Khó Để Buông Tay - Dạ Mạn

Cao Tử Quần bị thương nặng phần đầu, ai cũng nhớ chỉ quên mỗi mình Lãnh Tây, chuyện này thật sự khiến người khác khó tin. Lãnh Tây đó là một phần không thể tách rời trong trái tim anh. Anh đúng là một người cố chấp, đã nhiều năm như vậy...nếu anh có thể buông xuống được thì đã không phải rơi vào bế tắc như hôm nay.

Không ai biết Cao Tử Quần đang tính toán gì, đường đường là một tổng giám đốc giờ phút này lại chen chúc trong một tiệm hoa ồn ào chật hẹp, sắc mặt hớn hở như gió mùa xuân, mọi người dè dặt quan sát anh, nhưng không có mấy người chủ động đi đến bắt chuyện cùng anh.

Sáng nay tiệm hoa vô cùng náo nhiệt. Người Lãnh gia hôm nay đều đến đây, Lãnh Lượng nhìn qua Cao Tử Quần. Những người khác bận rộn tiếp đãi khách khứa, anh đi đến ngồi xuống bên cạnh Cao Tử Quần.

"Anh không sao chứ?" Ngữ điệu nhàn nhạt không có chút nào giống như quan tâm người khác.

Cao Tử Quần gập quyển tạp chí trong tay lại, ánh mắt quay sang nhìn anh: "Đây là giọng điệu đối với ân nhân cứu mạng của cậu sao?"

Lãnh Lượng lạnh nhạt nói : "Tôi cầu xin anh giúp tôi ư? Anh không biết lượng sức mình còn ra dáng anh hùng." Anh nhớ lúc đó Cao Tử Quần đã nói với anh rằng, hôm nay tôi trả lại tất cả cho cậu. Lãnh Lượng nhìn vào khuôn mặt Cao Tử Quần, đột nhiên như nhớ đến điều gì: "Anh giả vờ trông cũng thật giống đấy chứ, đừng cho là tôi không biết, anh căn bản không hề quên chị tôi." Anh hừ lạnh: "Tôi khuyên anh sớm bỏ đi ý định này đi, trái tim của chị tôi làm bằng băng đá, anh không có cơ hội đâu."

Cao Tử Quần khẽ nheo mắt, anh nhìn Lãnh Tây đang bận rộn đằng kia: "Cậu có vẻ rất vui khi nhìn thấy chị mình cứ như vậy sống qua ngày. Lãnh Lượng..."Đột nhiên ánh mắt anh lóe lên một tia: "Tôi thậm chí có cảm giác rằng, tình cảm của cậu đối với chị mình hình như hơi vượt quá giới hạn." Anh gắt gao nhìn Lãnh Lượng.

Lãnh Lượng tức thở hồng hộc: "Anh nói bậy gì đấy."

"Nhóc con, tình cảm cậu dành cho chị quá sâu đậm, nhanh tìm một cô gái mà yêu đương đi." Anh thản nhiên đứng lên: "Xin lỗi không tiếp cậu được nữa, tôi phải đi xem con gái và mẹ của nó đã."

Lãnh Lượng ngẩn người, nghiến chặt răng, nhìn vẻ mặt đắc thắng của Cao Tử Quần, anh hận không thể đi đến xé nát cái bộ mặt giả tạo kia.

Khách đến tấp nập, Lãnh Tây không có thời gian chăm sóc cho Hi Hi, nhưng cô vẫn luôn dõi mắt theo con gái, có như thế cô mới yên lòng được.

"Em hãy làm việc của em đi, có anh trông con bé rồi." Không biết từ khi nào Cao Tử Quần đã đi đến bên cạnh cô, hơi thở ấm áo lan tỏa toàn thân cô, Lãnh Tây sững sờ, cô vội vàng né tránh.

"Tối nay mọi người tụ họp nhé, anh đã đặt nhà hàng rồi." Cao Tử Quần cười nói.

Lãnh Tây hơi nhíu mày: "Không cần, chúng tôi đã đặt chỗ rồi."

Vẻ mặt Cao Tử Quần không hề thay đổi: "Vậy à, ờ sau này vẫn còn cơ hội, được rồi em đi làm việc trước đi, anh đưa Hi Hi đi ăn trưa."

Lãnh Tây không thể nói thêm gì, lẽ nào Cao Tử Quần bị mất trí nhớ nên tính cách cũng thay đổi, anh khiến cô không biết phải cư xử thế nào khi đối diện.

Làm việc quần quật đến trưa, mọi người đang chuẩn bị gọi bữa trước thì đúng lúc có người đem cơm hộp đến.

"Cô Lãnh, đây là cơm hộp Cao tiên sinh đặt, phiền cô ký tên." Anh nhân viên đưa phiếu qua.

Tiểu Ưu và Tiểu Dịch ngạc nhiên hét lên: "Wow, là khách sạn năm sao." Hai cô gái nhìn qua liếc về: "Chị Tiểu Tây, vị Cao tiên sinh kia thật sự rất tốt à nha."

Lãnh Tây ký tên: "Có thức ăn rồi mà vẫn không chặn được cái miệng của hai người."

Tiểu Ưu và Tiểu Dịch chia cơm hộp cho mọi người, Lãnh Lượng nhếch môi: "Tôi không đói."

Trong lòng Tần Hiểu Vân thầm thở dài, Lãnh Tây ngồi xuống bên cạnh, bà lo lắng hỏi: "Anh ta thật sự quên con rồi à?"

Lãnh Tây vừa tách đôi hai chiếc đũa, cô dửng dưng trả lời: "Hình như là vậy." Kỳ thật chính cô cũng lờ mờ không chắc, con người Cao Tử Quần quá thâm hiểm.

Tần Hiểu Vân không đành lòng: "Lúc này cũng nhờ anh ta cứu Tiểu Lượng."

Lãnh Tây mệt mỏi: "Con không ăn nữa, con ra ngoài hít thở không khí."

"Này, Tiểu Tây." Tần Hiểu Vân gọi lại.

"Mẹ, mẹ đừng nhắc đến tên người đó trước mặt chị có được không?" Lãnh Lượng trách móc: "Chị con không thích anh ta, mẹ không cần phải đoán già đoán non nữa."

"Mẹ có thể không lo sao? Năm đó nhà mình xảy ra chuyện là mẹ bảo chị đi tìm Cao Tử Quần giúp. Nhiều năm qua có lúc nào lòng mẹ thôi nghĩ đến chuyện này đâu. Mẹ nợ chị con, cả đời này mẹ sẽ day dứt mãi. Chị con đã không còn trẻ nữa rồi, đã không còn là gái hai mươi, không thể cứ sống mãi như vậy. Đúng, là ban đầu Cao Tử Quần làm sai, nhưng anh ta là bố của Hi Hi, quan trọng là anh ta yêu chị con." Tần Hiểu Vân nói một hơi dài, cảm thấy tim đau thắt lại.

"Con mặc kệ, đó là việc của mẹ." Lãnh Lượng đứng dậy, anh bực dọc sờ vào túi muốn lấy thuốc, kết quả tìm nửa ngày cũng chẳng thấy điếu nào.

Lãnh Tây vô hồn đi lang thang , cô không biết mình muốn đi đâu, chỉ là trong lòng buồn bực khó hiểu.

Cô thở ra một hơi, thành phố D vào đông thời tiết rét buốt. Đi ngang qua cửa hàng KFC, cô vô tình nhìn thấy hai bố con Cao Tử Quần đang ngồi ăn bến cửa sổ.

Không biết hai bố con đang nói chuyện gì, Hi Hi vừa ăn hăm bơ gơ vừa gật đầu.

Lãnh Tây kinh ngạc đứng sững tại chỗ.

Cao Hi Hi lấy một miếng khoai tây quẹt tương ớt rồi đưa đến trước mặt bố, Cao Tử Quần hơi khom lưng há miệng nhận lấy.

Hình ảnh kia khiến Lãnh Tây thật sự rung động.


Rất nhiều năm trước cô đã từng khao khát một hình ảnh như vậy, một nhà ba người ngồi quây quần bên nhau.

Nhưng hiện tại...

Cao Tử Quần vô thức quay đầu, nhìn thấy cô, anh ghé xuống nói gì đó với Hi Hi. Cao Hi Hi liền chạy ra.

"Mẹ...mẹ đến tìm con và bố à?" Cao Hi Hi nắm lấy tay cô.

Lãnh Tây trong nhất thời không nói gì, mặc Hi Hi kéo vào KFC. Cao Tử Quần chọn chỗ ngồi chỉ có hai ghế, Cao Hi Hi lanh lẹ nói: "Con đi qua bên kia chơi cầu trượt đây."

Cao Tử Quần gật đầu: "Nhớ cẩn thẩn đấy."

"Em có dùng gì không?" Cao Tử Quần nhìn cô, mấy hôm nay cô vẫn luôn bận bịu liên tục công việc ở cửa hàng, vẻ mặt mệt mỏi lộ rõ.

"Không cần đâu." Lãnh Tây lắc đầu.

Cao Tử Quần nói: "Sau khi tỉnh dậy, trợ lý của anh đã kể lại mọi chuyện cho anh. Anh thật xin lỗi." Trong không gian huyên náo của cửa hàng, giọng nói anh nghe rất êm tai.
1

Sắc mặt Lãnh Tây liền thay đổi, cô không ngờ anh lại trực tiếp nhắc đến vấn đề này, nó khiến cô hơi ngờ vực, có thể anh đã thật sự quên cô.

"Tất cả đều đã là chuyện đã qua." Cô hơi cúi đầu, ánh mắt rơi vào trên cúc áo anh. Cô cố che giấu tâm tình: "Cao...Tử Quần, anh quên đi rồi cũng tốt."

Cao Tử Quần nhìn cô: "Ờ... vậy sao?" thanh âm anh khẽ giương cao: "Nhưng anh không nghĩ như vậy."

Lãnh Tây kinh ngạc nhìn anh, đôi mắt anh dịu dàng lấp lánh, đôi mắt kia tựa như dòng nước xoáy sâu vào tim cô. Lãnh Tây luống cuống quay mặt ra ngoài cửa sổ.

"Ai muốn quên đi người mình yêu." Câu nói nhẹ nhàng vang lên bên tai cô, Lãng Tây siết chặt bàn tay dưới bàn. Cô mím chặt môi, đầu óc trống rỗng, thật lâu sau mới tìm thấy tiếng nói mình: "Anh đã quên rồi, sao còn biết được cô ấy chính là người anh yêu? Có lẽ không phải tình yêu mà chỉ là một loại hoài niệm cố chấp mà thôi."

Cao Tử Quần nhếch khóe miệng: "Cũng không hẳn là như thế, phụ nữ các em có giác quan thứ sáu , đàn ông bọn anh cũng có cảm giác của mình."

Cuộc sống có đôi khi thật sự rất kỳ lạ. Nhớ năm đó Lãnh Tây căm hận Cao Tử Quần đến tận xương tủy, hận đến muốn giết chết anh, ai có thể ngờ rằng có một ngày hai người lại có thể ngồi cùng nhau trong tiệm KFC đối mặt với chuyện cũ.

Ánh mặt trời đông yếu ớt rọi xuống, Cao Tử Quần nhu tình nói: "Lãnh Tây, anh có thể theo đuổi em lần nữa không?"
1

***

Lãnh Tây ngẩn ngơ đứng trong cửa tiện, bên tai không ngừng văng vẳng những lời anh nói hôm đó.

"Chị Tiểu Tây..."Tiểu Ưu do dự gọi.

"Chuyện gì?" Lãnh Tây đặt bó bách hợp trong tay xuống.

"Em gọi chị mấy lần rồi á, chị làm sao thế?" Tiểu Ưu lo lắng nhìn cô. Lãnh Tây là bà chủ của cô, nhưng trong khoảng thời gian làm việc cùng nhau, họ nhận ra Lãnh Tây là một bà chủ rất tốt bụng. Tiếp xúc một thời gian, mấy cô cũng biết chuyện Lãnh Tây và Cao tiên sinh.

Lãnh Tây mỉm cười: "À chỉ đang nghĩ ngợi lung tung, có chuyện gì không?"

Tiểu Ưu cười cười: "Là hoa của chị, lại ba ba bông hồng, chị Tiểu Tây, Cao tổng thật sự rất có lòng, hai tuần liên tiếp tặng hoa, thật quá kiên trì."

Lãnh Tây lắc đầu: "Em đi lấy bình hoa giúp chị."

"Tam sinh tam thế, Cao tổng cũng lãng mạn thật đấy." Tiểu Dịch ngưỡng mộ nói.

"Đúng vậy, nếu như có người đàn ông nào đối với em như vậy, em chắc chắn sẽ gả liền cho anh ta."

Lãnh Tây cười yếu ớt, một lát sau điện thoại của cô đột nhiên vang lên, lại những câu hỏi quen thuộc: Em đang làm gì đấy? có bận không?

Gần đây anh đều như vậy, mỗi ngày lại một bó hoa tươi, sau đó cộng thêm một tin nhắn. Lãnh Tây thật tưởng tượng không ra bộ dáng ngồi nhắn tin của anh.

Lại nói chuyện hôm Cao Tử Quần yêu cầu Tôn thư ký đặt hoa, cô sững sờ mấy giay sau mới có phản ứng lại: "Cao tổng có cần viết thiệp gì không?"

"Không cần, cứ đặt ba ba bông."

Sau lại có một lần cô nhìn thấy sếp mình ngồi chọt chọt nhắn tin, cô thật không khỏi kinh ngạc. Cô đã đi theo Cao Tử Quần lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh soạn tin nhắn, thì ra ông sếp lạnh lùng của cô cũng có một bộ mặt ấm áp như vậy.

Lãnh Tây chưa bao giờ trả lời tin nhắn của anh, thỉnh thoảng Cao Tử Quần cũng gởi tin nhắn đến cho cô, ví dụ như tối nay anh có bữa tiệc, hay là mai anh phải đi công tác, tựa như đang báo cáo hành tung của mình cho vợ. Mỗi khi đến tiệm hoa, anh đều mang theo quà, Tiểu Ưu và Tiểu Dịch cũng có phần, hai cô này không ít lần trước mặt cô tâng bốc Cao tổng.

Xế chiều hôm nay, cô đang gói hoa cho khách thì một vị khách bất ngờ đến.
Trang 2 / 5Lãnh Tây rót cốc trà đưa đến bàn: "Mời bác ạ."

Bà Sở nhìn quanh cửa hàng một vòng: "Đúng lúc bác đi qua đây, trước đó có nghe Sở Hàng bảo cháu vừa mở tiệm bán hoa, vốn định ghé thăm cháu từ lâu nhưng trong nhà cứ liên tục bận chuyện. Chúc mừng cháu."

Lãnh Tây khẽ nói: "Cảm ơn bác ạ."

"Thời còn trẻ bác có rất nhiều mơ ước, trong đó có một hy vọng là sẽ tự mình mở một cửa hàng bán hoa, nhưng về sau quen biết với bố Sở Hàng, rồi tự nhiên đi theo nghề giáo viên. Bất quá bây giờ ngẫm lại, nếu lúc đó mở cửa hàng bán hoa chưa chắc đã có kết quả tốt, có đôi khi những thứ không đạt được lại là những kỉ niệm đẹp không thể quên.


Trái tim Lãnh Tây khẽ động, cô bình tĩnh nâng cốc trà khẽ nhấp môi.

Bà Sở đứng dậy dạo quanh quán một vòng: "Hoa này đẹp quá, là hoa chuông tím phải không?"

Lãnh Tây đi đến, cô gật đầu: "Dạ." Trong cửa hàng hoa chuông tím không nhiều lắm, cô lẳng lặng ngắm nhìn, giữa cánh hoa tím là màu xanh lam, cánh hoa mềm mại tươi đẹp động lòng người.

"Đẹp quá." Bà Sở bỗng nhiên thở dài: "Chỉ là ý nghĩa của loài hoa này quá bi thương." Bà khẽ thì thầm: "Hoa chuông tím-tình yêu vô vọng."

Lãnh Tây đang khẽ chạm những cánh hoa bỗng dưng dừng tay lại.

"Tình yêu tuy rất đẹp, nhưng cuộc sống có đôi khi cũng rất thực tế. Có đôi khi yêu nhau nhưng không nhất định phải đến bên nhau. Bất cứ chuyện gì cũng cần phải có duyên số. Lãnh Tây, cháu hiểu không?"

Bầu không khí trong nháy mắt trở nên yên tĩnh lạ thường.

Lãnh Tây cảm thấy rất may vì lúc này Tiểu Ưu và Tiểu Dịch đã ra ngoài ăn tối, chỉ có cô một mình đối mặt với những chuyện này. Nếu như không có việc bà Sở đã không đến đây, huống hồ hôm sinh nhật bà Sở, Lãnh Tây đã cảm thụ được cái tình người ấm lạnh.

"Bác gái, ý của bác cháu hiểu." Lãnh Tây bình tĩnh nói, cô nhìn thẳng vào bà, ánh mẳt thanh thản: "Cháu rất biết ơn anh Sở trong thời gian qua đã giúp đỡ cháu rất nhiều, cả đời này cháu sẽ không bao giờ quên. Cháu không cảm thấy rằng trên trái đất này có cái gì xứng hay không xứng với cái gì, chỉ cần là yêu nhau tại sao không thể đến bên nhau?" Cô không kiêu không nịnh nói.

Bà Sở nghe cô nói vậy, nét hơi khó xử.

Lãnh Tây tiếp tục: "Nếu như cuối cùng hai người không thể đến bên nhau, không phải bởi vì những thứ gọi là quan niệm kia, mà chỉ bởi vì hai người vẫn chưa đủ kiên định, vẫn chưa đủ yêu nhau."

Bà Sở đứng người nhìn cô, sắc mặt trở nên thay đổi.

Lãnh Tây cười nhếch môi: "Có lẽ những điều cháu nói bác nghe không được xuôi tai, nhưng đây chính là suy nghĩ của cháu. Chẳng nhẽ bà mẹ đơn thân thì không có quyền được theo đuổi hạnh phúc của mình ư?"

"Cháu..." Bà Sở cắn môi, khóe miệng run run, không còn dáng vẻ cao ngạo khi mới bước vào cửa.

"Nếu như nói giữa cháu và Sở sư huynh không có gì thì đúng là nói dối, nhưng đó cũng chỉ là sự rung động của tuổi thanh xuân. Bác yên tâm, cháu và anh Sở từ bảy năm trước đã không có gì." Cô nhẹ nhõm thở ra, không ngờ rằng bản thân mình sao có thể bình thản đến vậy.

Bà Sở không nghĩ tới Lãnh Tây sẽ nói ra những lời như vậy, bà cắn chặt răng: "Cháu cũng biết là chúng ta để ý chuyện cháu đã có con riêng, có lẽ những gì hôm nay bác nói khiến cháu khó chịu. Đợi đến khi cháu bằng tuổi bác cháu sẽ hiểu, có đôi khi tình yêu và hôn nhân là hai việc khác nhau. Tâm ý của Sở Hàng đối với cháu, người mẹ như ta sao lại không nhận ra chứ, nhưng dù sao khoảng cách giữa hai đứa vẫn thật quá xa. Cháu cũng đã khẳng định với bác rồi vậy bác đây cũng yên tâm."

"Xin lỗi, đã làm phiền cháu."

Bà Sở xoay người, Lãnh Tây nhìn theo bóng lưng bà, cười khổ.

Hơn mười giờ Sở Hàng mới về đến nhà, gần đây chuyện ở công ty luật rất bận rộn, nhiều vụ kiện dồn dập. Anh mệt mỏi lê bước vào nhà, không nghĩ rằng mẹ vẫn còn chưa ngủ.

"Con về rồi đấy à? Có đói bụng không, mẹ làm chút gì cho con ăn nhé?" Bà Sở giảm âm lượng ti vi.

"Không cần đâu mẹ, con đã ăn tối rồi.Giờ này rồi sao mẹ còn chưa ngủ?" Sở Hàng đặt túi xuống.

Bà Sở nhìn chằm con trai, dưới ánh đèn, đôi mắt bà trở nên sâu đậm. Sở Hàng nhìn thấy mẹ khan khác, liền ngồi xuống cạnh bà: "Mẹ làm sao vậy?"

"Con và Hứa Thi thế nào rồi?" Bà Sở hỏi thẳng.

Sở Hàng nhíu mày: "Mẹ, con đã nói với mẹ rồi, con chỉ xem cô ấy là em gái. Con và Hứa Thi không thể nào."

Sắc mặt bà Sở càng trở nên ảm đạm: "Tiểu Hàng, hãy nghe mẹ nói một câu, con và Lãnh Tây không thể nào." Bà không hề che giấu: "Cô ấy chưa lập gia đình đã có một đứa con gái riêng, bây giờ còn dây dưa không rõ với anh chàng họ Cao kia. Nếu cô ta vào gia đình chúng ta, con bảo bố mẹ sao có thể đối mặt với họ hàng và bạn bè đây."

Sắc mặt Sở Hàng ảm đạm, anh nghiến chặt răng: "Tất cả những gì báo chí viết chỉ là vớ vẩn. Lãnh Tây là cô gái rất tốt, tiếp xúc lâu với cô ấy mẹ sẽ nhận ra, Hi Hi cũng là đứa bé rất đáng yêu, rất hiểu chuyện."

Bà Sở liên tục lắc đầu: "Đêm nay mẹ sẽ nói chuyện dứt điểm với con, mẹ không tán thành chuyện con và cô ta, hơn nữa con cảm thấy Lãnh Tây sẽ đồng ý yêu con sao? Mẹ đã đến chỗ đó, nó là một người rất thương con cái. Tình cảm con bé dành cho con là gì trong lòng con là người hiểu rõ nhất." Bà thở dài: "Dì Trần đã nói, ấn tượng của Hứa Thi đối với con không tệ."

Sở Hàng mệt mỏi kéo cà vạt: "Mẹ, được rồi, con mệt rồi, con về phòng ngủ trước đây. Mẹ cũng đi nghỉ sớm đi."

Bóng đêm yên tĩnh. Sở Hàng ngồi xuống bàn làm việc, trước mặt anh là một tập văn kiện, anh buồn bực không muốn đúng vào, ngày mai còn phải lên tòa.

Lời của mẹ vẫn còn văng vẳng bên tai anh, tương lai của anh và Lãnh Tây lại một lần nữa rơi vào bế tắc, anh không sợ phải chờ đợi, điều anh sợ nhất chính là cô sẽ lùi bước.

Lời hôm đó cô nói anh vẫn còn nhớ rõ: "Hứa Thi rất tốt." Đúng vậy Hứa Thi rất tốt, lại xinh đẹp nhưng cô ấy không phải là cô. Cho dù cô ấy có tốt hơn đi nữa đối với anh mà nói cũng không quan trọng.

Sở Hàng nặng nề thở dài, anh cầm điện thoại. Cảm giác của bày năm trước mơ hồ quay lại, Lãnh Tây và anh cứ thế chia tay trong im lặng.

Lãnh Tây đang tính toán sổ sách, điện thoại rung lên, cô lấy ra nhìn màn hình: "Sở Hàng, đã trễ thế này có chuyện gì không?" Cô ngước nhìn đồng hồ trên tường, đã hơn mười một giờ rồi sao anh còn gọi vào lúc này.

Sở Hàng cố lấy can đảm: "Tiểu Tây, chúng ta kết hôn đi." Trái tim anh bỗng nhiên đập thình thịch.

Chiếc bút trong tay cô rơi xuống: "Sở Hàng, anh sao thế?"

"Tiểu Tây, em đồng ý với anh đi." Đây là lần đầu tiên Sở Hàng kiên quyết như thế.

Sau đó là một loại lặng lẽ đến tĩnh mịch.

"Anh à, anh sẽ tìm được một cô gái tốt hơn. Anh và em ...không thể nào." Lãnh Tây chua xót nhắm mắt, cô có thể cảm nhận được hơi thở nặng nề của Sở Hàng.

"Sư huynh, xin lỗi." Cô khẽ nói.

Sở Hàng đột nhiên nở nụ cười tự giễu bi thương tột cùng hỏi: "Bởi vì anh ta?"

Lãnh Tây hít sâu, cô khó khăn nói: "Không phải vì ai cả, chúng ta vốn không thể nào. Sư huynh, anh đã nói với em, mọi việc phải nhìn về phía trước. Anh cũng vậy, rồi anh sẽ gặp một cô gái hợp với mình."

Ngón đèn vàng hiu hắt, đôi mắt Sở Hàng đỏ hoe, giọng nghẹn ngào: "Được, anh hiểu rồi. Tiểu Tây..." Anh khẽ gọi tên cô rồi không thể nói thêm được lời nào nữa.

Hai người nghe tiếng hít thở của đối phương, mãi đến khi điện thoại Lãnh Tây hết pin mới tắt máy.

Lãnh Tây lẳng lặng ngắm nhìn bó hoa chuông tím cô mang từ quán về, ánh mắt vô hồn trống rỗng.

Trên đời này, có những kẻ hữu duyên nhưng vô phận.

***

Buổi tối Cao Tử Quần dự họp tiệc tối chính phủ tổ chức tình cờ gặp Trần Trạm Bắc. Trần Trạm Bắc nhìn anh cười nhếch môi: "Chào Cao tổng, không biết ngài có còn nhớ tôi không?"

Cao Tử Quần đương nhiên biết anh bạn mình đang trêu chọc, anh cười: "Nếu không nhận ra chủ tịch Trần, tôi đây sao dám làm ăn ở thành phố D này."

Trần Trạm Bắc bỗng nhiên cười thành tiếng: "Vợ tớ bảo tớ hỏi vậy, trò ngốc nghếch như vậy mà cậu cũng nghĩ ra được. Không phải là đầu cậu bị đánh đến nổi có vấn đề rồi chứ."

Cao Tử Quần bất đắc dĩ thở dài.

"Tớ nghĩ cậu hãy đổi dứt thành nghề biên kịch đi, trò hề mất trí nhớ mà cậu cũng có thể diễn được."

"Đợi một ngày cô ấy trở thành Cao phu nhân, tớ sẽ suy nghĩ đến vấn đề đầu tư vào ngành điện ảnh."

Trần Trạm Bắc nghe vợ kể Cao Tử Quần bị mất trí nhớ phân mảng, chỉ lựa chọn quên mất Lãnh Tây. Từ Thần Hi khẳng định: "Nếu Cao Tử Quần bị mất trí nhớ, heo nái cũng có thể leo lên cây."

Trần Trạm Bắc cười nghiêng ngã: "Chuyện đó thì liên quan gì đến heo nái chứ?"

Thần Hi nghiêm túc nói: "Ý của em là không thể nào có chuyện đó. Nhất định là Cao Tử Quần gạt Lãnh Tây. Không được, em phải bảo với Lãnh Tây."

Trần Trạm Bắc liền vội vàng giữ vợ: "Bà Trần à, em nói cho cô ấy, định bảo cô ấy phải làm thế nào? Vạch trần Tử Quần?" Thần Hi im lặng.

"Hai người họ căng thẳng nhiều năm vậy, bây giờ Cao Tử Quần chịu chùn bước, anh tin Cao Tử Quần có ý định riêng của mình."

Thần Hi hừ lạnh: "Nói đi nói lại thì anh cũng đứng về phía Cao Tử Quần phải không?" Cô bất mãn đẩy anh ra.

Trần Trạm Bắc thở dài: "Đương nhiên là anh giúp Tiểu Tây chứ, nhưng cũng đã bảy năm trôi qua rồi, em hy vọng cô ấy cứ sống mãi như vậy sao?"

Thần Hi chán nản lắc đầu: "Tuổi thanh xuân của Tiểu Tây đã bị Cao Tử Quần bầm dập cả rồi."

"Cho nên Cao Tử Quần phải chịu trách nhiệm, anh ta không thể thoái thác." Lại càng cam tâm tình nguyện.

Trần Trạm Bắc nhướng mày: "Cậu dự định làm thế nào? Khổ nhục kế cũng đã dùng, mất trí nhớ cũng đã thử, còn chiêu gì chưa bày ra không?"

Cao Tử Quần lạnh lùng liếc bạn: "Cậu đừng dùng giọng điệu như thể tớ là một tên lường gạt vậy, không phải tớ đang dùng tấm lòng chân thành nhất để theo đuổi vợ đây sao?"

Trần Trạm Bắc khẽ cười nói: "Lãnh Tây là người khẩu ngạnh nhẹ dạ, câu bây giờ đã chuyển đến đối diện nhà người ta ở còn sợ không có cơ hội ư?"

"Tin tức cậu cũng nhanh đấy." Anh thản nhiên nói. Sau vụ ẩu đả hôm trước, anh đã mua căn hộ đối diện nhà Lãnh Tây, hai hôm trước vừa chuyển đến. Chuyện này Lãnh Tây còn chưa phát hiện.

"Bất quá, Tử Quần, tớ khuyên cậu một câu, chuyện Lãnh Tây tối kỵ nhất chính là cậu và Văn Thư, hồi trước cậu đã dùng Văn Thư để khích cô ấy, giờ Văn Thư quay về đây, tuy cậu xem Văn Thư là em gái nhưng mà suy nghĩ giữa đàn ông và phụ nữ không giống nhau." Trần Trạm Bắc chân thành nói.

Nghe xong những lời nói này, lòng Cao Tử Quần lại gợn sóng, kỳ thật điều anh ân hận nhất chính là lúc trước đã dùng Văn Thư để khiêu khích Lãnh Tây. Mỗi lần nhớ đến anh lại hối hận không thôi.

Nhưng là trên thế giới này không có thuốc hối hận.
Trang 3 / 5Khi những chuyện xưa không hoàn mỹ, ta phải nắm giữ thời gian này, để về sau tất cả mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn.

Màn đêm buông xuống, Cao Tử Quần mặc một bộ đồ pyjama đứng ngoài ban công, lưng tựa vách tường, ánh mắt nhìn chằm qua ban công nhà bên cạnh.

Cửa sổ mở toang, giọng nói thỏ thẻ hòa cùng điệu gió văng vẳng vang lên. Cao Tử Quần có vẻ rất tập trung, vẻ mặt chăm chú lắng nghe.

"Cao Hi Hi, chưa làm bài tập xong thì không được chơi cùng chó." Giọng nói Lãnh Tây truyền tới.

Cao Tử Quần nhịn không được mỉm cười, trong đầu có thể tưởng tượng ra bộ dáng Lãnh Tây giả vờ tức giận. Anh biết mấy hôm trước Lãnh Tây vừa mua một chú chó Teddy, hồi Hi Hi học mẫu giáo cũng nằng nặc đòi nhưng Cao Tử Quần không đồng ý.

Cao Hi Hi đành đứng lên: "Mẹ, mẹ biết không? Đối diện nhà chúng ta vừa có người chuyển đến ở đấy."


Lãnh Tây đang bận rộn tổng kết sổ sách và chuẩn bị cho công việc ngày mai, cô không buồn ngẩng đầu đáp lại: "Vậy ư"

"Không biết là ai vậy nhỉ?' Cao Hi Hi tiếp tục.

"Từ khi nào con lại quan tâm đến những chuyện này?" Lãnh Tây gập quyển sổ trong tay lại.

Cao Hi Hi thở dài: "Mẹ, con là đang nghĩ cho nhà mình thôi. Người ta nói: Bà con xa không bằng láng giềng gần, chúng ta đương nhiên phải giữ mối quan hệ tốt với hàng xóm rồi. Hơn nữa, nhỡ đâu nhà bên cạnh là một người xấu thì làm thế nào? Nhà chúng ta chỉ có hai người phụ nữ chân yếu tay mềm, rất nguy hiểm."

Lãnh Tây cảm thấy buồn cười, đầu óc đứa nhỏ này phản ứng thật quá nhanh nhẹn, lời nói ẩn chứa rất nhiều điều "Phụ nữ chân yếu tay mềm?" Cô cao giọng: "Không phải con đang học teakwondo chỉ cần một cước có thể đá ngã đám đàn ông sao."

Trong nháy mắt vẻ mặt Cao Hi Hi liền ỉu xìu: "Mẹ, không phải chúng ta đã thỏa thuận là không đề cập đến chuyện này nữa rồi sao?" Thật sự cô bé rất xấu hổ, đặc biệt là lần trước cô bé còn tung cước đá ngã một bạn nam sinh rất đẹp mắt.

Lãnh Tây ngưng cười: "Được rồi, mẹ không nhắc lại nữa. Con yên tâm đi, mẹ sẽ bảo vệ con thật tốt."

Cao Hi Hi nhếch môi: "Nếu có bố ở đây, con cũng không cần phải lo lắng như vậy. Mẹ, hiện tại bố con đang cô đơn lẻ loi một mình, mẹ hãy thương xót cho bố đi." Người hàng xóm nào đó đang cố nhịn hắt xì.

"Bố con là người lớn đương nhiên có suy nghĩ của riêng mình." Lãnh Tây nhẹ nhàng giải thích. Đã mấy hôm rồi Cao Tử Quần chưa liên lạc với cô, tuy hoa vẫn được gởi đến mỗi ngày, nhưng bất giác cô có cảm giác là lạ.

Sáng hôm sau, Lãnh Tây đưa Hi Hi đi học, khi cô mở cửa, cánh cửa nhà đối diện cũng mở ra. Lãnh Tây đang cúi người thắt dây giày, không ngừng giục Hi Hi: "Hi Hi nhanh lên, muộn rồi."

Đột nhiên một giọng nói trầm ấm vang lên: "Không cần vội để anh đưa hai mẹ con đi."

Động tác cô ngẩn ra, cảm giác như bị ù tai.

Cao Hi Hi mừng rỡ quấn quýt chạy vèo đến bên người Cao Tử Quần: "Bố."

Lãnh Tây mang giày xong, từ từ đứng dậy, cô nhìn người đối diện, khóe miệng run run.

Cao Tử Quần bế con gái, ánh mắt trìu mến nhìn Lãnh Tây: "Chào buổi sáng, anh là hàng xóm mới của hai mẹ con." Anh dịu dàng mỉm cười: "Không phải đã muộn rồi sao? Để anh đưa hai người đi."

Lãnh Tây cảm thấy bàn chân mình như tê dại. Hai hôm trước lúc lên lầu, cô nghe mọi người xôn xao bàn tán rằng, trên tầng bảy vừa có một anh chàng rất đẹp trai mới chuyển đến, hóa ra là anh! "Mẹ ơi, đi thôi." Cao Hi Hi mang ba lô vào.

Lãnh Tây hơi nhíu mày, Cao Tử Quần cười yếu ớt: "Đi thôi."

Cao Hi Hi đã chạy xuống tầng sáu. Lãnh Tây hít sâu một hơi, gian nan nhấc bước đi xuống. Rõ ràng là chỉ có bảy tầng, nhưng sao hôm nay tựa như rất dài và gập ghềnh.

"Sao anh lại chuyển đến đây?" Cô nhỏ giọng hỏi.

Cao Tử Quần đi theo sau, Lãnh Tây cúi đầu, mái tóc dài che khuất góc mặt cô.

"Mặc dù anh quên chuyện trước kia, nhưng cảm giác này anh không có quên. Anh nghe Trần Trạm Bắc kể trước đây anh rất yêu em."

Lãnh Tây vô thức nắm chặt tay.

Từ yêu thốt ra từ miệng anh...cô thật sự không thể thích ứng được.

Đã từng bị tổn thương, hơn nữa tình yêu này thật sự quá khó khăn.

"Anh hy vọng em có thể cho anh một cơ hội, cũng tự cho chính mình cơ hội." Anh chân thành nói, thanh âm dịu dàng tựa như trở thành một người khác.

Mà Lãnh Tây giật mình trật chân lảo đảo suýt chút nữa ngã, cũng may Cao Tử Quần nhanh nhẹn giữ lấy ôm cô vào lòng. Hơi thở quen thuộc của cô phản phất khiến anh lâng lâng.

Cô kinh ngạc ngước nhìn lên khuôn mặt kia, khóe mắt anh đã xuất hiện một vài nếp nhăn.

Anh không còn là người đàn ông của bảy năm trước nữa, thời gian đã để lại dấu tích trên khuôn mặt điển trai ấy.

Chật vật một hồi Lãnh Tây phải vất vả lắm mới rút được tay ra, cô dè dặt đứng vững, thầm hít sâu: "Chúng ta xuống thôi."

Cao Tử Quần nhếch khóe môi, đây là nụ cười hạnh phúc. Cô đã không còn cự tuyệt anh như trước kia, quả thật như bây giờ cô đáng yêu hơn nhiều. Anh thầm nghĩ, anh đã đánh cuộc rằng, Lãnh Tây sẽ không tính toán với một người bị mất trí nhớ làm gì. Xem ra anh đã thắng.

Cao Tử Quần đến công ty, tất cả các nhân viên trong công ty đều cảm giác được tâm tình của anh hôm nay rất tốt. Trong nháy mắt mọi người liền tranh nhau chọn hôm nay đến để báo cáo công việc.

Thư ký Tôn không khỏi than thở những người này thật tinh ranh đúng là biết chọn ngày.

"Cao tổng, ban giám đốc hỏi ngài công viên trò chơi chúng ta sẽ dự định khai trương vào ngày nào?"

Cao Tử Quần nhìn lướt qua bức ảnh trên bàn, anh trầm ngâm suy nghĩ một lát: "Tháng sau đi, ngày mười bốn."

Thư ký Tôn sững sờ, cô yếu ớt cười: "Lễ tình nhân ư, Cao tổng bây giờ anh càng ngày càng lãng mạn đấy."

Cao Tử Quần ngước mắt nhìn cô, sắc mặt ảm đạm: "Nói như vậy có nghĩa là trước kia tôi rất cứng nhắc sao?"

Thư ký Tôn ngẩn ra, cố gắng giải thích: "Tôi không có ý đó."

Cao Tử Quần dừng lại vài giây, rồi đột nhiên mỉm cười: "Thư ký Tôn thật sự chẳng có khiếu hài hước, được rồi, cô đi làm việc đi."

Khuôn mặt thư ký Tôn đen thui, Cao Tử Quần còn đùa với cô...cô xoay người lặng lẽ rời khỏi văn phòng.

Cao Tử Quần đứng dậy đi đến bên cửa kính, công viên vui chơi Trung Chính mở ngay trung tâm phía Đông, bao gồm rất nhiều trò chơi. Có thể tưởng tượng rằng nơi đây sau này sẽ hấp dẫn bao nhiêu du khách.

Đây chính là mảnh đất năm đó của Lãnh gia, và cũng là mảnh đất mà Tần Lục có hứng thú. Cao Tử Quần thở dài, lúc đó sau khi Trung Chính nắm được miếng đất này trong tay, các nhà chuyên môn dự trù xây dựng nơi đó thành trung tâm thương mại lớn nhất thành phố D, nhưng sau đó anh đã cố gắng thuyết phục các cổ đông trong công ty xây dựng thành công viên trò chơi.

Bởi vì miếng đất kia có liên quan đến quá nhiều chuyện không vui, anh hy vọng về sau có thể sử dụng nơi này để xóa tan đi những nổi buồn kia, cho nên Cao Tử Quần đã quyết tâm xây dựng một công viên trò chơi.

Sau khi tan ca, Cao Tử Quần cũng như những nhân viên công chức bình thường về nhà. Anh vừa mới về nhà đóng cửa, đã nghe thấy âm thanh gọi cửa.

Cao Hi Hi dắt chó vui vẻ đi vào: "Bố, sao bố lại chuyển đến đây?"

Cao Tử Quần cởi áo khoác: "Mẹ đang làm gì đấy?"

"Nấu cơm ạ." Cao Hi Hi liền đề nghị: "Bố, lát nữa chúng ta cũng cùng nhau ăn cơm đi."

Cao Tử Quần cười: "Con đúng là nhiều mưu mô."

"Bố, con đứng về phe bố mà." Cao Hi Hi thề son sắt: "À đúng rồi, con có một việc muốn nói với bố, chú Sở đã có bạn gái."

Cao Tử Quần sững người. Sở Hàng là một người rất kiên trì, trừ khi Lãnh Tây đã chính miệng cự tuyệt anh ta. Tâm trạng Cao Tử Quần vui vẻ hẳn lên, chỉ là trước mặt con gái anh cố gắng kìm nén.

"Con còn nhỏ quan tâm đến mấy chuyện đó làm gì?" Anh nghiêm mặt răn dạy.

Cao Hi Hi hừ lạnh: "Con được di truyền từ bố đấy chứ đâu."

Hai bố con lại trò chuyện trong chốc lát, Cao Hi Hi nói rằng gần đây điều quan trọng nhất trong cuộc sống của cô bé là chú chó Teddy này. Cao Tử Quần đâu có để tâm nghe tâm sự của con gái, đầu óc anh đang bận suy nghĩ đến điều khác.

Lát sau, Lãnh Tây đi qua gọi Hi Hi về ăn cơm, cô bé đương nhiên không quên kéo bố theo cùng.

Lãnh Tây cũng không từ chối, cô mở miệng nói: "Mẹ, đi coi mì."

Cao Tử Quần cũng không khách khí: "Không cần phiền toái như vậy đâu." Anh vừa nói vừa theo sau Lãnh Tây vào bếp. Phòng bếp vốn nhỏ, hai người đứng đây càng lộ vẻ chen chúc. Lãnh Tây vừa quay người đã đụng phải Cao Tử Quần.

Cô nhíu mày: "Anh ra ngoài trước đi."

"Sao anh có thể không biết xấu hổ vậy được! Để anh giúp em." Cao Tử Quần nói.

Động tác trên tay Lãnh Tây dừng lại: "Được rồi, vậy anh tự làm hết đi. Canh xương trong nồi, rau cải đã rửa." Nói xong cô không hề do dự liền quay lưng bước đi, khóe miệng bất giác nhếch lên.

Cao Tử Quần chớp chớp mắt, sau đó cho mì vào nồi rau, động tác thành thục, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc, đó là cảm giác anh chưa từng đươc nếm trải qua.

Cao Hi Hi nhìn bố ăn mì, bỗng dưng trong lòng cảm thấy bố mình rất tội nghiệp.

Cao Hi Hi hỏi: "Bố mì ngon lắm sao?"

Cao Tử Quần nhíu mày: "Rất tuyệt."

"Vậy sao bố lại chau mày?" cô bé gấp một sợi nếm thử: "Ối, chẳng có vị gì."

"Bác sĩ bảo bố phải nên ăn thanh đạm chút." Vẻ mặt anh rất chân thật cơ hồ như đang nhắc nhở người nào đó rằng anh vẫn còn là bệnh nhân. Anh dĩ nhiên không khai thật rằng mình đã quên cho muối.

Lãnh Tây buồn cười: "Trong bếp có sa tế đấy."

Ánh mắt Cao Tử Quần đảo một vòng: "Mấy hôm nay rất lạnh, cho thêm ít ớt vào ăn càng ngon."

Lãnh Tây cúi đầu, cười như không cười.

Ăn tối xong, Cao Tử Quần vẫn nán lại đó đến hơn mười giờ, mãi tới khi Lãnh Tây lên tiếng: " Hi Hi đến giờ đi ngủ rồi."

Anh mới miễn cưỡng quay về căn nhà đối diện.

Cao Hi Hi ngáp to: "Mẹ con đi ngủ đây. Mẹ cũng ngủ sớm nhé."


Tuy rất mệt nhưng Lãnh Tây lại ngủ không được, cô cảm thấy tâm trạng của mình rất rối bời. Lời của Thần Hi không ngừng văng vẳng bên tai cô: "Tiểu Tây, lúc Cao Tử Quần bị thương trong lòng cậu đã nghĩ gì?"

Cô không trả lời Thần Hi.

"Cậu không cần nói với tớ, chỉ cần trong lòng cậu tự rõ là được rồi." Thần Hi thở dài.

Nửa đêm Lãnh Tây không ngừng nằm mơ, cô hoảng hốt cảm giác chiếc giường đang lung lay, giật mình tỉnh giấc chạy nhanh đến phòng Hi Hi, bế Hi Hi ra ngoài.

Ngoài cửa truyền đến tiếng đập mạnh cửa của Cao Tử Quần, anh gào to: "Tiểu Tây...dậy đi..."
Trang 4 / 5Toàn bộ chung cư huyên náo tựa như sắp nổ tung.

"Động đất...động đất..." Mọi người hoang mang luống cuống chạy xuống lầu.

Lãnh Tây bật công tắc, nhưng cả toà nhà đã bị mất điện. Mặt đất bắt đầu rung rung, cô cố gắng giữ bình tĩnh, bế Hi Hi lên: "Hi Hi..."

"Mẹ làm sao vậy?" Hi Hi mơ hồ mở mắt nói.

Cô cố nén thấp giọng: "Nhanh dậy đi, chúng ta phải đi xuống lầu..."

"Con tự đi." Hi Hi giãy dụa trường xuống.

Lãnh Tây nắm chặt tay con gái, cùng nhau chạy ra ngoài.

"Mẹ, nhà đang lắc lư, động đất sao?" Trong bóng tối, đột nhiên Cao Hi Hi hét lên. Cô bé cứ tưởng mình đang nằm mơ, hệt như đang ở công viên chơi thú nhún.

Lãnh Tây mím môi, lúc đi đến phòng khách căn nhà lại rung mạnh hơn, mọi thứ rơi xuống đất...xoảng...xoảng...

Cao Hi Hi sợ hãi gọi: "Mẹ"

Lãnh Tây run rẩy trấn an con gái: "Đừng sợ..."

"Mẹ chúng ta sẽ bị chết à?" Hi Hi run sợ hỏi, trước đây cô bé từng xem thời sự nên biết được động đất là cái gì.

Giờ phút này Cao Tử Quần đang rất lo lắng đứng ngoài cửa, cảm giác bất lực như sôi trào. Trên hành lang mọi người rối rít chạy, anh đã gọi Lãnh Tây nửa ngày nhưng chẳng có ai trả lời. Anh lấy bình chữa cháy đập mạnh cánh cửa.

"Lãnh Tây..." âm thanh trở nên hoảng hốt, anh chạy về nhà, ban công hai nhà thông nhau, anh nhớ Lãnh Tây có một thói quen, cho dù trời có lạnh thế nào, cô ấy cũng không đóng cửa sổ.

Lãnh Tây và Hi Hi chạy ra cửa, rọi theo ánh sáng yếu ớt của điện thoại thì nhìn thấy bình chữa cháy, cánh cửa nhà kế bên mở toang.

"Bố đâu?" Cao Hi Hi sợ sệt hỏi.

Lãnh Tây thầm hít một hơi sâu: "Mẹ vào gọi bố, con đứng ở góc tường này đợi mẹ." Nói xong cô liền chạy vào nhà.

"Cao Tử Quần... Cao Tử Quần..." Lãnh Tây gọi lớn, căn phòng tối om.

"Tiểu Tây..." Đột nhiên cô nghe được giọng nói anh.

"Anh đang ở đâu?" Lãnh Tây run run hỏi.

"Ngoài ban công..." Thanh âm nặng nề, Lãnh Tây chạy đến thì nhìn thấy anh đang đứng trên giàn hoa yếu ớt ngoài ban công, hai tay bám chặt vào cánh cửa sổ nhôm.

Cô cảm thấy ngực mình đau nhói, vội vã chạy qua, vươn tay: "Đưa tay cho em..."

Cao Tử Quần hơi giật mình, đưa tay qua, lòng bàn tay ươn ướt mồ hôi: "Đừng sợ, nơi này sẽ không dễ sập đâu." Lúc này rồi mà anh còn muốn trấn an cô.

Anh nhảy xuống ban công, hai chân vừa chạm đất liền ôm chặt lấy cô, vùi mặt xuống cổ cô, anh tham lam hít mùi hương trên cơ thể cô, giờ khắc này trái tim anh mới nhẹ nhõm buông xuống. Anh ngẩng đầu, đôi môi trượt xuống khuôn mặt cô, dịu dàng hôn lên má, sóng mũi anh cay cay: "Tiểu Tây..." Em có biết vừa nãy anh đã lo sợ như thế nào không?

Có thể là ảo giác, Lãnh Tây tựa hồ nghe thấy giọng nói anh run run lộ ra tia sợ hãi. Anh ôm chặt cô, cô không thấy vẻ mặt anh lúc này.

Trên người cả hai đều mặc đồ ngủ đơn bạc, khoảnh khắc ấm áp này chỉ sợ họ vĩnh viễn mãi không nhận ra. Lãnh Tây khễ động muốn buông ra, cô nghe thấy anh thì thầm: "Để anh ôm em một lát."

Bàng hoàng, sợ hãi còn có rung động, Lãnh Tây hít mũi: "Chúng ta nhanh ra ngoài thôi." Cô cảm giác khuôn mặt cô ươn ướt, cô biết đó là gì.

Cô không hiểu tâm tình của Cao Tử Quần vào giờ khắc này.

Cho dù mất đi toàn bộ thế giới, anh quyết cũng không thể mất cô. Tình cảm này dường như ăn sâu vào tận trong xương tủy anh, khó để buông tay!

Ánh trăng tĩnh mịch len lỏi bao phủ cả ban công, cái ôm của anh tựa như bến cảng ấm áp.

Giây phút này, bản thân cô cũng không còn muốn chống cự nữa.

Căn nhà ngày càng lắc lư dữ dội.

"Hi Hi vẫn đang ở ngoài đó..." Lãnh Tây như bị mắc nghẹn, gian nan nói.

Cao Tử Quần kìm nén bản thân, anh liền nắm lấy tay Lãnh Tây đi ra. Cao Hi Hi đáng thương lẻ loi đứng một góc.

"Hi Hi..."

Vừa nghe thấy giọng nói của bố, cô nhóc tủi thân khóc òa lên: "Bố, sao bố mẹ lâu thế?"

Cao Tử Quần bước đến bế con gái, rồi quay đầu lại nói với Lãnh Tây: "Chúng ta xuống trước." Anh một tay bế Hi Hi một tay giữ lấy tay Lãnh Tây cùng nhau chạy vội xuống lầu.

Một đêm hỗn loạn bất an, cả gia đình nắm tay nhau chạy xuống.

Tất cả mọi người trong khu chung cư đã chạy hết xuống khoảng sân rộng dưới lầu, mọi người đều trong trạng thái hoang mang hoảng sợ. Vẫn may nhà ở đây kiên cố, giống như Cao Tử Quần nói khu nhà này sẽ không bị sụp đổ.

Phần lớn mọi người đều tập trung ở đây, chưa ai dám quay về nhà, bọn họ vẫn cảm giác được rằng mặt đất đang rung động.

Nhất định tối nay sẽ là một đêm thức trắng.

"Mẹ, con lạnh."Cao Hi Hi nhỏ giọng nói. Lúc nãy vội vàng không hề suy nghĩ nhiều, cô thuận tay lấy một chiếc áo khoác mỏng, lúc này bình tĩnh lại mới cảm giác được cái lạnh thấu xương.

Cao Tử Quần đưa Cao Hi Hi cho Lãnh Tây: "Để anh lên lấy."

"Không được!" Lãnh Tây liền ngăn cản, bây giờ vẫn còn dư chấn, không bảo đảm an toàn.

"Hi Hi, nào con chà xát tay mình đi sẽ không lạnh nữa."

Lãnh Tây thở dài: "Không biết đến bao giờ mới kết thúc."

Cao Tử Quần nắm lấy tay cô, ánh mắt kiên định nói: "Sẽ không có việc gì."

Vẻ mặt Lãnh Tây hơi thay đổi, lòng cô dần dần tỉnh táo lại.

Sau một vài phút, cục điều tra địa chấn vừa đưa ra kết luận sơ bộ, ngày * tháng * năm 20** vào 0 giờ 32 phút theo giờ Bắc Kinh tại J thành phố D đã xảy ra một trận động đất mạnh 4.9 độ richter, tâm chấn có độ sâu 6 km.

Cao Tử Quần đọc tin tức trên điện thoại, may là họ sống ở phía đông. Nửa tiếng sau, cuối cùng cũng đã có điện báo thông báo mọi thứ đã đi qua. Mọi người vỗ tay hoan hô.

Ba giờ sáng, tất cả mọi thứ dần trở lại ổn định. Cục địa chấn đưa tin tức, mọi người xác định khu vực không còn bị ảnh hưởng mới bắt đầu di tản.

Về đến nhà, ba người nằm xuống giường lớn, Cao Hi Hi nằm ở giữa, Lãnh Tây và Cao Tử Quần nằm bên cạnh, sau khi động đất qua đi hai người vẫn giữ thái độ im lặng. Cao Hi Hi ngủ say, mà Lãnh Tây ngược lại rất tỉnh táo, đôi mắt cô khẽ chớp.

Đột nhiên có một vòng tay ấm áp choàng qua eo cô.

"Ngủ không được à?" Cao Tử Quần trầm giọng hỏi.

Lãnh Tây thở ra một hơi: "Cảm giác như vừa mới nằm mơ."

Cao Tử Quần bật cười, anh từ từ lần đến tay cô: "Lời này phải là anh nên nói mới đúng."

Lãnh Tây im lặng, cô mở to mắt nhìn chùm đèn trên trần nhà, thật ra tất cả đều mơ hồ: "Không phải anh nên nói gì với em à?" Cô khẽ nghiêng mình.

Cao Tử Quần nhếch môi, nắm chặt tay cô: "Không phải em đều biết cả rồi ư?"

Lãnh Tây hừ một tiếng: "Anh giả vờ cũng giống lắm, Cao Tử Quần anh mà đi đóng phim chắc chắn có thể cầm giải ảnh đế về đấy."

Cao Tử Quần liền trở mình lăn qua cạnh nằm LãnhTây, hai tay ôm trọn cô: "Tây Tây..." Anh thì thào gọi tên cô, vùi đầu vào tóc cô: "Tây Tây... cứ như vậy được không? Được không?"

"Anh đừng chen chúc, làm Hi Hi thức giấc giờ." Lãnh Tây nhỏ giọng nói.

Cao Tử Quần không nghe: "Tây Tây..." Thân thể anh dán chặt lên người cô, tay vòng xuống eo cô.

Lãnh Tây bật cười: "Tử Quần, anh mấy tuổi rồi đấy?"

Cao Tử Quần mặc kệ, anh đã đợi nhiều năm như vậy, vượt qua muôn trùng khó khăn cách trở cuối cùng cũng được ngủ cùng nhau: "Tây Tây, em biết không, lúc anh gõ cửa mãi nhưng chẳng có ai trả lời, anh thật sự rất hận bản thân mình." Anh thở một hơi dài: "Lúc đó anh nghĩ nếu như đã định trước kết quả như vậy, anh sẽ đứng ngoài cửa, người nhà chúng ta sẽ chết cùng một chỗ."

Lãnh Tây mím chặt môi, khóe mắt ươn ướt, nói không cảm động là giả.

Không phải là những lời thề non hẹn biển, nhưng những lời chân thật xuất phát từ trái tim mới thật sự rung động lòng người. Bình thường Cao Tử Quần rất lạnh lùng, theo như lời Trần Trạm Bắc, Cao Tử Quần là một người hòa nhã điềm đạm. Trần Trạm Bắc còn nói thêm một câu, chỉ là cậu ấy chưa gặp người kia mà thôi, hoặc lẽ gặp rồi nhưng chính mình vẫn chưa nhận ra.

Trái tim Lãnh Tây bất giác đập mạnh: "Cao Tử Quần, tại sao lại là em?" Cô nghẹn ngào hỏi.

Cao Tử Quần hơi sửng sốt: "Sao lại vì sao?" Anh nhẹ nhàng nói, vẻ mặt nhu tình.

"Uhm..." Thanh âm Lãnh Tay giương cao.

"Trời sắp sáng rồi, ngủ thôi, mai em còn phải đi làm mà." Cao Tử Quần nhắm mắt lại.

"Có phải hôm vừa mới quay trở về, em đi ăn cùng Thần Hi, ai bảo em nói anh..." Nhắc đến chuyện này Cao Tử Quần lại cảm thấy bực mình.

"Em nói anh gì?"Lãnh Tây kinh ngạc xoay người lại, đối diện ánh mắt chất vấn của anh.

"Em bảo cái gì anh cũng thua xa Trần Trạm Bắc, ngoại trừ được cái trẻ tuổi hơn anh ta." Anh nghiến răng nghiến lợi nói. Đàn ông có nhiều khi thật sự rất hẹp hòi, chuyện từ đời nào rồi vẫn không muốn bỏ qua.

Hai người nhìn nhau, xuyên qua màn đêm ngàn ngôi sao lắt léo rọi vào.

Đôi mắt đen láy nhìn chằm anh, trong lòng Cao Tử Quần căng thẳng sợ cô lại giận cái gì.

"Ái, đầu anh đau." Anh khẽ nói, tay sờ lên đầu: "Tây Tây, em sờ xem, đầu anh sao lại bị sưng lên."

Lãnh Tây ngẩn ra.

Anh nắm lấy tay cô: "Em sờ xem..."

Ngón tay Lãnh Tây nhẹ nhàng xoa, quả thật có một vết sẹo dài, nghe nói lúc đó anh bị chảy rất nhiều máu.

"Ối..." Cao Tử Quần đột nhiên kêu lên, Lãnh Tây bừng tỉnh: "Sao thế?" Vừa rồi cô như xuất thần không để ý nên có hơi mạnh tay.


Cao Tử Quần nghe thấy giọng nói khẩn trương của cô, cười khoái chí, ngốc nghếch nói: "Không sao không sao."

Một khi đã bỏ qua tất cả những đau buồn trước kia, đối mặt với người mình yêu, người khôn ngoan cũng trở thành một kẻ ngốc.

"Em xoa cho anh đi." Cao Tử Quần mặt dày nói.

Lãnh Tây mềm lòng, trong đầu vẫn nhớ đến cảnh tưởng đêm nay trên ban công. Khi cô đến, một chân anh đã sải bước qua nhà cô, khoảnh khắc đó cô cảm thấy mình không thể hít thở nổi, rất nguy hiểm.

Thậm chí cô còn không dám nghĩ, nếu như đêm nay động đất mạnh hơn, Cao Tử Quần sẽ như thế nào?

Nhớ đến đó, tay cô bất giác dịu dàng hơn nhiều.

Cao Tử Quần hưởng thụ cảm giác ấm áp: "Tây Tây..."

"Ờ..."

"Bà xã..."

Lãnh Tây:...
Trang 5 / 5Cuối cùng, bình minh ấm áp cũng đến sau một đêm dài hỗn loạn. Mỗi người đều có định nghĩa riêng về hạnh phúc, giờ khắc này đây đối với Cao Tử Quần hạnh phúc chính là khi mở mắt ra nhìn thấy những người mình yêu thương nhất đang nằm bên cạnh, một nhỏ một lớn tựa như khuôn đúc, nhẹ nhàng ngủ say. Thời gian tựa như ngừng trôi.

Cho đến bây giờ anh chưa bao giờ cảm nhận được khoảnh khắc này, hạnh phúc đong đầy trái tim. Anh nhìn khuôn mặt Lãnh Tây, giống như trước đây, mỗi lúc thức dậy, anh lại ngắm nhìn bộ dáng ngủ say của cô, sau đó nắm lấy tay cô đặt lên thắt lưng anh rồi nhắm mắt lại.

Khi Lãnh Tây thức dậy, lại vội vã rút tay lại, anh nghe được cô tự trách bản thân: "Thật là muốn băm vằm cánh tay này mà!" Cô dùng sức chà chà tay mình.

Lúc đó anh cảm thấy cô vừa đáng ghét lại vừa đáng yêu, anh chống cằm, cúi đầu nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô.

Cao Hi Hi mơ màng mở mắt, nhìn thấy một cảnh như vậy cô bé há hốc mồm ngạc nhiên.

Cao Tử Quần nhìn con gái, đặt ngón trỏ lên miệng, ánh mắt dịu dàng.

Cao Hi Hi sửng sốt chớp chớp mắt, cô bé trịnh trọng gật đầu.

Thức dậy, Cao Tử Quần liền về nhà chuyển vật dụng cá nhân qua bên này. Lãnh Tây đang làm bữa sáng trong bếp, vào toilet thì thấy hai bố con đang cao hứng vui đùa.

Cao Tử Quần ung dung cạo râu, dưới cằm bọt cạo trắng muốt, Cao Hi Hi đứng bên cạnh bố. Lãnh Tây tưởng con gái đang đánh răng, nhưng đến lúc cô nhìn kĩ lại thì không khỏi choáng váng, dưới cằm con bé cũng làm một chùm bọt trắng phau.

"Anh bôi kem cạo râu lên cho con bé làm gì, da trẻ con non nớt lắm! Nhỡ bỏng lên thì làm sao bây giờ?" Nói xong cô liền lấy khăn đưa cho Hi Hi rửa mặt.

Cao Tử Quần vươn tay ôm trọn cô vào lòng: "Em yên tâm đi, không sao đâu." Anh vừa nói vừa cọ cọ bên mặt cô.

"Sáng sớm anh lại phát điên gì thế!" Cô đánh mạnh lên tay anh.

" Ha ha... giờ mẹ cũng có râu giống nội rồi." Cao Hi Hi cười tươi nói.

Lãnh Tây trừng mắt Cao Tử Quần, anh cười yếu ớt đưa dao cạo qua: "Tây Tây, giúp anh cạo đi..."

Cao Hi Hi tưởng bố gọi mình, đưa tay nhận lấy: "Mẹ, để con." (1)

(1) Tên hai mẹ con này đồng âm "Xixi"

Cao Tử Quần và Lãnh Tây đều ngẩn ra, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của con gái.

Cao Tử Quần bất đắc dĩ nhìn Lãnh Tây: "Bà xã, em giúp anh đi, anh sợ bị hủy hoại dung nhan lắm."

"Xi Xi" sau này anh cần phải cân nhắc trường hợp mới được.

Lãnh Tây tức giận nói: "Anh tự đi mà cạo đi." Nói xong cô đưa khăn mặt cho Hi Hi lau sạch.

Lúc này chuông cửa dồn dập vang lên.

"Sáng sớm như vậy là ai đến vậy nhỉ?" Cao Tử Quần thản nhiên nói.

'Để em đi xem, hai bố con nhanh lên, đừng nghich nữa." Cô nói

Cô không ngờ rằng người đó chính là Sở Hàng. Sở Hàng thở hồng hộc, trên trán lấm tấm mồ hôi, trên mặt không chút che giấu sự lo lắng: "Anh vừa mới xuống máy bay. Nghe nói tối qua thành phố D xảy ra động đất, anh gọi mãi cho em nhưng không ai nhận máy..."

Lãnh Tây nhìn anh, trong nhất thời không biết phải mở miệng như thế nào.

"Bà xã là ai đấy?" Cao Tử Quần thong dong đi đến, trên người anh vẫn còn mặc bộ áo ngủ.

Ánh mắt Sở Hàng liền trở nên trầm hẳn.

Bà xã – anh nghe rõ mồn nột, Cao Tử Quần đã gọi Lãnh Tây như vậy. Sự xuất hiện của Cao Tử Quần vào lúc này thật sự là một cú sốc quá lớn đối với Sở Hàng.

Anh nhìn Lãnh Tây thật sâu, khóe miệng khó khăn gượng nở nụ cười: "Em và Hi Hi không sao là tốt rồi. Anh cũng cần phải về làm việc đây."

Bầu không khí ngượng nghịu.

Lãnh Tây nhìn thấy sự bi thương trong ánh mắt anh, cô thầm hít một hơi, trong nhất thời không biết phải giải thích như thế nào, cô muốn nói nhưng lại ngập ngừng.

Cô lo lắng gọi: "Sư huynh..."

Bước chân Sở Hàng dừng lại, đằng sau vang lên giọng nói cô.

"Có thời gian em sẽ đến tìm anh. Anh...đi đường cẩn thận."

Sở Hàng khó khăn nuốt cổ họng, anh trầm giọng lên tiếng: "Được."

Đợi đến khi Lãnh Tây quay đầu, không biết từ khi nào Cao Tử Quần đã đến đằng sau cô, cô đụng vào người anh, người hơi lảo đảo. Cao Tử Quần nhanh tay đỡ, Lãnh Tây ngẩng đầu nhìn anh, anh chỉ đơn giản nói: "Nhanh ăn sáng thôi."

Lãnh Tây sững sờ, trong đáy mắt hiện lên một tia ảo giác. Lãnh Tây không chỉ vài lần lợi dụng Sở Hàng để khiêu khích Cao Tử Quần. Lúc này đây anh lại quá thản nhiên khiến Lãnh Tây cảm thấy bất an.

Đối với Cao Tử Quần, Sở Hàng là một cây châm trong lòng, cho dù đã vỡ vụn, cũng không thể nào làm thay đổi hận sâu địch ý của kia, nói đúng hơn chính là đố kỵ.

"Cải muối này ngon nhỉ." Cao Tử Quần khen tấm tắc: "Em mua ở đâu đấy?"

Lãnh Tây chỉ cảm thấy bữa cơm này nhạt như nước ốc: "Hàng xóm của mẹ em làm rồi đem cho đấy."

Cao Tử Quần gật đầu: "Hèn gì, cải muối này rất giòn, lâu lắm rồi mới ăn được cải muối ngon như vậy đấy."

Lãnh Tây ngẩng đầu nhìn anh, hơi dừng lại vài giây.

"Sao em lại nhìn anh như thế? Trên mặt anh dính cơm à?" Cao Tử Quần vờ như thật sờ sờ mặt mình.

Lãnh Tây nhíu mày, lòng dạ người này có đôi khi còn hẹp hòi hơn cả lỗ kim, cô cười: "Không có, anh ăn nhanh đi."

Cao Hi Hi đang bận lột vỏ trứng, không để ý đến sự căng thẳng của bố mẹ.

Hôm nay Lãnh Tây không đưa Hi Hi đến trường bởi vì Cao Tử Quần sẽ đưa con gái đến công ty. Cao Tử Quần đưa Lãnh Tây đến cửa hàng bán hoa. Lúc Lãnh Tây vừa xuống xe thì gặp Tiểu Ưu đang đi đến.

Cao Tử Quần kéo cửa sổ xuống dặn dò cô: "Chiều nay anh đến đón em, tối nay chúng ta qua bên nhà bố anh."

Lãnh Tây giật mình, trong nhất thời vẻ mặt không kịp biến hóa, đôi mắt lóe lên tia kinh ngạc.

"Yên tâm, bố anh có ấn tượng rất tốt với em." Anh dịu dàng trấn an cô. Tay anh ngoắc ngoắc cô: "Lại đây..."

Suy nghĩ của Lãnh Tây vẫn dừng lại ở câu gặp người lớn, cô ngơ ngẩn đi đến gần cửa sổ: "Sao thế?" lời còn chưa nói xong, Cao Tử Quần đã kéo cô xuống, hôn lên môi cô. Lãnh Tây sửng sốt chớp chớp mắt, đầu lưỡi anh lướt qua khóe môi cô, dịu dàng quyến luyến.

Lãnh Tây suýt chút nữa nhảy lui sau, anh thật không biết kiêng nể gì cả, trên đường người đến người đi đầy thế kia...hơn nữa con gái vẫn đang ngồi đằng sau. Sắc mặt Lãnh Tây liền đỏ lựng lên: "Em vào đây." Nói xong cô chạy trối chết vào.

Cao Hi Hi ngồi đằng sau, đôi bàn tay nhỏ bé gắt gao che mắt.

Cao Tử Quần nhìn qua kính chiếu hậu, gượng gạo cười: "Bố làm như vậy là bởi vì bố yêu mẹ, ở nước ngoài đây là phương thức rất bình thường để biểu đạt tình yêu của mình."

Cao Hi Hi thè lưỡi: "Bố đúng là không biết xấu hổ."

Hôm nay tiết trời ấm áp rất đẹp, mọi người tựa hồ cũng lãng quên cơn khủng hoảng hôm qua. Tiểu Ưu chớp chớp mắt nhìn Lãnh Tây: "Chị Tiểu Tây, xem ra tối qua đã xảy ra rất nhiều chuyện ha. Để em đoán xem nào, có phải là hoạn nạn gặp chân tình?"

Lãnh Tây cười cười không đáp lời cô.

"Có đúng không?" Tiểu Ưu cười khẽ: "Chẳng lẽ em thật sự đoán đúng rồi, Cao tổng anh hùng cứu mỹ nhân."

Lãnh Tây bất đắc dĩ lắc đầu: "Em có thể đi viết tiểu thuyết được rồi đấy."

Tiểu Ưu cười hả hê: "Sau này có cơ hội em nhất định sẽ thử, nhưng mà, chị Tiểu Tây này, em thật sự rất tò mò chị kể cho em đi được không?"

Lãnh Tây thở dài, cuối cùng cũng bị sự cố chấp của cô nàng đó đánh bại, cô vừa định mở miệng thì điện thoại di động vang lên: "Chị nghe điện thoại."

Tiểu Ưu nhìn sắc mặt cô ngày càng tái nhợt, trắng bệch như tờ giấy: "Chị Tiểu Tây, có chuyện gì vậy?"

Lãnh Tây khó khăn trả lời: "Được rồi tôi đến ngay." Cô quay sang Tiểu Ưu: "Hiện tại chị có việc đi ra ngoài, em trông cửa hàng giúp chị." Nói xong cô lấy túi liền đi ra.

Đang là giờ cao điểm, cô vất vả lắm mới bắt được xe, trên đường kẹt xe nghiêm trọng.

Ngồi trong xe, Lãnh Tây chăm chú lắng nghe khúc nhạc đang phát trên radio, đó là ca khúc chủ đề trong một bộ phim dài tập. Hồi ấy, cô thích bộ phim đó đến nổi còn quyết tâm học tiếng Quảng Đông.

Cô từ từ nhắm mắt lại nghe:

"Đã hiểu rõ, ai đã vất vả vì em, ai yêu em nhiều hơn và chưa bao giờ dừng lại, nhưng tiếc rằng đó chỉ là sai lầm...

...

..." (2)

(2) Bài hát Em không yêu anh của Trần Tuệ San trong Bao la vùng trời 1 của TVB

Khóe mắt cô dần thấm ướt, lòng trĩu nặng, cô cố gắng hít sâu. Phải đến tận bây giờ cô mới hiểu được ý nghĩa sâu xa của bài hát này – Em không yêu anh

Có một vài mối tình đã định trước là bỏ lỡ.

Lúc Lãnh Tây chạy đến bệnh viện thì Hứa Thi đang sốt ruột đi tới đi lui trên hành lang, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại. Thấy Lãnh Tây, cô cũng không giấu diếm mà kể hết toàn bộ sự tình.

" Anh đang lái xe đến tòa án thì xảy ra chuyện, qua phán đoán sơ bộ thì có lẽ là do mệt mỏi quá độ mà lái xe." Hứa Thi nhíu chặt mày: "Đúng lúc tôi đến nhìn thấy anh tông vào đuôi xe người ta, may mà tốc độ không nhanh lắm, nhưng..." Cô thở ra một hơi, tay chỉ lên trán: "Bị thương ở đầu, chảy rất nhiều máu, tôi định là gọi báo cho bố mẹ anh ấy, nhưng mở nhật ký cuộc gọi ra thì thấy mười mấy số gọi đến cho cô, thời gian đều là sáng sớm hôm nay..." Khóe miệng cô run run, cô cũng không biết vì sao mình lại gọi báo cho Lãnh Tây. Trong khoảng thời gian tiếp xúc với Sở Hàng, tình cảm của cô dành cho anh ngày càng sâu đậm, mà Sở Hàng đối với cô cũng rất tốt, chăm sóc chu đáo cho cô, song vẫn luôn cố giữ một khoảng cách nhất định, đến bây giờ cô mới hiểu.

Lãnh Tây nhìn thấy vết máu trên cánh tay áo khoác trắng của Hứa Thi, vết máu đã khô. Lòng cô căng thẳng...

" Anh ấy đang truyền nước trong đấy, cô có muốn vào thăm anh ấy không?" Hứa Thi nói, đối mắt trong suốt không gợn sóng.

Lãnh Tây nắm chặt bàn tay lạnh lẽo, cô từ từ lấy lại vẻ tự nhiên: "Thôi, lúc này đây cô ở lại cùng anh ấy thích hợp hơn. Hôm khác tôi lại quay lại thăm sư huynh..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui