Khó Kìm Lòng Nổi

Cơm nước xong, Tư Đồ Lân Thiên lái xe đưa người trở về, ở trên xe, Tần Nhạc mở cửa kính đón gió, Tư Đồ Lân Thiên bên cạnh hỏi: "Kỳ thật tôi rất hiếu kỳ, cậu vì sao lại trở thành bác sĩ?" Rõ ràng lúc nhỏ rất yêu dương cầm.

Không nghĩ tới Tư Đồ Lân Thiên lại tò mò chuyện này, Tần Nhạc quay đầu nhìn hắn:"Bởi vì người tôi thích từng nói qua, nếu có bạn bè làm bác sĩ sẽ thực tốt."

"Không ngờ là nguyên nhân này, người được cậu thích chắc chắn rất hạnh phúc."

"Thật sao?"

"Ân."Tư Đồ Lân Thiên gật đầu, sau đó chỉ phía trước:"Rẽ phía trước phải không?"

"Đúng." Nhếch môi cười nhìn sườn mặt Tư Đồ Lân Thiên: "Kỳ thực tôi rất ngạc nhiên, nhìn bốn người bên cạnh ân ái, anh không nghĩ tới cũng tìm một người sao?"

"Khụ, tôi cùng bọn hắn không giống nhau a, cậu đừng dùng ánh mắt này nhìn tôi, tôi thật không có vấn đề gì."


Nghe Tư Đồ Lân Thiên giải thích, Tần Nhạc cười càng ái muội, nổi bật dưới ánh đèn, khuôn mặt dễ nhìn kia giống như phủ một tầng sáng, lòe lòe phát quang.

"Anh có vấn đề hay không lần sau để tôi khám sẽ biết, ở phương diện này tôi mặc dù không phải chuyên gia nhưng bệnh của anh tôi vẫn có thể trị."

"Đã nói tôi không sao, cậu nói phía trước phải không, đến rồi."

Tần Nhạc buồn cười nhìn phản ứng xấu hổ của Tư Đồ Lân Thiên: "Không đi lên chơi sao?"

"Thôi, muộn rồi, cậu lên nghỉ ngơi đi, để lần sau."Đề tài vừa rồi khiến Tư Đồ Lân Thiên xấu hổ muốn chết, thầm nghĩ nhanh rời đi, nào có tâm tư đi làm khách.

Tần Nhạc cũng không làm khó hắn, mở cửa xuống xe. Chẳng qua vừa đóng cửa xe liền bị Tư Đồ Lân Thiên gọi lại, quay đầu nhìn đối phương, vốn tưởng rằng đối phương đổi ý, lại không nghĩ tới Tư Đồ Lân Thiên từ phía sau lấy ra một túi táo qua cửa sổ đưa cho y: "Mẹ tôi đưa cho cậu, cầm đi, bà nói nhìn cậu thiếu máu, đưa cho cậu tẩm bổ."

Tần Nhạc buồn cười lắc đầu, đồng thời có chút thất vọng nhận lấy: "Giúp tôi cảm ơn dì."

"Muốn cảm ơn cậu tự mình tới, bà ấy nghe sẽ rất vui, tôi đi đây."

"Ân. Đi đường cẩn thận."Nhìn theo Tư Đồ Lân Thiên rời đi, đáy mắt Tần Nhạc cuồn cuộn cảm xúc không rõ.

Về nhà liền thấy Trương Xảo Nhi ra đón:"Tiểu Nhạc nhận không?"

"Một túi táo thì có gì mà không nhận."Tư Đồ Lân Thiên cởi giày, đi tới cầm lấy quả táo trên bàn, theo sau liền bị một bạt tay:"Đừng có như cha con, đi rửa tay đi."

Tư Đồ Hách một bên biểu tình cứng đờ:"Sao cái gì cũng lôi tôi vào vậy?"


"Đừng làm như ông vô tội, lần trước ông đi WC xong không rửa tay đã ăn cơm, tôi đều thấy hết."

Tư Đồ Lân Thiên:"......."

Tư Đồ Hách:".....Chuyện tám trăm năm trước bà cũng có thể nhớ!"

Trương Xảo Nhi: "Cái gì mà tám trăm năm, chỉ mới hôm qua thôi."

Tư Đồ Lân Thiên để điều khiển xuống đứng lên: "Cũng không để yên cho con xem TV."

Gặp sự tình không ổn, Tư Đồ Lân Thiên vội vàng trở về phòng, cởi quần áo định đi tắm thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại, lấy đến mở ra liền nhìn thấy tin nhắn Tần Nhạc gửi cho hắn.

Vừa mở ra, oanh một cái, Tư Đồ Lân Thiên mặt đỏ lên, nhìn video ngắn ngủi vài giây, cư nhiên lại là Tần Nhạc đang tự an ủi!

Tính khí phấn nộn sạch sẽ bị một tay cầm lấy, vừa thuần khiết lại gợi cảm, Tư Đồ Lân Thiên cơ hồ lập tức liền cứng rắn.


Nhìn cái tay không ngừng triệt động kia nửa ngày, Tư Đồ Lân Thiên chỉ cảm thấy nếu đổi lại thành tay hắn thì tốt biết bao.

Ý thức được mình nghĩ gì, Tư Đồ Lân Thiên vội lắc đầu, đang lúc hắn cảm thấy xấu hổ, Trương Xảo Nhi đẩy cửa tiến vào, bưng một đĩa táo bỏ lên bàn:"Con vào phòng nửa ngày sao còn chưa thay quần áo, ở bên ngoài một ngày bẩn rồi, về nhà phải nhanh chóng thay đi chứ!"Một tay đoạt lấy điện thoại di động trên tay Tư Đồ Lân Thiên, ghét bỏ trừng mắt nhìn hắn một cái, miệng than thở:"Một đám đều không khiến ta bớt lo."

Nói rồi cúi đầu nhìn di động trong tay, trên màn hình còn phát đoạn video Tần Nhạc tự an ủi, cơ hồ trong nháy mắt Trương Xảo Nhi cúi đầu, Tư Đồ Lân Thiên liền đứng lên, giật lấy điện thoại, nhưng vẫn chậm một bước.

"Con xem con còn coi cái gì đây, con trai, con nói thật với mẹ, không có thứ này kích thích có phải con sẽ không được không, mẹ nói rồi, con thích nam mẹ cũng sẽ chấp nhận, con nói con đang làm gì đây. Không được, ngày mai đi tìm Tiểu Nhạc đi, bảo nó nghĩ biện pháp chữa trị đi, ai nha, sao lại thành thế này a"

Đưa điện thoại cho Tư Đồ Lân Thiên, Trương Xảo Nhi bi thống đi ra ngoài.

Chỉ để lại Tư Đồ Lân Thiên một mình hỗn độn, lúc này hắn nhảy sông Hoàng Hà cũng không tẩy sạch được.

Cúi đầu nhìn video, hắn thật không biết đến cùng là Tần Nhạc vô tình hay cố ý, việc này hắn cũng không thể đi hỏi được, chết tiệt, để hắn đi chết đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui