Khó Gả


Sau giờ ngọ thôn Đào Nguyên vô cùng yên tĩnh, đôi lúc sẽ có vài tiếng chó sủa lười biếng vang lên.

Một ngôi nhà xây bằng gạch xanh chễm chệ giữa thôn chông vô cùng lạc lõng với những ngôi nhà xây bằng vách đất xung quanh.

Trong khoảng sân ngăn nắp sạch sẽ, Kỷ Đào đang nằm trên chiếc ghế dài dưới tán cây, nơi khóe miệng gọi lên ý cười nhàn nhạt.

“Có người nhảy xuống giếng……”Một âm thanh sắc nhọn của nữ tử truyền đến.

Nương của Kỷ Đào là Liễu thị chạy từ trong viện ra, làm như không nhìn thấy Kỷ Đào đang nhàn nhã ở trong sân, nhanh chóng chạy ra khỏi cửa viện.

Đến khi không nhìn thấy bóng dáng của Liễu thị nữa, một nam tử trên dưới năm mươi tuổi bước ra, tay chắp sau lưng, bước đi trấn định, khuôn mặt chữ điền khiến người khác nhìn đã thấy an lòng.


Đây chính là thôn trưởng của thôn Đào Nguyên, Kỷ Duy.

Ông bước vào trong sân, nhìn thấy Kỷ Đào đang nửa ngồi, khuôn mặt vừa nãy còn nghiêm túc giờ đây đã dịu xuống, chậm giọng mà nói: “Đào Nhi, ngươi cũng đi xem một chút đi, đừng suốt ngày ngây người ở nhà.

”Kỷ Đào gật đầu, theo lời ông nói mà bước ra khỏi nhà, hai người cũng không nóng nảy, Triệu gia ở đầu phía đông thôn, là một đại gia tộc đông đúc thịnh vượng, người đứng đầu Triệu gia là Triệu Phú, năm nay đã gần sáu mươi, đã sinh được năm nhi tử và một nữ nhi, bốn người đã cưới vợ, hơn nữa cũng đã sinh hài tử, là một gia đình rất náo nhiệt, còn chưa phân gia.

Cho nên, cũng có không ít mâu thuẫn, thê tử của Triệu Phú là Ngô thị, chuyện bà đắc ý nhất là đã vì Triệu gia sinh ra năm trai một gái.

Nếu có chuyện gì không hợp ý bà chỉ một chút, bình thường thì là nhảy xuống giếng, đã trở thành một khung cảnh của thôn Đào Nguyên.

Nếu có tháng nào bà không nảy giếng, có lẽ người trong thôn sẽ cảm thấy không quen.

Từ đằng xa mà Kỷ Đào đã nhìn thấy rất nhiều người đứng dưới gốc cây Si quả nhỏ bên cạnh cái giếng ở đầu đông của thôn, có vẻ như những người này đang xem náo nhiệt của Triệu gia.

Lại gần thêm một tí nữa, mới nhận ra hôm nay có vẻ hơi khác, mọi người không giống như đang xem trò vui, mà tựa như thật sự có người nhảy giếng vậy.

Kỷ Duy đi ở đằng trước cũng đã nhận ra có điều gì đó không đúng, bước nhanh chân đến, Kỷ Đào cũng nhanh chóng chạy đến.

Kỷ Đào nhìn thấy tình huống trước mắt, ánh mắt quét đến những người quen thuộc đang xem trò vui ở xung quanh, những cảm giác kỳ lạ cứ từng chút dâng lên trong lòng nàng, đưa mắt nhìn đến cây Si quả nhỏ ở cổng thôn, nhìn cả cái giếng ở dưới tàng cây, bao gồm trong đó là một tiểu cô nương mười hai mười ba tuổi vô cùng gầy yếu đang hôn mê bất tỉnh, lại liên tưởng đến thân phận và tên của mình, không thể nhịn được mà khẽ mắng người trong lòng.


Cảnh tượng này đối với nàng mà nói, thì phải là hết sức thân quen.

Ba huynh đệ Dương gia, thôn Đào Nguyên, Triệu gia ở đầu đông thôn, Ngô thị đôi khi lại nhảy giếng ở nhà Triệu gia, một cô nương mười hai mười ba tuổi xinh đẹp vô cùng gầy yếu bị bệnh đến mức hỏng đầu được mua về, chuyện đầu tiên làm sau khi tỉnh dậy là nhảy giếng……Nếu nàng đoán không sai, vị cô nương đang nằm ở trước mặt này, là đích nữ của một tộc lớn giàu có trong kinh thành, là đích nữ của Hộ Bộ thượng thư Phùng Viễn Sơn Phùng đại nhân- Phùng Uyển Phù, bị kế mẫu hạ thuốc rồi bán cho mẹ mìn, vốn muốn bán nàng ta vào kỷ viện nào càng xa thì xong chuyện, ai ngờ rằng qua tay nhiều người thì nàng ta đã đến trấn nhỏ này.

Đích nữ nhà quan đâu thể chịu khổ suốt hành trình dài vạn dặm, vì thế nên đã ngã bệnh, kỹ viện không muốn nhận, mẹ mìn vốn thấy da thịt nàng non mềm, nhất định sẽ bán được với giá tốt, ban đầu thấy nàng ta bị bệnh còn mời đại phu đến, sau này lại thấy nàng ta càng lúc càng yếu, mới bỏ chuyện đi mời đại phu, bây giờ đến kỹ viện cũng không cần, sao bà ta có thể để mất trắng cho được? Bán cho mấy tên dân quê ở nơi hẻo lánh, ít nhiều gì cũng có thể thu lại đôi chút tiền vốn.

Cô nương được huynh đệ Dương gia dùng toàn bộ của cải trong nhà mua về, mời đại phu đến giúp dưỡng bệnh, mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng giễu cợt của một đại thẩm ở ghép nhà nói rằng mua cô nương về làm nàng dâu cho ai trong ba huynh đệ, thừa dịp không ai chú ý đã chạy ra ngoài.

Vừa thấy nơi lạc hậu như thế này, lại là nơi đất khách quê người, thấy ở cổng thôn có người, cho rằng bản thân đã bị bán đến nơi chịu ngược đãi để sinh hài tử gì đó, khổ não quá nhiều, trong cơn kích động đã một bước nhảy xuống giếng.

Sau khi nhảy giếng, Phùng Uyển Phù được cứu lên, tỏ vẻ mình không có ý định ở lại thôn Đào Nguyên, lão đại Dương gia tự mình hộ tống nàng ta về kinh, theo những gian khổ trên đường, trai đơn gái chiếc cũng dần nảy sinh tình cảm.

Chẳng qua, cũng không thể đánh lại lòng muốn trả thù với kế mẫu của Phùng Uyển Phù, nàng ta dứt khoát hồi phủ, gả cho đầu sỏ gây tội khiến nàng ta bị bán, vị hôn phu của nàng ta.

Sở dĩ kế mẫu muốn bán nàng ta đi, là vì cửa hôn sự tốt này, nàng ta cố ý muốn cho kế mẫu và kế muội không được như ý.


Dương Đại Thành ảm đạm về quê, cả đời này hai người cũng không gặp lại nhau thêm lần nào nữa.

Phùng Uyển Phù gả cho vị hôn phu này cũng không phải là lương quân, tuy thực hiện hôn ước với nàng ta, nhưng lại ghét bỏ nàng ta đã chịu khổ cực trải qua vạn dặm, cảm thấy nàng ta sớm đã không còn sạch sẽ, sau lại quan hệ bất chính với muội muội nàng ta, Phùng Uyển Phù còn bị phụ hôn phu hạ độc mà chết.

Trước khi chết nàng ta còn đặc biệt nhớ thương đến Dương Đại Thành, cảm thấy nếu có kiếp sau, nhất định sẽ ở lại bên cạnh hắn.

Có lẽ là do chấp niệm quá sâu, Phùng Uyển Phù trọng sinh, là trọng sinh đến thời điểm tỉnh lại sau khi nhảy giếng, sau khi tỉnh lại Phùng Uyển Phù cũng không còn muốn về chốn cũ, mà là muốn gả cho Dương Đại Thành, tất nhiên, nàng ta là vai chính mà, tuy trong quá trình đó có gặp chút trắc trở, nhưng vẫn rất thuận lợi gả đi, hai người phu thê ân ái, sinh hạ một đôi long phượng thai, còn phấn đấu làm ra ruộng đồng bao la, làm người tốt nổi tiếng gần xa, thậm chí dưới sự tình cờ ngẫu nhiên, còn được Thánh Thượng ngự tứ bảng hiệu “Người tốt trăm năm”.

Vì sao mà Kỷ Đào có thể biết rõ đến như thế?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui