thần hồn? Thôi rồi, Bồ Thần Quả của hắn sợ là giữ không nổi, nghĩ vậy tâm liền bắt đầu đau, chính là hắn còn tưởng lại giãy giụa vài cái, được bao lâu hay bấy lâu.
"Dạ" - Hàn Mục Vi liên tục gật đầu nhỏ của chính mình: "Tiểu Thiên Bồ nói Thiên Nhất lão tổ nhìn đến trái cây thì liền biết nên làm như thế nào?" - Đúng vậy, nàng là đang đem lời này nói rõ, sư phụ nàng nhìn đến trái cây kia một khắc, nàng liền biết sư phụ hắn đã nhận thức trái cây của Tiểu Thiên Bồ, vậy kế tiếp nàng như thế nào có thể che giấu cũng là vô dụng, một khi đã như vậy còn không bằng dứt khoát một chút.
Thiên Bồ? Thiên Nhất lão tổ sau khi nghe được hai chữ này, đôi tay bối ở sau người không cấm nắm thành quyền, xem ra là mệnh của hắn không bị tuyệt: "Vị Hành, hôm nay việc ở Tiêu Dao Phong, ngươi ngẫm lại cho bên ngoài một cái công đạo có thể diện" -Thiên Bồ đã đã nhận chủ, kia hết thảy đều đã trần ai lạc định.
"Dạ" - Vị Hành đã sớm tới rồi, hắn đang cùng mười mấy vị Nguyên Anh chân quân đứng ở phía sau sư phụ hắn cùng Thiên Trúc lão nhân.
Động tĩnh vừa rồi lớn như vậy, hắn còn tưởng là có bí cảnh xuất thế, không nghĩ tới lại là Thiên Bồ nhận chủ, xem ra tiểu đồ nhi của sư huynh hắn thật là thân mang khí vận lớn.
Hàn Mục Vi thấy sư phụ nàng nghỉ chân nửa ngày, cũng luyến tiếc đem trái cây đã thu hồi lấy ra tới, không cấm mà lấy đôi tay che mặt, nãi thanh nãi khí mà bậy bạ: "Sư phụ, ngài liền nhận mệnh đi, chúng ta đánh không lại Thiên Nhất lão tổ".
Thiện Đức chân quân là thật sự luyến tiếc đem Bồ Thần Quả nhổ ra, này còn không có cầm nóng tay đâu, nếu không lại hấp hối giãy giụa một chút: "Ta..".
"Thiện Đức sư huynh, ngươi nếu có điều kiện gì thì cứ việc nói ra, chỉ cần Mộc gia chúng ta có thể thỏa mãn ngươi thì nhất định đem hết toàn lực thỏa mãn" - Phá Quân chân quân đã đi tới, thương trên người phụ thân hắn người khác có khả năng không biết, nhưng hắn làm nhi tử sao có thể không hiểu biết: "Đây là..".
"Sư phụ" - Hàn Mục Vi đánh gãy Phá Quân chân quân lời nói, bắt đầu lừa dối: "Ngài đem trái cây đó cho Thiên Nhất lão tổ trước đi, Tiểu Thiên Bồ vẫn còn có, đồ nhi lại hống hống nó, khẳng định lại cho ngài một viên" - Tiểu Thiên Bồ đã nói nó còn có năm viên trái cây, bất quá đối với Thiên Nhất lão tổ hữu dụng cũng chỉ có viên trái cây đầu tiên mà thôi, còn lại cũng chỉ có thể để thanh thần giải độc, mặc kệ như thế nào trước cứ lừa sư phụ đem đồ vật lấy ra cái đã.
Thiện Đức chân quân nghe vậy nguyên bản tâm đã chết, lập tức lại có khí, có chút không tin xoay người hỏi: "Thật sự?" - Trong truyền thuyết Bồ Thần Quả chính là bảo vật để bảo vệ thần hồn bất diệt, phải biết rằng thần hồn một khi bị thương, tiên đồ liền cơ bản trì trệ không tiến, trừ phi thương ở thần hồn khỏi hẳn.
"Thật sự" - Hàn Mục Vi phi thường kiên định gật đầu, dù sao thì cũng kêu là Bồ Thần Quả, chỉ là kém hơn một đoạn: "Ngài mau đem trái cây đó cho Thiên Nhất lão tổ đi, Tiểu Thiên Bồ nói Thiên Nhất lão tổ thần hồn đã tới gần băng tan, lại không bế quan chữa thương được nữa, hiện tại cảnh giới đều mau giữ không nổi".
"Thiên Nhất sư huynh" - Thiên Mục lão tổ có chút giật mình, nhanh chóng truyền âm hỏi rõ tình huống: "Tiểu oa nhi kia nói được thật ư?" - Hắn còn tưởng rằng sư huynh có thể chống được đến khi hắn đột phá đến Hóa Thần hậu kỳ.
"Là thật sự" - Không nghĩ tới Thiên Bồ thế nhưng đến cái này đều có thể cảm giác đến, quả nhiên không hổ là thần thực, Thiên Nhất gọi ra hắn bản mạng kiếm - băng tiêu: "Thiện Đức sư điệt muốn đánh mấy chiêu?" - Thiện Đức hiếu chiến, hắn cũng biết đến, xem ra chỉ có làm hắn tận hứng, hắn mới có thể cam tâm tình nguyện mà đem Bồ Thần Quả cho hắn.
Bất quá cũng không thể trách hắn, nếu hôm nay đổi lại là hắn, hắn tự nhận cũng sẽ không tình nguyện mà đem Bồ Thần Quả dễ dàng như vậy giao ra.
"Phụ thân, vẫn là nhi tử đến đi" - Phá Quân chân quân vừa muốn tiến lên, đã bị Thiên Nhất giơ tay ngăn trở.
Bất quá lần này Thiện Đức chân quân không có ứng chiến, mắt nhắm lại, khớp hàm căng thẳng, hắn lấy ra Bồ Thần Quả giống như cầm khoai lang phỏng tay mà nhanh chóng ném văng ra, trong miệng niệm kinh: "Mắt không thấy tâm không đau, mắt không thấy tâm không đau, mắt không thấy tâm không đau.." - Ô ô, hắn đau lòng, đôi mắt nhỏ lập lòe của tiểu đồ đệ hắn vừa thấy liền biết nội bộ có tình huống, còn tưởng lừa hắn.
Thiên Nhất lão tổ thấy thế thu hồi băng tiêu, bất quá cũng cũng không có dùng tay đi tiếp, mà là dùng linh lực thật cẩn thận mà đem Bồ Thần Quả bao bọc lấy, bỏ vào một cái bạch ngọc hộp trống không, tuy rằng Bồ Thần Quả chỉ cần da không phá thì sẽ không phát ra dược lực, nhưng ở trong mắt Thiên Nhất lão tổ, Bồ Thần Quả này cùng mệnh và tiên đồ của hắn chẳng khác gì nhau: "Đa tạ thầy trò các ngươi" - Nói xong hắn liền lấy ra hai cái hộp ngọc: "Trong hộp là một ít vật nhỏ, để cho tiểu nha đầu dùng để phòng thân đi.
Đến nỗi phần của Thiện Đức, sau này sẽ bổ sung sau".
"Đa tạ lão tổ" - Hàn Mục Vi hí hửng mà bước nhanh qua, cũng không để ý tới sư phụ nàng còn đang niệm kinh, nàng khom lưng chín mươi độ, cười ngây ngô lộ ra một miệng đầy răng nhỏ: "Vậy đệ tử liền mặt dày nhận lấy, hì hì..".
"Tốt" - Thiên Nhất lão tổ đem hộp cho Hàn Mục Vi, sau còn không nhịn được mà duỗi tay đi sờ sờ chùm tóc có chút loạn trên đầu nàng, thấp giọng dặn dò: "Con phải nhớ kỹ con chỉ là khế ước một cây linh thực bình thường, cũng không phải là Thiên Bồ".
"Ai.." - Hàn Mục Vi giả bộ mà than dài một tiếng, có chút ngây thơ hỏi: "Lão tổ, ngài có thể nói cho đệ tử vì cái gì bằng bản lĩnh để tránh thoát lôi kiếp lại không được xem là chịu đựng lôi kiếp vậy?"
"Cái gì?" - Thiên Nhất có điểm ngoài ý muốn: "Tiểu Thiên Bồ nói cho ngươi?"
"Ân ân, Tiểu Thiên Bồ nói nó biến thành Thiên Bồ đoản mệnh" - Hàn Mục Vi chính là muốn nói cho các vị ở đây, nàng chính là cái xúi quẩy, nguyên bản hẳn là cùng nhật nguyệt cùng thọ, nhưng chính là bởi vì nàng quá bản lĩnh, cho nên hiện tại nàng vẫn là nàng, vẫn là cái người bình thường: "Làm con phải nổ lực tu luyện, không được lười nhác, nó nói nó còn muốn thúc giục con, ô ô.." - Hàn Mục Vi nói khóc liền khóc: "Béo Béo không cần bị đánh".
"Thì ra là thế" - Ba vị Hóa Thần đạo quân lẫn nhau nhìn một cái, liền minh bạch nguyên nhân trong đó, trong lòng đều là than thở: "Nhân tâm bất tử, đạo tâm không sinh" - Nếu là trước mắt tiểu béo oa này sớm liền cùng nhật nguyệt cùng thọ, kia còn tu tiên cái gì, ngộ đạo làm gì?
"Con đừng khóc" - Thiện Đức chân quân thò qua tới ngồi xổm xuống: "Thiên Bồ đã đã nhận con là chủ, vậy hết thảy đều phải nghe con, con trước làm nó đem Bồ Thần Quả của ta lấy ra tới" - Hắn cũng muốn khóc, không nghĩ tới Chu Thiện Đức hắn cũng sẽ có một ngày như vậy, đồ vật đã tới tay, thế nhưng không cam tâm bất tình nguyện mà phải nhổ ra, nhưng này lại không thể không phun.
"Cho ngươi" - Hàn Mục Vi vốn chính là giả khóc, lưu hai giọt nước đái ngựa mà thôi, không nghĩ tới sư phụ nàng một chút đều không quan tâm nàng, cũng chỉ nhớ thương trái cây của hắn, đem trái cây cho hắn, thừa dịp hắn còn đang ngây người thì nàng nhanh chân chạy trốn: "Hắc hắc..".
Lúc mà trong tay Thiện Đức chân quân bị nhét vào một trái cây nhỏ màu xanh biếc, hắn còn rất cao hứng, chính là thực mau mặt của hắn liền đen, tức muốn hộc máu mà quát: "Tiểu nghiệt đồ, ngươi đứng lại đó cho ta" - Này nơi nào là Bồ Thần Quả, nắm ở trong tay cảm giác lạnh như băng, liền cùng một ít cao giai linh quả giống nhau, hắn đuổi theo: "Con cái kẻ lừa đảo này đứng lại, ta muốn đổi một quả khác.."..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...