Dương Nhất Nguyệt thực sự cảm thấy cha đang thiên vị, ở trước mặt nhiều người bắt cô ta quỳ xuống, bây giờ còn muốn cô ta phải xin lỗi Giang Yểm Ly.
Trong lòng vốn đã ghét bỏ và khinh thường từ lâu, làm sao có thể hạ mình cúi đầu?
Nước mắt từ trong đôi mắt đen xinh đẹp đó tuông rơi, ai nhìn cũng cảm thấy cô ta mới là người phải chịu uỷ khuất, Dương Nhất Nguyệt cứng đầu nói thêm:
"Vốn dĩ cô ta có máu mủ gì với gia đình chúng ta đâu chứ, dựa vào cái gì muốn con phải xin lỗi cô ta? Dựa vào cái gì chứ?! ".
"Làm sai thì phải nhận lỗi lầm, tính mạng con người không phải thứ để con đem ra đùa giỡn như thế, nếu như hôm nay Yểm Ly gặp phải chuyện gì thì phải làm sao đây? " - Dương Thành Trung chỉ tay thẳng về phía con gái ruột của mình mà mắng, vốn ông muốn cô ta hiểu ra vấn đề nhưng Dương Nhất Nguyệt lại không nghĩ như thế.
Cô ta cứng đầu liếc mắt nhìn sang hướng của Giang Yểm Ly, phun ra những câu từ lạnh lẽo đến thấu xương:
"Nó có chuyện gì thì liên quan gì đến con, con là người muốn nó biến mất hơn ai hết!!! ".
Nghe thấy những lời này, Dương Thành Trung tức giận đến mức toàn thân phát run, ông hít thở khó nhọc, đang định đứng lên nói gì đó thì chân mày nhíu lại, mồ hôi chảy dọc trên trán, ông bắt đầu đưa tay ôm lấy ngực mình, cúi gục.
Mọi người có mặt ở đó trong phút chốc đều hớt hãi, Giang Yểm Ly là người nhanh nhất chạy đến xem tình hình, dường như do kích động quá mà cha nuôi cảm thấy khó chịu, bệnh trạng của ông không thích hợp để nóng giận, vì không muốn thấy cảnh tượng này xảy ra mà cô dù có chịu ấm ức cũng không lên tiếng.
"Gọi bác sĩ đi! " - Giang Yểm Ly nhìn quản gia rồi lập tức nói.
Biệt phủ có bác sĩ riêng, sau khi Dương Thành Trung được dìu đến sofa nằm nghỉ thì không chỉ riêng bác sĩ mà cả Từ Phi, Dương Yên Chi và Dương Nghiêm cũng nhanh chóng có mặt.
"Chủ tịch đang trong quá trình hồi phục, không thể kích động quá mức, cũng may là lúc nãy chỉ hơi giận một chút nhưng mà đừng nên để ông ấy gặp trường hợp tương tự nữa " - Bác sĩ sau khi khám xong liền lên tiếng.
Mọi người nhìn thấy sắc mặt của ông tái mét đang nằm ở trên ghế thì được một phen hú vía, cũng may là đã không sao.
Từ Phi dù có thương yêu con gái và không thích Giang Yểm Ly nhưng cũng không thể thiên vị trước tình cảnh này, vì nó ảnh hưởng trực tiếp đến sức khoẻ của chồng mình.
Nhưng Dương Nhất Nguyệt cũng chẳng bị gì cả, chỉ bị mẹ mình răn dạy vài câu.
Đối với tiểu thư cành vàng lá ngọc, dẫu có biết bản thân phạm lõi nhưng cái tôi quá lớn đã che mất tầm nhìn trước mắt, kể từ ngày đó, thù hận Dương Nhất Nguyệt dành cho cô ngày càng sâu nặng.
Đêm đó cô bị chắn trước hành lang, Dương Nhất Nguyệt tiến đến rồi gằn từng chữ:
"Nếu như cô chịu im miệng thì cha đã không tái phát bệnh tình " - Mỗi câu từ đều cắn răng nghiến lợi như thể hận không thể lóc da và rút xương cô ra vậy.
Giang Yểm Ly ánh mắt thờ ơ, hít một hơi rồi thở dài:
"Nếu như lúc này tôi tát cô một cái thì cô cũng sẽ im miệng để bệnh tình của cha không tái phát có đúng không? ".
"Mày… ".
"Thay vì trách cứ người khác thì nhìn lại sai lầm của bản thân đi, nếu không làm được thì tránh xa tôi ra một chút ".
"Dựa vào cái gì tao phải nghe theo mày chứ? Chẳng qua chỉ là một… ".
"Vì sức khoẻ của cha " - Giang Yểm Ly không đợi cô em gái của mình nói hết câu, trải qua bao nhiêu chuyện, cô cũng đã chán ngán với việc giải thích. Cơ bản là vì dù có lý đi chăng nữa thì Dương Nhất Nguyệt cũng chẳng thèm nghe.
Giang Yểm Ly nói xong điều cần nói thì xem Dương Nhất Nguyệt như không khí mà lướt qua, trở về phòng rồi đóng cửa.
Những ngày tiếp theo cô ta cũng hạn chế gây sự hơn, Giang Yểm Ly biết cô ta thương cha của mình, quý trọng gia đình, vậy nên sẽ không làm những điều ngu ngốc.
Việc bây giờ cần làm là tìm cơ hội thích hợp để rời khỏi nơi không dành cho cô mà thôi.
Không có cô ở đây, đối với nhà họ Dương và ngay cả cô đều là chuyện tốt.
Càng huống hồ, hắn cũng đã dọn về, cô thực sự không muốn thường xuyên chạm mặt với người anh trai nuôi có lòng dạ rắn rết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...