Khó Ngủ

Một câu ẩm ướt của Hàn Chu, khiến tai Hà Dung An đỏ lên, vẫn không đổi sắc mặt nhìn hắn.

Tay Hàn Chu thu về từ nơi đáy quần cậu, đầu ngón tay còn lưu lại cảm xúc hơi ẩm ướt, hắn chà chà ngón tay, im lặng xuống giường, đi ra ngoài.

Hà Dung An tức giận mà không có chỗ xả, nhấc chân đạp xuống ván giường một cái, sợi xích sắt vang rầm rầm.

Hàn Chu quay lại rất nhanh, cầm trong tay một chiếc áo ba lỗ trắng và quần cộc, cứ thế đưa cho Hà Dung An. Bên trong có cuộn cả một chiếc quần lót, trông vẫn còn mới.

Hà Dung An ngẩn người, nói: “Cho tôi ư?”.

Hàn Chu nhạt nhẽo ừ một tiếng.


Nhất thời lòng Hà Dung An thấy hơi lạ lẫm, nhìn chằm chằm Hàn Chu một lúc. Mặt Hàn Chu không có biểu cảm gì, chỉ nhìn lại, kế đó Hà Dung An dời mắt.

Hàn Chu bảo: “Thay đi”.

Hà Dung An do dự một chốc, cuối cùng cũng không muốn mặc váy con gái, bèn giơ tay lột luôn nó ra. Thân thể gầy gò của thiếu niên giấu trong bóng tối, vài sợi ánh sáng chiếu xuống, đường eo cậu thẳng tắp, da trắng, vài vết thương màu hồng nhạt cực kì đáng chú ý.

Cởi xong, Hà Dung An đột nhiên phát hiện Hàn Chu đang nhìn cậu chằm chằm, hai má hơi bừng đỏ, nói mà không lộ biểu cảm gì: “Vẫn còn nhìn nữa à?”.

Hàn Chu rũ mắt, không nói gì.

Hà Dung An nhịn, mặc áo ba lỗ lên người, rồi lại giơ chân, nói: “Anh khóa thế này, tôi mặc quần sao được?”.


Hàn Chu nhìn cậu, à một tiếng, chậm rãi ngồi xổm xuống mở dây xích. Chưa đợi hắn ngẩng đầu lên trước mắt đã tối sầm, Hà Dung An ném cái váy lên đầu hắn, nhanh nhẹn đổi quần lót, đến cả quần cộc cũng xỏ được một chân vào rồi.

Khi Hàn Chu kéo chiếc váy xuống, hắn đúng lúc thấy được Hà Dung An đang vụng về nhấc một chân lên xỏ vào ống còn lại, quần lót hơi lớn, để hở cái mông tròn, giống một quả đào trắng như tuyết.

Không hiểu sao người Hàn Chu nóng lên, trên chóp mũi vẫn đọng mùi hương của chiếc váy kia, là mùi sữa tắm rẻ tiền trên người Hà Dung An, ngửi cũng giống hắn.

Hà Dung An không quen mặc quần áo như thế, cậu kéo kéo chiếc áo ba lỗ trắng, cái này cũng quá lớn, có hơi cũ, giơ tay lên là thấy được lồng ngực gầy trắng nõn và hai đầu ngực của thiếu niên.

Hàn Chu nắm chặt chiếc váy trong tay, nhìn chằm chằm Hà Dung An. Hà Dung An cũng nhìn hắn đang ngồi xổm bên giường, cậu mất tự nhiên mà vò rối mái tóc, không cần nghĩ cũng thừa biết quần áo trên người cậu đều là của Hàn Chu.

Hà Dung An lạnh lùng nói: “Thế có khóa vào hay không đây? Không khóa thì tôi đi ngủ”.

Hàn Chu bừng tỉnh, theo bản năng định cầm sợi xích sắt khóa lại. Hắn đứng lên, nhìn thấy Hà Dung An đang ngồi khoanh chân. Thiếu niên mặc áo hắn, quần hắn, thậm chí cả quần lót cũng thuộc về hắn, rõ mười mươi đã ít đi vài phần nữ tính, càng thêm khoan khoái và đẹp đẽ.

Hàn Chu nuốt nước miếng một cái, đột nhiên phát hiện rằng thứ kia của hắn vậy mà cứng rồi. Nó ngóc đầu, nóng nảy đội đũng quần đứng dậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui