Editor: Yến Uyên
Beta: Mika
Đêm đã khuya, ánh nến trong phòng chưa tắt mà vẫn luôn lay động đung đưa trong gió, trừ mấy người đệ tử cực kỳ mệt mỏi thì hầu như tất cả mọi người đều không có ý muốn ngủ.
Ánh trăng như nước, thanh phong tựa rượu.
Một tay phất những sợi tóc hỗn loạn trước mắt ra, Tạ Yến một mình ngồi trên nóc nhà dùng đầu ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng vuốt ve mặt đao Đoạn Thủy lạnh lẽo.
Lưỡi đao trơn bóng tôn lên ánh trăng sáng trong, phản chiếu một đôi con ngươi mê mang khó hiểu lại tràn đầy hoài niệm.
"Dám lấy đồ của ta tặng người khác? Xem ta không cho huynh chút sắc mặt -- Tạ Yến huynh đứng lại đó cho ta!"
Nữ tử xinh đẹp quất một nhát roi khiến không khí xung quanh hơi rung động.
Tạ Yến toàn tâm toàn lực nhảy lên nhảy xuống để trốn tránh roi dài, bên người một con hạc giấy vàng sáng lắc lư mà chớp cánh, theo chủ nhân cùng trốn đông trốn tây: "Ai da, không phải hai xiên kẹo hồ lô sao......!Ta, ta cầm đi đưa cho sư huynh rồi!"
Các đệ tử mới nhập môn tụm năm tụm ba tụ tập ở một bên tò mò mà xem náo nhiệt, mà phần lớn các đệ tử đã thấy nhiều nên không lạ gì, vẻ mặt lạnh nhạt: Ồ, Tạ sư huynh lại gặp rắc rối nữa rồi.
"Còn biết mượn hoa hiến phật?!" Lam Nguyệt Thời giận đến tức cười.
"Nguyệt Thời! Ta sai rồi! Tha cho cái mạng chó này của ta đi! Cùng lắm thì -- cùng lắm thì ta cam đoan, lần sau sẽ giúp muội mua một đống trở về." Tạ Yến vắt chân lên cổ mà chạy, hạc giấy màu vàng bên cạnh người cũng gật gật đầu như thể tán đồng.
Lam Nguyệt Thời cười lạnh hai tiếng, tức giận đến một roi quất qua: "Đây là lần thứ hai mươi ba huynh cam đoan rồi."
Còn không kịp quay đầu giải thích một chút, Tạ Yến chợt cảm giác cái đầu mình đụng vào phải vách tường cứng rắn, hắn đau đến mức hít hà một hơi, che lại cái trán mạnh mẽ lui về phía sau vài bước.
Đối phương cũng che lại cái trán, đau đến nhe răng trợn mắt: "Huynh đệ, đầu ngươi thật cứng --"
Tạ Yến không cam lòng yếu thế mà cũng trừng mắt nhìn hắn một cái: "Như nhau như nhau."
"Các hạ có phải là --"Lam Nguyệt Thời thu hồi roi, ánh mắt lướt qua ngoại bào môn phái màu tím thẫm của người tới cùng trường đao có phẩm chất bất phàm bên hông, lập tức bất an mà túm túm góc áo Tạ Yến, "...!Khách quý của Thiên Đô Vân Hải không?"
"Không không không." Đối phương liên tục xua tay, "Tại hạ Liễu Cô Đăng chỉ là một đệ tử quét rác của Thiên Đô Vân Hải mà thôi, cũng không phải khách quý gì."
Tạ Yến đang che lại cái trán rốt cuộc buông trái tim đang treo xuống:
"Xin chào, ta là đệ tử gánh nước của Huyền Âm."
Lam Nguyệt Thời: "......"
Lúc này sau khi hạc giấy lượn vài vòng bên người Tạ Yến, lập tức đến gần bên cạnh Liễu Cô Đăng, không biết vì sao đột nhiên nổ tung.
Giữa không trung tia lửa bắn tung tóe, đem hai người hun đến mặt mày xám tro.
Tạ Yến sờ soạng mặt mình một phen, một tay bụi, nặn ra một nụ cười nghiến răng nghiến lợi: "Ha ha -- thật là không đánh không quen biết, hoan nghênh tới Huyền Âm!"
Kết quả cùng ngày ở chính sảnh của môn phái, nam tử tự xưng là đệ tử quét rác ở trước mặt Thương Thâm cúi người người hành lễ, cung kính lại khiêm tốn: "Vãn bối là Liễu Liệu, phụng mệnh gia phụ, mang lễ mọn tới Linh Sơn vì tiền bối chúc thọ."
"Liễu thế chất, cục u giữa trán ngươi là chuyện gì vậy? Chắc không phải là ai ức hiếp ngươi chứ?" Thương Thâm theo bản năng mà liếc nhìn xuống đồ đệ của mình ngồi dưới vẫn luôn cúi đầu, an tĩnh đến quá mức.
"Không có không có."
Liễu Cô Đăng theo tầm mắt Thương Thâm tất nhiên cũng thấy được đệ tử gánh nước nào đó ngồi ở dưới.
Khóe hắn mắt run rẩy một chút, liên tục xua tay: "Cảm ơn tiền bối đã quan tâm, chẳng qua chỉ là bị muỗi đốt một cái mà thôi.
Huyền Âm núi cao cây lớn, ngay cả muỗi cũng to hơn muỗi ở Thiên Đô Vân Hải, đầu còn cứng --"
Sau khi kết thúc hội trà sợ bị Thương Thâm bắt tới vặn hỏi, Tạ Yến đầu óc mê mang liền xông ra ngoài, lại bị người ta chụp lấy bả vai, âm thanh ẩn giấu ý cười ở sau người vang lên: "Muỗi, ngươi tên là gì?"
"Rút đao chém nước, nước càng chảy......."
Liễu Cô Đăng ngày trước từng khoe khoang với Tạ Yến, lưỡi đao của hắn sắc bén đến mức ngay cả dòng nước cũng có thể tách đoạn, lúc ấy còn bị Tạ Yến cười nhạo.
Nhất biệt kinh niên, người cũng không còn nữa, rút đao chém nước nước càng chảy, nâng chén tiêu sầu sầu khó nguôi.
Liễu Cô Đăng hóa thành đao linh thật sự còn ở đây sao? Tạ Yến thở dài, lúc này nếu là Bồ Tân Tửu thông hiểu chuyện quỷ linh ở đây thì tốt rồi.
Hắn đang trong mạch suy nghĩ, trước mắt tối sầm, hai cái thân ảnh một lớn một nhỏ ngồi ở hai bên trái phải hắn.
"Có manh mối gì sao?" Đây là thanh âm Giản Tố Ngu.
Dường như không phát hiện gì, Tạ Yến lắc lắc đầu, ngược lại nhìn phía thiếu niên bên cạnh, đáy mắt bất giác tràn ra chút quan tâm: "Làm sao còn chưa ngủ?"
"Ta mơ thấy ác mộng --" Lam Ẩn cắn cắn môi dưới, thanh âm so với bình thường thấp vài phần, "Ta -- ta mơ thấy bọn họ đuổi theo mắng ta, nói ta là đứa trẻ có cha sinh mà không có mẹ dạy......"
"Nói bừa!" Tạ Yến vẻ mặt giận dữ mà phản bác, "Sau lưng ngươi có Sở gia, có Lam gia, có Bồ Tân Tửu, có sư tôn ngươi, còn có -- còn có toàn bộ sư môn." Còn có ta, dưới đáy lòng hắn lặng lẽ thêm một câu này.
"Nhưng bọn họ không có nói sai a." Lam Ẩn vẻ mặt vô tội mà nhìn hắn, "Ta xác thật không có cha mẹ."
Tạ Yến bỗng nhiên trầm mặc, đúng vậy, Sở Ca cùng Lam Nguyệt Thời đã qua đời nhiều năm.
Ân oán tình thù đời trước, kết quả thiệt thòi luôn là những đứa trẻ giống như Lam Ẩn cùng với lão già tóc bạc phơ như Tư Dược.
Năm đó đứng lặng ở trước băng quan của Vân Hạc tại chính điện Huyền Âm, Tạ Yến giết đến hai mắt đỏ đậm một kiếm đánh gãy tứ chi kinh mạch của một người đệ tử, cười lạnh: "Muốn giải dược? Cầu thần cầu Phật không bằng cầu ta?"
Lần gặp mặt đó, Tư Dược trưởng lão với một đầu tóc hoa râm xông tới trước mặt chính mình, trước công chúng thẳng tắp quỳ gối dưới thân Tạ Yến.
Hắn lệ rơi đầy mặt mà gọi nhũ danh Vân Hạc, dùng chủy thủ sắc bén chỉ vào cổ mình, nói thẳng nguyện ý dùng mệnh của bản thân đổi Vân Hạc trở về.
Nói không có xúc động khẳng định là giả, nhưng mà trong khoảnh khắc thanh tỉnh Tạ Yến cũng không biết làm thế nào, hắn không phải thần mà là ma vật trong lời tiên đoán, không những cứu không được mọi người mà còn sẽ tàn sát bọn họ.
Từ đáy lòng hắn cảm thấy thật có lỗi, thật sự rất xin lỗi.
Giản Tố Ngu thấy Tạ Yến sắc mặt không tốt lắm, nhẹ nhàng nói một câu: "Không phải đệ sai."
Trong nhất thời, chính hắn cũng phân không rõ là đang an ủi ai.
"Kỳ thật có hay không cũng không có gì khác nhau.
Tuy rằng bọn họ vắng mặt nhiều năm như vậy, nhưng ta cũng đã trưởng thành rồi." Lam Ẩn liếc nhìn thần sắc Tạ Yến, sau đó thoải mái mà cười cười giống như đang an ủi Tạ Yến, "Chỉ là có đôi khi rất tò mò bọn họ rốt cuộc có bộ dáng như thế nào."
"Phụ thân ngươi xuất thân từ tướng môn thế gia, tính tình lại ôn hòa nho nhã, mà mẫu thân ngươi vừa vặn tương phản, nhiệt tình thẳng thắn giống như một đóa hoa thạch lựu đỏ thẫm, chính là đại mỹ nhân có tiếng xa gần ở Nghiệp Thành.
Bọn họ đều rất tốt......"
"Thật chứ? Vậy là tốt rồi." Lam Ẩn cúi đầu, "Chỉ cần có thể từ trong miệng người khác nghe được một chút từ ngữ có liên quan đến họ, ta liền rất vui vẻ...!Thật sự rất vui vẻ..."
Dưới mái hiên này bỗng nhiên truyền đến tiếng hô hoán cấp thiết của Vân Hề: "Sư bá, có sư đệ nói đường mòn mà chúng ta tiến vào đã biến mất......"
Giữa đêm khuya trên mặt đất bóng trúc lay động, từng trận âm thanh vù vù vang lên bên tai.
Sau đó một cơn gió to không bình thường đánh úp đến trực tiếp dập tắt ánh nến trong phòng, tức khắc mọi người chìm vào một mảnh hắc ám.
"Tạ Yến, chúng ta hình như đã bị nhốt tại nơi này." Trong bóng tối thanh âm của Liễu Minh Hồng cũng ở dưới mái hiên vang lên.
Không khí có chút quỷ dị, Lam Ẩn theo bản năng mà nhích lại gần bên người Tạ Yến.
"Sự thật chứng minh, không làm việc đàng hoàng đôi khi vẫn phát huy được tác dụng." Tạ Yến khẽ cười một tiếng, từ túi Càn Khôn lấy ra một tá lá bùa được gấp trong lúc nhàn rỗi, rải ra tứ phía.
Trong nháy mắt, giữa không trung bỗng nhiên sáng lên một đốm lại một đốm ngọn lửa màu đỏ son.
Giản Tố Ngu nhìn kỹ, một đàn Hỏa Diễm Chỉ Hạc trôi nổi trong không trung vẫy cánh vờn quanh bọn họ, chiếu sáng hơn phân nửa ngôi nhà.
Nhìn thân ảnh cao lớn của Tạ Yến, Lam Ẩn tò mò mà vươn đầu ngón tay ra, cẩn thận mà chọc một chút Hỏa Diễm Chỉ Hạc đang đình trệ ở trước mắt mình.
Ai ngờ sau lưng Tạ Yến giống như có mắt: "Đừng sợ, nó sẽ không thương tổn ngươi."
Vừa dứt lời, con hạc giấy bị Lam Ẩn chọc chọc đó thân mật mà dùng cái mỏ giấy mềm mại của mình nhẹ nhàng mổ xuống đầu ngón tay Lam Ẩn.
Giản Tố Ngu hơi hơi liếc nhìn, nhìn chằm chằm một con hạc giấy trước mắt mình đang chớp chớp cánh muốn hấp dẫn lực chú ý của hắn, huyễn hỏa trên thân giống như có sinh mệnh, trên cánh theo gió mà lay động.
Bỗng nhiên hạc giấy kia sau khi lượn vài vòng, như là rốt cuộc lấy hết can đảm lao thẳng xuống dưới, ở chỗ kiếm văn màu xám bạc giữa mày nhẹ nhàng mà chạm vào một chút.
Giống như ngày đó ở dưới núi Tử Tiêu, Tạ Yến ở lúc hắn đang hôn mê hạ xuống một nụ hôn.
Như là cảm nhận được ánh lửa, chung quanh rừng trúc rậm rạp đong đưa càng thêm lợi hại, thanh âm cũng càng thêm vang dội, giống như từ lời thì thầm ban đầu biến thành cao đàm khoát luận* hiện tại.
*高谈阔论: bàn luận viển vông; ba hoa khoác lác
"Mấy cây trúc này hình như đang chuyển động!" Trong hoảng loạn, không biết ai thấp giọng a một tiếng.
Giống như xác minh lời hắn nói, rừng trúc trước mắt càng biến càng cao -- đó là bởi vì chúng nó như là có sinh mệnh, chậm rãi từ bốn phía tụ tập lại đây.
Trong quá trình di động, nếu là gặp được trở ngại ví như nhà ở, ván cửa, hàng rào, bọn chúng đều sẽ không chút do dự mà san bằng mấy thứ gây trở ngại này.
Thanh âm Liễu Minh Hồng kinh ngạc trong đám hoảng loạn đặc biệt nổi bật: "Đây không phải là trận pháp công kích trong U Hoàng sao? Tạ Yến, ngươi biết giải cái này không?"
Trận pháp trong U Hoàng? Tạ Yến mắt trợn trắng.
Trước kia Nguyệt Hoàng Mẫn chỉ là ý vị thâm trường nói cho hắn, phá giải trận pháp trong U Hoàng rất đơn giản, chỉ có bốn chữ: Xuyên trúc đả diệp.
Nhưng là xuyên cây trúc thứ mấy, tước rớt mảnh lá thứ bao nhiêu, loại chi tiết cụ thể này, Tạ Yến làm sao có thể sẽ đi hỏi?
Hắn nhìn rừng trúc trước mắt bao vây càng ngày càng gần, bỗng nhiên nhớ tới trước kia Liễu Minh Hồng lời thề son sắt chính mình đã nhìn thấy Liễu Cô Đăng.
Cái ảo ảnh đó còn làm Liễu Minh Hồng truyền tin xin hắn nhất định "Thủ hạ lưu tình", phải chăng người đứng đằng sau cùng với U Hoàng sớm đã biến mất có một chút nguyên do sâu xa?
Một con Hỏa Diễm Chỉ Hạc ở bên cạnh Tạ Yến chậm rì rì mà chuyển tới chuyển lui, chiếu rọi ra khuôn mặt càng thêm ngưng trọng của hắn.
Cũng không đợi hắn nghĩ nhiều, đáp án là khẳng định.
"Xuy Diệp là bản lĩnh của mỗi người trong U Hoàng từ nhỏ phải học.
Xuy Mộc Diệp cần nhân lúc lá đang xanh, mặt sau còn có một câu, chờ ngươi học được Xuy Diệp ta lại nói cho ngươi."
Năm đó dưới ánh trăng có một thanh y nam tử tay cầm dù chân đạp phi diệp, sau khi xoay người bẻ một mảnh lá cây trên ngọn trúc rồi đặt bên môi lại giống như nhớ tới cái gì, "Bỏ đi bỏ đi, dựa vào trình độ âm luật của ngươi, vẫn là đi gieo tai họa cho Giản Tố Ngu đi."
Chân trời bỗng nhiên có người đang thổi kèn lá, dưới chín tầng mây đều bay lên một tiếng nhạc tròn trịa lưu loát, uyển chuyển du dương.
Rừng trúc bốn phía giống như nhận được mệnh lệnh, từ trên đốt trúc sinh trưởng ra càng nhiều cành trúc, gia tăng tốc độ áp sát lại gần.
"Tiểu Ẩn, phong bế thính giác." Giản Tố Ngu vừa quay người lại lại trông thấy Tạ Yến đồng tử tán loạn, biến sắc, "Tạ Yến, đừng nghe!"
- --------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...