Khó Kìm Lòng Nổi

Lúc Tần Nhạc đi ra, Tư Đồ Lân Thiên vẫn đầy mặt xấu hổ, Tần Nhạc cười cười: "Dì, dì yên tâm đi, Lân Thiên hắn rất tốt."

"Vậy thì tốt quá, Tiểu Nhạc cháu biết không, ngày hôm qua dì thấy nó dùng điện thoại xem phim kia, dì còn cho là nó không được, làm dì sợ hết hồn, thật tốt quá." Trương Xảo Nhi nhẹ nhàng thở ra, quay đầu trừng Tư Đồ Lân Thiên: "Nếu không có việc gì thì nhanh chóng tìm đối tượng đi, mẹ mặc kệ con thích nam hay nữ, tóm lại mang về cho mẹ một người, đừng không có việc gì đi xem cái loại phim ấy, có bản lĩnh thì làm ai đó lớn bụng đi."

"Mẹ, mẹ đừng nói nữa được không!"

"Làm gì mà hét lên vậy, ở đây cũng không có người ngoài, nếu con sợ Tiểu Nhạc chê cười thì đừng khiến mẹ bận tâm nữa, được rồi, trưa nay mời Tiểu Nhạc ăn cơm đi, mẹ về nấu cơm cho cha con đây, lớn nhỏ đều không khiến ta bớt lo." Trương Xảo Nhi ghét bỏ trừng con trai, quay đầu nhìn Tần Nhạc như đây mới là con ruột của mình: "Tiểu Nhạc, trưa nay để Tiểu Thiên đưa cháu đi ăn, làm bác sĩ rất mệt, phải chú ý thân thể, đừng khách khí với nó nhé, dì về trước, nếu rảnh thì đến nhà dì chơi!"

"Cháu sẽ đến, dì đi thong thả."

"Được được, dì đi đây."

Nhìn theo Trương Xảo Nhi rời đi, Tư Đồ Lân Thiên nhẹ nhàng thở ra đồng thời lại có chút xấu hổ, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tần Nhạc: "Đừng nghe bà ấy, tôi thật không có."

"Không có cái gì, không lén xem phim kia sao?" Tần Nhạc nhìn Tư Đồ Lân Thiên nghẹn đỏ mặt, mắt hàm sủng nịch nói.


Tư Đồ Lân Thiên nhìn Tần Nhạc như vậy, chỉ cảm thấy ánh mắt kia thật đẹp, trong thời gian ngắn thất thần, thẳng đến khi Tần Nhạc chụp tay lên người hắn: "Nhìn gì mà thất thần vậy, đi ăn cơm thôi, tôi đói rồi, không ăn lẩu, hôm nay ăn gì thanh đạm đi."

"Nga, được." Tư Đồ Lân Thiên sờ hai má nóng lên của mình, cảm giác chính mình có chút không bình thường, vừa rồi sao lại nghĩ muốn hôn y chứ!

Cùng Tần Nhạc ăn cơm bên ngoài xong, Tư Đồ Lân Thiên vốn muốn đưa y trở về, kết quả Tần Nhạc lại từ chối.

Nhìn Tần Nhạc rời đi, Tư Đồ Lân Thiên sờ ngực, cảm giác tim mình hôm nay đập có chút nhanh, nghĩ đến vừa rồi trong phòng khám, hắn xuất trong tay Tần Nhạc, Tư Đồ Lân Thiên liền xấu hổ không chịu được, sau này hắn làm sao đối mặt với y đây?

Tâm có chút loạn, hắn định đến hội quán ngồi một chút, hiện tại khiến hắn tỉnh táo lại có chút khó khăn.

Chẳng qua có thời điểm, đến sớm không bằng đến đúng lúc, hắn vừa muốn đẩy cửa bao phòng ra thì thấy một thiếu niên thanh tú từ bên trong chạy ra va vào hắn, mắt hạnh trừng: "Nhìn cái gì mà nhìn, lăn!"

Không đợi hắn kịp phản ứng, thiếu niên liền đẩy hắn ra chạy đi, sau đó rất nhanh Mộc Cận Tinh quần áo không chỉnh, trên mặt có dấu năm ngón tay khả nghi, hổn hển chạy đến, nhìn thấy Tư Đồ Lân Thiên liền hỏi: "Người đâu?"

Tư Đồ Lân Thiên nhún vai: "Tớ sao biết, tớ cũng không phải bảo tiêu của cậu."

Nói xong cũng không để ý Mộc Cận Tinh tùy thời đều có khả năng phát nổ, đi vào phòng, ngồi lên sô pha, theo thói quen sờ đĩa táo trên bàn, vừa hạ tay, Mộc Cận Tinh đã đẩy cửa đi tới: "Ăn ăn, cậu chỉ biết ăn thôi, thật không biết thứ này có gì mà thích!"

"Cậu đừng vì việc mình không thuận mà phiền tớ, tớ cũng không chọc cậu, bất quá là ai mà lợi hại vậy, ngay cả cậu cũng dám đánh?" Tư Đồ Lân Thiên đầy mặt hiếu kỳ, Mộc Cận Tinh liền bực: " Không cần cậu quản, quản tốt mình đi."

""Khó được cậu cũng có lúc khốn quẫn, còn không cho người khác bát quái một chút, tớ thấy dứt khoát đều kêu bọn họ đến, chúc mừng một phen!"

"Cậu không chọc tớ thì chết phải không?"


"Có thể"

Mộc Cận Tinh nhìn Tư Đồ Lân Thiên, chỉ cảm thấy người này thật trẻ con, sao mình lại cùng hắn so đo chứ.

Tỉnh táo lại, Mộc Cận Tinh ngồi lên sô pha: "Tần Nhạc dạo này thế nào, gần đây hai người giống như rất hay đi cùng nhau."

Nghe Mộc Cận Tinh ngữ khí bình tĩnh, Tư Đồ Lân Thiên ngạc nhiên hỏi: "Sao cậu biết?"

Mộc Cận Tinh khinh thường nhìn hắn một cái: "Cậu đừng quên, Tần Nhạc là em họ tớ."

"...." Hắn thật đúng là quên, bất quá: "Cậu đã biết thì còn hỏi làm gì?"

Mộc Cận Tinh có chút hết chỗ nói: "Cậu không nhìn ra gì sao?"

"Cái gì?" Tư Đồ Lân Thiên khó hiểu.

Nhìn Tư Đồ Lân Thiên hoang mang đầy mặt, Mộc Cận Tinh cảm thấy lửa giận của mình còn chưa đủ vượng, tên ngốc này căn bản một chút cũng chưa nhận ra!:"Thôi, không nói chuyện này nữa, cậu đột nhiên đến đây có việc gì?" Mộc Cận Tinh đột nhiên chuyển đề tài, ngược lại khiến Tư Đồ Lân Thiên mất tự nhiên đứng lên: "Không có việc gì tớ không thể đến sao, Bạch Tử Huyễn đâu, hắn chẳng phải cũng chưa có bạn gái sao?"


Mộc Cận Tinh trong lòng có tâm sự nên cũng không chú ý đến vẻ mặt mất tự nhiên vừa lóe qua của Tư Đồ Lân Thiên, nói thẳng: "Cậu cho là cậu và hắn giống nhau sao, Bạch Tử Huyễn sắp kết hôn rồi, chuẩn bị quà đi!"

"A?" Một câu này trực tiếp làm Tư Đồ Lân Thiên nửa ngày không phản ứng lại được, phục hồi tinh thần mới hỏi lại: "Ai vậy?"

"Nói cậu cũng không biết, Bạch Tử Huyễn tìm người đó ba bốn năm, trước đây không lâu mới tìm được!"

"Không thể nào, người nọ thật khiến hắn tìm như thế?"

"Không dụng tâm thì không làm được, cậu cho rằng Bạch Tử Huyễn là cậu sao?"

"Giống tớ còn tốt hơn so với giống cậu đi, củ cải hoa tâm, sớm muộn cũng bị quả báo!" Tư Đồ Lân Thiên khinh thường phản kích, cũng không cảm thấy lời này có gì không đúng, hơn nữa lúc trước không biết hắn đã nói câu này bao nhiêu lần, vậy mà lúc này Mộc Cận Tinh trực tiếp đen mặt, đứng dậy đi ra ngoài.

Bỏ lại Tư Đồ Lân Thiên đang ngu ngơ không hiểu gì hết, Mộc Cận Tinh đã đen mặt đi bắt người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui