Hạ Chước hiếm khi chủ động tìm cô nói chuyện, cho nên dù Quan Tinh Hòa căn bản không có vấn đề gì muốn hỏi cũng phải miễn cưỡng tìm mấy cái đề bài, giả bộ như không hiểu gì.
Tất cả giống như trở về trước kia, thiếu niên cúi thấp đầu, tập trung cẩn thận giúp cô phân tích, giải thích từng câu hỏi.
Trong ngày mùa đông rét buốt, thiếu niên ngồi ngay bên cạnh cô, trên thân liên tục không ngừng truyền đến hơi ấm, gương mặt cũng không xa cách lạnh lùng như thường ngày.
Quan Tinh Hòa bỗng nhiên cảm thấy, ngay giờ phút này anh đã tin tưởng mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô khẽ mím môi, tâm trạng cũng trở nên thoải mái hơn rất nhiều.
~
Nhiệt độ tháng 12 ở thành phố Hải lại giảm xuống. Lúc Quan Tinh Hòa ra ngoài, trên dự báo thời tiết đang thông báo người dân trong thành phố phải chú ý giữ ấm.
“Có người nói rằng trời sẽ âm mười mấy độ.” Thời Tuế nhấp một ngụm nước nóng, sương mù lượn lờ bốc lên trong phòng học.
Quan Tinh Hòa không yên lòng, hỏi: “Sao hôm nay Từ Tâm Viên không đến vậy?”
Thời Tuế nói: “Hình như nghe bảo là ba của cậu ấy ngã bệnh.”
Cô nheo mắt, “Ai da, từ khi nào mà cậu và cậu ấy quan hệ tốt như vậy, còn đặc biệt quan tâm cậu ấy.”
“Ai nha.” Quan Tinh Hòa nói sang chuyện khác, “Cho mình nước nóng ủ ấm tay đi.”
“Không có.”
Thời gia cùng Quan gia là thế giao, hai người từ lúc còn ở nhà trẻ đã như hình với bóng, cho nên Thời Tuế sớm đã xem cô là bạn thân nhất.
Vậy mà bây giờ bạn thân nhất của mình lại đi quan tâm người khác khiến cô nàng có chút ghen tuông.
“Cậu bỏ mình đi chơi với người khác.” Cô mếu miệng.
Quan Tinh Hòa vội nói: “Ai da, không có, mình chỉ tìm cậu ấy giúp một số việc, hơn nữa đều là bạn học, tùy ý quan tâm một chút.”
Thời Tuế vốn cũng chỉ là nói đùa với cô, “Được rồi được rồi, tan học mình giúp cậu đi hỏi lớp trưởng."
Đến khi tan học, Quan Tinh Hoà mới từ trong miệng lớp trưởng biết được, Từ Tâm Viên xin nghỉ một tuần liền.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tuyết lớn tung bay.
Lúc Quan Tinh Hoà mở cửa xe, Hạ Chước đang nghiêm túc ngồi xem sách trong tay.
Gió lạnh thấu xương thổi vào trong xe, trang sách đều bị thổi bay.
Quan Tinh Hoà vội vàng đóng cửa, nhỏ giọng nói: “Mọi người chờ lâu lắm rồi sao?”
“Không có, chỉ có mấy phút.” Chú Vương chậm rãi khởi động xe.
Trong xe an tĩnh lại, Quan Tinh Hoà lặng lẽ nhìn Hạ Chước, “Anh...... Ngày mai anh có rảnh không? Môn vật lý của em hôm nay có đề bài mới, em có chút không hiểu.”
Hạ Chước nhẹ nhàng để sách trong tay xuống, “Khi nào?”
Quan Tinh Hòa vui vẻ ra mặt, “Xế chiều ngày mai đi, chờ em làm xong bài tập.”
Tuyết không biết từ lúc nào đã ngừng rơi.
Cô chớp chớp mắt, vẫn là thử thăm dò nói: “Anh à...... người làm chứng hôm nay có việc, thứ hai mới rảnh.”
Từ Tâm Viên bận, cô có thể thừa dịp cuối tuần đi tìm những người khác. Mặc kệ Hạ Chước trong lòng nghĩ như thế nào, chuyện này trước sau phải giải quyết triệt để mới khiến cho cô yên tâm.
Cô không nghĩ ở trong lòng lưu lại một cái nhọt.
Thiếu niên tay lật sách chợt dừng, trầm thấp đáp một tiếng “Ừ”.
Lông mày Quan Tinh Hòa cụp xuống..
Lúc về đến nhà thì trời đã tối hẳn.
Vừa vào cửa, có người hầu nói: “Hôm nay bà chủ trở về.”
Quan Tinh Hòa có chút giật mình, cô biết tình cảm cha mẹ không hòa thuận, từ lúc cô có trí nhớ thì hai người họ giống như là có sự ăn ý đặc biệt, hầu như sẽ không cùng lúc xuất hiện trong nhà.
Lần trước xuất hiện cùng nhau, là vì hoan nghênh Hạ Chước.
Cô vừa vào cửa, liền nhìn thấy Lâm Ánh đang ngồi ở trên ghế sa lon, tư thế ngồi của bà ưu nhã, dường như chỉ chiếm một phần ba ghế sô pha, móng tay được sơn vẽ đặt lên trên chén sứ trắng, nổi bật lên đôi tay trắng noãn tinh tế.
“Tinh Tinh cùng Tiểu Hạ về rồi à.” Bà cười nhẹ nhàng, thân thiết chào hỏi, “Đến đây uống chút trà nóng.”
Quan Tinh Hòa hơi kinh ngạc, “Mẹ, sao mẹ lại trở về?”
Ngón tay Lâm Ánh khẽ nhúc nhích, nhẹ nhàng đặt chén sứ trắng xuống đĩa, không gây ra bất kì một tiếng động nào.
“Chủ nhật là sinh nhật của ông nội, mẹ đã chuẩn bị sẵn quà cho hai đứa.”
Bà quan sát Hạ Chước, “Đây là lần đầu tiên Tiểu Hạ gặp ông nội, vì vậy phải ăn mặc thật gọn gàng, dì đã đặt mua cho con một bộ âu phục mới, con đêm nay nếu rảnh thì mặc thử xem, không vừa liền lập tức gọi thợ may đổi."
Hạ Chước nhận lấy, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn dì.”
Lâm Ánh gật gật đầu, “Vậy dì lên phòng trước, nếu không vừa thì nói với dì Vương.”
Bà đi tới, vuốt ve đầu Quan Tinh Hòa, nhỏ giọng nói: “Trưởng thành rồi.”
Quan Tinh Hòa nở nụ cười, vừa muốn nói gì đó nhưng nhìn thấy gương mặt Lâm Ánh tràn đầy mệt mỏi, trong nháy mắt tất cả lời nói đều nghẹn lại bên miệng.
Cô ngơ ngác nhìn Lâm Ánh đóng cửa phòng, ánh sáng trong mắt nhạt đi.
Bọn họ đã hơn mấy tháng không gặp......Cô muốn trò chuyện với bà.
Hạ Chước liếc nhìn.
Anh nhìn đôi mi dài của cô gái khẽ run lên, dần dần che đi tia sáng trong mắt.
Hạ Chước mấp máy môi, nói: “Xế chiều ngày mai anh không có thời gian.”
“Dạ?” Quan Tinh Hòa thở dài, “Vậy quên việc đó đi.”
Ánh mắt anh rơi vào trên người cô gái, vẻ lạnh lùng trên lông mày anh như biến mất ngay lập tức, "Bây giờ thì anh rảnh."
Quan Tinh Hoà sững sờ một lúc, khóe miệng cong lên: " Ồ, vậy em đi cất cặp sách đây, sẽ đến ngay lập tức. "
~
Ngày chủ nhật này, ban đầu tuyết chỉ rơi lất phất trong nháy mắt đã thành trận tuyết to như lông ngỗng.
“Buổi tối phải bật lò sưởi, đừng để bị cảm lạnh.” Lâm Ánh ngồi trên xe dặn dò.
Hôm nay là sinh nhật của cụ Quan.
Ông cụ rất phô trương, đặt toàn bộ khách sạn Nagashima để mừng thọ. Vào một ngày tuyết rơi như vậy, nhà để xe của khách sạn lại đầy những chiếc siêu xe hạng sang, những người này có mặt ở đây là để chúc thọ cụ Quan.
Trong sảnh tiệc, đèn pha lê chói lọi phản chiếu ánh sáng chói mắt, hương thơm ấm áp phả vào mặt, so sánh với băng tuyết bên ngoài, dường như là hai thế giới.
Khi gia đình của Quan Tinh Hòa đến, bữa tiệc vẫn chưa bắt đầu nhưng hầu hết khách đã đến. Quan Thành Vũ và Lâm Ánh với tư cách là người chủ tiệc bận rộn chào hỏi mọi người.
Quan Tinh Hòa trốn ở một góc hẻo lánh, chậm rãi ăn một dĩa bánh ngọt nhỏ.
“Cho anh.” Cô chỉ vào miếng vuông nhỏ màu hồng, “Cái này ăn cực kỳ ngon, anh thử xem”.
Hạ Chước lắc đầu.
Hôm nay anh mặc bộ âu phục mà Lâm Ánh chuẩn bị, thân hình thẳng tắp, làm đôi lông mày sắc nét của anh càng thêm thâm thúy nổi bật, cảm giác lạnh lẽo cứng rắn của thiếu niên nhạt đi bớt, tăng thêm cảm giác thành thục.
“Vậy anh uống gì đi.” Quan Tinh Hòa đang xoay người để lấy nước trái cây thì người phục vụ bên cạnh bước đến, nhưng không hiểu vì lý do gì mà khay trên tay anh ta bị nghiêng.
“Choang” một tiếng, những ly sâm panh trên khay vỡ tan tành, những giọt rượu ngay lập tức bắn tung tóe.
Hạ Chước bỗng nhiên kéo Quan Tinh Hòa ra sau lưng.
Tất cả rượu sâm banh màu vàng nhạt đổ lên bộ vest thẳng tắp của anh, để lại một vết rượu.
Nhân viên phục vụ tay run một cái, luôn mồm xin lỗi: “Tôi xin lỗi, xin lỗi ngài.”
Quan Tinh Hòa vội vàng nói: “Anh không sao chứ.”
Cô nhìn Hạ Chước, cũng may hôm nay anh mặc đồ vest đậm màu, vết rượu cũng không hết sức rõ ràng, chỉ là bên trong áo sơ mi trắng vẫn là dính mấy vết Champagne vàng nhạt.
“Em giúp anh đi hỏi xem có đồ để thay hay không.” Quan Tinh Hòa có chút gấp, phải biết hôm nay chính là lần đầu tiên Hạ Chước gặp ông nội, cụ ông nghiêm khắc, lưu lại ấn tượng xấu sẽ không tốt.
Quan Thành Vũ nghe thấy ồn ào bên này, tới hỏi vài câu, suy tư một lát nói: “Trên xe của cha có một bộ dự bị, nhưng mà có lẽ không vừa người con.”
Ông thở dài, “Nhưng có còn hơn không.”
Quan Thành Vũ quay đầu nhìn xem Quan Tinh Hòa, “Sao con cũng bị dính?”
Lâm Ánh nhìn một chút nói: “Chỉ có mấy giọt, không có việc gì, đi toilet rửa một chút là được.”
Trợ lý bên cạnh sớm đã nhanh chóng đi ra xe lấy âu phục, Hạ Chước được người phục vụ đưa vào phòng thay đồ ở cuối hành lang.
Sợ mất thời gian, anh nhanh chóng thay âu phục. Âu phục Quan Thành Vũ không quá vừa người, có chút mỏng, khi anh đi ra ngoài liền thấy có người đứng đợi ở cửa phòng thay quần áo.
Chính là người phục vụ vừa đổ rượu vào người anh.
“Chào ngài, là Quan tiểu thư kêu tôi chờ ngài ở đây.”
Không biết tại sao, cửa sổ trong hành lang bị mở ra, gió lạnh thổi đến ngón tay Hạ Chước đều nắm thật chặt.
“Có chuyện gì?” Anh lạnh giọng hỏi.
Nhân viên phục vụ dẫn anh đi lên lầu, dần dần đi xa phòng yến hội ăn uống linh đình, trong lòng Hạ Chước hiện lên bất an.
Anh ta đưa Hạ Chước vào một căn phòng nhỏ, “Quan tiểu thư bảo ngài ở đây chờ cô ấy một chút.”
Cửa bị đóng lại, Hạ Chước mới phát hiện, trong phòng này không có mở lò sưởi.
Mùa đông âm mười mấy độ, nước sẽ ngay lập tức đóng băng khi bốc lên trời.
Trong phòng lặng im, khí lạnh giống như là rắn độc ẩn núp, không một tiếng động tràn đến.
Hạ Chước dần dần cảm thấy có chút không đúng, anh đi tới cửa trước, vặn tay cầm.
Không mở được.
Những ngón tay anh cứng đờ, cơn gió băng giá lùa vào qua khe cửa sổ, như thể nó đang thổi thầm vào tim anh.
Những ký ức lạnh lùng trong quá khứ trong tích tắc tràn về trong tâm trí anh như dòng nước chảy.
Như thể trở về đêm đó, anh đứng trước phòng hòa nhạc đầy tuyết, nhìn tuyết rơi khắp bầu trời, từng chút một, tiêu tan mọi khao khát và hy vọng trong lòng.
~
Một bên khác, yến tiệc đã bắt đầu.
Nhân viên tạp vụ đi vào sảnh yến hội, gật đầu với Quan Dập ở xa.
Cụ Quan cũng bước ra sân vô cùng phô trương , xã giao một vòng, mới cùng tiểu bối nhà mình nói chuyện.
Ông hỏi thăm tình hình học tập của Quan Tinh Hòa và Quan Dập, dò xét một vòng, mới hỏi: “Thành Vũ à, đứa nhỏ mang từ trấn Song Thủy về đâu rồi?”
Quan Thành Vũ nói: “Vừa rồi phát sinh chút chuyện, thằng bé đã đi sửa sang một chút, lập tức tới ngay.”
Cụ Quan nhìn có chút bất mãn, hừ lạnh một tiếng, “Lúc thằng bé quay lại, đưa tới cho ta nhìn.”
Quan Tinh Hòa dần dần có chút bất an, không yên lòng xem trái xem phải toàn bộ bữa tiệc.
Nhưng cho đến khi bữa tiệc kết thúc, Hạ Chước cũng không có xuất hiện.
Quan Thành Vũ còn phải đưa cụ ông trở về, đám người giải tán, Quan Tinh Hòa liền hốt hoảng chạy về phía phòng thay quần áo.
Trời trở gió lạnh, trong phòng thay đồ trống không.
Tim Quan Tinh Hòa như bị treo lơ lửng, cô đang định đến quầy lễ tân hỏi, liền bị Quan Dập gọi lại.
“Cho em.” Anh ấy ném qua một tấm thẻ phòng, “Lầu 13, căn phòng hẻo lánh nhất.”
Quan Tinh Hòa không kịp chất vấn, đã vội lao lên lầu.
Cửa vừa mở ra, gió lạnh như dao thổi đến.
Ngày đông giá rét tháng mười hai, trong phòng lạnh giống như hầm băng.
Trong căn phòng rộng lớn, thiếu niên thu mình trong góc, đôi mắt rũ xuống, giống như một tác phẩm điêu khắc bằng băng yên lặng.
Quan Tinh Hòa chạy tới, nhẹ nhàng đẩy anh, kêu: “Hạ Chước”
Gió lạnh thổi đến, trên người thiếu niên lại nóng ran như lửa, hồi lâu, mí mắt anh giật giật, mở mắt ra.
Đôi mắt đen như mực ấy như nhuốm màu đêm lạnh giá của mùa đông, lạnh đến mức không còn dấu vết của sự sống.
Môi anh lạnh đến trắng bệch, khẽ động mấy lần.
Quan Tinh Hòa không thể nghe thấy anh ấy đang nói gì.
~~~~
Hạ Chước cảm thấy mình như bị mắc kẹt trong một đám mây mềm mại, cảm giác lạnh lẽo khắp người dường như tan biến ngay lập tức. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, đám mây và sương mù biến thành những bông tuyết lạnh lẽo, từng bông một rơi xuống người anh.
Trong lạnh và ngoài nóng, những ký ức hỗn độn lần lượt hiện về.
Anh nhớ lại năm đầu tiên anh ở Thị trấn Song Thủy sau khi cha anh qua đời.
Trong phòng lạnh lẽo, nhưng ngoài cửa sổ lại có tiếng pháo nổ ồn ào náo nhiệt, anh lặng lẽ nằm trên giường một mình, chỉ có ánh sáng yếu ớt hắt qua cửa sổ.
Anh nhắm mắt lại và cố gắng ngủ, như thể anh có thể quên đi tất cả những ký ức lạnh lẽo.
Sau đó mọi thứ trở nên mờ ảo.
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai anh: “Uống chút nước đi.”
Bộ não hỗn loạn của Hạ Chước không kịp phản ứng, anh chỉ vô thức mở miệng.
Khoảnh khắc dòng nước ấm chảy xuống cổ họng, anh mới nhớ ra đó là giọng của Quan Tinh Hòa.
Đó là người con gái đầu tiên mang lại cho anh hơi ấm.
Nhưng vừa rồi là tại sao?
~
Khi Hạ Chước tỉnh dậy, anh thấy mình đang ở trong một căn phòng xa lạ. Có một chiếc đồng hồ nhỏ trên bàn cạnh giường, kim giờ chỉ đến mười giờ.
Không khí tràn ngập mùi thơm nhẹ của cây sơn chi, đó là mùi của con gái.
Có một tờ giấy note màu vàng trên bàn cạnh giường—
"Khi tỉnh lại nhớ phải uống thuốc, màu trắng là một lần một viên, bao con nhộng một lần hai viên"
Hạ Chước yếu ớt nhắm mắt, tay đặt bên người bỗng nhiên nắm chặt.
Có một chút ồn ào bên ngoài căn phòng, hình như là giọng của cô gái.
Hạ Chước liếc mắt nhìn xem giấy ghi chú trên tay, mím chặt đôi môi trắng bệch.
Anh nghĩ đến căn phòng tối như mực kia, tràn ngập không khí lạnh lẽo và không có chút ánh sáng nào.
Giống như quay trở lại năm mới mà anh không muốn nhớ lại từ rất lâu trước đây.
Anh cứ nghĩ rằng cuộc đời mình sẽ mãi mờ mịt và tăm tối, nhưng cho đến khi cô gái xuất hiện, cô như một tia sáng, nóng rực và chói mắt, liều lĩnh rơi vào thế giới của anh.
Đêm lạnh cóng, anh nhớ tới những gì nhân viên phục vụ kia nói......
Sau đó, mọi thứ lướt qua tâm trí anh như một chiếc đèn lồng quay.
Anh nhớ đến buổi chiều mùa hè đầu tiên khi anh đứng dưới bóng cây nghe thấy cô gái hứa sẽ đứng về phía Quan Dập.
Ngoài cửa sổ là tuyết trắng tung bay.
Anh nghĩ đến cô gái ngẩng đầu ngọt ngào gọi anh bằng "anh" dưới ánh đèn, nghĩ đến trong đêm dài, tay cầm một chiếc đồng hồ bỏ túi, nói rằng đó là thứ rất quan trọng đối với cô, nghĩ đến ánh nến mờ ảo, cô mời anh đến buổi hòa nhạc đó.
Những kỉ niệm với cô ấy luôn ngọt ngào hơn cay đắng, thắng sự tự ti ẩn sâu trong lòng anh.
Trái tim của Hạ Chước hoảng loạn bởi nhiệt độ dâng trào trong cơ thể Hạ Chước.
Nhưng vào lúc này, anh đột nhiên quên hết những nghi ngờ và bất an trong quá khứ.
Anh muốn từ bỏ, muốn tin tưởng cô một lần, tin rằng những ấm áp đó không phải là giả.
Anh ấy muốn hỏi cô ấy.
Tại sao rốt cuộc là vì sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...