Quay trở về căn phòng trọ nhỏ của mình, cô thở phào một hơi.
Có lẽ đối với người khác, nơi xa hoa lộng lẫy luôn là nơi được ưu tiên, nhưng đối với Giang Yểm Ly đã trải qua những việc đau khổ, bi thương thì cô chỉ muốn ở một nơi khiến cho tâm hồn trở nên bình yêu.
Chỉ cần như thế thì qua một khoảng thời gian, vết thương mới có thể lành lại được.
Dương Nghiêm trở về thành phố, lúc hắn đang giải quyết công văn ở phòng làm việc thì Từ Phi xông vào, bà lấy những tấm hình trong túi xách rồi ném lên bàn.
Hắn đứng ở trước cửa nhà cô, thậm chí còn đem vô số món quà có giá trị đến đó, cả cảnh hắn lái xe đem cô đến chung cư đều được chụp lại.
Đối mặt với tình cảnh này, ánh mắt của Dương Nghiêm chẳng hề dao động, điều này làm cho Từ Phi không vui.
"Nếu cần tình nhân thì thiếu gì người cho con lựa chọn, có cần phải vì một đứa như thế mà dùng cả phi cơ riêng hay không? Con nên biết với thân phận của con thì việc liên hôn chính trị chỉ là việc sớm muộn, đừng có dây dưa gì đến con nhãi đó nữa ".
"Việc của con mẹ không cần phải lo đâu ".
Người đàn ông cầm điện thoại lên, mở camera trong nhà liền nhìn thấy cô đã rời khỏi, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên mặt bàn, Từ Phi dù là mẹ nhưng chẳng thể hiểu nỗi con trai của mình.
Điều khiến bà ta tức giận vì hắn thực sự rất giống cha mình, năm xưa Dương Thành Trung cũng vì mẹ của Giang Yểm Ly mà từ hôn.
________
Cô gái nhỏ sau khi rời khỏi nơi không thuộc về mình thì vô cùng vui vẻ, cô chắc chắn rằng Từ Phi sẽ có thể quản lý được con trai của mình nhưng lại không ngờ được rằng bản thân dường như đã đánh giá bà ấy hơi cao rồi.
Vào buổi tối, con đường này không có quá nhiều người qua lại, cô ngồi trong phòng xem phim nghe thấy tiếng động bên ngoài cửa chính, Giang Yểm Ly đứng lên tiến đến rồi nhìn qua mắt cá, tiếp đó lại bình tĩnh quan sát, chỉ là gió lùa vào mà thôi.
Phù, cô còn tưởng hắn quay lại.
Sau một đêm ngủ đến sáng, cô lại đến trường.
Tan học thì lại trở về nhà, Giang Yểm Ly bắt đầu cảm thấy mình nên đi làm thêm, dù số tiền cô dành dụm đủ để cô trang trải nhưng cũng không nên chủ quan.
Lúc cô đang định mở cửa phòng thì một đám người phụ nữ quần áo vest đen trông khá trang trọng không biết từ đâu xông ra, còn chưa ý thức được nguy hiểm cận kề thì cô đã bị một trong số những người đó dùng khăn che kín mũi và miệng.
Giang Yểm Ly giãy giụa nhưng một so với năm thì sao có thể chống chọi được?
Cô cựa quậy được một lúc thì ý thức dần trở nên mơ hồ, tiếp đó ngất đi.
Cô gái nhỏ khi đã mở mắt thì bản thân đang nằm ở trong một căn phòng, quen mắt đến mức khiến cho cô gần như tỉnh táo hoàn toàn.
Giang Yểm Ly nhanh chóng ngồi dậy.
Leng keng…
Âm thanh kim loại va chạm và cảm giác lạnh lẽo khó chịu trên cổ tay khiến cho cô phải đưa mắt xuống nhìn.
Tay của cô bị trói bằng xích sắt dài khoảng một mét, đầu còn lại của nó được đóng hẳn vào trong tường.
Cảm giác hoang mang lo lắng hiện lên trong đầu cô, Giang Yểm Ly muốn tìm cách cởi bỏ thứ vướng víu, cô loay hoay chưa thể làm gì thì liền nghe thấy giọng nói trầm pha chút lạnh lẽo:
"Đừng làm việc vô ích nữa ".
Một mũi giày da đắt tiền hiện ra trong tầm mắt, Dương Nghiêm dáng vẻ cao ngạo bước đến gần rồi ngồi cạnh cô khiến cho Giang Yểm Ly lui về phía sau, cố gắng cách xa hắn nhất có thể, nhưng chỉ với một động tác kéo thì cô trong phút chốc liền dính vào người hắn.
Bàn tay của Dương Nghiêm to lớn và siết chặt lấy tấm lưng gầy gò của cô mãi chẳng buông, Giang Yểm Ly sợ hãi thét toáng lên:
"Á, bỏ ra! ".
Cô dùng nắm đấm nhỏ bé ấy đấm vào lồng ngực của hắn, cố gắng đe doạ:
"Anh có biết giam cầm là phạm pháp hay không? Đám người khi nãy là do anh phái đến đúng không? Họ bắt tôi đến đây, chắc chắn camera trong khu vực đó đã quay lại được, anh đừng có làm bừa ".
Dương Nghiêm nhìn vào đồng hồ đang là ba giờ đêm, cười mỉa. Giang Yểm Ly cũng nhìn theo hắn, cô lúc này mới nhận thức được rằng nếu như có người nhìn thấy được cảnh tượng cô bị bắt hoặc khi tìm cô mãi chẳng thấy thì đã báo cảnh sát từ lâu rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...