Khó Kìm Lòng Nổi

Tư Đồ Lân Thiên đột nhiên nói với y mấy ngày nay phải đi công tác. Tần Nhạc có chút ngoài ý muốn, chung quy công việc của Tư Đồ Lân Thiên thật ra không cần phải đi công tác, có chuyện bảo cấp dưới đi là được.

Dù vậy Tần Nhạc cũng không nói gì. Duy nhất làm y buồn bực chính là buổi tối ngủ trên giường thiếu người kia khiến y thực không quen.

Vốn có chút tâm trạng không tốt, nhìn thấy Trương Hạo, Tần Nhạc lúc này cũng không cấp cho gã sắc mặt hòa nhã nữa, lãnh đạm hỏi: "Có chuyện?"

Trương Hạo đi tới: "Bác sĩ Tần, cùng một chỗ với hắn anh thật không hối hận sao?"

Tần Nhạc cảm thấy người này quả thực chính là đầu óc có vấn đề!

Thấy Tần Nhạc không để ý tới mình, Trương Hạo từ trong túi lấy ra mấy tấm ảnh chụp, đặt lên bàn. Trong ảnh là Tư Đồ Lân Thiên cùng một nữ nhân mang thai.

Hai người tuy rằng cử chỉ không thân mật nhưng có thể nhìn ra Tư Đồ Lân Thiên quan tâm nữ nhân này.


Đồng tử Tần Nhạc rụt lại một chút nhưng không biểu hiện ra bên ngoài, ngẩng đầu nhìn Trương Hạo: "Sao cậu có thể nhàm chán như vậy. Dù tôi chia tay anh ấy cũng sẽ không cho cậu cơ hội."

Không nghĩ tới Tần Nhạc sẽ nói trực tiếp dứt khoát như thế, mặt Trương Hạo lập tức bạo hồng, đứng lên: "Vì sao tôi không được. So với hắn tôi không tốt hơn sao? Tôi chỉ thích mình anh, còn hắn? Anh xác định hắn ở cùng anh thì không muốn ôm nữ nhân sao?"

Tần Nhạc đứng trước mặt nam nhân đang thẹn quá hóa giận, nhếch môi cười, nụ cười có chút khinh miệt: "Vậy thì sao? Tôi thích anh ấy, anh ấy làm gì tôi cũng có thể chấp nhận. Huống chi, tôi tin tưởng anh ấy."

Tần Nhạc đứng dậy lấy ảnh chụp trên bàn đặt vào lòng Trương Hạo: "Chụp tốt lắm. Bất quá người bình thường, càng không nói đến quan hệ bạn bè, đối với phụ nữ mang thai tự nhiên đều sẽ quan tâm một chút. Lần sau phiền tìm ảnh thích hợp chút rồi lại đến."

Tần Nhạc nói rất bình tĩnh, nhưng sau khi Trương Hạo rời khỏi liền nghiến răng, Tư Đồ Lân Thiên!

Nhìn bộ dáng sau khi trang hoàng hoàn chỉnh của ngôi nhà, Tư Đồ Lân Thiên nhịn không được nở nụ cười. Nghĩ đến biểu tình của Tần Nhạc ngày mai khi nhìn thấy nơi này, hắn liền khó nén tâm tình kích động.

Đúng lúc này, Tần Nhạc gọi điện đến. Hắn không hề do dự nhấc máy, liền nghe bên kia nói: "Tư Đồ Lân Thiên, cho anh 30 phút, lập tức trở về. Nếu không cũng đừng về nữa!"

Lần đầu tiên thấy Tần Nhạc nổi giận như vậy, Tư Đồ Lân Thiên hoảng hốt vài giây lập tức đi giày chạy ra ngoài, hoàn toàn quên lúc này hắn đang "đi công tác".

Tần Nhạc nhìn Tư Đồ Lân Thiên mở cửa liền hỏi y có chuyện gì, nguyên bản trong lòng buồn bực ủy khuất giảm bớt không ít, nhưng phía trên lại không biểu hiện ra: "Anh không có gì muốn nói với em sao?"

Tư Đồ Lân Thiên chớp mắt, giống như nhớ tới cái gì, đang định nói thì nghe Tần Nhạc nói: "Anh tốt nhất đừng nói anh vừa vặn đi công tác về liền nhận được điện thoại. Em không tin!"

Xong. Hiển nhiên là bị lộ.


"Khụ. Em biết rồi à? Vậy thì đi theo anh, anh đang định ngày mai đưa em đi." Tư Đồ Lân Thiên cười thò tay đem người giữ chặt: "Đi liền biết."

Tần Nhạc bĩu môi, mặc cho Tư Đồ Lân Thiên kéo lên xe.

Lúc Tư Đồ Lân Thiên che mắt y đẩy cửa ra, Tần Nhạc vẫn không nghĩ ra người này đến cùng muốn cho y xem cái gì. Nhưng đáy lòng lại ẩn ẩn chờ mong.

Lúc nam nhân hạ tay xuống, Tần Nhạc trong nháy mắt liền sững sờ tại chỗ. Cả phòng tràn ngập hoa hồng, ngây thơ lại kiều diễm.

Nổi bật nhất là ảnh chụp cao một mét trên tường, hai người dựa đầu vào nhau bộ dạng tươi cười sáng lạn. Y rốt cuộc biết vì sao ngày đó hắn lôi kéo mình nhất định muốn chụp ảnh, nguyên lai là bởi cái này.

Nhìn sách phong hồng tửu còn chưa gấp và lễ vật trên bàn, Tần Nhạc đỏ hốc mắt. Y có thể tưởng tượng được nam nhân vì muốn cho y kinh hỉ, mấy ngày nay đã yên lặng chuẩn bị thế nào.

Nghiêng đầu nhìn đối phương, Tư Đồ Lân Thiên ôn nhu cười, thân thủ kéo người qua nâng tay lau khóe mắt của y: "Làm vậy là muốn em cao hứng, cũng không phải là khiến em khóc, không thì anh cầu hôn thế nào?"

"Vậy anh cầu a!" Tần Nhạc đỏ mắt trừng hắn. Người xấu, không nói ra y còn không khóc, nói ra y ngược lại muốn khóc.


Tư Đồ Lân Thiên cười hôn y một chút, quỳ một chân xuống, thân thủ từ trong áo khoác lấy ra một hộp nhung đỏ, mở ra, bên trong là một đôi nhẫn khắc danh tự cả hai tựa vào nhau.

"Tần Nhạc, trong tình yêu anh là thực tập sinh, không có quá nhiều kinh nghiệm. Thế nhưng chỉ cần em muốn, anh đều sẽ tận lực thỏa mãn em, khiến em vui vẻ, khiến em khoái hoạt. Anh sẽ đối tốt với em. Anh chỉ hi vọng em có thể khỏe mạnh, cùng anh đi đến già. Em nguyện ý gả cho anh chứ?"

Nước trong hốc mắt Tần Nhạc cuối cùng vẫn trượt xuống. Y đến trước mặt Tư Đồ Lân Thiên: "Ai nói anh là thực tập sinh, anh đã tốt nghiệp rồi. Còn không mau đeo!"

Tư Đồ Lân Thiên cười đem nhẫn đeo lên ngón áp út của Tần Nhạc, sau đó đưa tay mình qua, để Tần Nhạc đeo vào cho hắn.

Đều mang xong Tần Nhạc cười lau nước mắt: "Không chuẩn tháo xuống!"

"Một đời đều không tháo. Em cũng không chuẩn!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui