Trì Dư và Tô Giản cùng lên xe bus, ghế ngồi trên xe đã hết nên bọn họ chỉ đành đứng và cầm tay vịn.
Vô ý liếc mắt nhìn một cái, Trì Dư đột nhiên phát hiện ngón tay út tay trái của Tô Giản có chút kỳ lạ, vừa định hỏi Tô Giản thì trong đầu vụt lên một đoạn tình tiết “nữ phụ độc ác” của nguyên tác.
Tô Chí Hoa từng mua một chiếc vòng tay Cartier cho Tô Trì Dư, để ở trên bàn, Tô Giản không cẩn thận làm vòng tay rơi xuống dưới đất.
Tô Trì Dư bảo Tô Giản nhặt lên, Tô Giản vừa định nhặt vòng tay lên thì Tô Trì Dư dùng giày cao gót giẫm lên ngón tay của Tô Giản, một bên giẫm một bên chửi xa xả.
Cuối cùng ngón tay út tay trái của Tô Giản bị giẫm cho gãy xương, cho dù sau này lành lại cũng để lại hình dáng kỳ lạ như thế này.
Chẳng trách thái độ mỗi lần Tô Giản nhìn thấy cô đều lạnh lùng như thế, cũng là có nguyên nhân cả.
Trì Dư càng nhìn càng đau lòng.
Cô lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Tô Chí Hoa ngay trước mặt Tô Giản.
Điện thoại rất nhanh đã được kết nối, giọng nói của Tô Chí Hoa truyền đến: “Trì Dư à, sao thế? Quen sống chung với Trình tổng chưa?”
Lại nữa, mở miệng ngậm miệng đều là Trình Ngôn.
Trì Dư miễn cưỡng nói: “Vâng vâng, rất tốt ạ.”
“Ha ha ha… rất tốt thì…”
Trì Dư vội vàng ngắt lời nói: “Bố, tiền sinh hoạt tháng này của Tô Giản bố còn chưa chuyển cho em ấy đúng không?”
Đầu bên kia điện thoại im lặng một lúc: “…Sao con lại đột nhiên quan tâm đến Tô Giản?”
“Ồ, chính là Trình… Trình tổng hôm nay mời Tô Giản đến ăn cơm, con muốn quan hệ hai nhà chúng ta sau này sẽ càng ngày càng thân thiết, chút việc xấu kia của nhà chúng ta vẫn không nên để người khác biết là tốt nhất.
Bây giờ bố lại liên tục khất nợ tiền sinh hoạt phí của người ta, lỡ như bọn họ làm ầm chuyện này lên thì mặt mũi của Tô gia chúng ta đặt ở đâu đây?”
Khả năng là câu nói “Hai nhà chúng ta sau này sẽ càng ngày càng thân thiết” của Trì Dư lấy được cảm tình của Tô Chí Hoa, tâm trạng của Tô Chí Hoa rất tốt nói: “Biết rồi, bố sẽ chuyển qua đó.”
Tắt điện thoại xong, Trì Dư nhìn về phía Tô Giản, tỏ ý cô ấy có thể yên tâm rồi.
Quả nhiên không lâu sau, điện thoại của Tô Giản đã nhận được tin nhắn nhắc nhở, tiền đã chuyển đến tài khoản, số tiền còn nhiều hơn lúc bình thường.
“Cảm ơn.”
Trì Dư cười nói: “Không có gì.”
Hai người đi đến biệt thự của Trình Ngôn.
Trì Dư hỏi dì Trầm: “Dì Trầm, Trình Ngôn trở về chưa?”
Dì Trầm nhìn đồng hồ nói: “Cũng sắp rồi, nếu như tiên sinh không tăng ca thì bình thường đều về vào giờ này.”
Trì Dư gật đầu, định tiếp tục đợi.
Cô đi đến bên cạnh bàn ăn, nhìn một bàn ăn phong phú, mong rằng đừng để đến lúc Trình Ngôn trở về thì thức ăn đều nguội hết rồi.
“Thật sự là cảm ơn dì Trầm, nấu nhiều món ngon như vậy.”
“Chỉ cần thấy cô và Trình tiên sinh ăn cơm vui vẻ thì tôi vui rồi.”
Trì Dư đợi ba mươi phút, Trình Ngôn vẫn chưa trở về.
Trì Dư sợ Tô Giản đợi lâu quá, đói bụng, nghĩ xem có nên bảo cô ấy ăn trước hay không, kết quả nhìn thấy cô ấy cực kỳ bình tĩnh lấy bài tập toán ra làm.
Trì Dư quyết định gửi tin nhắn cho Trình Ngôn: [Sao anh còn chưa về?]
Lần này Trình Ngôn trả lời tin nhắn rất nhanh: [Tăng ca.]
Tăng ca? Tăng ca cái con khỉ? Trì Dư lập tức nổi giận đùng đùng: [Không phải tôi nói hôm nay mời Tô Giản đến ăn cơm sao? Sao anh còn chưa về?]
[Tôi đồng ý cô mời cô ấy đến nhà tôi ăn cơm, nhưng tôi không nói là tôi sẽ về nhà ăn.]
Trì Dư giống như bị một chậu nước lạnh dội từ đỉnh đầu xuống vậy, lập tức uể oải.
Cô rất muốn thông qua màn hình điện thoại xuyên đến đó, đánh Trình Ngôn một trận.
Trì Dư cầm điện thoại, có xúc động muốn khóc: [Tôi cầu xin anh, về nhà ăn cơm đi.] Gửi xong tin nhắn này, Trì Dư đột nhiên cảm thấy mình có loại cảm giác “Phòng không gối chiếc nhiều năm, van xin chồng về nhà ăn bữa cơm”.
Được một lúc, Trình Ngôn trả lời: [Được.]
Dưới sự nỗ lực không ngừng nghỉ của Trì Dư, Trình Ngôn và Tô Giản cuối cùng cũng ngồi ăn cơm cùng nhau một lần nữa.
Trì Dư cảm thấy vui vẻ vì mình từ tận đáy lòng.
“Hôm nay là một ngày vui, những ngày vui như vậy thì nên uống hai ly.” Nói xong, Trì Dư lấy hai chai rượu XO có năm rất lâu về trước.
Nhìn chai rượu này, biểu cảm trên mặt của Trình Ngôn có hơi buông lỏng.
Không sai, chai rượu này là Trì Dư lấy từ trong tủ rượu của Trình Ngôn ra.
Bây giờ trên người của cô chỉ còn lại hai nghìn chín trăm chín mươi tám tệ, thiếu nợ ba nghìn tệ, không mua nổi rượu ngon như này.
Tô Giản thấy cô lấy rượu ra thì vội vàng xua tay: “Em còn chưa thành niên, không uống rượu.”
Trì Dư sao có thể làm theo ý của Tô Giản được.
Rượu này là hôm nay cô cố ý sắp xếp, cố muốn chuốc say Tô Giản, không thể về nhà được, ở lại nơi này của Trình Ngôn, rồi để hai người phát sinh ra chút chuyện ám muội, he he he, thúc đẩy tình tiết nguyên tác không phải là như nước chảy thành sông rồi sao!
Thế nhưng, một giây trước khi Trì Dư uống say gục xuống thì cô không biết vì sao tửu lượng của Tô Giản lại tốt đến vậy, thật sự là sơ ý rồi…
Trình Ngôn có chút bất lực nhìn về phía Trì Dư đang say gục xuống bàn, nghiêng đầu nói với Tô Giản: “Lão Trương tài xế sẽ đưa cô về nhà an toàn, cô nói địa chỉ nhà cho ông ấy là được rồi.”
Tô Giản ngoan ngoãn gật đầu: “Cảm ơn.”, rồi đứng dậy chuẩn bị đi.
Trì Dư vốn dĩ đã say đến nỗi bất tỉnh nhân sự đột nhiên ngẩng đầu lên, kéo lấy tay áo của Tô Giản: “Em không được đi, em không được đi…”
“Đã rất muộn rồi, em còn chưa về nhà thì mẹ sẽ rất lo lắng.” Tô Giản thoát khỏi tay của Trì Dư rồi rời đi.
Trì Dư bị Tô Giản vùng tay thoát khỏi, cơ thể mất cân bằng, thấy sắp bị ngã từ trên ghế xuống dưới đất thì Trình Ngôn nắm lấy cô.
Trình Ngôn tức giận nói: “Thật không biết vì sao cô lại cứ muốn uống say.”
Gương mặt say rượu của Trì Dư đỏ bừng bừng, thật là đáng yêu, cô nghiêng đầu lại: “Hả? Trình Ngôn?” Còn giơ tay ra nhéo mặt của Trình Ngôn.
“Trình Ngôn, anh đuổi theo cô ấy đi, nhanh đi đi…” Trì Dư vẫy vẫy bàn tay bé nhỏ.
Trình Ngôn lười để ý đến cô, buổi tối dì Trầm không ở đây, anh nhìn đống lộn xộn trên bàn, hơi nhíu mày lại.
“Oẹ___ oẹ___”
Âm thanh đáng sợ nhà khiến Trình Ngôn lập tức muốn xử lý Trì Dư: “Nhịn xuống! Nhịn xuống! Tôi đưa cô vào nhà vệ sinh!”
Trì vừa bị lôi vừa bị túm vào nhà vệ sinh, chỉ thiếu bị khiêng lên nữa thôi.
Trình Ngôn nhíu mày nhìn Trì Dư ghé vào bồn cầu nôn, cứ nôn cứ nôn rồi nhắm mắt luôn, rất có xu hướng muốn ngủ luôn trong cái nhà vệ sinh này.
Trình Ngôn đành nhận mệnh cõng Trì Dư trở về phòng.
Lên cầu thang rẽ phải, Trì Dư khẽ mở mắt.
“Ừm? Lên cầu thang phòng đầu tiên bên phải là phòng của Trình Ngôn!”
Trình Ngôn đang cõng cô, bất đắc dĩ cười: “Ừ, là phòng của tôi.
Bây giờ tôi đưa cô về phòng của cô.”
“Tôi không muốn!” Trì Dư giãy dụa, muốn trèo từ trên lưng Trình Ngôn xuống.
Cô nói nhảm: “Tô Giản, đây là phòng của Trình Ngôn, cũng là phòng của em, ha ha, chúng ta vào xem đi.”
Trình Ngôn vừa định ngăn lại thì Trì Dư đã đẩy cửa đi vào.
Trì Dư bước vào phòng của Trình Ngôn, sau khi lảo đảo xoay vài vòng ngắm nghía xung quanh thì cô kêu chóng mặt, ngồi xuống bên giường Trình Ngôn, cúi đầu thấp xuống.
Trình Ngôn thấy Trì Dư trước mặt đang ngồi, nhẹ nhàng đẩy cô: “Trì Dư… Trì Dư, trở về phòng ngủ đi.”
Trì Dư ngẩng đầu, cười ngây ngô nói: “Trình Ngôn, tôi hỏi anh, Tô Giản có xinh đẹp không?”
Trình Ngôn không trả lời cô: “Cô uống say rồi.
Nên về phòng ngủ thôi.”
“Ừ, ha ha, anh không trả lời tức là đồng ý rồi.
Tô Giản xinh đẹp, tôi, Trì Dư cũng xinh đẹp!”
Trình Ngôn mỉm cười, bên trong con ngươi đen nhánh là dáng vẻ đáng yêu của Trì Dư khi uống say.
Anh nhẹ giọng “Ừ” một tiếng, không biết là đang không để ý mà nói ra hay là thừa nhận là cô xinh đẹp.
“Trình Ngôn…” Bỗng nhiên Trì Dư tới gần Trình Ngôn, cơ thể hơi run rẩy, Trình Ngôn đành phải đỡ lấy eo của cô.
“Tôi ghét anh.”
Đôi mắt đang lộ ra chút dịu dàng, bỗng nhiên trở nên u ám đi.
Trước mũi Trình Ngôn là hơi thở đầy mùi rượu của Trì Dư.
Anh ngạc nhiên nhìn người vừa nói ghét mình.
“…Ghét anh hút thuốc, rất là ghét, mùi khói chính là thứ tôi ghét nhất!”
Trình Ngôn không nhịn được cười, trong lòng nhẹ nhàng thở ra một hơi.
“Trình Ngôn, anh thật đẹp trai…” Mí mắt cô khép hờ: “Không uổng là nam…” Cô chưa kịp nói dứt lời đã ngã vào ngực Trình Ngôn.
Bỗng nhiên bị một người đổ vào trong ngực, Trình Ngôn không ngồi vững, ngã ngửa trên sàn nhà, Trì Dư cũng ngã lên ngực anh.
Trong nháy mắt, Trình Ngôn chỉ nghe thấy hai âm thanh.
Một là tiếng hít thở của Trì Dư, hơi thở phả vào cổ anh, phập phùng hơi ngứa một chút.
Một tiếng khác là tiếng tim đập của anh.
Anh và Trì Dư chỉ cách nhau hai lớp vải, hai quả đào mềm mại chạm vào ngực anh.
Trình Ngôn hơi quay đầu thì có thể thấy dáng vẻ Trì Dư đang ngủ.
Lông mi dài hơi rung rung, đôi môi khẽ nhếch lên, mê hoặc người khác hôn lên.
Trình Ngôn ôm lấy cô, cơ thể hơi nóng, không biết có phải là rượu phát huy tác dụng không nhưng thân dưới đã ngẩng đầu, Trì Dư đã ngủ say hẳn, hoàn toàn không biết cô đang đưa mình vào hang sói.
Vì vậy nên lúc này, Trình Ngôn suy nghĩ có nên đâm lao thì phải theo lao không, dù sao anh cũng nuôi nổi một người phụ nữ.
Anh nhìn cô, đáy mắt có một chút tình ý mà chính anh cũng không nhận ra.
Một tay anh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của cô, không biết Trì Dư đang mơ thấy cái gì.
Cô hơi nhíu mày, có vẻ khó chịu.
Trình Ngôn cúi đầu xuống, hôn lên môi Trì Dư, trong lòng rung động, cảm giác anh không thể kìm chế được.
Anh không nhịn được hôn lên môi cô.
Lưỡi thăm dò vào, chậm chạp thăm dò, bỗng nhiên chạm vào đầu lưỡi của cô.
Trình Ngôn như thể đã nhịn đói lâu ngày mới được ăn đồ ăn ngon, chăm chú dây dưa cùng cô, trong lòng càng khó kiềm chế.
Vẻ mặt Trì Dư càng ngày càng khó coi, hai tay không có sức đẩy lồng ngực của Trình Ngôn, một lúc sau mới có hơi thở dốc, mạnh mẽ muốn đứng dậy.
Trình Ngôn cảm thấy không đúng, buông Trì Dư ra, kéo ra một sợi chỉ bạc, chính anh cũng không nhìn thấy, chỉ vội vàng vỗ lưng giúp Trì Dư thông khí.
Chờ lúc Trì Dư bình tĩnh trở lại, không khí quyến rũ đã phai nhạt đi, Trình Ngôn đành buông tha cho cô.
Có lẽ say rượu mất lý trí không phải một thời cơ thích hợp.
Nhất là tình trạng cô ngủ bất tỉnh nhân sự, không nhớ được tình cảnh của anh.
Trình Ngôn ôm Trì Dư lên giường, đắp chăn giúp cô.
Sau đó bước vào phòng tắm, tắm nước lạnh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...