Khinh Người Quá Đáng

Edit: Blanche

“Cậu đừng khóc tôi liền thở một hơi, sao còn dám tính sổ với cậu…”

Minh Trạm có chút thả lỏng mà ngồi xuống, đánh giá Lương Mạt.

Đôi mắt hồng, mũi hồng, trên mặt cũng có chút hồng.

Tóc tai bết bát, dính vào trán.

Hắn chợt nhớ tới Lục Châu từng nói: “Lớp trưởng lớp ông thoạt nhìn vóc dáng nho nhỏ, lại rất có uy tín.”

Cung cung kính kính với thầy giáo, đối với bạn học là giúp người làm niềm vui, luôn mang theo nụ cười, thoạt nhìn ngốc ngốc, mà kiểm tra luôn đứng nhất, mới đầu Minh Trạm cũng không quan tâm, trong trường học thường thấy nhất chính là loại mọt sách chỉ biết học tập này, không có ý vị gì, nhưng chính người như vậy, càng tiếp xúc, càng phát hiện có chút không giống với tưởng tượng.

Nói như thế nào đây, nhìn lâu liền cảm thấy thắc mắc đứa nhỏ này tại sao không phát hỏa, không tức giận, không la hét khóc lóc.

Ngược lại ngày đó hắn ngủ trưa trong lớp, bị đứa nhỏ một cước đánh thức, còn tưởng rằng cậu ăn hoả dược nên đổi tính, ai ngờ trêu một chút, lại sợ.

Ngẫm lại cũng đúng là buồn cười, sau đó thì sao, đại khái là ác thú của chính mình đi, tích trữ tâm tư đi dây dưa như hồi mẫu giáo bé, cảm thấy bộ dáng cậu thanh thanh tú tú, lúc thường có đàng hoàng trịnh trọng, chọc ghẹo chút phản ứng lại có lúc giống như tiểu cô nương, nhưng cũng không phải tính tình đàn bà.

Bất quá vừa bắt đầu, Minh Trạm cũng không nghĩ tới được một Lương Mạt như bây giờ, sẽ dùng loại ánh mắt cầu xin cùng đáng thương của động vật nhỏ nhìn chính mình.


Cho nên hắn chơi một chút, rồi thu tay, thậm chí thái độ đối với lớp trưởng lớp mẫu giáo bé này còn rất tốt, nhưng là lớp trưởng thật giống như không hài lòng, luôn xù lông.

Người này dùng ánh mắt cầu thu nuôi cùng bắt quả tang chồng ra ngoài lăng nhăng nhìn hắn, khiến hắn thấy có lỗi vô cùng, làm cho hắn muốn rũ sạch quan hệ đi thẳng một mạch tới nói không sao hết mà không được.

Tầm mắt Minh Trạm rơi trên môi hồng hồng của Lương Mạt, bỗng nhiên nổi lên cảm giác muốn hôn.

Mà lớp trưởng lớp mẫu giáo bé như là tâm linh tương thông, âm thầm lấy dũng khí, ngón tay căng thẳng, rồi tới gần.

Tựa như hiến thân.

Hôn xong liền lập tức ngồi đoan chính, biểu tình nghiêm túc nhìn Minh Trạm.

Tâm tư Minh Trạm nghĩ ngợi loạn lên, cuối cùng liền hóa thành một điểm ý cười.

“Tôi có người yêu rồi.”

Minh Trạm nói.

Ánh mắt Lương Mạt loé một cái, thương tâm cùng lúng túng làm sao cũng không che giấu được.

Cậu yên lặng mà rũ mắt xuống, nói: “Tôi biết.”

Minh Trạm muốn nói, em biết cái đếch gì.

“Nhưng người đó không tốt… Nữ sinh kia… đang yêu, mà, vẫn cùng một người khác giao du…”

Lương Mạt muốn nói với Minh Trạm ý là có khả năng bắt cá hai tay, nhưng cậu ngại ngùng nói trực tiếp như vậy.

Mà Minh Trạm nghe rõ, cảm thấy tiếng xấu đồn xa vạn dặm.

Hắn và tiểu nha đầu Lâm Chiều Yêu kia, căn bản không phải chuyện như thế.

Minh Trạm cứ như vậy nhìn Lương Mạt, không tỏ thái độ, không sinh khí, không ngăn lại.

Ánh mắt Lương Mạt cứ nhìn chăn rồi nhìn chân, chỉ là không dám nhìn Minh Trạm.

“Tôi, tôi chẳng qua cảm thấy, cậu bây giờ còn là học sinh, học tập là nhiệm vụ chủ yếu, không thể, không thể khiến quan hệ xung quanh phức tạp như thế…”


Lương Mạt cũng chỉ khi nhắc tới học tập, mới nói được lưu loát như vậy.

“Lớp trưởng.”

Minh Trạm vỗ vỗ vai Lương Mạt.

“Vậy hành động vừa nãy của cậu là có ý gì?”

Lương Mạt cúi đầu thấp hơn.

Chóp mũi phảng phất đang đổ mồ hôi.

Cậu cũng không biết mình hiện tại đến cùng đang làm gì, tấm chân tình kia tưởng rằng đã sớm niêm phong lại, vừa muốn bảo vệ hình tượng lớp trưởng của mình, vừa không nhịn được chủ động đập vỡ hình tượng này, cậu so với bất luận người nào đều muốn tới gần Minh Trạm, lại không có con đường quang minh chính đại, không có cách nào vẽ vời thông báo, không có cách nào mời Minh Trạm đi ăn cơm nắm tay hẹn hò, không có cách nào đứng ở cửa sổ lén lút nhìn hắn, không có cách nào nghị luận hắn, đàm luận hắn.

Lương Mạt cảm thấy Minh Trạm sẽ nghĩ mình thật buồn nôn. Ngay cả cậu cũng buồn nôn chính mình.

Nhưng mặt khác, liền ác độc mà nghĩ, là Minh Trạm đi tới trêu chọc mình, là Minh Trạm trước tiên đối với mình làm hành động ám muội này kia. Là Minh Trạm trước tiên cho cậu hi vọng cùng yêu thương, làm sao có thể yêu cầu cậu không có chút nào dao động.

Hoá ra mình là một tên biến thái à.

“Tôi sẽ xem là cậu có ý với tôi.”

Minh Trạm sờ mũi một cái.

Lương Mạt ngẩn ra.

Cậu muốn nói, tớ đích xác thích cậu, tim chứa cậu, yêu thích cậu. Muốn cùng cậu thân cận.


Tóm lại là yêu cậu nhiều đến như vậy.

“Tôi và Lâm Chiều Yêu không yêu nhau.”

Lương Mạt ngẩng đầu, nhìn thấy thần sắc Minh Trạm ôn nhu.

“Người tôi yêu, đang ở ngay trước mặt tôi đó…”

Thần sắc hắn giống như tinh hoả ấm áp đột nhiên xuất hiện giữa thế giới trắng xóa. Mang theo dịu dàng không dễ phát hiện, sức mạnh lưu luyến bao vây chính mình.

Lương Mạt như cái đồng hồ cũ thiếu tu sửa, đình chỉ kinh ngạc một khắc kia.

Âm thanh cậu khô khốc như kim phút rốt cục bắt đầu chuyển động.

“Minh Trạm…”

Tớ yêu cậu.

Tớ cũng yêu cậu.

_HOÀN_


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui