Khinh Vũ Phất Lâu


Năm 2010.Năm mới đến, mọi nhà trước cửa giăng đèn kết hoa.

Kim Vũ thay Kim Tuế Sơn treo , hôm qua ông mua đèn lồng màu đỏ trở về, hôm nay gấp không chờ nổi treo ở nhà mình trước cửa, để cầu tới một năm thật nhiều vận may.Dư lại hai cái, Kim Tuế Sơn kêu Kim Vũ buổi chiều đi học bù, mang qua nhà Lâu Khôn.Năm nay nửa học kì, Kim Vũ đã không nhớ rõ mang đi nhiều ít đồ vật cho nhà họ Lâu.


Thế cho nên cô thường xuyên hỏi Kim Tuế Sơn, có tiền mua mấy cái này, còn không bằng một tháng cho con 200 đi lão vương học.Nhưng lão Kim kinh thường nói, kia cảm tình không giống nhau a.Mỗi tay một cái đỏ thẫm đèn lồng, trên vai là cặp sách, chạy vội hướng lâu gia đi.Trời quá lạnh, lão nhân đều không chơi cờ tướng, đổi thành ở nhà xem kịch.Ê ê a a làn điệu, Kim Vũ cũng nghe không hiểu lắm, vào cửa liền thấy ông cụ Lâu híp mắt ở ngủ gật.Kim Vũ rón ra rón rén đi tới.Ông cụ đột nhiên tỉnh, mắt hơi lờ đờ: “Tiểu Vũ Mao tới rồi, trên tay cầm cái gì vậy ?”Kim Vũ vui tươi hớn hở: “Lâu gia gia, cái này là đèn lồng, ba cháu làm cháu mang đến.”Nói xong, để đèn ở trên mặt đất, mới hướng trên lầu chạy.Lâu Sâm ở trong phòng nhỏ chơi di động, Kim Vũ đi vào không phát hiện Lâu Khôn, cặp sách ném ở trên bàn.“ Tôi chắc chắn kết quả kiểm tra cuối kì của cậu , thảm không nỡ nhìn.”Lâu Sâm cái mũi thở hổn hển, khinh thường: “Ghen ghét liền ghen ghét, chù tôi?”Ghen ghét cũng tốt mà hâm mộ cũng thế, Kim Vũ nói là sự thật.Ở trong cặp lấy ra cuối tuần trước Lâu Khôn đưa bài tập, mấy tờ bài thi còn có bài tập làm sai, cực kì nhiều, Lâu Sâm lật vài tờ kinh ngạc nhìn Kim Vũ“Quyết chí tự cường?”“Như thế nào? Chỉ cho phép các cậu có di động, tôi không thể có? Tôi cũng không tin, cuối kỳ thi không trên hạng 30, tôi sẽ đem tên viết ngược!”“ trước kia cậu viết ngược tên cũng không ít……”Rầm rì nói chuyện, Lâu Khôn đã đi vàoCùng ngày xưa giống nhau, khuôn mặt như cũ không biểu tình, kéo ghế dựa ngồi xuống, lại vê ngón tay kiểm tra bài tập.Đến khi kiểm tra của Kim Vũ, liền không xem lý hoá sinhKim Vũ giơ bài lý hoá sinh: “ mấy cái này còn chưa có kiểm tra đâu.”Lâu Khôn không liếc mắt nhìn lấy một cái: “Không rảnh.”Nói trở mặt liền trở mặt, cuối tuần trước còn nói với cô phải nghiêm túc nhớ công thức, hoàn thành bài thi, bây giờ trở mặt không nhận, ngữ khí cũng không tốt.Tức giận nguyên buổi học, một câu cũng không nói với anh.Lâu Sâm thói quen, hết giờ liền ngồi không được, Lâu Khôn nói xong cuối cùng một đề, cậu ta liền phi xuống dưới lầu thả lỏng.Chỉ còn hai người mặt đối mặtKim Vũ thu thập bút , đôi mắt vẫn chăm chú vào trên người anh .“Không phải nói dày kèm cho em lý hoá sinh sao?” giọng điệu chất vấn.Phùng Trình Trình ở trên QQ hỏi Lâu Khôn một đề vật lí, anh chỉ giải thích một chút, đối diện lập tức liền đã hiểu, chỉ vài phút đã gửi đáp án đúng lại đây.Lại nhìn người đối diện, không có chút nào thông minh, lúc trước cho rằng cô là thật sự muốn nâng cao thành tích, cái kia khuôn mặt đầy ủy khuất đúng là lừa người.Cầm lấy di động xoay tới xoay lui, nói từng chữ rõ ràng: “Không cái kia bản lĩnh giúp em được trên hạng 30.”TM, tường nhà làm bằng giấy?“Anh không được?” Kim Vũ oai oai đầu khiêu khích.Phép khích tướng đối với Lâu Khôn vô dụng.Anh ho nhẹ một tiếng: “Là em tiếp nhận không được.”Kim Vũ tính cách thoải mái, nhưng cũng sẽ không để người khác xem thường.

Gặp được Lâu Khôn cô đã thực thu liễm, người này lặp đi lặp lại nhiều lần kích thích cô, cô cũng không phải bánh bao tùy ý anh ta chọc.Tức giận đứng lên, trên bàn đồ vật lung tung ném vào cặp sách.“ Trên thế giới này chỉ có anh thông minh, để anh dạy kèm cho kẻ ngốc này đúng là làm khó anh rồi!!!”Kệ anh ta, không quan tâm về sau như thế nào, cô không học nữa.Lâu Sâm ở dưới lầu ăn, bị Kim Vũ đụng phải một phát, đồ ăn còn không có nuốt xuống thiếu chút nữa sặc ra tới.Lâu Khôn nhìn trên bàn cái cột tóc màu hồng nhạt, không biết có phải hay không cô lấy bài tập bị dính vô, một cái nho nhỏ hình tròn, lẻ loi nằm ở trên bàn.“anh, tiểu Vũ Mao sao lại tức giận?”Cột tóc nhét vào trong túi, xoay người đi về phòng: “ em ấy tức giận cần lý do?”Lâu Sâm ngẩn người, thật đúng là không cần cái gì lý do.Giống thay đổi thời tiết, một ngày xuân hạ thu đông có đủ .Tự ngày đó, Kim Vũ sống chết không chịu đi lâu gia học bù.“Con như thế nào hôm nay không đi học bù?” Kim Tuế Sơn ở nhà nghỉ ngơi, Kim Vũ cũng ăn mặc áo ngủ ở nhà nghỉ ngơi.Kim Vũ thái độ kiên định: “Không đi, người ta không muốn dạy con.”“Không phải đâu, Lâu Khôn gia giáo khá tốt, nói như thế nào không dạy liền không dạy?”Kim Vũ ăn bánh quy của Kim Luân: “Chê con ngu ngốc , lãng phí thời gian của anh ta!”Nói xong, vào phòng đóng cửa cái rầm .Kim Tuế Sơn không nói, con trai lão Lâu đã có cái này ý tưởng, vậy thật đúng là không thể lại da mặt dày cho Kim Vũ qua học.Ngày hôm sau liền cho Kim Vũ tiền, để cô đăng kí học bù ở trường.“ Sắp nghỉ đông, lão sư nói học kỳ sau nhập học lại báo danh.”Được, Kim Tuế Sơn kêu Kim Vũ tự mình phải nghiêm túc ôn tập.Từ sau hôm đấy Kim Vũ biết, để có được điện thoại không thể nhờ vào thành tích để lấy, trước hạng 30 lại là không có duyên phận.Long Thành tuyết rơi, kiểm tra cuối kì cũng sắp tới.Hôm đấy nói xong, cũng không lại đi qua nhà họ Lâu.

Nhìn thấy Lâu Khôn cũng không phản ứng, cư xử giống như thấy chó mèo ở trên đường.“Tiểu Vũ Mao, cậu thật sự không tới học bù?”Ba người ngồi giao thông công cộng đi học , ngoài cửa sổ tuyết rơi, cô hôm nay gặp may mắn lên xe rất ít người, cùng Lâu Sâm ngồi ở ghế sau gần cửa sổ.Lại nhìn nhìn Lâu Khôn, thân cao chân dài đứng ở cửa sau .Làm người chán ghét.“Không đi, học cũng vô dụng.”" Tôi học một mình thật sự nhàm chán.”“Cùng tôi không quan hệ.”“Thật sự đi học lão Vương?” đúng lúc trong xe yên tĩnh, tiếng nói nghe rõ ràng.Lâu Khôn cũng không thèm nhìn một chút .Kim Vũ ở trên cửa sổ vẽ lung tung , “Đúng vậy! Cùng La Quân Lâm Nhạc học chung, tan học còn có thể ăn ăn uống uống chơi chơi, vui đến quên cả trời đất.”Lâu Sâm hâm mộ.Tuyết rơi một ngày, tới gần tối đã là một mảng trắng xoá trên mặt đất, ban đêm cũng chợt sáng vài độ.La Quân cùng Kim Vũ ở trên đường chơi ném tuyết, hai người đuổi nhau, không hề sợ trượt té.


Hai anh em nhà họ Lâu từ phía sau đi tới, Lâu Sâm ở dưới chân vo một nắm tuyết ném La Quân.Dẫn tới hai người đối diện cùng nhau ném qua.“Tiểu Vũ Mao, cậu như thế nào cũng ném tôi?”Kim Vũ tưởng nói cô chán ghét họ Lâu, giương mắt thấy mặt Lâu Khôn, lại nuốt vào ..“La Quân kêu tôi ném.”“ Được, cậu thật biết trả đũa đấy!” La Quân nắm hai vốc tuyết ném Kim Vũ.Vô tình ném trúng đầu gối Kim Vũ , cô không đứng vững, cả người ngã xuống nền tuyết.La Quân chạy nhanh bỏ cặp sách ra tới đỡ cô: “Ai u, thật xin lỗi, không có việc gì đi tiểu Vũ Mao?”Kim Vũ trong tay nắm lấy hai cục tuyết, La Quân vừa tới liền hướng mặt cậu ta ném : “ Ai kêu cậu ném tôi, cho cậu cũng nếm thử tuyết đầu mùa của năm 2010 .”Lâu Sâm mới vừa tới nơi, thấy hai người ở trên nền tuyết đánh nhau, như thế nào cũng kéo không ra được.“Được được xem như cậu lợi hại, gặp được cậu tôi không bao giờ thắng mà!” La Quân đem Kim Vũ kéo lên, trên mặt toàn tuyết cũng không thèm lau đi.Lại hỏi: “Thật sự không bị thương chỗ nào ???”Kim Vũ vỗ vỗ mông lắc đầu: “ Nhìn tôi giống mắc bệnh công chúa ?”Từ nhỏ đến lớn té ngã nhiều, càng ngã càng rắn chắc, không có giống nữ sinh khác khóc sướt mướt.Lâu Sâm không tự giác mà cười cười.“Cười cái gì?”Kim Vũ vừa nói xong, có người đi qua bên người, dọc theo dấu chân đi ở trên nền tuyết.Cô quay đầu nhìn lại, trên con đường vắng hai bên cây cối tiêu điều, chỉ có Lâu Khôn ở trên nền tuyết bước đi kiên định.Lâu Sâm nói qua loa tránh được câu hỏi này, dắt Kim Vũ đuổi theo Lâu Khôn .Tuyết rơi, người ngồi giao thông công cộng càng nhiều.Mới vừa té ngã một cái, trên người ướt một mảnh, ôm cặp sách đi theo phía sau Lâu Sâm chen lên xe.Lâu Khôn không thích tranh tranh đoạt đoạt, đến cuối cùng mới lên xe .Ba người, hai người giữa, một người ở tên đầu.Cổ tay áo của Kim Vũ dính tuyết, làm ướt một mảnh ống tay áo, lạnh băng.Lâu Sâm gặp bạn cùng lớp, rủ nhau cùng chơi game trên điện thoại.Xe tới trạm, nhiều người xuống cũng thật nhiều người lên xe, Lâu Khôn vì vậy mà bị dồn vào giữa.Kim Vũ mới vừa dùng khăn giấy lau khô tay áo , xoay người định ném thùng rác, vô tình đâm vào một người trong lòng ngực.Mùa đông ăn mặc quần áo nhiều, nhưng kia khối ngọc thạch vẫn là đụng trúng cái trán của côNgười rất nhiều, không thấy được thùng rác.

Kim Vũ tự nhận xui xẻo, nhìn chằm chằm trước mặt sạch sẽ đồng phục ngẩng đầu nhìn lại.Lâu Khôn cũng cúi đầu, ánh mắt dừng ở trên trán cô, không giống mùa hè năm trước đụng vào sưng một cục, nhưng mà biểu tình, cùng năm trước giống nhau như đúc.Không nói lời nào, hất đuôi tóc đưa lưng về phía anh.


Lúc trước tay vịn bị người khác nắm, trong lúc nhất thời không tìm thấy gì để vịn.Tài xế đột nhiên phanh gấp, dưới đường cái có người không sợ chết hùng hổ vượt đèn đỏ.Kim Vũ chen chúc ở trong xe lắc lư, thắng gấp, theo quán tính, trong lúc nhất thời, trời đất quay cuồng, mắt thấy sắp đâm đầu vào cửa kính thì được một bàn tay kéo lại.Lại va vào ngực Lâu Khôn , cái trán lại đập vào miếng ngọc .Trên xe rất nhiều người suýt nữa té ngã , Bọn họ vừa cố gắng đứng ổn, vừa mở miệng nói lẩm bẩm tài xế cùng người gây tai họa bên ngoài.Có lẽ là ở bên ngoài dính tuyết, Kim Vũ có thể cảm thấy giác được đồng phục của anh ẩm ướt.“ đứng vững.”Thanh âm từ trên đỉnh đầu hoặc là từ lồng ngực truyền đến, Kim Vũ phản ứng lại đây, lùi ra sau.Đây là lần đầu tiên bọn họ nói chuyện sau hơn nửa tháng.Kim Vũ sờ sờ cái trán, xe lại bắt đầu chạy, cô lại đứng không vững.Đột nhiên cảm thấy không thú vị: “Không có đồ để đỡ a!!”Lâu Khôn nhìn xem trên đầu tay vịn, lại nhìn xem côVóc dáng lùn, bẩm sinh khuyết tật.“ Dựa vào anh.”Kim Vũ ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Lâu Khôn, không biết nên túm nơi nào.Con đường trơn, tài xế lại ở quẹo vào, Kim Vũ không có biện pháp vội vàng túm cánh tay Lâu Khôn.

Lâu Khôn vóc dáng cao trọng tâm ổn, chuyển biến cũng không hoảng hốt, vững như Thái sơn.

Kim Vũ bắt lấy bắt lấy trượt tới cổ tay áo, chỉ giám túm một góc tay áo.Lần trước hai người nảy sinh mâu thuẫn, Kim Vũ không nói một tiếng liền không đi học bù, Lâu Khôn nhìn thấy cô cũng không hỏi một câu, như bàn bạc tốt, một cái không giúp, một cái không đi học.Kim Vũ từ trong túi lấy một viên kẹo, một tay xé mở ném vào trong miệng, vị dứa chua chua ngọt ngọt, nhè nhẹ từng đợt từng đợt quấn quanh bên cạnh người.Kim Vũ lại lấy ra một viên, đưa cho Lâu Khôn: “Ăn kẹo?”Tính giải hòa đi?Lâu Khôn cúi đầu nhìn nhìn: “Không thích ăn.”Không giải hòa đi?Kẹo dừng ở trong miệng, cô xấu hổ thu hồi viên kẹo, nhét vào túi, không nói.Trên xe buýt không mở đèn, chỉ có lúc xuống trạm mới mở.


ánh sáng càng ngày càng tối, chỉ có hương kẹo ập vào trước mặt.Lâu Khôn lơ đãng ngửi được hương vị, mới nhớ tới cô tựa hồ thực thích ăn kẹo vị dứaGóc tay áo bị gắt gao túm, người vẫn là lúc ẩn lúc hiện.Bên cạnh trung niên bác gái đụng vào cặp sách của cô: “Tiểu cô nương, cháu đứng xịch qua một chút,cặp sách toàn đụng vào tôi!”Kim Vũ nhìn lại phía sau, tự giác đứng ở trước mặt Lâu Khôn , vẫn bắt lấy góc tay áoBác gái đứng vào vị trí trước của Kim Vũ, trong không gian chật hẹp cô cảm thấy áp lực, chỉ có thể nâng đầu hít sâu.Cũng vừa lúc, đối diện ánh mắt của Lâu Khôn “Như thế nào không tới học bù?”Kẹo ở trong miệng đảo qua đảo lại, Kim Vũ tự nhiên vui vẻ.“Học không được, học bù cũng nhiều không, lại còn lãng phí thời gian của anh.” Hừ một tiếng.Lâu Khôn nghe thấy tiếng hừ, khóe miệng hơi cong: “Như thế nào không sớm một chút có cái này giác ngộ?”Nói chuyện cũng tức chết người.“Dù sao cũng không đi học nữa.” quay đầu không thèm nhìn Lâu Khôn.“ không có khả năng làm em đứng trước hạng 30, lên hơn 20 hạng trong vòng một tháng .”Luôn có loại bị dạy bảo cảm giác, thật sự nghĩ mình là giáo viên.“em biết là mơ mộng hão huyền cho nên em cũng không nghĩ, thuận theo tự nhiên, chuẩn bị tốt hạng 50 đâu!” Quật cường tự hào, nâng cổ.Thật bất chấp tất cả.Ám hắc trong xe, cô duỗi cổ quay đầu, mặt mày đều là khinh thường, cứ việc biết chính mình thành tích kém, cũng không dẫn cho đấy là vấn đề.Môi mím thành một đường, thu lại giữa mày ý cười: “Tùy em.”Rõ ràng là anh nói trước cuối cùng lại nói với cô một câu tùy em.Đến trạm, nhanh chóng buông ra tay áo, đẩy cánh tay anh, nhanh chân chen xuống xe.Đi ở phía trước thực mau, bông tuyết đạp lên lòng bàn chân , không một lát đã bị anh em Lâu Sâm đuổi kịp.Có thành tích kiểm tra cuối kỳ, so với tháng trước lên 5 hạng,được hạng 40.Hôm đó về đến nhà, tuyệt thực kháng nghị.Trước tết, Kim Tuế Sơn mua di động cho cô.

Sớm biết rằng tuyệt thực là có thể có di động, Kim Vũ đột nhiên hối hận như vậy nhiều đêm thức khuya học bài.Có di động, tự nhiên sẽ xin số điện thoại của các bạn tốt.La Quân trực tiếp gọi điện thoại lại đây: “Tiểu Vũ Mao, đây là tôi số điện thoại, nhớ kỹ a!”Lâm Nhạc gửi tin nhắn: “ Chúc mừng năm mới!”Lâu Sâm không tin tức.Đêm giao thừa cùng ngày, nhà nhà đèn sáng, đốt pháo đón tết.Kim gia đang ăn cơm tất niên, bốn người ngồi một bàn.Kim Tuế Sơn phát bao lì xì, lão bà lớn nhất, nữ nhi vừa phải, nhi tử bị mẹ tịch thu.Nấu xong sủi cảo, Tống dì bưng lên bàn: “ năm mới đến thêm một tuổi, ăn sủi cảo, năm sau phúc lộc khỏe mạnh!”Nóng hầm hập một chén sủi cảo, Kim Vũ ăn sạch sẽNgoài cửa sổ có pháo hoa bay lên trời, ở không trung biến thành nhiều đóa hoa tươi.“Tiểu Vũ Mao 16 tuổi, năm sau muốn càng thêm nỗ lực học tập, ngoan ngoãn nghe lời!” Kim Tuế Sơn ăn tết hôm nay thật cao hứng, uống mấy ly rượu“ con có ngày nào không ngoan ngoãn nghe lời ?” Ngoài miệng đáp lời, tay không ngừng trên điện thoại gửi lời chúc năm mới.Kim luân đáp lời:“Không ngoan bằng em.”Kim Vũ có di động lại có bao lì xì, cực kỳ vui vẻ, không cùng em trai 4 tuổi phân cao thấp, cầm điện thoại đi tìm bạn bè chơi đêm giao thừa.“Sớm một chút về nhà!” Kim Tuế Sơn kêu dặn dò cô ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận