Khó Lòng Trốn Thoát

Người đàn ông hơi cong môi, hắn vươn tay ôm lấy eo thon của cô gái rồi nhỏ giọng mà hỏi:

"Tôi chợt phát hiện em bảo muốn ở lại nơi này thực chất chỉ là lừa gạt ".

Giang Yểm Ly xoay đầu đi nơi khác, cô trào phúng câu lên một nụ cười nhàn nhạt rồi đáp lại:

"Sao? Chỉ có Dương thiếu đây mới được phép lừa gạt người khác còn tôi thì không? ".

Hắn bế cô rồi ném lên giường, trời đất quay cuồng, bị ném thẳng tay cho nên cô có hơi choáng váng, mang theo nét mặt không mấy vui vẻ, cô liền lớn tiếng:

"Dương Nghiêm, tên… á… ".


Người đàn ông lột sạch quần áo trên người cô xuống, ánh mắt của hắn mang theo nghiêm túc và lạnh lẽo, giọng nói cũng chẳng còn hoà nhã như trước đó, nhìn cơ thể bị cô làm trầy xước chỉ vì muốn xoá bỏ những dấu hôn của mình hắn liền trở nên không vui, cố ý đe doạ:

"Nói đi, có ở lại nơi này hay không? ".

"Mỗi giây mỗi phút nhìn thấy anh đều khiến cho tôi cảm thấy ghê tởm, tránh ra!!! ".

"Tốt, rất tốt. Đây mới chính là suy nghĩ thật lòng của em đúng không? " - Ánh mắt của hắn mang theo chút hung tàn, tiến đến gần rồi tiếp tục lên tiếng:

"Hôm nay nếu như không đồng ý thì đừng mong có thể bước chân xuống giường ".

Nói dứt câu thì hắn đã cúi xuống chặn lấy cái miệng của cô, Giang Yểm Ly vùng vẫy cố thoát, trong miệng mang theo tư vị của hắn khiến cô thực sự cảm thấy ghê tởm, bàn tay của hắn chạm vào khắp cơ thể, cô rùng mình vì động tác hết sức thô bạo của hắn.

Giang Yểm Ly giãy giụa, cô huơ chân huơ tay đạp mạnh vào khối cơ bụng rắn chắc của hắn, Dương Nghiêm chỉ hơi nhíu mày vì bất ngờ, rất nhanh hắn túm lấy cổ chân của cô rồi trực tiếp gác lên trên vai mình.

Người đàn ông nhoài người về phía trước thì đã ngăn cản mọi ý định của cô, Giang Yểm Ly bị hắn chặn miệng, đầu lưỡi dài cho vào bên trong rồi cuốn lấy chiếc lưỡi nhỏ cùng với lý trí của cô đi mất.

Cô gái nhỏ nằm ở trên giường hoàn toàn quên cả hô hấp, chính vì thế mà cô bị mất không khí, sức phản kháng ban đầu vốn đã chẳng thể nào bì được so với người đàn ông cao hơn mình cả một cái đầu, bây giờ lại càng thêm yếu thế.

Mỗi lần cô mất dưỡng khí đều không nhịn được mà hít vào một hơi, mùi hương nam tính xộc vào trong mũi khiến cho cô chẳng biết nên làm gì nữa, dù có hít thở hay nín thở thì đều khó chịu.

Dương Nghiêm mút nhẹ đầu lưỡi của cô, hắn ra sức càn quét hết tất cả rồi nuốt xuống bụng, cô gái nhỏ đầu óc trống rỗng, đôi mắt to tròn lim dim như sắp ngất đến nơi nên chẳng hề thấy được đôi mắt phượng đang xoáy vào mình.


Nhìn thấy cô sắp ngất đến nơi, hắn liền buông tha nhưng chỉ được vài giây thì lại tiếp tục cúi đầu ngậm chặt môi cô.

Bàn tay to lớn ấy lần mò xuống địa phương rồi cho vào bên trong, chân thon cố gắng kẹp lại nhưng làm sao có thể được khi nó đang gác ở trên vai hắn?

Người đàn ông không gặp bất kỳ trở ngại nào, nhanh chóng ở bên trong khuấy đảo, lấy ra rồi cho vào.

Hoa viên bí mật ngay cả cô cũng chưa từng chạm vào bị ngón tay của hắn đùa bỡn đến tê dại, Giang Yểm Ly đưa tay đẩy thật mạnh vào lồng ngực vạm vỡ nhưng nó cứng như đá vậy, dù làm cách nào cũng chẳng thể lay chuyển.

Hắn rời bỏ đôi môi ngọt ngào như mật của cô, hơi luyến tiếc di chuyển sang một bên má, giọng nói trầm mang theo chút khiêu khích và cảnh cáo:

"Có ở lại hay không? ".

Dù đầu óc mụ mị nhưng Giang Yểm Ly vẫn cố gắng phản kháng:


"Muốn tôi thoả… hiệp, anh… nằm m…ơ …ư… ".

"Tốt, tốt lắm " - Hắn cười nhạt, ngón tay bên trong cũng rút ra, thay vào đó là chèn vật nào đó sớm đã đứng thẳng vào giữa hai mép hoa, không hề biết xấu hổ mà dùng nó gõ gõ vài cái vào nơi yếu ớt của cô.

Hắn nhét phần đầu vào, gương mặt thoáng chốc liền mang theo chút khó khăn, chân mày chau lại, tặc lưỡi và cắn răng thầm chửi thề một tiếng, tiếp theo đó liền không thương tiếc cho hết vào.

Giang Yểm Ly nằm dưới giường cong cơ thể lên, giọng nói ngắt quãng mang theo tia yếu ớt run rẩy:

"Ưm… không… ".

Người đàn ông kìm nén cơn kích động, hắn cố gắng điều chỉnh hơi thở, vươn đầu lưỡi liếm nhẹ khoé môi rồi luận động.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui