Khó Ngăn Cản

Không cần phải bàn, Đường Văn bị đánh bại thê thảm, lăn trên mặt đất trong hội quán tennis, đáng tiếc cậu vừa mới sắm một bộ đồ tập tennis mới cóng.

Quý Trạch ném bóng tennis qua một bên, cẩn thận ôm lấy cậu đang nằm (ăn vạ) trên mặt đất, bộ dáng tươi cười.

“Vợ à, anh đã đặt vé máy bay ngày mai rồi, mai mình sẽ đi du lịch đại dương, anh còn mua luôn hai thẻ tập thể dục một năm nữa, năm sau, em phải vận động thân thể nhiều hơn, có thế anh mới yên tâm.”

“Quý Trạch, anh thật là tiểu đê tiện vô sỉ, dám lừa gạt em.”

Đường Văn thở phì phò, hung tợn, vừa thấy hắn cầm cái vợt là hiểu được,nghiệp dư sao có động tác chuyên nghiệp như vậy, là cậu ngu ngốc, xem thường Quý Trạch.

“Lúc học đại học anh ở trong CLB tennis, các vị sư huynh đánh tennis giỏi hơn anh nhiều, anh cũng chỉ là nghiệp dư thôi. Anh nhớ học trưởng cả ngày đều xem Hoàng tử tennis để học tuyệt chiêu, thật không ngờ, ngoài dự kiến của anh, đã đạt đến cực hạn của anh.”

Cả người ngồi xổm xuống, chân cậu đau xót, với bộ dạng này về nhà sẽ mất vài ngày đau chân, rõ ràng phải chườm nóng mới được, nếu không hứng thú đi chơi sẽ bị giảm ngay.

Còn cách nào nữa, cậu cũng chỉ còn cách xin ông chủ cho nghỉ phép, dự định ngày nghỉ trước đã, vậy mà hôm sau đang nằm trong chăn, đã bị hắn ôm ra ngoài, đóng gói nhét lên máy bay.


Thời điểm ngắm nhìn đại dương xanh thẳm, cậu hoa hô hướng biển mà kêu gào: đại dương à, anh đến đây!

Mà cho dù cậu có đi biển chơi vẫn theo thói quen mang bút với máy tính, tiểu thuyết “ Thủ trưởng vô địch” hoàn rồi, trong cuộc thi đam mỹ kết thúc, thành tích của cậu không tệ, tuy là ko đứng thứ nhất, nhưng nếu tính điểm hấp dẫn được đánh dấu thì thứ nhì không thoát khỏi tay cậu.

Cậu ở nơi duyên dáng xinh đẹp này, chờ tiểu thuyết “Thủ trưởng vô địch” kết thúc, viết đến phiên ngoại liền viết hai nhân vật cùng đến bờ biển hưởng thụ đồ ngon cảnh đẹp như cậu lúc này, bên người lại có giai nhân làm bạn, vô cùng vui vẻ.

Quý Trạch có chút không hài lòng, nhưng lại không có cách nào, mấy ngày nay là thời điểm quan trọng, vậy mà không thể cắt dòng suy nghĩ của cậu, ngay cả trong lúc du ngoạn cũng nghĩ về tiểu thuyết của cậu thôi, thật sự hắn hối hận vì đã đồng ý cho cậu mang theo máy tính, hắn thật muốn liều mình cùng máy tính kia tranh đoạt sự chú ý của Đường Văn, nhưng hắn không thể không bận tâm đến tình hình thư viện được, tiểu thuyết của Đường Văn thật sự được hoan nghênh, thứ nhất vì tác gia đam mỹ vô địch kia vốn là một đại thần bí mật, sớm có nhiều thư hâm mộ lắm, Đường Văn là một tác gia mới ra lò, có thể có thành tích này đã khiến nhiều người nhìn bằng cặp mắt khác, rất đúng, hắn rất vừa lòng Đường Văn nhà hắn, trải qua quá trình chỉ điểm của mẹ hắn cùng chị họ, đã khuyết điểm của Đường Văn sửa lại không ít, đây cùng chính điều khiến kết quả tăng lên.

Chốt ba chấm cuối cùng, “Thủ trưởng vô địch” đã kết thúc, có chút tiếc nuối, nhưng cậu viết nhiều thêm cũng không có thêm ý mới nào, nên dù luyến tiếc, vẫn cho tiểu thuyết này kết thúc dù chưa dốc đủ hết lực.

Quý Trạch xem xong cuốn tiểu thuyết của cậu, ôm lấy Đường Văn, Đường Văn hôm nay cảm xúc có chút kém đi, đại khái là luyến tiếc tiểu thuyết của cậu.

“Viết tiểu thuyết mà, giống như đang nuôi một đứa con nhỏ, nhìn thấy nó từ một đứa trẻ chậm rãi trở thành người lớn, đến cuối có thể giương đôi cánh mạnh mẽ bay cao, trong lòng tự hào vô cùng, chính là đứa nhỏ đã trưởng thành…. Sớm muộn gì cũng có cơ hội bay xa, đây là tâm huyết của em kết tinh, luyến tiếc là điều tự nhiên. Sao em không nghỉ tạm vài ngày, rồi viết một câu truyện mới, anh chờ mong mỗi tác phẩm của em, đó là đứa nhỏ của hai chúng ta mà, nhìn thấy chúng dưới ngòi bút của em, chậm rãi lớn dần, giống như nhìn thấy đứa con của mình trưởng thành mà vui vẻ. Viết đi, viết đến khi không thể viết được nữa mới thôi, làm ông xã của em, anh sẽ đem mọi tác phẩm em viết xuất bản hết, chò dù không ai đọc, anh cũng đem tất cả về nhà, giống như con chúng mình về nhà vậy. Chỉ cần em còn sức lực, không vì việc viết tiểu thuyết mà yếu sức thì chỉ cần em muốn viết, anh sẽ giúp em xuất bản hết.”


Thích nhất là được nhìn nụ cười vui vẻ của cậu, nếu viết tiểu thuyết có thể khiến cậu có cảm giác thành công và làm cậu vui vẻ, vậy thì cứ để cậu viết, đem chiếc máy tính vuông góc kia thành chiếc hộp chứa ngôn từ duyên dáng đó, tiểu thuyết thật sự của Đường Văn làm hắn rất tự hào, đó là thành tích của bà xã hắn, hắn cũng có hưởng ít vinh quang.

“Nói đến vấn đề xuất bản, chừng nào anh cho em xuất bản “ Thủ trưởng vô địch”, em còn quyến “ Sự chờ đợi của baba” nữa, chờ đến lúc xuất bản có tiền nhuận bút, em sẽ thành phú ông. Tất cả tác giả đều có giấc mơ, được xuất bản tiểu thuyết của chính mình, em đã thực hiện được giấc mơ này rồi, vui chết mất.”

“Lúc về anh sẽ đưa đề án xuất bản này ra, tiểu thuyết của em sau ba tháng nữa sẽ có mặt trên thịt trường, mẹ anh đã sớm chờ tiểu thuyết của em, bà muốn cầm tiểu thuyết của em đem khoe với bằng hữu, vợ của anh đã xuất bản tiểu thuyết, với bà ấy cùng là đại tác gia. Không thể nào bắt mẹ chờ lâu quá, anh cũng muốn được em cho tiền tiêu vặt, em xuất bản xong sẽ có rất nhiều phí, cho anh thêm chút tiền tiêu vặt đi.’

Đường Văn cười tủm tỉm, có thể xuất bản, giúp đỡ cậu chính là ông chủ thư viện, phúc lợi không ít đâu.

“Được, em cho anh thêm tiền tiêu vặt.”

“Chúng mình vì tiểu thuyết của em mà quen biết rồi yêu nhau, cho dù cuốn tiểu thuyết này có kết thúc, tình yêu chúng ta sẽ không bao giờ kết thúc, chúng mình sẽ ân ân ái ái yêu nhau thật lâu. Anh yêu em, không phải yêu tác phẩm của em mà là yêu mình em thôi.”

Đây là lời thề của hắn, vì tiểu thuyết mà quen nhau, bọn họ sẽ không vì kết thúc của tiểu thuyết mà chấm dứt, bọn họ sẽ đi tiếp cùng đoạn tình cảm này, mãi mãi cho đến lúc già.


Đường Văn ngoan ngoãn dựa vào ***g ngực hắn, hưởng thụ nhu tình mật ý, Quý Trạch, cậu rất yêu, thật vui vẻ, cậu đã nghĩ sẽ cả đời cô đơn một mình, Quý Trạch xuất hiện, cho cậu một gia đình, cho cậu một người làm bạn cả đời, cho cậu bạn đời, cậu rất yêu, rất yêu.

“Anh muốn đem câu chuyện của chúng mình viết thành một cuốn truyện ngắn, anh muốn dùng ngôi thứ nhất để viết, cùng mọi người chia xẻ tình yêu của anh, hạnh phúc của anh.”

Quý Trạch hôn nhẹ cậu.

“Anh sớm đã có quyết định này, muốn cho em mang tình yêu của chúng mình sửa thành một cuốn tiểu thuyết, mỗi lần thấy bản tiểu thuyết này, anh sẽ thật vui vẻ, đây là ngày tháng của chúng mình, tình yêu của chúng mình. Dù không oanh oanh liệt liệt, nhưng là ân ái cả đời.”

Hắn thản nhiên kể lại câu chuyện bọn họ từ lúc quen nhau đến lúc yêu nhau, rồi đồng ý cùng nhau làm bạn cả đời, với hắn mà nói đó chính là niềm vui lớn nhất.

Đường Văn lập tức mở chương truyện mới ra, tên của cuốn tiểu thuyết mới căn bản không cần nghĩ, cậu còn một cái tên này.

Bá Nhạc yêu bảo mã.

Cậu là thiên lý mã, Quý Trạch chính là thưởng thức cậu,yêu thượng cậu, chính là vị Bá Nhạc kia.

Nhìn thấy ngón tay cậu đánh phím bùm bùm vang vang lên, nói hết tình huống lần đầu tiên gặp mặt, Quý Trạch cho cậu ánh mắt dịu dàng, yêu hơn ngàn dặm, yêu thật sâu nặng với Đường Văn, vì người này đáng giá để hắn yêu thương cả đời.


Thật sự mong chờ mỗi ngày đều sống cùng cậu, cùng nhau nghênh đón tất cả hạnh phúc.

Đêm nay uống rượu, hi ha, dệt hoa trên gấm, tôi muốn hét thật to, đem đoạn tiểu thuyết này kết thúc. Mau chúc mừng đi, tuy rằng là ý người, nhưng mà tôi vẫn rất thích.

Đường Văn chính là tôi, một tác giả hạng ba, nói đúng hơn tôi cũng chỉ là một cây viết, không thể tự mình kiếm một chút tiền, chỉ muốn đơn giản hưởng thụ niềm vui viết tiểu thuyết, thích đem ý văn mình viết ra, cùng mọi người chia sẽ tình yêu trong mắt tôi, nhu tình mật ý của trái tim tôi.

Quý Trạch là ông xã trong lòng tôi, thật sự hy vọng gặp gỡ một người như vậy. Tôi là một kẻ chỉ sống dựa vào tình thần, cho nên mới có thể khiến tôi đến bây giờ vẫn còn tồn tại. Con người tôi buồn cười nhất chính là cuộc sống rất trì độn, chưa từng yêu ai một lần, tôi cũng không thấy đáng buồn, không có người yêu cũng không bị ai yêu, tự do tự tại, không gì vướng bận, tôi rất hưởng thụ sự tự do này, yêu thích cuộc sống tự do này.

Tất cả tác giả có cơ hội gặp gỡ đều có vấn đề như vậy, đặc biệt chúng ta lại thích viết về người trong tác phẩm của mình, tuy rằng ít người công nhận, nhưng đây là lạc thú của chúng ta, cho dù đời này không có chuyện chấp nhận, tôi vẫn muốn tiếp tục đam mê của mình, viết ra tình yêu trong mắt tôi, cách yêu đồng tính luyến ái trong mắt tôi. Có thể được yêu một lần, mặc kệ người này chẳng hợp tính cách với mình, hãy yêu, nắm chắc trong tay, xuất phát từ trái tim mà yêu đến tâm phế một lần, không uổng sống một đời này.

Cả nước cũng cũng chỉ có “Thần tiên công tử” của Liễu công tử mới có thể xuất bản, nhưng mà, sau đó chúng ta có nói chuyện, mới biết được tiểu thuyết bị sửa khó có người nhận ra nữa, có thể xuất bản đam mỹ trong nước là chuyện không có khả năng. Lúc này, tôi chỉ có thể chúc phúc cho tất cả đồng chí, hãy yêu, cố gắng thật hạnh phúc, sẽ không có lời tạm biệt trên đường dù kiên trì cũng có lúc mệt mỏi, nhưng mà có thể cùng người mình yêu chung sống, thật sự rất hạnh phúc.

Trong tiểu thuyết của tôi, tôi cùng tặng cho mình một người nam nhân, haha, tôi thật sự hy vọng nam nhân của tôi cũng như vậy, nếu tôi có người đó, tôi sẽ đối xử thật tốt với người yêu, thật đáng tiếc là trước kia chưa từng yêu ai, cũng không có ai yêu, haha, tình yêu hy vọng trong lòng tôiTa ở tiểu thuyết lý cấp chính mình tìm một người nam nhân, hắc hắc, ta thật sự thực hy vọng chính là như vậy mà thôi.

Hoàn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận