Có vẻ như nhận thức được bản thân đã để lộ quá nhiều sự sợ hãi, Giang Yểm Ly đưa tay lên vén nhẹ mái tóc rồi khẩn trương lên tiếng:
''Nghiêm… Nghiêm ca ca, anh làm em giật mình ‘’.
Người đàn ông nhìn cô, cười như không cười rồi lại cong môi lộ ra một nụ cười thân thiện:
''Xin lỗi, chỉ muốn nói với em… để anh đưa em đến trường ‘’.
Câu hắn vừa nói xong khiến cho Giang Yểm Ly bất giác nín thở. Trong đầu hiện lên những hình ảnh trong quá khứ, bàn tay trong vô thức nắm chặt.
Hành động nhỏ đó ngoài lọt vào tầm mắt của hắn thì chẳng còn ai trông thấy.
Giang Yểm Ly cố bình tĩnh mà đáp lại:
''Không cần đâu, anh đang không khoẻ trong người, nên nghỉ ngơi ‘’.
''Em sợ bị anh lây bệnh sao? Giọng nói có chút xa cách quá ‘’ - Hắn lên tiếng.
Rõ ràng đang muốn đưa cô vào thế khó xử.
Giang Yểm Ly học theo hắn, cười lên cho thật xinh đẹp rồi nói:
''Em lo cho anh thôi, cảm tuy không phải căn bệnh nguy hiểm gì nhưng mà vẫn phải cẩn thận ‘’.
''Anh trai có ý tốt muốn đưa chị đi học mà chị lại nói bằng giọng điệu như thế với anh tôi sao? ‘’.
''Nhất Nguyệt ‘’ - Từ Phi ở bên cạnh lên tiếng nhắc nhở.
Giang Yểm Ly nhìn sang Dương Thành Trung, mắt buồn hơi cúi xuống:
''Cha, hôm qua anh bảo quản gia nói như thế, con không phải cố ý gây chuyện, chỉ là thực sự lo cho anh ‘’.
''Được rồi, con bé nói không hoàn toàn sai. Hôm qua con cả đêm không về vì chuyện của tập đoàn rồi, lúc này nên nghỉ ngơi ‘’.
Giang Yểm Ly thở phào nhẹ nhõm, cũng cúi đầu chào rồi rời đi.
Bước đến cửa thì liền nghe thấy giọng nói của cha nuôi:
''Tối nay con nhớ về ăn cơm đấy ‘’.
Ông đã nói như thế cô cũng chẳng thể từ chối.
Giang Yểm Ly tan học không vội về nhà, đã lâu lắm rồi cô chưa cùng với Tần Xuyên gặp mặt và trò chuyện.
Tuy cả hai cùng học chung trường nhưng lại khác khoa, dạo này có khá nhiều bài tập để làm, hiếm khi có thời gian rãnh.
Giang Yểm Ly thu dọn sách vở, bạn học bên cạnh huých vai, cô theo quán tính ngẩng đầu, chỉ thấy cô bạn cười mất nhân tính, chỉ tay ra phía cửa rồi lên tiếng:
''Có ‘troai điệp’ đến tìm kìa, sướng nho~ ‘’.
Giang Yểm Ly bất lực tặc lưỡi, véo má cô bạn mệ trai này.
Tần Xuyên đứng ở bên ngoài cửa lớp, anh mặc áo phông tay lỡ sáng màu khiến cho gương mặt điển trai càng thêm sáng, trên cổ đeo thêm một sợi dây chuyền hình thập giá, quần thể thao và giày bata.
Thật không ngoa khi người khác phong cho anh cái danh nam thần trường học, nhìn biểu cảm của các cô gái khi lướt qua anh thì cũng đủ hiểu vệ tinh xoay quanh anh không thiếu.
Nhìn thấy cô đang chăm chăm dán mắt vào mình, Tần Xuyên hơi nghênh mặt rồi vẫy tay với cô.
Giang Yểm Ly đánh giá anh từ trên xuống, đúng kiểu bạn trai ấm áp hoà đồng mà người khác ao ước.
Cô thu dọn xong sách vở liền tiến đến chỗ anh, thiếu niên cười tươi, có chút ngông mà hỏi:
''Bị tớ mê hoặc rồi có đúng không? Haizzz, đẹp trai đúng là khổ quá mà ‘’.
Giang Yểm Ly lướt qua, mặc cho anh bạn này tự luyến, có vẻ như cô khá quen với dáng vẻ này rồi, chẳng buồn lộ ra sự khinh bỉ trên gương mặt.
Cả hai đi đến một quán cafe, trò chuyện khá vui vẻ.
Một chiếc xe đen ngừng ở bên kia đường, cửa kính được hạ xuống.
Người đàn ông ngồi ở bên trong âm thầm quan sát.
Cô gái nhỏ ngồi trong quán vui vẻ mà cười tươi, thiếu niên ngồi đối diện chẳng biết đã nói gì mà khiến cho cô bật cười mãi, muốn dừng cũng chẳng được.
Người đàn ông chống tay lên cằm, mắt phượng hơi nheo lại.
Vài đêm sinh nhật ba năm trước trở đi, cô chẳng hề thoải mái như vậy với hắn.
Tài xế thông qua gương chiếu hậu liền nhìn thấy gương mặt không chút cảm xúc của hắn, tuy thường ngày Dương Nghiêm đối xử với người khác vô cùng hoà nhã, cũng dễ nói chuyện, nhưng không hiểu sao trong lòng tài xế lúc này mang theo nỗi bất an to lớn, lời đang định nói cứ mắc ngang ở cuống họng mãi chẳng thốt lên được.
Dương Nghiêm thở ra một tiếng, đồng thời đóng cửa kính rồi lười biếng ra lệnh:
''Chạy xe ‘’.
Chiếc xe màu đen tuyền lăn bánh, ánh mắt của hắn vẫn còn mãi dán vào bóng dáng nhỏ bé cười không ngớt kia.
Giang Yểm Ly chỉ ngồi ở đó với Tần Xuyên được một lúc rồi về biệt phủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...