Edit: Blanche
Thứ sáu được nghỉ chuẩn bị cho thi cuối kỳ. Tất cả mọi người sắp xếp cặp sách phi về nhà như tên bắn, tuy rằng bài luyện thi cũng phải nhồi vào cặp mang về, nhưng mọi người vẫn thở phào một hơi.
Cuối cùng cũng bước vào tháng ngày ôn thi. Lương Mạt cảm thấy mình làm bài nhiều đến độ sắp chết lặng.
Chỉ là còn người có thể lười nhác, hoặc là nhàn nhã, hoặc là long lanh.
Lâm Chiều Yêu đứng ở hành lang, tóc buộc đuôi ngựa cao cao, trên đầu có một cái kẹp tóc lấp lánh phản quang dưới ánh mặt trời, Lương Mạt cũng không biết tại sao mình cảm thấy Lâm Chiều Yêu rất lợi hại, có thể không dính chút tang thương khô héo nào của mùa ôn thi như mọi người.
Cậu đeo cặp sách trên lưng, đi ra cửa, dự định xuống lầu, lại bị Lâm Chiều Yêu giơ chân chặn lại.
Lâm Chiều Yêu híp mắt, chào hỏi: “Lớp trưởng, cậu thấy Minh Trạm không?”
Lương Mạt nghĩ, cô ấy cũng gọi mình là lớp trưởng.
Lập tức liếc nhìn phòng học, Minh Trạm không thấy.
“Tuần này cậu ấy trực nhật, có thể là đi lấy đồ lau sàn rồi.”
Đang nói chuyện, liền nhìn thấy trên hành lang, một người mang theo đồ lau sàn nhà, một tay cắm vào túi quần, như đi tản bộ lại gần, chỉ là thần sắc không quá tốt, đồng phục học sinh ướt một mảng lớn.
Lương Mạt nhớ lại vòi nước bị hỏng hay đột nhiên phun ra một dòng nước siêu lớn ở dưới tầng.
Cậu có chút buồn cười lại có điểm đồng tình nhìn Minh Trạm.
Minh Trạm thoáng nhướng mi, nói: “Đừng cản đường.”
Lương Mạt hơi cười, nhường ra.
Lâm Chiều Yêu nhìn thấy Minh Trạm, như ong mật thấy hoa, theo sau.
“Minh Trạm ngày mai anh ra ngoài đi chơi với em nha…”
“Không đi.”
Minh Trạm ngữ khí bình thản.
…
Nụ cười Lương Mạt đột nhiên cứng đờ, cậu bận ôn thi, nên quên mất, Lâm Chiều Yêu và Minh Trạm đang yêu nhau.
Nghĩ như vậy, lại cảm thấy lá gan Lâm Chiều Yêu thật lớn, quang minh chính đại như thế, không sợ bị người khác phát hiện một chút nào.
Có thể sống tuỳ ý được như thế, khẳng định là sống trong môi trường cũng tuỳ ý như vậy (?).
Lương Mạt âm thầm lắc đầu một cái, đi xuống lầu.
Cậu từ nhỏ đã rõ ràng khác biệt với người khác, bất kể là bên trong hay bên ngoài, cậu tự nói với mình phải thu nhỏ cái tôi, không nên ước ao hay yêu cầu người khác cái gì. Tự nói với mình hãy bỏ đi một chút cái riêng, trở thành bộ dáng mà mọi người có thể tiếp thu được.
Thí dụ như cái nhãn “Học sinh tốt”.
Thí dụ như cái nhãn “Lớp trưởng”.
Thí dụ như cái nhãn “Lương Mạt là người rất tốt”.
Tựa hồ vì là bộ dáng như vậy, nên Lương Mạt mới trở thành “con nhà người ta”, “học sinh gương mẫu” trong mắt người khác.
Cậu biết mỗi học tra (học sinh học kém) đều mơ ước được như mình.
Nhưng kỳ thật hình tượng của họ lại là điều mình ước ao, thật là một suy nghĩ đáng thương.
Bản thân mình thực ra là nhát gan, tự ti, sợ đắc tội với người khác, sợ nói ra lời tự đáy lòng.
Tất cả đều là nguỵ trang mà thôi
Chỉ là, Minh Trạm đến, mỗi lần đều đánh vỡ phòng tuyến tâm lý của cậu.
Người trẻ tuổi đó lớn mật, tràn ngập sắc xuân, hay thăm dò, nói không rõ đó là tiếp xúc tốt hay xấu, người đó như có như không ôn nhu và quan tâm, hoặc như hiện tại, giao du bình thường.
Giống như một viên đá có thể làm dấy lên sóng lớn ngập trời, Lương Mạt cảm thấy mình sắp bình tĩnh không được, cho nên muốn khiến mình càng thêm vững chắc.
Lương Mạt lần thứ nhất nằm úp sấp trên lớp.
Cậu cảm nhận được cơn đau đầu, hai ngày cuối tuần đều tại liều mạng làm bài luyện thi, sắp sáng mới ngủ, ba tiếng liền tỉnh lại.
Ngủ không được, đầu óc rất loạn.
Cậu một hơi làm mười bài luyện thi.
Thầy giáo Anh ngữ trên bục giảng đang lải nhải nói đám ngữ pháp đáng ghét.
Lương Mạt cúi đầu xuống, tầm mắt bị quyển sách dầy cộp trước mặt ngăn trở.
Thế nhưng thân là lớp trưởng, xưa nay là đối tượng thầy giáo để ý trọng điểm, ánh mắt thầy Anh ngữ đã liên tiếp hướng Lương Mạt phóng tới. Thậm chí rất nhiều bạn học đều chú ý tới. Thế nhưng Lương Mạt vẫn là không có cách nào ngồi thẳng lên nghe giảng bài.
Cậu mệt mỏi quá.
Thật giống như uể oải bao năm nay nguyên bản đã biến mất nay đều về lại thân thể.
Tiếng chuông tan học vang lên, cậu cũng nằm úp sấp không nhúc nhích.
Cùng bàn quan tâm hỏi Lương Mạt có phải là thân thể không thoải mái.
Lương Mạt nói không có chuyện gì, chỉ là có hơi đau đầu.
Nữ sinh bàn trước đề nghị Lương Mạt xuống nằm một lúc dưới phòng y tế.
Đúng vậy. Bài luyện thi môn ngữ văn tiết sau, tớ nhận hộ cho.
Cùng bàn đầy lòng nhiệt tình mà vỗ vỗ Lương Mạt.
“Lương Mạt.”
Bỗng một thanh âm vang lên trên đỉnh đầu, giống như là giữa phố xá sầm uất hỗn loạn đột nhiên xuất hiện tiếng đàn mát lạnh.
Lương Mạt chỉ cảm thấy đầu óc chớp mắt căng thẳng.
Cậu ngẩng đầu, nhìn thấy Minh Trạm đứng ở trước bàn.
“Thầy giáo tìm.”
Minh Trạm tỉnh táo nói vậy.
Lương Mạt đi hướng văn phòng, cậu cũng không biết là thầy giáo nào gọi mình.
“Lên cầu thang.”
“Rẽ trái.”
“Đi thẳng.”
Minh Trạm ở bên cạnh, Lương Mạt một khẩu lệnh một động tác.
Lương Mạt bị Minh Trạm dẫn tới phòng y tế.
“Ngủ một giấc.”
Minh Trạm nói.
Lương Mạt cảm thấy được đầu càng đau.
Cậu không hiểu Minh Trạm tại sao muốn đưa mình đến phòng y tế.
Cậu thấy rất buồn bực, thế nhưng cậu cảm thấy chính mình không nên lộ ra sự buồn bực đó. Cậu nỗ lực bình phục tâm tình bình thường, muốn dùng một cái ngữ khí bình thường, hoặc là cùng Minh Trạm nói: “A, cám ơn cậu, cậu giúp tôi xin nghỉ một ngày, tôi nằm một chút.”
Dù như thế nào, đều là tiếp thu ý tốt của Minh Trạm, thậm chí là lộ ra thần sắc cảm kích cảm động.
Thế nhưng trong đầu của cậu không tự chủ được chiếu lại cảnh Minh Trạm đem mình đặt trên tường, ánh mắt Minh Trạm nghịch ngợm, nụ cười Minh Trạm lười biếng, Minh Trạm cùng Lâm Chiều Yêu thân mật đi chung với nhau. Minh Trạm nói mình có người thích, Lâm Chiều Yêu tự nhủ Minh Trạm yêu thích cô ấy…
Lương Mạt hít một hơi thật sâu, mũi có chút chua xót, cậu đè xuống hơi nước đáy mắt bốc lên không đúng lúc.
Tiếng nói khàn khàn, một chữ: “Được.”
Cậu ngồi vào giường, cởi giày, đắp chăn, nghiêng người nằm lên.
Cậu biết Minh Trạm không đi.
Trong lòng cậu vừa mong đợi vừa xoắn xuýt rằng Minh Trạm mau rời đi cùng Minh Trạm không nên rời đi.
Cậu nghe đến tiếng bước chân cùng âm thanh kéo màn.
Lương Mạt cho là Minh Trạm rời đi.
Thế nhưng mặt lại bị một đôi tay từ trong chăn đào lên.
Minh Trạm cũng không nghĩ tới Lương Mạt sẽ nghẹn đến mặt đỏ chót nước mắt sắp ứa ra, tựa như vô cùng khó chịu.
Tay hắn mang theo cảm giác mát mẻ chạm lên trán Lương Mạt, phát hiện cũng không phải quá nóng.
Thế nhưng Lương Mạt thoạt nhìn thật sự rất khó chịu mà kìm nén.
Hắn nói: “Tôi đi gọi nhân viên y tế lại đây.”
Lương Mạt đưa tay ra kéo đồng phục Minh Trạm lại.
“Không cần.”
Minh Trạm cau mày, một mặt không đáp ứng.
Lương Mạt không thả quần áo Minh Trạm ra, ngồi dậy. Nước mắt đong đầy run run theo động tác, tựa hồ sắp rơi xuống.
Thoạt nhìn đặc biệt oan ức.
Thần sắc Minh Trạm càng thêm không vui.
Lương Mạt nghĩ rằng Minh Trạm phải chăng tâm tình không tốt, nhìn thấy nữ sinh khóc đại khái sẽ cảm thấy nước mắt như mưa rất đáng thương có ý muốn bảo hộ, nhưng nhìn thấy nam sinh khóc nhất định sẽ cảm thấy được tính đàn bà chít chít buồn nôn…
Thế nhưng thần sắc Minh Trạm cũng không phải lúng túng hay chán ghét loại kia, Lương Mạt đè xuống tâm tình cùng sự lựa chọn do dự.
Nước mắt lơ lửng hốc mắt.
Cậu cảm thấy kinh nghiệm lựa chọn thường ngày của mình không đủ dùng.
Chưa từng lựa chọn gì khó như vậy.
Nhưng, Minh Trạm lại đến gần, cúi người xuống, ngón tay cà cà mặt Lương Mạt có chút ướt át.
Thần sắc hắn dưới sự lạnh lùng còn có sự bất đắc dĩ, còn có lo lắng.
Như thế dựa vào gần một chút, cả hai tay Lương Mạt đều dễ dàng nắm lấy quần áo Minh Trạm.
“Sao, lớp trường làm sao vừa dính bệnh lại biến thành tiểu cô nương…”
Tuy rằng tiếng nói Minh Trạm nhẹ nhàng, lại giống như đang dỗ người hơn.
“Còn đang nắm y phục của tôi, vậy mà từng đạp hỏng ghế của tôi đấy…”
Lương Mạt chết lặng nháy mắt, nhớ lại lần đầu tiên trò chuyện với Minh Trạm, cậu đạp một cước, khiến ghế dựa Minh Trạm sắp biến dạng luôn.
Cậu nhỏ giọng, đáng thương mở miệng: “Cậu không phải… Hiện tại… Cùng tôi tính sổ hả.”
Âm cuối còn mang theo tiếng khóc thút thít.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...