Sau khi câu nói kia vuột ra khỏi miệng, Hà Dung An cảm giác được rõ ràng Hàn Chu lạnh nhạt với cậu hơn, tuy hắn vẫn luôn trầm mặc.
Ngay cả lúc trông coi, Hàn Chu cũng chẳng ở lại lâu như trước.
Hà Dung An vốn không nên để tâm đến vậy, nhưng lòng cậu không vui, không thoải mái.
Từ nhỏ Hà Dung An đã sống rất thuận lợi, gia đình cậu khá giả, thành tích tốt, tuy không quá nổi trội nhưng cũng chẳng thiếu người thích cậu. Ánh mắt Hàn Chu nhìn cậu không giống những ánh mắt kia, sâu hơn, đậm hơn, cũng hung ác hơn, như con dã thú bị nhốt đang dùng móng vuốt tấn công chiếc lồng sắt.
Hà Dung An lớn gan, muốn lợi dụng sự yêu thích ấy của Hàn Chu để hắn giúp mình chạy thoát, nhưng có thể do vẫn là thiếu niên chưa lớn hẳn, có sự kích thích của việc tay không dùng đao, nên hơi sợ.
Nhưng giờ Hàn Chu lại lạnh nhạt, Hà Dung An như thể mất đi chỗ dựa duy nhất, không biết từ khi nào đã trở nên nôn nóng.
Hà Dung An rất lo lắng.
Mấy ngày sau đó trời nóng nực, cái quạt chạy cả ngày cũng không có tác dụng. Giường kê sát cửa sổ, ánh mặt trời như lửa thiêu lọt vào qua song sắt, Hà Dung An bèn giấu mình ở đầu giường, co chân lại.
Cậu vén vạt áo lên tự quạt mát cho mình, lộ ra một đoạn eo nhỏ gầy trắng nõn. Đường cong eo đẹp đẽ, bụng dưới ẩn hiện, lộ ra cảm giác thuộc về thiếu niên.
Hàn Chu nhìn mấy lần rồi dời mắt ra chỗ khác, lòng nóng tới mức hoảng loạn, sờ thấy điếu thuốc bèn đốt lên.
Hắn không nghiện thuốc lá, một gói thuốc lá đã nhăn nhúm cả lại rồi mà vẫn chưa hút xong.
Hà Dung An ngửi thấy mùi thuốc lá, ngẩng đầu lên, chỉ thấy Hàn Chu đang hút. Một cánh tay cơ bắp rõ ràng rũ xuống, tay kia kẹp điếu thuốc, ánh mắt xa xăm, chỉ nhìn tia sang ngoài cửa sổ chứ chẳng nhìn cậu.
Gương mặt với đường viền rõ nét kia trở nên mơ hồ, vết bỏng nghiêm trọng trên cánh tay như mụn độc ăn vào xương, bò khắp xung quanh, trông vừa dữ tợn vừa khủng bố.
Chẳng hiểu sao miệng Hà Dung An hơi khô khốc, cậu nhìn Hàn Chu một hồi lâu mà hắn chẳng ngẩng đầu, bèn không nhịn được nhấc chân lên, khiến sơi xích sắt vang loảng xoảng.
Lúc này Hàn Chu mới chậm rãi nhìn về phía cậu, chẳng nói lời nào.
Hà Dung An mím môi, chỉ bò qua lấy hộp thuốc lá của Hàn Chu lại, cậu vụng về lấy một điếu ra kẹp trên đầu ngón tay, giơ về phía hắn.
Hàn Chu nhìn cậu một chốc, cầm cổ tay cậu, chạm hai đầu điếu thuốc vào nhau, như một nụ hôn. Hà Dung An rũ mắt, lòng bàn tay toàn mồ hôi, ngọn lửa ấy như châm thẳng vào cõi lòng, khiến đầu ngón tay run rẩy.
Hàn Chu buông tay. Hà Dung An bừng tỉnh, vội vàng rít một hơi thuốc lá, lại bị sặc rồi bắt đầu ho thật mạnh, đôi vai run rẩy không ngừng.
Khi cậu ngẩng đầu lên, vành mắt đã phiếm hồng.
Hàn Chu nhìn cậu, không để ý tới tàn thuốc làm bỏng ngón tay, tiện tay dập mồi lửa. Hắn bước tới cầm điếu thuốc của Hà Dung An ném vào thùng rác, rồi nói: “Học sinh, không được hút thuốc lá”.
Hàn Chu không đi học năm cuối. Khi ấy học sinh cũng đã lớn cả, cao to rồi, cũng biết học thói xấu, cả hút thuốc lẫn đánh nhau đều biết răm rắp.
Tóm lại là khiến người ta không thích.
Hàn Chu như người vô hình ngồi ở góc dưới cùng, tình cờ ngẩng đầu lên, toàn là những lời thầy cô đang nghiêm nghị răn dạy họ.
Đều là kí ức từ rất xa xưa, như lớp bụi dày nặng được phủi xuống, những kí ức Hàn Chu đã lâu không nhớ tới.
Hắn cũng nhớ, họ có bảo Hà Dung An vẫn còn là học sinh.
Hà Dung An ngẩn người, làu bàu: “Anh quản việc tôi đánh nhau hút thuốc làm gì, sau này cũng có phải nữa đâu”.
Hàn Chu không nói gì. Hắn nâng tay xoa đầu Hà Dung An, nói: “Tóc tai em dài quá rồi”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...