Những ngày tiếp theo đó hắn luôn lo lắng cho cô, dù đang ở nơi làm việc thì tâm trí cũng chẳng hề ở đó, trong đầu Dương Nghiêm đều là hình ảnh cô khóc đến đau lòng. Hắn nhất thời không thể chịu được gọi điện về nhà.
"Tiểu thư sao rồi " - Đầu dây bên kia vừa nhấc máy thì hắn đã hỏi.
/Vâng, thiếu gia. Tiểu thư khi nãy ăn xong thì nhốt mình trong phòng không cho ai vào, chúng tôi thực sự hết cách rồi, cô ấy bảo rằng chỉ muốn gặp ngài thôi ạ /.
Dương Nghiêm vẫn còn một cuộc họp quan trọng không thể rời khỏi, đương nhiên hắn có thể nhờ chị gái của mình, nhưng vốn chẳng ưa gì nhau, hắn còn lâu mới nhờ vả Dương Yên Chi.
Cô gái nhỏ ở trong phòng, nằm ở trên giường nhàn hạ đọc sách, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng bước chân của người làm thì cô sẽ tinh quái thút thít vài tiếng:
"Vô… huhuu… ".
Cộc cộc…
Tiếng gõ cửa vang lên, tiếp đó là giọng nói mang theo chút lo lắng của giúp việc:
"Tiểu thư, cô mở cửa đi, tôi là Tiểu Hồng ".
"Tôi đợi Vô, không phải anh ấy tôi không mở cửa! ".
Giang Yểm Ly hạ quyết tâm.
Đối với thái độ cứng rắn của cô, các ngườ làm cũng chẳng thể khuyên can hay có biện pháp gì, họ cũng đâu thể phá cửa rồi đem cô ra ngoài được?
Cô gái nhỏ nằm trên giường, tinh thần vô cùng thoải mái, còn đang nghĩ nên làm thế nào để có thể dày vò hắn thì bên dưới nhà truyền đến giọng nói chanh chua:
"Bỏ ra, các người thực sự chán sống rồi có đúng không?!!! ".
Ngoài Dương tiểu thư thì còn ai có thể hùng hồn như thế?
Giang Yểm Ly đang buồn chán thì lại có thêm sức sống, đang không biết nên gây sự thế nào thì tự dưng lại có chuyện rồi.
Cô bật dậy, trong lòng không tránh khỏi hoài nghi.
Ngày hôm đó khi đưa Dương Nhất Nguyệt về chẳng lẽ Dương Nghiêm không cảnh cáo gì hay sao? Nếu không thì tại sao cô ta vẫn chứng nào tật nấy?
Nhưng hắn không phải là người đơn giản, chắc chắn phải cảnh cáo rồi, có lẽ vì nghĩ dù gì hắn cũng là anh trai ruột, cùng lắm thì chỉ mắng vài câu cho nên Dương Nhất Nguyệt mới chạy đến đây bất chấp lời cảnh cáo.
Đúng là ngu xuẩn.
Nếu là cô, thì ném tiền xuống đất, tự khắc sẽ có cả khối người đến gây sự, cần gì tự lết tới cho mệt?
Xem ra Dương Nhất Nguyệt vẫn thích tận mắt nhìn thấy cô đau khổ hơn là phải nghe kể lại.
Giang Yểm Ly thực sự rất muốn xuống nhà xem thử nhưng cô đang đóng vai yếu đuối, vẫn cần phải diễn cho trọn vẹn.
Tiếc thật đấy, không thể gây sự với Dương Nhất Nguyệt được.
Bên dưới nhà, Dương tiểu thư vẫn còn đứng ở trước cửa lớn, còn chưa chạm mũi giày vào sân, gào thét một lúc thì liền đổi chiến thuật, nhỏ nhẹ nói với người làm:
"Tôi đến tìm an… ".
"Tiểu thư nên về rồi, thiếu gia căn dặn không được phép thì không ai được vào, hơn nữa, nơi này không có anh trai của cô đâu ạ " - Giúp việc biết rằng dù ở trong phòng nhưng cô vẫn có thể nghe được, vậy nên liền nhanh chóng chặn câu nói của Dương Nhất Nguyệt.
Trái với suy nghĩ của mọi người, cô ta không thét ầm lên mà lựa chọn rút lui, Tiểu Hồng đang ở đó cũng cảm thấy khó hiểu. Đến đây gây sự rồi nói đi là đi, chắc chắn là có gian trá.
Giang Yểm Ly đứng ở trong phòng, cô nhìn ra khung cửa sổ, chỉ thấy nụ cười mang theo chút đáng sợ của Dương Nhất Nguyệt.
Sắp tới có lẽ cô ta sẽ làm ra việc gì đó không thể lường trước.
Tuy cô em gái này so với Dương Nghiêm thì thủ đoạn không bằng, nhưng mà suy cho cùng thì hắn cũng đã có tình cảm với cô, còn cô ta thì không.
Đương nhiên hạn chế gặp mặt cô ta là sự lựa chọn đúng đắn, nhưng nếu như có thể nhân cơ hội này khiến cho cả hai anh em trở mặt với nhau, khiến cho Dương Nhất Nguyệt mất đi sự che chở của anh trai thì sau này sẽ không còn khả năng gây khó dễ cho cô nữa.
Giang Yểm Ly vì muốn gặp được Dương Nhất Nguyệt mà nghĩ ngợi đến khi hắn về đến nhà, cô không ngờ thời gian lại trôi qua nhanh đến thế.
Dương Nghiêm gõ cửa phòng, cô nhanh như chớp lao ra rồi ôm chằm lấy hắn, chôn đầu vào ngực hắn mà thút thít:
"Vô… hôm nay cô ta lại đến… tại sao bây giờ anh mới về?! ".
Người đàn ông ôm cô vào lòng, hắn liếc mắt nhìn Tiểu Hồng đứng cách đó không xa, cô ấy liền nhanh chóng lên tiếng:
"Thiếu gia, hôm nay em… e hèm… hôm nay Dương tiểu thư có đến ạ ".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...