Khó Có Thể Khống Chế FULL


Trở về biệt thự, Trì Dư lết tấm thân mệt mỏi lên lầu, muốn nhanh chóng làm một giấc.

“Buổi trưa cô muốn ăn gì?” Trình Ngôn hỏi cô.

“Ồ”, Trì Dư mới nhớ ra cả cô và Trình Ngôn đều chưa ăn trưa: “Anh tự mình ăn đi, tôi có chút không khỏe, không muốn ăn.” Bây giờ cô chỉ muốn lên giường nằm làm một giấc thôi.

Đi vào phòng, Trì Dư thay áo ngủ, khi cô chuẩn bị chui vào ổ chăn thì có tiếng gõ cửa.

Cánh cửa mở ra, Trì Dư nhìn thấy Trình Ngôn cầm một chiếc cốc trong tay đứng tại cửa phòng cô.

“Có chuyện gì sao?” Trì Dư hỏi Trình Ngôn.

Trình Ngôn nhìn vào Trì Dư, muốn nói lại thôi: “… Cho tôi một chút thời gian, tôi cần chuẩn bị thật tốt.”
Trì Dư nhất thời chưa phản ứng kịp: “Chuẩn bị cái gì?”
Trình Ngôn giương mắt nhìn cô, trong mắt lóe lên vẻ ngại ngùng đáng nghi, khẽ thở dài một cái.

“… Tỏ tình.”
“Ồ! Được được, vậy anh chuẩn bị tốt vào… khụ khụ.” Trì Dư vui vẻ gật đầu, nỗ lực của cô cuối cùng cũng không vô ích.

Trình Ngôn đưa chiếc cốc cho Trì Dư: “Đây là thuốc cảm mới pha, hãy uống khi còn nóng.”
Trì Dư nhận chiếc cốc, bề mặt nước thuốc màu cà phê có lấm tấm bọt trắng, nhiệt độ ấm áp truyền đến lòng bàn tay của cô, khiến cô không nhịn được vuốt nhè nhẹ chiếc cốc.

“Trình Ngôn, vậy sau này anh có tìm người… trả thù tôi không?”
Trình Ngôn nghĩ không ra tại sao cô lại hỏi vấn đề này: “Tại sao tôi lại phải tìm người trả thù cô chứ?”
Trì Dư vừa nghĩ đến kết cục của Tô Trì Dư ở trong sách thì trong lòng cô đã rất hoảng loạn, gục đầu xuống không dám nhìn Trình Ngôn.

“Bởi vì… bởi vì, trước đây tôi ở trong nhà thường xuyên ức hiếp Tô Giản, còn dẫm ngón út trái của em ấy đến gãy cả xương.


Trình Ngôn chớp mắt: “Chỉ vì nguyên nhân này sao?”
Chỉ?
Trì Dư hơi sững sờ, cái gì gọi là ‘Chỉ vì nguyên nhân này’ đây chứ, không phải anh thích Tôi Giản sao? Trong văn án của nguyên tác đã từng viết anh cưng chiều Tô Giản đến tận đầu quả tim, mà tôi lại giẫm đến gãy xương ngón tay của cái người mà anh cưng chiều tận tim đó, anh còn không nghiền nát tôi thành tro sao chứ.

Huống hồ anh còn đang chuẩn bị tỏ tình với cô ấy nữa, trong thời gian yêu nhau cuồng nhiệt con người luôn càng dễ bốc đồng vì yêu, làm sao lại là ‘chỉ’ thôi chứ hả?
Trì Dư sững sờ gật đầu, lập tức nói tiếp: “Nhưng hiện giờ tôi đã thay đổi rồi, tôi sẽ không ức hiếp em ấy nữa, tôi cũng sẽ chân thành chúc hai…” người hạnh phúc.

Trì Dư còn chưa nói hết lời, Trình Ngôn đã cười nói: “Chuyện đã qua thì để cho nó qua đi, cho dù trước đây cô là người như thế nào, tôi đều không quan tâm, tôi chỉ cần biết bây giờ cô rất tốt.”
Tốt đến mức làm cho tôi yêu thích.

Trì Dư khẽ thở dài: “Vậy thì tốt, thật quá tốt.” Cô thật sự không muốn có kết cục giống như nguyên chủ vậy.

“Cảm ơn.” Trì Dư ra hiệu với Trình Ngôn về cốc thuốc cảm mạo, cô đóng cửa lại và chuẩn bị đi ngủ.

Đối diện với cửa phòng đóng chặt, Trình Ngôn mỉm cười.

Anh nhỏ giọng nói: “Không cần cảm ơn, bạn gái… bạn gái của anh.”
Giấc ngủ này của Trì Dư thật không làm sao có thể ngon giấc được, cô còn gặp phải ác mộng.

Cô mơ thấy cuốn sách kia đã hóa thành tinh, nó mọc ra hai cái chân và không ngừng rượt đuổi cô, nó vừa chạy vừa hét lên: “Cô đã phá hỏng kiệt tác của tôi rồi! Cô đã phá hỏng kiệt tác của tôi rồi!”
Trì Dư thực sự chạy không nổi nữa, tức giận nói: “Tôi không phải đã giúp cậu phát triển các tình tiết theo như nguyên tác rồi sao! Tại sao lại phá hỏng kiệt tác của cậu chứ hả?”
“Cô dựa vào cái gì mà để tỏi đè lên người tôi chứ! Tôi sắp bị hôi chết rồi!”
Mặt bìa của cuốn sách kia nó mọc ra một cái miệng, cái miệng đó càng mở càng lớn rồi phun ra một mùi tỏi nồng nặc, với một dáng vẻ như muốn nuốt chửng Trì Dư vậy.

Nhìn thấy mình sắp bị nuốt chửng, Trì Dư hoảng sợ tỉnh giấc.

Cô vẫn còn sợ hãi nhìn vào ngăn kéo bị khóa chặt, an ủi bản thân và không ngừng lặp lại: “Tôi có thể làm bọn họ phát triển tình tiết theo đúng nguyên tác, tôi có thể làm bọn họ phát triển tình tiết theo đúng nguyên tác…”

Nếu Trình Ngôn tỏ tình với Tô Giản thì Trì Dư sẽ cảm thấy tình hình sẽ trở nên tốt đẹp, việc thúc đẩy tình tiết nguyên tác phát triển trước tiên có thể trì hoãn một chút, và bây giờ cô cần phải suy nghĩ đến việc trả tiền.

Trước khi xuyên thư cô là một sinh viên năm bốn sắp bị phiền đến hói đầu vì bài luận văn tốt nghiệp, không có chút kinh nghiệm làm việc nào cả.

Mà Tô Trì Dư được miêu tả trong nguyên tác, ngoài chuyện ức hiếp Tô Giản ra thì chính là làm trò trước mặt Trình Ngôn, suốt ngày chỉ biết mua sắm, chưa từng nhắc đến công việc của cô, toàn bộ số tiền tiêu vặt đều là do Tô Chí Hoa cho cô.

Trì Dư thấy quá chán nản, nhiệm vụ gấp rút trước mắt của cô là phải tìm được một công việc ổn định, tiếp đó là trả lại số tiền mà cô nợ Trình Ngôn, sau cùng là phải dọn ra ngoài sống.

Nam chính và nữ chính cũng đã ở cùng bên nhau, vậy nữ phụ còn bám trụ tại nhà của nam chính thì thật không ra cái gì cả.

Trì Dư nghỉ ngơi một ngày, trên cơ bản là đã ngừng ho khan rồi, chỉ là cô vẫn cảm thấy cơ thể có chút uể oải, cô cho rằng là do tác dụng phụ của thuốc cảm mạo vậy nên cũng không suy nghĩ gì nhiều.

Bây giờ cô chỉ nghĩ đến việc tìm một công việc.

Trì Dư cũng đã từng có một ước mơ to lớn và đẹp đẽ, đó chính là mở một tiệm hoa.

Tuy bây giờ cô không có tiền để mở một tiệm hoa, thế nhưng xin làm công cho chủ tiệm hoa cũng là một ý tưởng rất tốt.

Cô đi đến một tiệm hoa có tên ‘Bất Tạ’ và nhìn thấy một người phụ nữ đang tưới nước cho hoa, nhìn khoảng ba mươi tuổi.

“Xin chào, cho hỏi cô là chủ tiệm phải không?”
Người phụ nữ ngẩng đầu mỉm cười: “Đúng vậy.

Cô muốn mua hoa gì?”
Trì Dư xua tay: “Tôi không phải đến mua hoa.


Tôi muốn hỏi cô ở đây có muốn thuê người làm hay không?”
Người phụ nữ hơi sửng sốt, nói: “Tôi không thuê người.”
Trì Dư vẫn tiếp tục kiên trì: “Tại sao vậy? Nếu cửa tiệm có dịch vụ giao hàng tận nơi, vậy không phải là cần có người hỗ trợ chuyển hàng đi hay sao?”
“Tiệm tôi buôn bán không đắt khách.” Người phụ nữ mặt không đổi sắc nói.

Tiếng chuông cửa vang lên, có người đi vào tiệm hoa.

Trì Dư quay đầu thì nhìn thấy một người đàn ông mặc áo Hoodie màu xám nhạt đang đứng trước hoa cẩm chướng và nói: “Lấy mười bó.”
Trì Dư: “…” Bà chủ, không phải đã nói là buôn bán không đắt hàng sao?
Người đàn ông nhìn vào Trì Dư rồi nói với người phụ nữ: “Chị, rút cục hôm nay cũng có mối hàng tới rồi?”
Người phụ nữ hừ một tiếng không có trả lời, ngược lại hỏi: “Có người nhà bệnh nhân cần mua hoa sao?”
“Dạ.” Người đàn ông miễn cưỡng trả lời và liếc nhìn người phụ nữ: “Chị có biết lúc em nhờ y tá giúp em đến phòng bệnh phát tờ rơi tiệm hoa, em rất là xấu hổ đấy!”
Người phụ nữ mỉm cười đưa hoa cẩm chướng cho người đàn ông: “Được rồi được rồi, tối về chị làm thức ăn ngon cho em.”
Người đàn ông ‘xì’ một tiếng rồi cầm hoa rời đi.

Người phụ nữ cúi đầu nhìn xuống, thấy trên tay vẫn còn cầm một bó hoa, liền vội vàng nói: “Diệp Từ! Diệp Từ, đợi đã, em cầm thiếu một bó rồi nè.”
Diệp Từ?
Trì Dư lập tức mở to hai mắt.

Diệp Từ… lại thêm một nam phụ.

Trong nguyên tác đã viết, Diệp Từ là một bác sĩ, sau khi Triệu Liên bị bệnh phải nằm viện, Diệp Từ trở thành bác sĩ trị chính cho Triệu Liên.

Bởi vì Tô Giản thường xuyên đến bệnh viện chăm sóc mẹ, hỏi thăm Diệp Từ về bệnh tình của Triệu Liên, dần dần Diệp Từ ngấm ngầm nảy sinh tình cảm với Tô Giản.

Về sau Triệu Liên bệnh nặng qua đời, Tô Giản đau thương tuyệt vọng, cô muốn chuyển đến một thành phố không ai biết đến mình để từ từ bình phục vết thương trong lòng.

Thế là Tô Giản đã chạy trốn khỏi Trình Ngôn, sau khi bỏ trốn thì cô ấy lại phát hiện mình đã mang thai.

Bởi vì cho đến tình tiết Tô Giản mang thai trong sách, Trình Ngôn vẫn chưa bày tỏ tâm ý của mình đối với Tô Giản.

Vậy nên Tô Giản một mực cho rằng Trình Ngôn chỉ xem cô như là người tình của anh, và sẽ không muốn đứa con này.


Thế là Tô Giản quyết định một mình sinh con.

Thế nhưng khi muốn đăng ký hộ khẩu cho đứa trẻ lại yêu cầu phải có giấy kết hôn, Tô Giản lại gặp rắc rối.
Đúng lúc này, Diệp Từ lại xuất hiện, anh ta đề xuất kết hôn giả với Tô Giản và đăng ký hộ khẩu cho đứa trẻ,
Chính xác, Diệp Từ chính là một người đàn ông cam tâm tình nguyện gánh lấy cái nón xanh trên đầu của mình!
Lúc trước đọc sách khi đọc đến đoạn này, cảm tưởng sau khi đọc của Trì Dư là ‘Ngốc, đúng là quá ngốc, cẩu huyết đúng là cẩu huyết’ ngang ngược phê bình ‘Quả thật là không lời gì để nói’.

Người phụ nữ thấy Trì Dư vẫn còn bám riết chưa chịu đi thì thở dài thỏa hiệp nói: “Cô nếu muốn làm công việc này cũng được, chỉ là tôi không bán được nhiều, tiền công hơi thấp.”
Trì Dư dò hỏi: “Hơi thấp là bao nhiêu?”
“Hai nghìn ba trăm tệ.”
Trì Dư bối rối nhíu mày, tiền lương một tháng của cô cũng không đủ trả nợ cho Trình Ngôn, càng không cần phải nhắc đến tiền lãi.

Mà cũng đành thôi vậy, có công việc còn tốt hơn là không có.

Trì Dư do dự hỏi: “Tôi có thể tạm ứng trước tiền lương được không?”
Người phụ nữ nhìn cô: “Được chứ, nếu biểu hiện của cô tốt sẽ tạm ứng trước một tháng tiền lương cho cô.”
Trì Dư ngại ngùng nói: “Tôi muốn tạm ứng trước hai tháng lương…”
Người phụ nữ dùng vẻ mặt ‘Cô nghèo đến như vậy sao’ để nhìn cô, lại thở dài nói: “Chờ biểu hiện tốt rồi nói đi.”
“Cảm ơn bà chủ.”
“Không cần, tôi tên Diệp Hoạ, cô có thể gọi tôi là chị Họa, hoặc là chị Hoa đều được.”
“Cảm ơn chị Hoa.”
Trì Dư đặt túi xách xuống, bắt đầu đi theo chị Hoa làm quen với mọi thứ trong cửa tiệm.

Nhẫn nhịn một lúc lâu, Trì Dư thật sự nhịn không nổi nữa liền hỏi Diệp Họa: “Chị Hoa, lúc nãy anh chàng Diệp Từ kia chính là em trai của chị sao?”
“Đúng vậy, là em ruột tôi đấy, làm sao vậy?”
“Anh ta rất thích màu xanh lá cây phải không?”
——————————
Củ tỏi đặt trên sách kia có tác dụng cực lớn cho việc phát huy tình tiết về sau, đặc biệt là trong chương mười ba.

Bởi vì hiện giờ tôi đang viết chương mười ba đây..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui