Cuối cùng, bình minh ấm áp cũng đến sau một đêm dài hỗn loạn. Mỗi người đều có định nghĩa riêng về hạnh phúc, giờ khắc này đây đối với Cao Tử Quần hạnh phúc chính là khi mở mắt ra nhìn thấy những người mình yêu thương nhất đang nằm bên cạnh, một nhỏ một lớn tựa như khuôn đúc, nhẹ nhàng ngủ say. Thời gian tựa như ngừng trôi.
Cho đến bây giờ anh chưa bao giờ cảm nhận được khoảnh khắc này, hạnh phúc đong đầy trái tim. Anh nhìn khuôn mặt Lãnh Tây, giống như trước đây, mỗi lúc thức dậy, anh lại ngắm nhìn bộ dáng ngủ say của cô, sau đó nắm lấy tay cô đặt lên thắt lưng anh rồi nhắm mắt lại.
Khi Lãnh Tây thức dậy, lại vội vã rút tay lại, anh nghe được cô tự trách bản thân: “Thật là muốn băm vằm cánh tay này mà!” Cô dùng sức chà chà tay mình.
Lúc đó anh cảm thấy cô vừa đáng ghét lại vừa đáng yêu, anh chống cằm, cúi đầu nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô.
Cao Hi Hi mơ màng mở mắt, nhìn thấy một cảnh như vậy cô bé há hốc mồm ngạc nhiên.
Cao Tử Quần nhìn con gái, đặt ngón trỏ lên miệng, ánh mắt dịu dàng.
Cao Hi Hi sửng sốt chớp chớp mắt, cô bé trịnh trọng gật đầu.
Thức dậy, Cao Tử Quần liền về nhà chuyển vật dụng cá nhân qua bên này. Lãnh Tây đang làm bữa sáng trong bếp, vào toilet thì thấy hai bố con đang cao hứng vui đùa.
Cao Tử Quần ung dung cạo râu, dưới cằm bọt cạo trắng muốt, Cao Hi Hi đứng bên cạnh bố. Lãnh Tây tưởng con gái đang đánh răng, nhưng đến lúc cô nhìn kĩ lại thì không khỏi choáng váng, dưới cằm con bé cũng làm một chùm bọt trắng phau.
“Anh bôi kem cạo râu lên cho con bé làm gì, da trẻ con non nớt lắm! Nhỡ bỏng lên thì làm sao bây giờ?” Nói xong cô liền lấy khăn đưa cho Hi Hi rửa mặt.
Cao Tử Quần vươn tay ôm trọn cô vào lòng: “Em yên tâm đi, không sao đâu.” Anh vừa nói vừa cọ cọ bên mặt cô.
“Sáng sớm anh lại phát điên gì thế!” Cô đánh mạnh lên tay anh.
“ Ha ha… giờ mẹ cũng có râu giống nội rồi.” Cao Hi Hi cười tươi nói.
Lãnh Tây trừng mắt Cao Tử Quần, anh cười yếu ớt đưa dao cạo qua: “Tây Tây, giúp anh cạo đi…”
Cao Hi Hi tưởng bố gọi mình, đưa tay nhận lấy: “Mẹ, để con.” (1)
(1) Tên hai mẹ con này đồng âm “Xixi”
Cao Tử Quần và Lãnh Tây đều ngẩn ra, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của con gái.
Cao Tử Quần bất đắc dĩ nhìn Lãnh Tây: “Bà xã, em giúp anh đi, anh sợ bị hủy hoại dung nhan lắm.”
“Xi Xi” sau này anh cần phải cân nhắc trường hợp mới được.
Lãnh Tây tức giận nói: “Anh tự đi mà cạo đi.” Nói xong cô đưa khăn mặt cho Hi Hi lau sạch.
Lúc này chuông cửa dồn dập vang lên.
“Sáng sớm như vậy là ai đến vậy nhỉ?” Cao Tử Quần thản nhiên nói.
‘Để em đi xem, hai bố con nhanh lên, đừng nghich nữa.” Cô nói
Cô không ngờ rằng người đó chính là Sở Hàng. Sở Hàng thở hồng hộc, trên trán lấm tấm mồ hôi, trên mặt không chút che giấu sự lo lắng: “Anh vừa mới xuống máy bay. Nghe nói tối qua thành phố D xảy ra động đất, anh gọi mãi cho em nhưng không ai nhận máy…”
Lãnh Tây nhìn anh, trong nhất thời không biết phải mở miệng như thế nào.
“Bà xã là ai đấy?” Cao Tử Quần thong dong đi đến, trên người anh vẫn còn mặc bộ áo ngủ.
Ánh mắt Sở Hàng liền trở nên trầm hẳn.
Bà xã – anh nghe rõ mồn nột, Cao Tử Quần đã gọi Lãnh Tây như vậy. Sự xuất hiện của Cao Tử Quần vào lúc này thật sự là một cú sốc quá lớn đối với Sở Hàng.
Anh nhìn Lãnh Tây thật sâu, khóe miệng khó khăn gượng nở nụ cười: “Em và Hi Hi không sao là tốt rồi. Anh cũng cần phải về làm việc đây.”
Bầu không khí ngượng nghịu.
Lãnh Tây nhìn thấy sự bi thương trong ánh mắt anh, cô thầm hít một hơi, trong nhất thời không biết phải giải thích như thế nào, cô muốn nói nhưng lại ngập ngừng.
Cô lo lắng gọi: “Sư huynh…”
Bước chân Sở Hàng dừng lại, đằng sau vang lên giọng nói cô.
“Có thời gian em sẽ đến tìm anh. Anh…đi đường cẩn thận.”
Sở Hàng khó khăn nuốt cổ họng, anh trầm giọng lên tiếng: “Được.”
Đợi đến khi Lãnh Tây quay đầu, không biết từ khi nào Cao Tử Quần đã đến đằng sau cô, cô đụng vào người anh, người hơi lảo đảo. Cao Tử Quần nhanh tay đỡ, Lãnh Tây ngẩng đầu nhìn anh, anh chỉ đơn giản nói: “Nhanh ăn sáng thôi.”
Lãnh Tây sững sờ, trong đáy mắt hiện lên một tia ảo giác. Lãnh Tây không chỉ vài lần lợi dụng Sở Hàng để khiêu khích Cao Tử Quần. Lúc này đây anh lại quá thản nhiên khiến Lãnh Tây cảm thấy bất an.
Đối với Cao Tử Quần, Sở Hàng là một cây châm trong lòng, cho dù đã vỡ vụn, cũng không thể nào làm thay đổi hận sâu địch ý của kia, nói đúng hơn chính là đố kỵ.
“Cải muối này ngon nhỉ.” Cao Tử Quần khen tấm tắc: “Em mua ở đâu đấy?”
Lãnh Tây chỉ cảm thấy bữa cơm này nhạt như nước ốc: “Hàng xóm của mẹ em làm rồi đem cho đấy.”
Cao Tử Quần gật đầu: “Hèn gì, cải muối này rất giòn, lâu lắm rồi mới ăn được cải muối ngon như vậy đấy.”
Lãnh Tây ngẩng đầu nhìn anh, hơi dừng lại vài giây.
“Sao em lại nhìn anh như thế? Trên mặt anh dính cơm à?” Cao Tử Quần vờ như thật sờ sờ mặt mình.
Lãnh Tây nhíu mày, lòng dạ người này có đôi khi còn hẹp hòi hơn cả lỗ kim, cô cười: “Không có, anh ăn nhanh đi.”
Cao Hi Hi đang bận lột vỏ trứng, không để ý đến sự căng thẳng của bố mẹ.
Hôm nay Lãnh Tây không đưa Hi Hi đến trường bởi vì Cao Tử Quần sẽ đưa con gái đến công ty. Cao Tử Quần đưa Lãnh Tây đến cửa hàng bán hoa. Lúc Lãnh Tây vừa xuống xe thì gặp Tiểu Ưu đang đi đến.
Cao Tử Quần kéo cửa sổ xuống dặn dò cô: “Chiều nay anh đến đón em, tối nay chúng ta qua bên nhà bố anh.”
Lãnh Tây giật mình, trong nhất thời vẻ mặt không kịp biến hóa, đôi mắt lóe lên tia kinh ngạc.
“Yên tâm, bố anh có ấn tượng rất tốt với em.” Anh dịu dàng trấn an cô. Tay anh ngoắc ngoắc cô: “Lại đây…”
Suy nghĩ của Lãnh Tây vẫn dừng lại ở câu gặp người lớn, cô ngơ ngẩn đi đến gần cửa sổ: “Sao thế?” lời còn chưa nói xong, Cao Tử Quần đã kéo cô xuống, hôn lên môi cô. Lãnh Tây sửng sốt chớp chớp mắt, đầu lưỡi anh lướt qua khóe môi cô, dịu dàng quyến luyến.
Lãnh Tây suýt chút nữa nhảy lui sau, anh thật không biết kiêng nể gì cả, trên đường người đến người đi đầy thế kia…hơn nữa con gái vẫn đang ngồi đằng sau. Sắc mặt Lãnh Tây liền đỏ lựng lên: “Em vào đây.” Nói xong cô chạy trối chết vào.
Cao Hi Hi ngồi đằng sau, đôi bàn tay nhỏ bé gắt gao che mắt.
Cao Tử Quần nhìn qua kính chiếu hậu, gượng gạo cười: “Bố làm như vậy là bởi vì bố yêu mẹ, ở nước ngoài đây là phương thức rất bình thường để biểu đạt tình yêu của mình.”
Cao Hi Hi thè lưỡi: “Bố đúng là không biết xấu hổ.”
Hôm nay tiết trời ấm áp rất đẹp, mọi người tựa hồ cũng lãng quên cơn khủng hoảng hôm qua. Tiểu Ưu chớp chớp mắt nhìn Lãnh Tây: “Chị Tiểu Tây, xem ra tối qua đã xảy ra rất nhiều chuyện ha. Để em đoán xem nào, có phải là hoạn nạn gặp chân tình?”
Lãnh Tây cười cười không đáp lời cô.
“Có đúng không?” Tiểu Ưu cười khẽ: “Chẳng lẽ em thật sự đoán đúng rồi, Cao tổng anh hùng cứu mỹ nhân.”
Lãnh Tây bất đắc dĩ lắc đầu: “Em có thể đi viết tiểu thuyết được rồi đấy.”
Tiểu Ưu cười hả hê: “Sau này có cơ hội em nhất định sẽ thử, nhưng mà, chị Tiểu Tây này, em thật sự rất tò mò chị kể cho em đi được không?”
Lãnh Tây thở dài, cuối cùng cũng bị sự cố chấp của cô nàng đó đánh bại, cô vừa định mở miệng thì điện thoại di động vang lên: “Chị nghe điện thoại.”
Tiểu Ưu nhìn sắc mặt cô ngày càng tái nhợt, trắng bệch như tờ giấy: “Chị Tiểu Tây, có chuyện gì vậy?”
Lãnh Tây khó khăn trả lời: “Được rồi tôi đến ngay.” Cô quay sang Tiểu Ưu: “Hiện tại chị có việc đi ra ngoài, em trông cửa hàng giúp chị.” Nói xong cô lấy túi liền đi ra.
Đang là giờ cao điểm, cô vất vả lắm mới bắt được xe, trên đường kẹt xe nghiêm trọng.
Ngồi trong xe, Lãnh Tây chăm chú lắng nghe khúc nhạc đang phát trên radio, đó là ca khúc chủ đề trong một bộ phim dài tập. Hồi ấy, cô thích bộ phim đó đến nổi còn quyết tâm học tiếng Quảng Đông.
Cô từ từ nhắm mắt lại nghe:
“Đã hiểu rõ, ai đã vất vả vì em, ai yêu em nhiều hơn và chưa bao giờ dừng lại, nhưng tiếc rằng đó chỉ là sai lầm…
…
…” (2)
(2) Bài hát Em không yêu anh của Trần Tuệ San trong Bao la vùng trời 1 của TVB
Khóe mắt cô dần thấm ướt, lòng trĩu nặng, cô cố gắng hít sâu. Phải đến tận bây giờ cô mới hiểu được ý nghĩa sâu xa của bài hát này – Em không yêu anh
Có một vài mối tình đã định trước là bỏ lỡ.
Lúc Lãnh Tây chạy đến bệnh viện thì Hứa Thi đang sốt ruột đi tới đi lui trên hành lang, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại. Thấy Lãnh Tây, cô cũng không giấu diếm mà kể hết toàn bộ sự tình.
“ Anh đang lái xe đến tòa án thì xảy ra chuyện, qua phán đoán sơ bộ thì có lẽ là do mệt mỏi quá độ mà lái xe.” Hứa Thi nhíu chặt mày: “Đúng lúc tôi đến nhìn thấy anh tông vào đuôi xe người ta, may mà tốc độ không nhanh lắm, nhưng…” Cô thở ra một hơi, tay chỉ lên trán: “Bị thương ở đầu, chảy rất nhiều máu, tôi định là gọi báo cho bố mẹ anh ấy, nhưng mở nhật ký cuộc gọi ra thì thấy mười mấy số gọi đến cho cô, thời gian đều là sáng sớm hôm nay…” Khóe miệng cô run run, cô cũng không biết vì sao mình lại gọi báo cho Lãnh Tây. Trong khoảng thời gian tiếp xúc với Sở Hàng, tình cảm của cô dành cho anh ngày càng sâu đậm, mà Sở Hàng đối với cô cũng rất tốt, chăm sóc chu đáo cho cô, song vẫn luôn cố giữ một khoảng cách nhất định, đến bây giờ cô mới hiểu.
Lãnh Tây nhìn thấy vết máu trên cánh tay áo khoác trắng của Hứa Thi, vết máu đã khô. Lòng cô căng thẳng…
“ Anh ấy đang truyền nước trong đấy, cô có muốn vào thăm anh ấy không?” Hứa Thi nói, đối mắt trong suốt không gợn sóng.
Lãnh Tây nắm chặt bàn tay lạnh lẽo, cô từ từ lấy lại vẻ tự nhiên: “Thôi, lúc này đây cô ở lại cùng anh ấy thích hợp hơn. Hôm khác tôi lại quay lại thăm sư huynh…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...