Khó Chiều


Khoảng cách giữa hai người trong phút chốc kéo gần lại.
Hơi thở của anh đè ép xuống, khuôn mặt cũng gần trong gang tấc.
Mí mắt anh rất mỏng, đuôi mắt dài hơi nhếch lên, khiến anh có nét sắc sảo bẩm sinh.

Khi anh nhìn chăm chú vào người khác, luôn có vẻ cao cao tại thượng, vừa bạc tình lại mang thêm vẻ lãnh đạm.
Lúc này anh cúi người nhìn thẳng vào mắt cô, ngược lại có cảm giác khoảng cách được rút ngắn đi.
Ôn Dĩ Phàm dựa vào tường thang máy, nhìn lại anh, ánh mắt không hề né tránh.

Suy nghĩ của cô như bị hồ dán dính lại thành một nhúm, chỉ cảm thấy lời đề nghị này của anh chẳng mang ý gì tốt, nên cứng nhắc trả lời: "Tạm thời tôi vẫn không có ý định này."
Tang Diên đứng thẳng lên, hơi nhếch mép, cũng không biết là tin hay không tin.
Suy nghĩ thêm một chút, Ôn Dĩ Phàm lại không có cách nào khống chế, chính thức bổ sung: "Chờ sau này có ý định, tôi sẽ thông báo cho anh."
"..."
Nói xong, Ôn Dĩ Phàm cũng không chờ anh phản ứng, bình tĩnh nhấc chân đi ra ngoài.

Cô cảm thấy bản thân đi thật vững vàng, nhưng bước chân hơi nặng nề, phải cố sức mới nâng lên được, lại có cảm giác như đang dẫm lên bông vải.
Tang Diên cuối cùng cũng nhận ra cô không ổn lắm: "Tối nay em uống bao nhiêu rượu?"
Ôn Dĩ Phàm dừng lại: "Một ly."
Tang Diên: "Một ly gì?"
Ôn Dĩ Phàm lắc đầu: "Không biết."
Tang Diên cau mày, ngữ khí không tốt lắm: "Không biết mà cũng uống loạn sao?"
Ôn Dĩ Phàm: "Tiểu Điềm đưa cho tôi."
Cô như người máy, hỏi cái gì thì trả lời cái đó, so với bình thường cũng không khác nhiều.

Nếu không phải vì câu nói vừa rồi, Tang Diên hoàn toàn không nhìn ra là cô uống say.
Sợ cô té, Tang Diên đi lên trước, đưa tay định đỡ cô: "Đứng ngay ngắn."
Nhìn thấy động tác của anh, Ôn Dĩ Phàm vô thức lùi về phía sau, nhân tiện giơ tay lên lần nữa đè cái mũ hoodie lại: "Tang Diên."
"?"
Nhìn chăm chú vào mắt anh, Ôn Dĩ Phàm mím môi, mơ màng nói rất thành khẩn, như muốn kéo gần khoảng cách với anh: "Tôi thấy khoảng thời gian này tôi đối xử với anh tốt vô cùng."
Tang Diên động tác hơi dừng lại.
Lại nghe cô nói tiếp: "Anh nói gì tôi đều không phản đối, còn nói gì nghe nấy."
Tang Diên thu tay về, nhàn nhạt nói: "Cô muốn nói cái gì đây."
"Cho nên tôi muốn thương lượng với anh." Ôn Dĩ Phàm lại muốn ói, bước đến gần anh, ngửi ngửi mùi gỗ đàn hương trên người anh, cảm thấy thoải mái một chút: "Anh đừng siết cổ tôi nhé."
Tang Diên: "?"
"Tôi sợ..." Ôn Dĩ Phàm gằn từng chữ một, "Tôi không thở được."
"..."
Cô vừa nói, Tang Diên chú ý thấy cô vừa liên tục ấn giữ cái mũ.

Cũng vì vậy, anh nhớ lại hành động của mình với Mục Thừa Duẫn lúc nãy.

Khóe miệng anh hơi nhếch lên, cũng không nói gì, chỉ đưa tay bắt lấy cánh tay cô.
Ôn Dĩ Phàm tay vẫn cứng ngắt không nhúc nhích, cả người như đang đề cao cảnh giác.
"Được rồi...!" Tang Diên nói nhẹ nhàng, khẽ kéo tay cô: "Không đụng vào mũ cô."
"..."
Nghe nói như vậy, Ôn Dĩ Phàm lộ vẻ nửa tin nửa ngờ, dần dần thả tay xuống.
Tang Diên nhẹ nhàng đỡ cô đi về nhà.

Nhìn gò má của cô, anh lại hạ mắt xuống, nhìn chăm chú vào cánh tay mềm mại như không có xương của cô, thấp giọng nói: "Cô người sẽ không bị đối xử như thế."
Vào trong nhà, Ôn Dĩ Phàm vô thức bước đi về hướng phòng ngủ chính.


Nhưng đi chưa được mấy bước, đã bị Tang Diên níu trở lại, kéo đến ghế sofa: "Ngồi."
Ôn Dĩ Phàm đáp ừ, rồi ngồi nhìn Tang Diên đun nước.

Sau đó, anh xoay người đi về phía bếp.
Rất nhanh, anh quay đầu lại bổ sung một câu: "Đừng đụng vào nước đó."
Ôn Dĩ Phàm không biết anh muốn làm gì, chỉ có thể gật đầu.

Lúc này dạ dày cô khó chịu, mí mắt cũng không kiểm soát được, chỉ chực rũ xuống.

Cô vừa muốn uống cái gì đó âm ấm, lại vừa muốn đi ngủ.
Chờ một lúc.
Vừa vặn thấy nước bên cạnh đã sôi, Ôn Dĩ Phàm nhẹ nhàng thở ra, định rót nước ra ly, không tự chủ duỗi tay ra.
Ngay lập tức, giọng nói của Tang Diên vang lên: "Làm gì chứ."
"..." Ôn Dĩ Phàm lập tức thu tay về.
Cảm giác chột dạ giống như đụng vào đồ của người khác bị người ta bắt gặp tại trận.
Tang Diên đi trở về, ngồi vào vị trí sát bên cô.

Anh cầm bình mật ong trên tay, bỏ vài muỗng vào ly, sau đó đổ nước sôi vào, rồi lại thêm nước lạnh.
Trên người anh âu phục vẫn chưa cởi ra, vai rộng chân dài.

Khiến khí chất trên người anh thêm vài phần đứng đắn, đè ép bớt mấy phần bất cần đời.
Ôn Dĩ Phàm lại chú ý đến trang phục của anh: "Sao hôm nay anh lại mặc cái này?"
Tang Diên không đáp, đem ly đặt trước mặt cô: "Uống."
Ôn Dĩ Phàm nhận lấy, phụng phịu uống mấy hớp, tiếp tục hỏi: "Anh tìm được việc rồi sao?"
Anh đặc biệt lạnh lùng, vẫn không đáp.
Nhưng Ôn Dĩ Phàm sau khi uống rượu nói nhiều hơn một chút so với bình thường: "Tìm được khi nào?"
Mặc dù cơ bản đều là cùng một vấn đề.
Cô hình như cũng không cần anh trả lời, lại tự nhiên hỏi tiếp: "Công việc này còn phải, mặc âu phục sao?"
Tang Diên cười: "Cô hỏi nhiều thật đó."
Ôn Dĩ Phàm chớp chớp mắt.
"Nhưng bây giờ tôi..." Nhìn cô uống gần nửa ly nước, Tang Diên mới đứng dậy: "Không có hứng thú nói chuyện với con sâu rượu đâu."
Cảm giác mình bị oan ức, Ôn Dĩ Phàm lập tức nói: "Tôi chỉ uống một ly thôi."
Tang Diên không phản ứng cô, tiếp tục đi vào phòng bếp.
Phía sau Ôn Dĩ Phàm lại nói: "Hôm lễ tốt nghiệp, anh uống mười mấy ly rượu, đó mới gọi là con sâu rượu."
Anh lập tức dừng lại, quay đầu: "Sao em biết?"
Ôn Dĩ Phàm thành thật nói: "Mục Thừa Duẫn nói."
"..."
"Tại sao anh lại uống nhiều như vậy?"
Yên lặng một lúc lâu, Tang Diên rũ mắt: "Chuyện xưa rồi."
Tang Diên: "Đã quên từ lâu."
"A." Uống xong nửa ly nước mật ong, Ôn Dĩ Phàm cảm thấy đầu óc tỉnh táo hơn một chút, trong dạ dày cũng không còn khó chịu nữa: "Vậy sau này anh đừng uống nhiều nữa."
Tang Diên không trả lời, đi thẳng vào phòng bếp.
Không bao lâu sau.
Tang Diên bưng chén cháo đi ra, đặt ở trước mặt Ôn Dĩ Phàm.

Anh quay lại ghế sofa, nằm duỗi ra, như là cuối cùng đã xong việc, dáng vẻ lười biếng nói: "Uống xong rồi ngủ đi."
Lúc này, Ôn Dĩ Phàm chân thành cảm nhận được, có bạn cùng phòng thật hạnh phúc.


Cô thầm nghĩ Tang Diên thật tốt, chờ sau này nếu anh không thoải mái, cô nhất định cũng sẽ chăm sóc lại cho anh.
Tang Diên nằm chơi điện thoại một hồi.
Ôn Dĩ Phàm húp cháo chầm chậm, đang định cám ơn anh, thì điện thoại của Tang Diên reo lên.
Tang Diên nói thẳng: "Nói."
Hình như anh luôn như vậy, nói chuyện với người khác sẽ không bao giờ hàn huyên hỏi han.

Cực kỳ không kiên nhẫn, vừa mở miệng ra giọng điệu đã như thúc giục đối phương có rắm thì mau thả.
Ôn Dĩ Phàm đang định nói cũng thuận thế nuốt trở về.
Đầu bên kia người kia nói gì đó, Tang Diên hỏi: "Sinh nhật ai?"
"Ồ, em cũng không cần đặc biệt gọi điện thoại để nhắc nhở anh trai em đâu." Tang Diên ngữ điệu không tập trung, nghe như không thèm để ý chút nào: "Em cứ trực tiếp nói với Đoàn Gia Hứa, anh ta đến tuổi này rồi, sinh nhật có cái gì hay mà chúc mừng."
"..."
"Muốn nói thì tự nói đi, còn lén lút nhắn gửi cái gì." Ngừng vài giây, Tang Diên giọng điệu giễu cợt: "Anh mày mà ‘cũng già’ á? Anh ta là năm 89 đừng có so với bố mày là sau 90 nhé."
"Được rồi, nhanh đi học bài đi..." Tang Diên nói, "Tháng sau thi đại học rồi còn lo mấy chuyện linh tinh này làm gì."
"Cúp máy đi."
Điện thoại đã cúp, trong phòng cũng an tĩnh theo.
Ôn Dĩ Phàm đầu óc chậm chạp chuyển động, nhớ lại chuyện này: "Sinh nhật anh không phải là tháng 1 năm 1990 sao?"
Tang Diên liếc về phía cô: "Làm sao?"
"Hình như là sau năm mới một ngày..." Ôn Dĩ Phàm nói, "Vậy cũng chỉ ít hơn năm 89 hơn hai ngày thôi."
Tang Diên vẫn chơi điện thoại, làm như không hiểu ý cô, giọng điệu không quá đứng đắn: "Em nhớ rõ chuyện của tôi nhỉ."
Ôn Dĩ Phàm động tác dừng lại nửa nhịp, nhẹ giọng nói: "Bởi vì ngày này rất dễ nhớ."
"Ồ." Tang Diên ra vẻ không để ý, dáng vẻ ung dung thản nhiên: "Là nhớ rất kỹ."
...
Ăn cháo xong, Ôn Dĩ Phàm nói cám ơn Tang Diên, rồi trở về phòng.

Lúc đang tắm, nhờ dòng nước ấm áp bốc hơi lên, suy nghĩ của cô cũng dần dần rõ ràng, hồi tưởng lại tối nay bản thân đã làm chuyện ngu xuẩn và nói lời ngu xuẩn.
Cô bỗng nhiên lại ảo não, một lần nữa hối hận chuyện đã uống rượu tối nay.
Một ít men say còn sót lại làm Ôn Dĩ Phàm buồn ngủ đến cực điểm.
Ra khỏi phòng tắm, cô nhoài người đến trên giường, mí mắt đã nặng đến nỗi không mở ra được, cũng không còn sức lo lắng gì nữa.

Đang mơ mơ màng màng, cô nhớ lại ly nước mật ong Tang Diên đưa cho cô.
Cực kỳ ấm áp.
Nhiệt độ từ đầu ngón tay như có thể lan khắp toàn thân.
Trước khi hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
Trong đầu Ôn Dĩ Phàm không thể chống lại ý nghĩ.
Hy vọng Tang Diên có thể ở lại đây, lâu một chút.
Có lẽ vì chuyện Mục Thừa Duẫn nói tối nay, Ôn Dĩ Phàm nằm mơ thấy chuyện ở lễ tốt nghiệp của chính mình.

Nhưng khung cảnh hơi nhạt nhòa, nhìn rõ ràng, nhưng lại không quá chân thực.
Làm cô trong giấc mơ cũng không nhận ra được là hiện thực hay là ảo cảnh.
Trong ấn tượng, buổi lễ tốt nghiệp hình như kết thúc vào buổi chiều.
Ôn Dĩ Phàm mặc lễ phục tốt nghiệp, cầm trong tay bằng tốt nghiệp, đi cùng mấy người bạn cùng phòng theo dòng người từ trong lễ đường đi ra.
Bên ngoài có rất nhiều người, phần lớn là người mặc lễ phục và họ hàng thân thuộc cùng nhau chụp hình.

Người đến người đi, một đường đi qua có thể gặp không ít người quen biết.

Ôn Dĩ Phàm cũng bị kéo qua chụp mấy tấm hình.
Bởi vì năm bốn phải đi thực tập, mỗi người bận bịu một nơi, nên nhiều người đã lâu không gặp nhau.

Lúc này gặp lại ai ai cũng tranh nhau nói, mồm năm miệng mười mà kể lại chuyện nơi thực tập của bản thân mình.
Một đề tài vừa kết thúc, Ôn Dĩ Phàm nghe một bạn cùng phòng nói: "Đúng rồi, lúc mình mới vừa lấy xong bằng tốt nghiệp đi xuống, thấy ở hàng phía sau cùng có một siêu cấp siêu cấp siêu cấp đẹp trai soái ca.

Cũng không biết là ở khoa nào."
Bạn cùng phòng khác nói: "Cmn, sao cậu không rủ mình ra xem với!"
"Đâu phải mình không rủ, lúc ấy các cậu đang lên khán đài nhận bằng, chờ các cậu xuống, mình muốn chỉ cho các cậu thì đã không tìm được soái ca kia, mình còn nghĩ là mình bị hoa mắt kìa."
"Được, vậy mình coi như cậu bị hoa mắt đi."
Ôn Dĩ Phàm nghe các bạn ấy nói chuyện, không nhịn được cười.
Không lâu sau, bốn người được một người bạn chung gọi qua chụp ảnh.
Ôn Dĩ Phàm bị bạn cùng phòng kéo qua.

Cô được sắp xếp đứng ở chính giữa, nhìn vào ống kính, khoé môi cong nhẹ lên.

Người chụp hình cầm máy, lớn tiếng đếm ngược: "Ba, hai..."
Còn dư một con số còn chưa hô lên.
Vào lúc này, ở giữa đám người đông đúc, Ôn Dĩ Phàm bỗng nhiên nghe có người gọi tên cô.

Thanh âm không nhẹ không nặng, nhưng đặc biệt quen thuộc.

Hô hấp của cô chợt dừng lại, không tự chủ quay đầu tìm kiếm xung quanh.
Người chụp hình kêu lên: "Này chị, sao tự nhiên chị lại cử động vậy?"
Người bạn cùng phòng đang đứng bên cạnh cũng hỏi: "Sao thế?"
Ôn Dĩ Phàm vẫn còn nhìn chung quanh, cảm giác là lạ: "Hình như mình nghe thấy có người gọi tên mình."
"A?" Nghe nói như vậy, người bạn cùng phòng cũng nhìn chung quanh một lúc, "Cậu có nghe lầm không, mình không nghe có ai gọi cậu đâu.

Có thể là tên của ai đó gần giống cậu, ở đây đông người như vậy mà..."
Bạn cùng phòng nói gì tiếp theo, Ôn Dĩ Phàm đều không nghe thấy.
Ánh mắt cô cố định ở một hướng.
Một bóng lưng cao gầy, như đặc biệt đến tham gia buổi lễ tốt nghiệp của ai đó, y phục quy củ áo sơ mi và quần tây.

Lúc này người đó đang nhìn điện thoại, đầu cúi xuống, chậm chạp đi cách xa nơi ồn ào huyên náo này.
Đi về hướng xa xa.
Trong nháy mắt.
Ôn Dĩ Phàm nhớ lại bốn năm trước, trong đêm mưa phùn bay đầy trời đó.
Mặc dù mưa, không khí vẫn nóng ran.
Cậu thiếu niên trầm mặc đưa cô đến dưới lầu, toàn bộ vẻ ngoài kiêu ngạo như đã sụp đổ.

Cậu thiếu niên khí phách hăng hái ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, luôn mang vẻ kiêu ngạo từ trong xương cốt, đã trở nên hèn mọn khổ sở, không thể che giấu được.
Con đường kia dài dằng dặc như không có điểm cuối.
Cậu trầm mặc bước đi, từng bước từng bước, bước ra khỏi thế giới của cô.
Trong thoáng chốc.
Hai bóng dáng ấy như chồng lên nhau.
Ôn Dĩ Phàm đầu óc trống rỗng, không thể khống chế bước đi về phía ấy, vừa đi được hai bước đã bị bạn cùng phòng kéo trở về.
"Tiểu Phàm, cậu đi đâu vậy."
Lúc này người chụp hình cũng nói: "Đàn chị, chụp thêm một tấm nữa đi!"
Ôn Dĩ Phàm mờ mịt thu hồi ánh nhìn.
Chỉ cảm thấy chắc chắn là lúc này anh đang ở Nam Vu, không thể nào đang ở nơi xa xôi cách mấy nghìn cây số này.
Anh không có lý do gì xuất hiện ở đây cả.
Ôn Dĩ Phàm không yên lòng, chụp hình xong, lại một lần nữa nhìn theo hướng đó.
Khung cảnh trước đó hình như chỉ là ảo giác.
Bóng dáng quen thuộc kia đã sớm hòa vào trong đám đông, không còn nhìn thấy nữa.
....
Ôn Dĩ Phàm tỉnh lại từ trong giấc mơ.

Miệng cô hơi khô, bèn đứng dậy mở đèn bàn ở cạnh giường.

Ánh đèn sáng rực đâm vào làm mắt cô nhói đau, Ôn Dĩ Phàm nhíu mắt, cảm giác thần trí vẫn còn hơi hoảng hốt.
Khung cảnh từ trong mơ vẫn đặc biệt rõ ràng trong tâm trí cô.
Nhưng vào giây phút này, Ôn Dĩ Phàm cũng không nhớ rõ, buổi lễ tốt nghiệp ngày đó, là cô thật sự nhìn thấy bóng lưng kia, hay chỉ là khung cảnh trong mơ đã vẽ thêm vài nét vào ký ức của cô.
Ôn Dĩ Phàm ngẩn người, sau một lúc lâu, cô nhắm chặt hai mắt.
Có lẽ là bị giấc mơ ảnh hưởng, cũng có thể buổi tiệc lúc tối đã phóng đại cảm xúc của cô.
Lúc này tâm trạng của Ôn Dĩ Phàm như xuống đến tận đáy.
Cô không còn buồn ngủ chút nào, dứt khoát đứng lên, định đi rót một ly nước ấm uống.
Sợ quấy rầy đến Tang Diên, Ôn Dĩ Phàm không mang dép, mở cửa phòng, rón rén đi vào phòng khách.

Đang định đi đến bàn trà thì sau lưng vang lên tiếng cửa mở ra.
Bước chân Ôn Dĩ Phàm dừng lại.
Cô quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy Tang Diên cũng ra khỏi phòng.

Anh đang mặc một bộ quần áo ở nhà, áo tay ngắn quần cụt, trông vẫn có vẻ buồn ngủ.

Hình như anh định đến nhà vệ sinh.

Khóe mắt liếc thấy cô đang đứng, anh nghiêng đầu, thuận miệng nói: "Lại mộng du sao?"
"..."
"Cái gì có thể kích động cho cô mộng du vậy." Có thể là vừa mới tỉnh, giọng Tang Diên hơi làu bàu: "Uống nhiều cũng có thể mộng du sao?"
Ôn Dĩ Phàm không lên tiếng.
Nhìn thấy anh lúc này, khung cảnh trong mơ như lại hiện lên lần nữa.
Đầu óc Ôn Dĩ Phàm bị bóng lưng hòa trong dòng người xa xa ấy chiếm lĩnh.
Không gian cực kỳ an tĩnh, ánh sáng mờ tối như mang theo nét mê hoặc.
Trong lòng cô dâng lên một nỗi xúc động.
Nhớ đến lời Tang Diên nói lúc trước.
“Bỗng nhiên cô chạy đến ôm lấy tôi."
Dù sao thì chính anh cũng không biết.
Anh nghĩ là cô đang mộng du.
Anh không hề biết là cô hoàn toàn tỉnh táo.
Ôn Dĩ Phàm chậm rãi bước về phía anh.
Tang Diên lười biếng ngáp một cái, hướng về phía cô, nói giọng thiếu đòn quen thuộc: "Lần này không chiếm tiện nghi của tôi sao?"
Vậy thì lần này.
Cô chỉ xúc động như vậy một lần thôi.
Phảng phất như trở lại ngày hè năm đó.
Cô của thuở thiếu thời, nhìn chăm chú bóng lưng cậu thiếu niên càng lúc càng xa, cố kìm nén bản thân tiến lên ôm lấy cậu.

Cô cứng rắn thu lại ánh mắt, từ từ lui về phía sau, cũng lựa chọn lui ra khỏi thế giới của cậu.
Vào giờ phút này.
Trong khoảnh khắc này, thời gian như quay ngược lại.
Cô muốn làm, điều mà khi đó cô đã rất muốn làm.
Suy nghĩ của Ôn Dĩ Phàm đều bị khát vọng và chút men say còn sót lại chiếm cứ.

Cô dừng lại ở bên cạnh anh, vào giây phút này trái tim cô đập cực nhanh, tựa như sắp lao ra khỏi lồng ngực.
Khoảng cách giữa Tang Diên và cô, chỉ có một bước.
Mùi hương trên người anh bây giờ, và thời niên thiếu không khác nhau chút nào.
Mùi gỗ đàn hương nhàn nhạt lan truyền trong không khí.
Vì là lần đầu tiên làm chuyện như thế này, Ôn Dĩ Phàm như ngừng thở, động tác hơi dừng lại.
Tang Diên tiếp tục nói: "Vội vàng trở về..."
Không đợi anh nói xong.
Ôn Dĩ Phàm rũ mắt, đi về phía trước một bước, giơ tay lên ôm lấy anh..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui