Edit: Blanche
Buổi trưa nhà ăn bao giờ cũng ở tình trạng người chen người, ầm ầm.
Bọn học sinh hi hi ha ha nói về cuộc thi, nói về minh tinh, nói bát quái.
Tỷ như ngày hôm nay Lương Mạt nghe được nữ sinh phía trước đang nói “Lâm Chiều Yêu ở cùng một chỗ với Minh Trạm…”
Khi đảng Lương Mạt tìm được vị trí ăn cơm, lại nghe được thanh âm quen thuộc, vẫn là kia hai nữ sinh ngồi sau lưng cậu đang nói.
“Tui cảm thấy Minh Trạm nhất định sẽ bỏ Lâm Chiều Yêu, dù sao cũng là Lâm Chiều Yêu chủ động theo đuổi Minh Trạm.”
“Nghe nói Lâm Chiều Yêu rất biết chơi, ôi chao, đổi bạn trai đổi không có hạn ngừng…”
“Dung mạo của cô ta ưa nhìn mà…”
“Chính là không nghĩ tới Minh Trạm cư nhiên cũng yêu thích loại hình này…”
“Bà xem đi, bọn họ đều ngồi ăn cơm với nhau mấy ngày rồi…”
Lương Mạt nhìn thấy tại góc nhà ăn, Minh Trạm cùng Lâm Chiều Yêu ngồi đối mặt nhau, chỗ ngồi xung quanh đều không ai dám lại gần, thậm chí có người không tìm được vị trí cũng không dám qua bên kia, đại khái là sợ bị tống một mặt thức ăn cho chó, hay hoặc giả là, hai người đều thoạt nhìn cao cao tại thượng, không ai thích đi sang ngồi cùng ra vẻ mình đặc biệt muốn làm vai phụ.
Mà ngày hôm sau, Lương Mạt liền nhìn thấy Lâm Chiều Yêu đến lớp mình, đứng bên cửa sổ kêu: “Minh Trạm Minh Trạm, em không mang sách ngữ văn, nhanh cho em mượn!”
Vì vậy Minh Trạm liền đem sách ngữ văn cho cô, hai người liền ở cửa nói mấy câu, Lâm Chiều Yêu mới đắc ý mà trở về.
Lộ liễu như vậy, không sợ thầy giáo phát hiện sao?
Lương Mạt nghĩ.
Mà sau một khắc, cậu liền bị một ý nghĩ khác làm cho nghi ngờ.
Này là đang ghen tị sao?
Lâm Chiều Yêu liên tục một tuần lễ cùng Minh Trạm ăn cơm, liên tục một tuần lễ lấy các loại cớ để đứng bên cửa số lớp Minh Trạm lắc lư, tỷ như đưa đồ ăn vặt, mượn sách, mượn bài tập.
Mà Lâm Chiều Yêu cùng Minh Trạm nói chuyện với giọng điệu càng ngày càng lớn, thậm chí đến người qua đường cũng biết đang nói gì.
Mà người qua đường đều biết, tự nhiên cũng sẽ khiến cho thầy giáo để ý.
“Lương Mạt, chuyện của Minh Trạm là chuyện gì?”
Thời điểm Lương Mạt đi giao bài tập, giáo viên chủ nhiệm mở miệng hỏi.
Lương Mạt vừa nghĩ liền biết chắc là đang hỏi vụ “yêu sớm”.
“Em cũng không rõ lắm.”
Lương Mạt nói.
“Nếu lớp trưởng cũng không rõ lắm, xem ra là muốn tôi tự mình tìm hắn nói chuyện một chút.”
Kết quả giờ hoạt động khoa giáo viên chủ nhiệm gọi Minh Trạm lên. Mà trong phòng học những bạn học khác đều đi hoạt động ở sân luyện tập. Lương Mạt ở phòng học ngóng đợi một hồi, liền nhìn thấy Minh Trạm trở về.
Nhanh như vậy?
Lương Mạt có chút giật mình.
Thế nhưng Minh Trạm chỉ là về phòng học uống một hớp nước, rồi bị một nam sinh lớp khác gọi tới chơi bóng rổ.
Nhưng, sau khi tan lớp, Lương Mạt lại nghe được bát quái ghê gớm.
“Lâm Chiều Yêu cũng thực sự là lợi hại, tiền nhiệm cùng đương nhiệm cư nhiên xưng huynh gọi đệ…”
“Nói rõ lòng người sâu hơn biển, nguỵ trang Bạch Liên Hoa đến mức 666…”
“Sao Lục Châu lại chia tay cô ta nhỉ…”
“Hình như là Lâm Chiều Yêu đề nghị…”
“Tui thấy nên học tập cho giỏi đi, nói chuyện luyến ái làm gì, thấy triết học Mác-Lenin còn dễ hơn…”
“Ha ha, chính trị lần trước tui được có 70 điểm, lựa chọn sai vài câu ngu cực…”
Thời điểm Lương Mạt đi lấy nước nóng, vừa vặn đụng phải trung tâm bát quái, Minh Trạm cùng Lục Châu, hai người ở bên kia nói cái gì thì nhìn thấy Lương Mạt, Lục Châu khoa trương phất tay một cái: “Lương Mạt, cậu ngày nắng to sao lại uống nước nóng?”
“A… “
Lương Mạt nhanh chóng đóng vòi nước.
“Bếp trưởng cậu không sao chứ?”
Lục Châu lo lắng nhìn sang.
Lương Mạt vẫy vẫy tay, lúng túng cười nói: “Không có chuyện gì, không nóng.”
“Cậu vừa nghĩ gì thế, rót nước sôi cũng thất thần được…”
Lương Mạt liếc nhìn Minh Trạm trầm mặc, dời tầm mắt, nói rằng: “Không cẩn thận ngẩn người.”
“Vậy được, tớ trở về phòng học trước, bye.”
Phòng học Lục Châu ở trên lầu, hắn vài bước vượt lên thang lầu, thân ảnh đã không thấy tăm hơi.
Lương Mạt xoay người hướng phòng học đi.
Minh Trạm không nhanh không chậm cùng tiến vào phòng học.
Lương Mạt lau bảng, sau đó đem bàn và ghế của lớp học từng cái từng cái bày chỉnh tề.
Tuần này tới lượt tổ cậu làm trực nhật, thêm vào cậu là lớp trưởng, đương nhiên so với mấy tên làm qua loa cho có kia phải cẩn thận hơn một chút.
Đi tới bàn Minh Trạm, một bức thư tay từ trong ngăn bàn rơi ra.
Lương Mạt nhặt lên, liếc nhìn mắt liền thấy trên giấy vẽ ra một bức chân dung, là bóng lưng Minh Trạm chơi bóng rổ. Phía dưới còn có một hàng chữ thanh tú : Người mình yêu, luôn toả sáng. Minh Trạm, cậu cũng thế.
Đơn giản mà sáng tỏ, nói ra tình cảm của mình.
Còn chưa ký tên.
Lương Mạt đem giấy gấp lại, rồi thả về trong bàn học.
Tiếp tục sắp xếp bàn học. Chỉ là lại bắt đầu suy nghĩ miên man.
Người mình yêu, luôn toả sáng sao.
Cho nên Minh Trạm đối với cô gái ấy mà nói, là như sao, như mặt trăng, như mặt trời sao?
Nhưng Minh Trạm, không phải có người mình thích sao?
Cái người kia, đối với Minh Trạm mà nói, cũng là như sao, như mặt trăng, như mặt trời sao?
Minh Trạm đến cùng, có cái gì tốt đâu?
Lương Mạt yên lặng mà hỏi mình.
Mỗi lần làm tập san đều do ủy viên tuyên truyền phụ trách, ủy viên tuyên truyền vẽ rất đẹp, cho nên lớp Lương Mạt mỗi lần đều được đánh giá là tập san ưu tú.
Ủy viên tuyên truyền là một nữ sinh rất đáng yêu, bụ bẫm, ngón tay mềm mại không cong, cười rộ lên đôi mắt đều híp cả lại, như là kẹo bông.
Lương Mạt trong lúc vô tình chú ý tới cô ấy, cũng chú ý được cô đang để ý Minh Trạm.
Thời điểm cô ấy đi học hay tan học, thường thường trên giấy tô tô vẽ vẽ cái gì đó.
Lương Mạt có một lần đi qua bàn của cô, thấy được cô đang vẽ một cái tay, cánh tay sạch sẽ đẹp đẽ, khớp xương rõ ràng, mặt trên đồng hồ đeo tay còn không có vẽ xong chỉnh.
“A.”
Ủy viên tuyên truyền phát hiện Lương Mạt, nhỏ giọng kêu một tiếng.
“Vẽ thật đep.”
Lương Mạt khích lệ nói.
Uỷ viên tuyên truyền lần thứ hai cười đến không nhìn thấy đôi mắt, chỉ là trong nụ cười còn nhiều phần bí ẩn ngọt ngào.
Thời điểm cậu làm trực nhật, liền nhìn thấy bên trong hộc bàn Minh Trạm chồng chất tranh vẽ, mặt trên vẽ ra chân dung Minh Trạm nằm nhoài trên bàn ngủ, mà phía dưới viết: Mỗi lần nhìn cậu, hô hấp liền trở nên rất chậm, mà thời gian lại trôi đi thật nhanh.
Lương Mạt tựa hồ có thể cảm nhận được tâm tình của cô qua dòng chữ này.
Chỉ là, hơi mơ hồ, cảm thấy chán ghét với con chữ có vẻ nho nhã này. Ngoại trừ chán ghét, còn có ước ao.
Cậu thả lại tranh vẽ vào ngăn bàn, vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy Minh Trạm dựa vào cạnh cửa, miễn cưỡng mà nhìn mình.
Cũng không biết nhìn bao lâu.
Cũng không biết thấy được vẻ mặt của chính mình hay không.
Nhưng Lương Mạt xác thực làm chuyện đuối lý bị phát hiện, do đó có chút bối rối, lại có chút không muốn giải thích, quật cường nhìn Minh Trạm.
Thế nhưng cậu chung quy không chịu nổi trầm mặc như vậy.
“Giấy của cậu rơi ra, tôi không phải cố ý xem, nói chung, xin lỗi…”
Minh Trạm đi tới, vừa nói: “Không phải đồ quan trọng, ném đi cũng được.”
Hắn nói ra, mang theo băng lãnh cay nghiệt, nhưng lại bằng khuôn mặt dễ nhìn kia, ngôn ngữ an ủi kì dị mà sắc bén.
“Dù gì cũng là người ta vẽ cho cậu, coi như không có giá trị tình cảm cũng có giá trị nghệ thuật…”
Minh Trạm nghe, ngược lại cảm thấy lời này còn khó nghe hơn cả câu “không phải đồ quan trọng” của mình kia, trên mặt lại không hiện ra bất kì thần sắc không đồng ý nào.
“Mà tại sao cậu lại trở lại?”
Lương Mạt hậu tri hậu giác hỏi.
“Lấy chìa khóa.”
Minh Trạm lấy chìa khoá từ ngăn kéo ra, bỏ vào túi.
Lương Mạt nhìn thấy, bất giác nhiều miệng: “Cậu sao toàn bừa bãi, làm bài thi cũng thế, đáp án cũng không viết từ tế…”
Minh Trạm trợn mắt.
Lương Mạt cảm thấy kinh sợ chính mình không giữ mồm giữ miệng.
“Lớp trưởng đại nhân thật nhiệt tình, luôn quan tâm tới tình hình học tập của mỗi bạn trong lớp. “
Minh Trạm lời nói mang thâm ý.
Lương Mạt biết rõ hắn có ý gì, trước đây khẳng định sẽ giả bộ không nghe, nhưng bây giờ không biết sao, lại có điểm sinh khí, vừa giận vừa xấu hổ.
Nói rằng: “Tôi mới không phải mỗi ngày đều nhìn qua.”
“Vậy vận khí mình thật tốt, giữa trăm người lại được chọn.”
Lương Mạt lầm bầm, không lên tiếng xoay người đi lấy cặp sách. Nhưng thật ra lúc cậu đi lấy bài thi, cố ý xem trước bài Minh Trạm, chỉ là muốn liếc mắt nhìn, cũng không có mục đích gì khác, chỉ là liếc mắt nhịn một chút thôi.
Cậu và Minh Trạm cùng đi ra khỏi trường học. Lá cây nhãn ngoài cửa trường xào xạc, ánh nắng vẫn còn nóng bức, Lương Mạt híp mắt nhìn xuống, mới thấy bức tranh kia đang nằm trong tay Minh Trạm.
“Làm sao, muốn lấy về treo lên à?”
Lương Mạt cảm thấy được ngữ khí nói chuyện của mình như thiếu nữ bát quái vậy.
Minh Trạm ngữ khí bình thường: “Là vậy, tốt xấu có giá trị thưởng thức nghệ thuật.”
Lương Mạt cảm thấy được Minh Trạm nói chuyện làm sao cứ như thể trêu chọc chính mình đây.
“Cậu không sợ ba mẹ cậu hỏi à?”
Lương Mạt lại hỏi.
“Mẹ tôi ngược lại sẽ vui như mở cờ.”
Minh Trạm mỉm cười.
Một gia trưởng khá thoải mái.
“Vậy chúc cậu sớm ngày toại nguyện nhé bạn học Minh Trạm.”
Minh Trạm câu khoé ôi lên một chút cười nhẹ, không lên tiếng. Gió thổi qua, lá cây xào xào xào trên đất xoay vòng, Lương Mạt tâm tình cũng xoay vòng như lá cây, bị Minh Trạm đạp ở lòng bàn chân dằn vặt.
Cậu sắp bị loại tâm tình khó chịu phiền muộn không hiểu ra sao khó này làm cho phát điên rồi, nhưng ngay cả một câu nói ra miệng cậu cũng không có, mà Minh Trạm, thật giống như cái gì cũng chưa từng xảy ra tựa, an tĩnh khiến người nghiến răng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...