Hợp đồng được chuẩn bị trong phút chốc, bất quá ban đầu Lục Chẩm Thu đã ấp ủ suy nghĩ phải đến thuê nhà càng nhanh càng tốt.
Hoàn cảnh nơi này rất ổn, giá cả lại ưu đãi phải chăng, Hoa Lạc nói: "Kẻ ngốc mới không thuê! Điều kiện tốt như thế, cậu không động tâm chút nào hay sao?"
Không động tâm là giả, nhưng cái giá này, thấp đến mức thái quá, Lục Chẩm Thu không muốn Cận Thủy Lan phải chịu thiệt nhiều như vậy, theo tâm lý thông thường, bật thốt lên: "Cô Cận"
Cận Thủy Lan đang sửa sang lại hợp đồng thuê nhà, nghe được tiếng gọi của cô, lông mày vô thức nâng lên, nghiêng đầu, vẻ mặt nghiêm túc, trước tiên đóng lại hợp đồng thuê nhà.
Đột nhiên bị kêu tên khiến cô ấy bị bối rối và có chút khẩn trương.
Nhưng Lục Chẩm Thu lại hiểu sai ý, cho rằng Lục Chẩm Thu cảm thấy bản thân đang làm phiền cô ấy, cô mở miệng, còn chưa nói được câu nào đã bị sặc, ho khan hai tiếng.
Nhìn góc mặt trắng nõn của cô bởi vì ho khan mà nhiễm một tầng đỏ hồng, Cận Thủy Lan mới hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Lục Chẩm Thu cân nhắc chọn từ ngữ thích hợp: "Cô Cận, tôi cảm thấy điều kiện nơi này của cô đặc biệt rất tốt......"
Cận Thủy Lan siết chặt lấy bản hợp đồng để bên cạnh, khớp xương trắng bệch, Lục Chẩm Thu tiếp tục nói: "Do đó tôi muốn, có thể trả thêm chút tiền thuê nhà, như vậy cô mới không bị thiệt."
Mặc dù, Cận Thủy Lan nói rằng dựa vào mối quan hệ quen biết mới bớt chút tiền cho bọn cô, nhưng hiện tại, chính là đang phá giá thị trường!
Cận Thủy Lan nghe xong lời nói của cô, sắc mặt hơi giãn ra, cô ấy khẽ gật đầu: "Tiền thuê nhà có mức giá như vậy, thật ra là có nguyên nhân.
Lục Chẩm Thu và Hoa Lạc nhìn nhau, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, Lục Chẩm Thu hỏi: "Nguyên nhân là gì?"
Cận Thủy Lan đem toàn bộ hợp đồng đã chuẩn bị tốt, chỉ vào một bên sô pha: "Ngồi xuống rồi nói."
Hai người đi đến trước ghế quý phi rồi ngồi xuống.
Cận Thủy Lan ngồi ở phía đối diện với bọn cô, đem hợp thuê nhà hợp đồng đưa qua, mở miệng: "Quả thực, có một vị khách trọ khác......" Cô ấy dừng lại một chút, nhìn về phía Lục Chẩm Thu, thẳng thắn bộc bạch: "Chính là tôi."
Hoa Lạc trừng mắt, miệng mở to, có thể nhét vào cả một quả trứng gà vào, cô ấy ngạc nhiên: "Cô Cận, cô!"
Cận Thủy Lan, nhìn về phía Hoa Lạc, hỏi: "Hoa Lạc, thời điểm cô viết văn không gặp phải áp lực đặc biệt gì sao?"
Hoa Lạc bị hỏi hơi ngẩn ra, sau đó lại gật đầu: "Có chứ."
Có một đoạn thời gian cô ấy bị áp lực đến mức phải đến bệnh viện để khám, tìm bác sĩ điều trị, không ngờ tới người trâu bò như Cận Thủy Lan cũng gặp phải vấn đề giống với cô ấy.
Hoa Lạc có sự đồng cảm sâu sắc, hệt như bản thân cũng đã từng bị vậy: "Vấn đề kia, cô Cận đã tới bệnh viện khám rồi à?"
Cận Thủy Lan gật đầu: "Đi khám rồi.
Bác sĩ yêu cầu tôi, nếu có thời gian, thì nên nuôi chó hoặc mèo, vừa có thể giải toả áp lực, vừa có thể tập trung viết văn.
Nhưng tôi chưa từng nuôi qua, không hiểu biết nhiều, nghe được chuyện Lục tiểu thư mang theo chó đến thuê nhà, khiến tôi muốn nhìn xem cách Lục tiểu thư chăm sóc cho chó như thế nào, tiện thể học tập một chút."
Hoa Lạc chợt nghiệm ra!
Cô ấy lập tức nói với Cận Thủy Lan: "Bảo sao, cô Cận lại không trả lời tin nhắn của tôi, chỉ khi nhìn thấy tin tức Thu Thu có nuôi chó của tôi, cô mới bảo chúng tôi qua đây xem phòng!"
Thì ra là như thế!
Lục Chẩm Thu còn đang lọt vào trong sương mù, Hoa Lạc đành phải giải thích lại với cô.
Ngay từ đầu, cô Cận xem xét không muốn cho thuê, nhưng lúc sau nghe đến chuyện cô có nuôi chó mới đổi ý.
Đó cũng là lời giải thích hợp lý cho việc vì sao giá tiền thuê phòng lại thu thấp như vậy.
Về cơ bản, cô Cận không thiếu tiền, nếu không phải bởi vì Lục Chẩm Thu mang theo chó đến, thì nói không chừng, có muốn thuê cũng không được!
Đôi khi con người thật kỳ lạ và mâu thuẫn.
Trong vòng một giây, Lục Chẩm Thu còn đang vì giá tiền thuê nhà quá thấp mà cảm thấy tội lỗi, sợ sệt và bất an.
Hiện giờ, khi biết được nguyên nhân thật, cô lại lo Cận Thủy Lan thay đổi ý định, vội chụp lấy bản hợp đồng, cũng vừa đúng lúc Cận Thủy Lan đưa bút máy sang cho cô, nói: "Nếu cảm thấy không có vấn đề gì, thì có thể ký tên."
Lục Chẩm Thu nhìn kỹ lại một lần nữa.
Hợp đồng rất ok, đương nhiên là cô thấy không có vấn đề gì, hiếm lắm mới có được một người chủ nhà chấp nhận việc nuôi chó.
Hơn nữa, điều kiện còn tốt như vậy, có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.
Lục Chẩm Thu không do dự, trực tiếp đặt bút ký tên của mình.
Hợp đồng được chia thành hai bản, Lục Chẩm Thu và Cận Thủy Lan mỗi người giữ một bản.
Sau khi ký xong, Lục Chẩm Thu thanh toán tiền thuê nhà, Cận Thủy Lan hỏi: "Khi nào thì cô chuyển vào ở được?"
Cô ấy cúi đầu gõ chữ ở trên điện thoại, không ai phát hiện ra khi cô ấy hỏi câu này, cũng là lúc tay của cô ấy đang tạm ngừng hoạt động hai giây.
Lục Chẩm Thu nói: "Hôm nay, có thể được không?"
Cận Thủy Lan nói: "Đương nhiên có thể."
Cô ấy buông điện thoại: "Hôm nay tôi rảnh, có yêu cầu giúp đỡ, thì có thể gọi tôi."
Hai mắt của Hoa Lạc toả sáng: "Có thể chứ? Vậy làm phiền cô Cận đưa chúng tôi quay về nhà cũ thu dọn đồ đạc, được không?"
Cận Thủy Lan cười: "Được.
Tôi vào phòng vệ sinh đã, các cô chờ tôi một lát."
Hoa Lạc hạnh phúc hô lên, vui mừng hết mức.
Sau khi cô ấy rời đi, Lục Chẩm Thu liền kéo tay của Hoa Lạc: "Có phải chúng ta làm phiền đến cô ấy quá rồi hay không?"
"Không đâu.
Không chừng cô Cận cũng muốn đi ra ngoài một lúc để thay đổi tâm trạng."
Lục Chẩm Thu nghĩ đến áp lực lớn mà Cận Thủy Lan đã nói lúc nãy, cũng có thể hiểu được một ít, không nói thêm nữa, đợi Cận Thủy Lan bước ra từ trong phòng vệ sinh, ba người bọn họ cùng nhau đi xuống lầu.
Vẫn do Cận Thủy Lan lái xe, Lục Chẩm Thu ngồi ở ghế phụ, Cận Thủy Lan nói: "Tôi không nắm rõ đường đi cho lắm.
Nếu đến đoạn nào cần rẽ thì cô hãy chỉ cho tôi."
Lục Chẩm Thu gật đầu: "Ừ, được."
Cứ như thế lời nói của cô lại nhiều hơn một chút, Cận Thủy Lan sẽ đáp lời mỗi lần cô chỉ đường, cùng nhau xuống dưới.
Trên toàn bộ đường đi, Lục Chẩm Thu đã biết được vài chuyện cơ bản về Cận Thủy Lan, tỷ như mẹ cô ấy là giáo sư đại học, bố cô ấy mở một công ty gia đình nhỏ, đầu năm hai vợ chồng già về hưu, ngay tức khắc đi ra ngoài du lịch.
Trước mắt công ty đang cần tuyển dụng vị trí giám đốc, thi thoảng Cận Thủy Lan cũng cần đi qua đó họp.
Dường như, Lục Chẩm Thu có thể hiểu được lý do tại sao cô ấy lại bị áp lực.
Cận Thủy Lan dừng xe ở dưới lầu, rồi theo chân Lục Chẩm Thu và Hoa Lạc lên trên.
Nơi này là khu chung cư cũ, thang máy không được lớn lắm, cả ba người cùng nhau đi vào trong, Cận Thủy Lan hơi nhích tới gần bên cạnh của Lục Chẩm Thu, cúi đầu.
Mùi hương trên tóc của Lục Chẩm Thu thấp thoáng như có như không, mái tóc của cô vừa xoăn vừa dài, đuôi tóc dài quá eo.
Hai người đứng sát gần, Cận Thủy Lan giơ tay làm bộ sửa sang lại quần áo, mấy sợi tóc thường xuyên quét qua cánh tay của cô ấy, mềm mại, ngưa ngứa.
Rất nhanh, thang máy lên tới nơi, Lục Chẩm Thu dẫn trước đi ra ngoài, Hoa Lạc quay đầu: "Cô Cận, tới rồi."
Cận Thủy Lan cũng đi theo sau bước ra khỏi thang máy.
Sau khi cửa mở cô ấy cũng không trực tiếp đi vào mà đứng ở cửa hỏi: "Có cần thay giày ra không?"
Lục Chẩm Thu lắc đầu: "Không cần đâu.
Một lát nữa, đằng nào tôi cũng phải quét dọn lại."
Mày đẹp của Cận Thủy Lan nhíu chặt, trái lại không lên tiếng, Lục Chẩm Thu buông túi xách đi đến cửa phòng phía bên trong, mở cửa kêu: "Mao Mao."
Từ bên trong, một con chó lông vàng nhảy ra, hai chân trước của nó bám vào trên người Lục Chẩm Thu, còn dùng đầu cọ cọ vào quần áo của cô.
Lục Chẩm Thu xoa đầu chó lông vàng nói: "Cô Cận, chính là con chó này, đừng chỉ thấy nó to lớn, nó rất ngoan, còn có thể nghe hiểu tiếng người nói."
Hoa Lạc cũng đi qua, nói: "Đúng vậy, Mao Mao rất thông minh!"
Cô nàng nói xong lại quay sang phía Mao Mao, nói: "Mao Mao, ngồi xuống!"
Chó lông vàng hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, ngồi xổm xuống dưới đất, thè lưỡi nhìn Hoa Lạc và Lục Chẩm Thu, không sủa cũng không làm ồn.
Xác thật, cực kỳ ngoan ngoãn.
Hoa Lạc bước đến, khom người ngồi xổm xuống ôm nó, sau quay qua nói với Cận Thủy Lan: "Cô Cận, cô có muốn thử chơi với nó một chút hay không?"
Cận Thủy Lan gật đầu, hỏi: "Tên của nó là Mao Mao à?"
Lục Chẩm Thu nói: "Ừ." Nói xong, cúi người xuống nhỏ giọng thì thầm hai câu với Mao Mao.
Cận Thủy Lan không biết cô nói gì với nó, chỉ thấy Lục Chẩm Thu dắt nó lại gần đây, nói: "Cô có thể chạm vào nó."
Khi nó đứng lên một thân hình cao lớn lộ ra, lông dài lại nhiều, há miệng, nhìn qua thật sự làm người ta phải kinh sợ.
Cận Thủy Lan trầm mặc hai giây đi đến trước mặt Mao Mao, kêu tên của nó một tiếng, vươn tay vừa định đặt trên đầu của nó, Mao Mao chợt ngẩng đầu, cử động của Cận Thủy Lan lập tức đình trệ, Lục Chẩm Thu mím môi, kéo tay Cận Thủy Lan đặt lên đầu của Mao Mao.
Lông dài mềm mại hết sức, nằm ngoài phỏng đoán của Cận Thủy Lan, không chỉ mềm mại mà còn rất mượt mà.
Mao Mao lần theo bàn tay đang đặt trên đầu nó, vươn lưỡi liếm lòng bàn tay của Cận Thủy Lan.
Lòng bàn tay ướt át, mu bàn tay nơi vừa mới bị Lục Chẩm Thu chạm vào lại rất khô ráo, nóng lên.
Cô ấy gật đầu, thu tay về, chậm rãi cuộn chặt lại, nói: "Xác thật, rất biết nghe lời."
Lục Chẩm Thu thấy cô ấy không bài xích mới thả lỏng, cô nói: "Vậy tôi đi vào thu dọn, lập tức xong ngay."
Đồ đạc của cô không nhiều lắm.
Lúc đầu đã biết nơi này sẽ không ở được lâu, cho nên chỉ từ trong rương hành lý cầm theo vài bộ quần áo để thay đổi.
Thu dọn rất thuận lợi, không đến một tiếng đồng hồ, cô đã đem rương hành lý xếp gọn.
Hoa Lạc nói: "Trước tiên, tớ giúp cậu đem đồ đạc của Mao Mao mang xuống dưới."
Đồ của Lục Chẩm Thu không nhiều, nhưng đồ của Mao Mao lại tương đối nhiều, Cận Thủy Lan vừa định xách lên túi thức ăn cho chó, Lục Chẩm Thu đã nói: "Để tôi, để tôi! Cô Cận, cô cứ ngồi......"
Còn chưa kịp dứt lời, Cận Thủy Lan đã từ trên tay của cô đoạt lại túi thức ăn cho chó nặng mười kilogam.
Lục Chẩm Thu phải dùng cả hai tay mới có thể xách lên, thế mà Cận Thủy Lan lại chỉ dùng có một tay đã xách được, thậm chí cơ thể còn không bị lảo đảo.
Hoa Lạc nhìn tới ngây người, cô nàng tò mò dò hỏi: "Cô Cận, không thấy nặng à?"
Cận Thủy Lan nói: "Vẫn ổn.
Trước đây tôi từng đi theo chị họ của mình tập luyện qua."
Hoa Lạc cảm thấy có chút khó hiểu: "Chị họ của cô tập môn gì?"
Cận Thủy Lan nghiêng đầu: "Cử tạ."
Hoa Lạc:......
Thất lễ, sức lực cổ tay này, làm Hoa Lạc hâm mộ muốn hỏng rồi.
Có Cận Thủy Lan hỗ trợ, dường như toàn bộ tiến độ đều nhanh hơn.
Trước lúc rời đi, Lục Chẩm Thu với Hoa Lạc có quét dọn vệ sinh qua.
Trong lần này thì Cận Thủy Lan không hỗ trợ, chỉ đứng đưa mắt về phía phòng sách, một nửa phòng sách được mở ra, cô ấy nhìn chăm chú vào trên giá sách, giá sách thuộc về Đường Nghênh Hạ.
Cô ấy nhỏ giọng nói: "Tôi lên xe trước, chờ các cô."
Lục Chẩm Thu nói lời cảm ơn, nhìn Cận Thủy Lan bước vào thang máy, cô mới quay sang hỏi Hoa Lạc: "Cậu có muốn để cô Cận đi về trước hay không?"
"Không cần phải làm thế." Hoa Lạc nói: "Đã quá trưa rồi.
Đợi chút nữa, mời cô Cận ăn một bữa cơm tối đi.
"Lục Chẩm Thu gật đầu: "Đây là chuyện nên làm."
Cận Thủy Lan xuống dưới, không lên xe, mà đứng ở dưới lầu hướng lên trên nhìn, bên người thỉnh thoảng có hương hoa quế bay tới, mùi hương nồng đậm.
Đứng đó thêm vài phút, cô ấy mới vào trong xe ngồi, bấm điện thoại, xem tin mới đăng trên Weibo nửa giờ trước của Đường Nghênh Hạ, nội dung bài đăng trên Weibo là một bức ảnh, là ảnh chụp chung giữa cô ta và Lộc Ngôn, còn có nhãn dán hình hai chiếc ly chạm nhau.
Tiện tay click mở bình luận, ở dưới mọi người đang thi nhau hỏi xem có phải cô ta sẽ hợp tác cùng với Lộc Ngôn hay không.
Người đọc dễ dàng bị chuyện này kích thích, duy chỉ riêng Cận Thủy Lan lạnh lùng liếc nhìn qua hai lần, cuối cùng tắt điện thoại.
Lục Chẩm Thu và Hoa Lạc quét tước xong, bước xuống lầu, muốn mời Cận Thủy Lan đi ăn cơm tối, Cận Thủy Lan gật đầu: "Được."
Ở chung cả một buổi trưa, Hoa Lạc cũng không còn sợ cô ấy nữa, cô nàng nói: "Mà cô Cận thích ăn món gì nhất? Đáng tiếc thời gian đã muộn.
Nếu sớm hơn một chút, thì chúng ta có thể mua đồ ăn về nấu cơm, và đặc biệt hơn là tay nghề của Thu Thu rất tốt!"
Cận Thủy Lan nhìn Lục Chẩm Thu, nói: "Không sao.
Trong tương lai thể nào cũng sẽ có cơ hội được ăn cơm do Lục tiểu thư nấu."
Lục Chẩm Thu cười: "Cô Cận không cần gọi tôi là Lục tiểu thư đâu, cứ kêu tên của tôi đi.
Nếu cô Cận không chê thì sau này khi nấu cơm tôi sẽ làm nhiều hơn một chút."
Cận Thủy Lan nói: "Đương nhiên không chê."
Hoa Lạc nhìn hai người bạn của mình trò chuyện vui vẻ như vậy, tâm trạng cũng trở nên tốt hơn, cô nàng vỗ bụng nói: "Chúng ta đi ăn cơm ở chỗ nào vậy?"
Cận Thủy Lan nhìn xuống, nói: "Tôi biết có một quán ăn tên là Hoài Dương, đồ ăn ở đó cũng khá ngon.
Không biết các cô có muốn đến đó không?"
Hoa Lạc gật đầu: "Tôi không có ý kiến."
Lục Chẩm Thu cũng nói: "Đồng ý."
Cận Thủy Lan đáp ứng, trước đưa hai người họ quay về nhà cất hành lý.
Mao Mao đến nơi ở mới còn chưa kịp thích ứng, Lục Chẩm Thu đem nó nhốt vào trong phòng.
Sau đó, ba người lại lên xe hướng tới quán ăn Hoài Dương mà Cận Thủy Lan đã nói.
Quán ăn Hải Dương nằm ở trung tâm thành phố, từ bên ngoài nhìn vào trông khá lớn.
Sau khi xuống xe Lục Chẩm Thu lơ đễnh liếc mắt một cái liền sửng sốt, trên bàn cạnh cửa sổ hướng nhìn ra bãi đỗ xe, thấy Đường Nghênh Hạ đang ngồi gần chỗ cửa sổ.
Dư Ôn ngồi cạnh Đường Nghênh Hạ, Dư Ôn nghiêng người, đầu tựa vào trên vai Đường Nghênh Hạ, cả người ngả vào trong lòng Đường Nghênh Hạ.
Tác giả có lời muốn nói:
Cận Thủy Lan: Ăn một bữa cơm cũng có thể gặp phải bạn gái cũ, thật là đúng dịp.
Hoa Lạc:.......
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...