Khó Để Buông Tay

Lúc nhỏ, Lãnh Tây rất hay cầu xin: xin bố mẹ đưa cô ra ngoài chơi, xin em trai giúp đỡ khi cô bị bạn nam bắt nạt, xin bạn cùng lớp để chép bài. Nghĩ lại những chuyện đấy cô lại thấy  rất hạnh phúc, cô thậm chí có thể mặt dày mày dạn gọi Lãnh Lượng là “Anh trai.”

Cô là người vì việc lớn mà không câu nệ tiểu tiết.

Nhưng hiện tại thì sao, dưới tình huống nguy hiểm này, cành cây duy nhất  có thể cứu giúp cô chính là người đàn ông trước mặt kia… Cao Tử Quần. Cô không muốn gặp cũng không muốn cầu xin anh ta nhưng cô biết rõ chỉ có anh ta mới có thể cứu cô.  Cô không thể mở lời, cổ họng như bị gì đó chặn lại, cực kỳ khó chịu. Có nên cầu xin anh ta giúp đỡ, cô đang đấu tranh.

Vẻ mặt người đàn ông kia u ám, đôi mắt tối tăm: “Cô có ý gì, muốn làm liệt nữ sao. Được lắm…cái bạt tai này tôi sẽ nhớ kỹ.” Ánh mắt anh ta nhìn qua, lạnh lùng nói: “ Dẫn tất cả đi cho tôi.”

Hai vệ sĩ bên cạnh tiến đến, hai tay Lãnh Tây siết chặt thành nắm đấm, sự kiên cường trong cô dần mất đi tựa như con nhím bị nhổ hết lông. Người đàn ông  ghê gớm kia rốt cuộc cũng làm cô nhận ra bản thân mình ngây thơ biết bao.

Cao Tử Quần nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của cô từ từ xịu xuống, ánh mắt hoảng hốt sợ hãi nhìn anh. Anh muốn nhìn xem cô có thể chịu đựng được đến bao lâu. Cô nhóc này thật không biết trời cao đất dày là gì, cũng không xem đó là người nào, cứ thế mà cho một cái tát.

Nhưng cái tát kia đánh rất chuẩn, anh vẫn ngồi ung dung. Tình huống thế này rồi vậy mà cô gái kia vẫn chưa chịu mềm xuống.

Tần Lục vẫn nhịn, xem ra là đã thích thú cô, Cao Tử Quần bỗng nhiên cảm thấy bực mình, người anh đã để ý sao có thể để người khác ngấp nghé.

“Đợi một chút…” Cuối cùng Cao Tử Quần cũng mở miệng, anh nhanh chóng đi tới kéo lấy tay Lãnh Tây.

Tất cả mọi người đều không khỏi ngạc nhiên.

Lãnh Tây bình tĩnh đứng tại chỗ, những lo sợ trong lòng đã vơi đi. Tay chạm tay, bàn tay anh nóng như lửa, cô bỗng giật mình, nhưng không giống như mọi khi hất tay anh ra.

Cao Tử Quần thản nhiên nhìn qua cô, ánh mắt có chút thay đổi, lúc này đây ngược lại có vài phần đáng yêu.

“Tử Quần, anh có ý gì?” Tần Lục nheo mắt lạnh lùng nhìn anh.

Cao Tử Quần mở miệng: “Đây là người phụ nữ của tôi, mong anh nể mặt.” Anh thong thả nói tựa như đang giới thiệu.

Khuôn mặt Lãnh Tây đỏ bừng, muốn giãy dụa, nhưng bàn tay đã bị anh nắm chặt.

Tần Lục quan sát Lãnh Tây: “Anh thay đổi khẩu vị từ bao giờ đấy, cô bé non nớt này cũng có thể lọt vào mắt cậu.”

“Thỉnh thoảng thay đổi khẩu vị một chút cũng không tồi.” Cao Tử Quần hời hợt trả lời.


“Vậy ư?”Tần Lục hỏi ngược lại: “Nhưng làm sao có chuyện dễ dàng như vậy được.”

Mười ngón tay Lãnh Tây run lên, hai người đàn ông cứ mập mờ bàn luận về cô, mà cô lại không thể làm được gì chỉ đứng yên làm thinh.

“Tử Quần, tôi có thể nể mặt anh, nhưng cái tát kia, người phụ nữ của anh quả thật là quá dũng mãnh” anh ta cố ý nhấn mạnh năm từ “người phụ nữ của anh”, dừng lại một chút, anh ta lấy chai rượu, vẻ mặt không mảy may thay đổi: “Uống hết chai rượu này tôi có thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra.”

Lãnh Tây chưa kịp kinh ngạc thì đã có người cầm chai rượu đến.

Ánh mắt Cao Tử Quần trở nên lạnh hẳn.

“Tử Quần, rượu này là nên để chị dâu uống, anh nói có đúng không?” Tần Lục cười lạnh.

Lãnh Tây nhìn bình rượu, cả người căng thẳng, đây là rượu không phải nước. Sắc mặt cô tái mét.

Cao Tử Quần liếc sang cô: “Tây Tây, em nói xem rượu này có nên uống hay không?”

Cô hít sâu, một câu cũng không nói nên lời.

Cao Tử Quần nhếch môi: “Đem ly lại đây.” Trợ lý của anh liền mang ly đến, Cao Tử Quần rót nửa ly đưa cho Lãnh Tây: “Em hãy nói xin lỗi đi.”

Tay Lãnh Tây khẽ run,nhận lấy ly rượu: “Xin lỗi.”

Tần Lục thì ngược lại sững sờ. Người như họ, những lời nói “ Xin lỗi” “không sao” nghe đã quá nhiều. Trong chớp mắt tim của TẦN Lục khẽ run lên.

Lãnh Tây uống cạn ly rượu. Cao Tử Quần cầm lấy bình rượu: “Tiểu Lục, phần còn lại tôi thay cô ấy uống…”

Tần Lục nhíu mày: “Không cần nữa, lần đầu gặp mặt tôi phải nể mặt chị dâu một chút chứ. “ Ông ta chính là không muốn để Cao Tử Quần nhận lấy ân tình này.

Lãnh Tây ngở ngẩn nhìn tuồng kịch này.

“Đi thôi.” Cao Tử Quần kéo tay cô. Lãnh Tây vẫn cứ đứng đó: “Bạn tôi…” Cô ấp a ấp úng nói.


Tần Lục hừ một tiếng: “Cô yên tâm đi, bây giờ tôi cũng hết hứng thú rồi, Tiểu Lục tôi sẽ đưa cô ấy về.”

Ra khỏi Thiên Triều, đôi chân Lãnh Tây như thoáng nhũn xuống, người hơi chao đảo. May là Cao Tử Quần nhanh tay đỡ lấy.

Trải qua chuyện vừa rỗi, tất nhiên cô không thể nào vẫn mặt nhăn mày nhó với anh nữa rồi.

“Cao tiên sinh, lúc nãy…thật sự rất cảm ơn anh.” Sắc mặt cô nhợt nhạt không có chút máu.

Cao Tử Quần thương xót cô tuổi còn nhỏ đơn thuần, chưa từng trải qua những sự việc phức tạp như thế này, an ủi: “Em sợ gì chứ, đã có tôi ở đây rồi.”

Trong lòng Lãnh Tây phỉ nhổ, anh ta không phải sói thì cũng là hổ, tóm lại cũng không phải là người tốt, nhưng ngoài mặt cô vẫn duy trì thái độ lịch sự: “Xem ra hôm nay tôi đã nợ anh một ân tình rồi.”

Cao Tử Quần nhìn cô: “Vậy em định lấy gì báo đáp tôi đây?”, anh cười cười: “Hay là làm bạn gái tôi đi.”

Trong nháy mắt, sắc mặt cô đông cứng lại: “Tôi…anh…” trong nhất thời cô không tìm ra từ ngữ nào, có chút kinh hãi. Cô ngẩn ngơ nhìn anh, một tia sáng ngũ sắc xoẹt qua gương mặt tuấn tú trước mặt làm người ta hoa mắt mẩn mê.

“Cao tiên sinh, ngài cứ hay đùa.” Cô hít sâu vào một hơi, cố gắng gượng cười ha ha.

Bầu không khí trở nên kỳ lạ.

Cao Tử Quần ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Em đã có bạn trai chưa?”

“Không phải vì nguyên nhân này.”

“Thế là vì cái gì?”

Lãnh Tây đau đầu.

Cao Tử Quần nhìn cô nhíu máy, chậm rãi nói: “Em vẫn chưa có bạn trai thế tại sao lại không thể trở thành bạn gái của tôi, hay là tại vì tôi vẫn chưa đủ tốt?”


“Không phải, không phải…” Trong lòng Lãnh Tây thầm oán, anh chẳng có điểm nào tốt cả, ngoại trừ được cái mã bề ngoài cộng thêm có tiền thì còn có được gì chứ.

“Cao tiên sinh, ngài hiểu lầm rồi. Tôi…tôi đã có người thầm mến rồi.” Cô khe khẽ nói ra một câu.

Tất cả trở nên tĩnh lặng, anh cười nhếch môi, nụ cười như có như không: “Vậy ư? Người kia có phải là Sở Hàng không?”

Lãnh Tây thầm than, mắt anh ta là mắt thần sao, nhưng bề ngoài vẫn cố tỏ ra rất bình tĩnh: “Không phải, ngài không biết anh ấy đâu.” Nhắc đến Sơ Hàng không hiểu sao cô lại có chút buồn sầu. Hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, có lẽ chính là đạo lý này.

Cao Tử Quần dồn dập tiến đến gần cô: “Vậy em nói xem, em sẽ trả nợ ân tình này cho tôi như thế nào đây?”

“Tôi mời anh một bữa nhé?” Cô thuận miệng nói.

Cao Tử Quần cười lạnh: “Một bữa cơm ư”

Lãnh Tây không nói gì, chỉ cúi đầu im  lặng.

May là Cao Tử Quần cũng không làm khó cô nữa. Lần này anh lại đề nghị đưa Lãnh Tây về, cô cũng không từ chối.

Ở nhà, Lãnh Lượng nghe thấy tiếng xe ô tô thì chạy ra xem.

Trong bóng đêm, cậu nhìn thấy Lãnh Tây và một người đàn ông nữa đang đứng dưới lầu,  cố nheo mắt nhưng vẫn không thấy rõ.

Đêm nay là một bước ngoặt lớn, thái độ của cô với anh cũng đã thay đổi hơn nhiều: “Đã làm phiền ngài rồi, tạm biệt.” Sau cùng cô cũng nói ra được một câu: “Đi đường cẩn thận.”

Trên mặt Cao Tử Quần lộ ra tia xúc động, anh vươn tay vuốt đầu cô: “Ngủ ngon.”

Lãnh Lượng kéo cửa sổ, âm thanh đột ngột vang lên, Lãnh Tây nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên nhìn, có một bóng dáng đứng bên cửa sổ tầng năm.

Cao Tử Quần cũng ngước lên: “Nhà em à?”

Lãnh Tây thật không hiểu nổi sao đôi mắt của người đàn ông này lợi hại đến thế, cô ậm ừ: “Đã muộn rồi, tạm biệt.” Nói xong liền xoay người chạy lên.

Cô rón rén vào nhà, như con mèo nhẹ chân bước vào.

“Chị về rồi ư.” Đột nhiên Lãnh Lượng mở miệng.


Lãnh Tây hít sâu một hơi: “Đêm hôm khuya khoắt sao em không ngủ lại còn ngồi ở phòng khách làm gì. Đi ngủ sớm đi.”

Lãnh Lượng hừ lạnh: “Người đàn ông đưa chị về là ai đấy?”

“Là một người bạn của chị.” Cô hờ hững trả lời.

“Bạn ư? Từ khi nào chị lại có người bạn lái chiếc Maybach 62S thế? Lãnh Lượng từ trên cao nhìn xuống chị gái, lạnh lùng chất vấn.

Lãnh Tây bực mình: “Là bạn của chị, sao em quản nhiều thế?”

Sắc mặt Lãnh Lượng lạnh nhạt: “Lãnh Tây, chị đừng có ngốc, bị người ta bán khi nào không biết đấy. Đó là loại người gì chứ?”

“Không liên quan đến em.”

Lãnh Lượng tức giận giậm chân, hậm hực bước về phòng: “Lãnh Tây, chị tự lo cho bản thân mình đi.”

Lãnh Tây hơi không hiểu, em trai cô đã sớm qua giai đoạn dậy thì rồi mà, sao giờ lại nổi loạn như vậy chứ.

Đang chuẩn bị ngủ thì điện thoại di động lại rung lên, cô qua nhìn, là tin nhắn hồi âm của Sơ Hàng: Lời chúc mừng của em, anh nhận trước.

Lãnh Tây ngồi bật dậy, lời của anh ta là có ý gì chứ. Nghĩ ngợi một lúc, bỗng dưng như bừng tỉnh. Thì ra mối quan hệ giữa anh và Châu Đồng không như những gì cô đã nghĩ, thì ra anh vẫn còn độc thân. Lãnh Tây mừng rỡ ôm chăn lăn qua lộn lại.

Sau khi bình tĩnh lại, cô bắt đầu nhắn tin: Sư huynh, bao giờ anh đến trường đại học B?”

Sở Hàng: Tuần tới.

Lãnh Tây: Vậy mấy ngày tới anh có rỗi không? Em đang xem khi nào thì trả lại quyển sách lần trước anh cho em mượn đây.

Một lát sau, tin nhắn của Sở Hàng được gửi đến: Trưa ngày mốt, chúng ta gặp nhau ở nhà hàngThanh Uyển gần trường được không?

Lãnh Tây: Vâng ạ, hẹn gặp lại.

Cô rất vui vẻ, cao hứng.

Tâm trạng đêm nay của Lãnh Tây như từ bầu trời rơi xuống mặt đất, lại từ mặt đất bay lên bầu trời. Cô thầm quyết định, lần này nhất định phải mở lời tỏ tình với Sở Hàng, mặc kệ kết quả thế nào.

*eya: chương trước tớ có nhầm lẫn chút cách xưng hô anh Tần Lục, chương này tớ đã đổi lại là “anh” chứ không phải là ông nhé. Bạn ý còn trẻ, có lẽ hơn anh Cao già vài tuổi, truyện đang quay về thời quá khứ mà anh Cao già đẫ 30 có nghĩa là hiện tại anh Cao đã 37, còn bạn Tây Tây trẻ hơn anh Cao già 9 tuổi.*


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui