"Anh hỏi cái này làm gì?" Hạ Dã không đáp mà hỏi lại.
Tần Nhạc gợi lên khóe môi: "Trực giác cậu với tôi cùng một loại người."
Hạ Dã cũng nở nụ cười: "Nếu đúng như vậy, đáp án không phải rất rõ hay sao? Chắc không phải anh với nam nhân trước nay đều cọ bên ngoài không đi vào đi?"
Nhìn trêu tức trong mắt Hạ Dã, Tần Nhạc cũng không giận mà nói: "Bởi vì không phải cho nên mới hỏi cậu."
Hạ Dã gật gật đầu, cũng biết lời mình vừa nói không quá chính xác. Người như bọn họ không nên dính vào dục vọng, trong sạch đến chết, một khi dính vào sẽ không trốn khỏi khoái cảm thị cốt kia.
"Anh cảm thấy tôi có thể cho anh đáp án gì? Làm nhiều lần, cuối cùng cũng sẽ hoài thượng. Bất quá anh xác định hắn hi vọng anh có con sao?"
Nhìn nhắc nhở trong mắt Hạ Dã, Tần Nhạc trong lòng ấm áp: "Anh họ tôi kỳ thực cũng không phải..."
"Không nói hắn, đứa bé này không liên quan gì đến hắn. Anh lần sau gặp hắn có thể chuyển lời cho tôi không?"
Tần Nhạc nhìn Hạ Dã sắc mặt tươi cười, trong lòng lộp bộp một chút: "Chuyển lời gì?"
"Nói cho hắn, tôi sẽ phá thai, tôi và hắn không còn quan hệ gì nữa, không cần lo tôi sẽ tiếp tục dây dưa với hắn, chúc bọn họ trăm năm hảo hợp."
Nghe Hạ Dã trong giọng nói tràn đầy tiêu sái, Tần Nhạc có chút đau lòng hỏi cậu ta: "Cậu xác định muốn như vậy? Cậu thật bỏ được, tôi thấy...."
"Anh có thể thấy cái gì. Hắn không thích tôi, tôi tốt cũng thành không tốt. May mà tôi không để chính mình yêu tên hạ lưu kia, đứa bé xem như hắn bù lại. Được rồi. Hôm nay tôi còn có việc, đi trước. À, tôi cảm thấy anh có thể thử tư thế ở mặt trên."
Nhìn Hạ Dã nghịch ngợm nháy mắt với mình, Tần Nhạc vừa buồn cười lại vừa đau lòng, chỉ hi vọng Mộc Cận Tinh cái người ngu ngốc kia sẽ không bỏ lỡ một người tình tốt. Bất quá, y ở mặt trên, cưỡi ngựa sao?
Hình như không sai.
Lúc này, người nào đó đang ở công ty nghe cấp dưới báo cáo công tác không khỏi rùng mình một cái.
Buổi chiều về nhà, Tần Nhạc đang ngủ. Tuy không mua tôm hùm cho y nhưng hắn lại mua cháo hải sản. Sau khi đem cháo đổ vào nồi, Tư Đồ Lân Thiên cởi quần áo ngồi lên sô pha, nghĩ lúc nào đi trang hoàng phòng ở bên kia, hắn và Tần Nhạc không thể ở nơi này mãi.
Lúc hắn đang suy nghĩ, điện thoại vang lên. Nhìn tên Bạch Tử Huyễn trên màn hình, Tư Đồ Lân Thiên nhướn mi nối máy.
"Có việc gì vậy?"
"Hiện tại không có việc gì thì không thể gọi cho cậu sao? Tớ chỉ muốn hỏi chút xem bệnh tim của cậu thế nào rồi?"
Nghe âm thanh trêu tức của Bạch Tử Huyễn, Tư Đồ Lân Thiên nghẹn họng: "Sớm đã tốt lên rồi, không cần nghĩ đến."
"Vậy thì tốt, bất quá tuy rằng khai trai cũng phải biết tiết chế nha!"
"Bạch đại phu cậu quan tâm người thế sao, chuyện giường chiếu cậu cũng nhớ đến, cậu có phải dục cầu bất mãn không?"
"Ha ha, tớ rất hạnh phúc, cậu không cần lo lắng. Đúng rồi, con của Cảnh An sinh rồi, tháng sau đầy tháng. Nhớ nhé."
"Sinh con rồi, sao nhanh vậy?" Tư Đồ Lân Thiên cảm giác này chính là cầm thú a. Con của mình còn chưa biết ở đâu, bọn họ đều bắt đầu có đứa thứ hai. Không, là đã sinh đứa thứ hai!
"Đúng vậy, cậu nhanh lên a!"
"...Biết!" Nghĩ đến Mộc Cận Tinh tên khốn kia cũng đã có hài tử, trước mắt đúng là chỉ mình hắn không có. Bất quá loại chuyện này hắn cũng không gấp, thuận theo tự nhiên đi. Nhưng vẫn không cam lòng a.
Hắn không biết, so với hắn còn có người sốt ruột hơn.
Khi Tần Nhạc tỉnh lại liền kéo Tư Đồ Lân Thiên đến bên người đem một cái danh sách cho hắn xem: " Anh xem đi, về sau chúng ta cứ dựa theo tư thế trên này, nghe nói có thể giúp thụ thai."
Tư Đồ Lân Thiên nhìn 18 cách thụ thai bên trên: "Từ đâu đây?"
"Đương nhiên là cầu cao nhân." Cái gọi là cao nhân, chính là Hạ Dã đem tư thế cậu ta và Mộc Cận Tinh dùng qua trên giường miêu tả một lần. Cảm giác lúc ấy chỉ có thể dùng từ sốc để hình dung.
Tư Đồ Lân Thiên chịu đựng cảm giác kỳ quái trong lòng, không truy hỏi đến cùng, đem cháo hải sản đã mua đẩy đến trước mặt y: "Mấy ngày nay em nghỉ ngơi cho tốt đi."
"Đương nhiên, vật đó của anh gần đây dùng nhiều, phải tịnh dưỡng cho tốt."
Nhìn ánh sáng trong mắt Tần Nhạc, Tư Đồ Lân Thiên bỗng cảm thấy thận thật đau.
Buổi sáng thứ hai, Tư Đồ Lân Thiên đưa Tần Nhạc đến bệnh viện còn mình đến căn nhà bên kia. Hắn đã bảo trợ lý hẹn kiến trúc sư đến xem.
Tần Nhạc đến phòng khám liền thấy Trương Hạo đang từ một phòng khác đi ra, theo thói quen gật đầu, lại không nghĩ rằng bị Trương Hạo ngăn lại: "Bác sĩ, anh vẫn cùng một chỗ với hắn ta sao?"
Tần Nhạc sửng sốt một chút mới nghĩ ra là Tư Đồ Lân Thiên, nói: "Ân."
"Bác sĩ, anh có thể đừng ở cùng với hắn ta không? Tôi cảm thấy hắn căn bản không xứng với anh, anh càng xứng đáng với người tốt hơn."
Bộ dạng nghiêm túc của Trương Hạo khiến Tần Nhạc nhăn mày: "Cậu không phải tôi, sao biết anh ấy không tốt?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...