Cô gái nhỏ mê man, lúc mở mắt ra liền ngửi thấy mùi cồn y tế đặc trưng, lúc tỉnh lại thì cơn đau ở đầu liền truyền đến.
Giang Yểm Ly nhíu mày khẽ than lên.
Tiếp đó liền nghe thấy bác sĩ tiến đến rồi lo lắng hỏi:
"Giang tiểu thư, cô cảm thấy trong người thế nào rồi ".
Lúc này cô xuýt xoa đưa tay lên trán, đại não đau nhói khiến cho cô dù đã tỉnh cũng cảm thấy mất tỉnh táo, chẳng thể nào tập trung được. Nghe thấy giọng nói xa lạ, cô chậm rãi đáp:
"Anh là ai vậy? Tôi… đang ở đâu? ".
"Tôi là bác sĩ phụ trách của cô, Giang tiểu thư, cô đang ở bệnh viện, mọi chuyện đã ổn rồi, đừng lo gì nữa ".
Khi nghe thấy câu đáp lại của cô ai cũng đều nghĩ rằng vì bị đánh ở đầu cho nên cô mất trí nhớ, nhưng thực sự Giang Yểm Ly hoàn toàn không sao cả.
Dù như thế, câu nói tiếp theo của cô khiến cho mọi người ở đó có chút kinh ngạc.
Giang Yểm Ly đôi mắt hơi mơ hồ, cô nhìn xung quanh rồi mở miệng:
"Tại sao nơi này… lại tối như thế? ".
Bác sĩ và y tá đang có mặt ở đó khẩn trương nhìn nhau, tiếp đó liền nghe thấy tiếng của bác sĩ lúc nãy mang theo chút gấp gáp:
"Mau, chúng ta phải tiến hành kiểm tra tổng quát thêm một lần nữa. Lập tức thông báo với người đó đi, Giang tiểu thư… đợi tôi kiểm tra lập tức báo cáo có biết không? ".
Giang Yểm Ly nhanh chóng được đưa vào kiểm tra một lần nữa.
Lúc nghe thấy bác sĩ gấp gáp và tầm mắt tối tăm thì cô cũng đã đoán ra được rồi, nhưng lại cảm thấy sợ hãi và không chấp nhận.
Đến lúc kiểm tra xong, bác sĩ ấp úng mà nói:
"Giang tiểu thư… tạm thời có lẽ cô sẽ không nhìn thấy được nữa ".
Lời vừa nói ra khiến cho cô chấn động.
"Không nhìn thấy? " - Giọng nói của cô mang theo chút run rẩy, tiếp theo đó liền hít vào một hơi lấy can đảm rồi nhỏ giọng:
"Khi nào… tôi bình phục? ".
"Việc này… ừm, thực ra việc này rất khó nói, nhưng phía bệnh viện sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ. Tiểu thư… mong cô chú ý sức khoẻ ".
"Ra ngoài đi " - Giang Yểm Ly lúc này chỉ mong được yên tĩnh.
Trước mắt cô đều tối đen như mực, Giang Yểm Ly nhất thời thực sự không thể chấp nhận được sự thật, cô đưa tay lần mò rồi bước xuống giường, tiếp theo đó liền muốn chạy thật nhanh ra khỏi phòng.
Trong suy nghĩ của cô, căn phòng này hẳn là đang mất điện, chỉ cần rời khỏi đây thì sẽ ổn thôi, sẽ ổn lên thôi.
Bệnh viện vốn là nơi xa lạ, cô chạy nhanh và mắt chẳng nhìn thấy, ‘cộp’ một cái, đầu đã va mạnh vào tường.
Giang Yểm Ly bật ngửa té xuống đất, cơn đau khiến cho cô tỉnh táo lại.
Cô thực sự mong đây chỉ là giấc mơ nhưng đau đớn thế này thì sao có thể là mơ được kia chứ?
Đúng rồi, cô bị cha ruột đánh mạnh vào đầu cho nên mới dẫn đến việc mất đi thị lực, chỉ cần có một lực tác động mạnh vào thì có lẽ sẽ nhìn thấy lại thôi.
Cô gái nhỏ đứng lên, lần mò tiến đến chỗ bức tường rồi bắt đầu đập mạnh vào, vốn dĩ cô đã bị thương và dù không làm gì thì cũng rất đau đớn, lúc này lại tông mạnh khiến cho cơ thể nhất thời không thể trụ vững, dù bị té xuống đất nhưng cô vẫn chật vật đứng lên, tiếp tục hành động dại dột.
Lần này thay vì cơn đau kéo đến thì phía trước lại có một vòng tay ôm chặt lấy cô, Giang Yểm Ly bị ngăn cản liền lập tức gào lên:
"Bỏ tôi ra! Nếu như làm thế này thì sẽ lại nhìn thấy nhanh thôi, đừng có cản trở tôi!!! ".
Đối phương chẳng hề nói gì cả, chỉ ôm chặt lấy cô.
Giang Yểm Ly vùng vẫy, cô gào lên, có thể nghe thấy sự bi thương trong tiếng thét của cô.
Đối phương vững như một ngọn núi, ôm chặt cô vào trong lòng, cô gái nhỏ bị giữ lại liền phát tiết đánh mạnh.
"Bỏ ra, mau bỏ ra!!! ".
Càng như thế thì đối phương càng không làm theo, hắn biết nếu như buông ra thì cô sẽ lại làm tổn thương chính mình.
Phía sau đầu bị thương, hắn ôm lấy cô hết sức cẩn thận, dịu dàng đặt tay ra sau lưng rồi vỗ về.
Giang Yểm Ly đau thương gào một lúc thì mệt mỏi, từ đánh đấm trở thành ôm lấy.
Cô cứ thế mà oà khóc trong lòng hắn.
Tại sao cuộc đời của cô lại như thế?
Chưa đủ đen tôi hay sao? Lúc này lại chẳng còn chút ánh sáng nào nữa, nếu như cô không thể nhìn thấy được cả đời thì phải làm sao đây?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...