Đều nói người xuất gia không nói dối, nhưng võ công của Phú Tuyết Y không hề bị phế, chẳng qua chỉ bị phong bế chân khí mà thôi.
Khi hắn tỉnh lại đã phát hiện mình đang nằm trên một chiếc thuyền lá nhỏ phiêu đãng giữa dòng sông.
Hắn không biết chính mình sống lại bằng cách nào, mãi đến khi ngoảnh đầu lại thoáng nhìn thấy nốt ruồi lệ ở cái bóng dưới sông.
Thì ra gã đó không chỉ là một kẻ ngốc, còn là một kẻ lừa gạt, gạt cả ta cũng gạt luôn chính mình.
"Ta không cần sự bố thí của hắn." Phú Tuyết Y lạnh nhạt cười một tiếng, ánh mắt ngày càng lạnh lẽo.
Mạng đổi mạng, cần gì bố thí? Đại sư trụ trì niết nhẹ phật châu, thở dài nặng nề: "Phú thí chủ, tất cả đều không phải bố thí.
Tịch Trần sư thúc đã là lấy mạng đổi mạng, cũng xem như là trả lại sai lầm ban đầu của ngài.
Ngài ấy vốn không phải người trong hồng trần mà chính là chuyển thế của Tây Thiên Bồ Đề, khi lịch kiếp vì cứu người mà chết, cũng xem như công đức viên mãn."
Lúc Tịch Trần viên tịch vẫn luôn tĩnh tọa trên tháp, trên đầu đội cái mũ dày màu đen có màn phủ...!để phòng ngừa người khác nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị là ngài đã sớm mất đầu.
Điều Phú Tuyết Y không biết chính là sau khi Tịch Trần sử dụng cấm thuật đổi đầu cứu Phú Tuyết Y trở về, dường như đã đem thọ mệnh một đời mà chia cho hắn, mấy năm còn lại không ăn không uống.
Bình thường giảng kinh tham thiền cho đến lúc trút bỏ hơi thở cuối cùng, thân thể tiêu tán, ngài chỉ để lại hai câu trước khi chết.
"Trên thế gian này lạnh lẽo nhất chính là lòng người, hơn nữa là tâm của chính mình."
"Thí chủ, sinh tử bất kiến..."
Ta là khách hồng trần, trời sinh tính tịch liêu.
Một đời không hối tiếc, bầu bạn với thanh đăng.
Gió tuyết phủ bạc áo, nhìn trăng người nhớ ai.
Tất cả nhà sư của miếu Thâm Vân suy đoán như thế nào cũng đoán không ra rằng vị Tịch Trần này mang trên mình tiếng thơm 'Phật Thích Ca sống' lâu như vậy.
Thời trẻ sớm đã là cao tăng vô dục vô cầu, vào lúc thọ mệnh sắp tận, trước mắt đến tột cùng là gương mặt của ai.
Cho tới một ngày có một vị đao khách tên là Phú Tuyết Y đến gõ lên cánh cửa đỏ thẫm của miếu Thâm Vân.
"Mạc Bắc chúng ta có một truyền thuyết, nếu tại thời điểm chết xác không được toàn thây thì rất khó chuyển thế, cho nên ta...!" mọi người đều cúi đầu dũ mi, yên lặng lắng nghe.
Nhưng mà chỉ thấy đoản đao trong tay Phú Tuyết Y khẽ nhúc nhích, một đao dơ lên, thoáng chốc lưỡi đao nhiễm máu, tươi đẹp bắt mắt.
"Trả cho hắn"
Một đường máu đỏ tươi lập tức từ cần cổ phun ra nhuộm đỏ một vùng, làm tất cả mọi người khiếp sợ.
Cực kỳ kinh ngạc, mọi người chỉ thấy cái đầu của Phú Tuyết Y rơi trên mặt đất, còn nhanh như chớp mà lăn hai vòng.
Phú Tuyết Y lại nhìn thấy thế giới đảo ngược, trời xanh đảo ngược, cũng nhìn thấy được vẻ bi thương trên khuôn mặt mọi người nhưng lại không thấy được các nhà sư lao về phía hắn với vẻ mặt kinh ngạc.
Nghe nói sát nghiệt quá nặng là phải xuống địa ngục, thi thể không toàn vẹn không cách nào nhập luân hồi.
Chỉ ngóng trông trên đường xuống địa phủ người nọ vẫn còn đang chờ hắn, chỉ nhìn hắn một cái là tốt rồi.
Phó Tuyết Y cuối cùng cũng gợi lên nụ cười.
Quả thật là sinh tử bất tương kiến.
(vĩnh viễn không gặp lại)
"A di đà phật".
Đại sư chủ trì rũ mắt, dẫn dắt mấy vị đại sư đã chứng kiến mọi chuyện thấp giọng khẽ niệm Vãng Sinh Chú, cùng siêu độ cho sinh mệnh vừa mới mất.
"Đây là làm sao vậy?" Vẻ mặt nghi hoặc của Bồ Tân Tửu vừa mới đến hiện trường, tay chân nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của Lam Ẩn.
Hắn nhìn tới bên cạnh thi thể đầu lìa khỏi cổ có một đoàn hồn phách mới sinh nhàn nhạt như ẩn như hiện.
Vì quá yếu ớt thậm chí không cách nào biến hóa thành hình.
Xung quanh quỷ hồn còn quanh quẩn một vòng câu thần chú màu vàng ở cửa, dường như muốn dẫn độ hắn qua bờ bên kia.
Liễu Phùng Cửu quay lại liếc Liễu Minh Hồng một cái, dưới ánh mắt khích lệ chậm rãi mở miệng: "Một câu chuyện về độ nhân."
Bồ đề không nhiễm bụi trần, độ người cũng độ luôn mình.
Một cái là phóng hạ đồ đao, cái còn lại là lập địa thành phật.*
(*放下屠刀, 立地成佛: buông đao sát sinh, lập tức thành phật)
Không biết vì sao, Đoạn Thủy bên hông vẫn luôn bất an mà run rẩy.
Liễu Minh Hồng đưa tay ghìm lại, híp mắt vừa thấy liền vô cùng kinh ngạc.
Bởi vì trong phạm vi mấy dặm một luồng ma khí màu đen dường như bị ai đó kích thích, lấy một tốc độ có thể thấy được đang tiến về phía này.
"Ngược lại giống như là đang trả nợ..." Lam Ẩn nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, liền cảm thấy phía sau một luồng tà khí đánh úp lại.
Vừa quay lại nhìn thì thấy người đó cánh tay nổi đầy gân xanh đang nắm chặt cái lư hương bên cạnh, tay còn lại thì khó chịu chống lên mi tâm, sắc mặt hung dữ, trong mắt nổi đầy tơ máu, môi tái nhợt, giống như ác quỷ Tu la dưới địa ngục.
Lam Ẩn bị dọa tới mức co rúm phía sau Bồ Tân Tửu.
Nhận thấy được động tĩnh, Bồ Tân Tửu cúi đầu, ánh mắt dừng lại một chút trên người Lâm Ẩn đang kinh hãi rồi chuyển lên người Tạ Yến.
Đồng tử bỗng nhiên co rụt lại, vẻ mặt nghiêm trọng, trầm giọng phân phó: "Tiểu Ẩn, mau đi gọi sư tôn ngươi lại đây...!Tạ Yến đã xảy ra chuyện!"
Lư Hương trong viện vỡ tan tành.
Bồ Tân Tửu một tay kéo Liễu Minh Hồng đang kinh ngạc, một tay túm Liễu Phụng Cửu đang sững sờ nhanh vụt qua một bên mới không bị ảnh hưởng đến.
Trước mắt một mảnh đỏ tươi, trên thân Tạ Yến một mảnh hỗn loạn ôm mặt cực kỳ đau đớn, quỳ trên mặt đất run rẩy không ngừng, nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ: "Nghiệp Thành...!Tạ Phủ..."
"Hắn muốn nhập ma rồi...!" bốn phía ma khí tàn sát bừa bãi, Đoạn Thủy vẫn luôn cảnh báo khiến cho mắt phải của Liễu Minh Hồng nháy liên hồi, trong lòng vô cùng bất an.
Các tăng nhân đang tụng chú cũng chú ý tới hơi thở không bình thường này mà lần lượt đi qua, phật chú trong miệng tuôn ra như chiếc áo cà sa vàng vô hạn, ngăn chặn ma khí mãnh liệt quay cuồng chui vào trong thân thể Tạ Yến.
Kim quang trong từng lời kinh phật như làn gió quanh quẩn bên người Tạ Yến, trói buộc không cho hắn nhúc nhích một chút.
Mắt thấy Tạ Yến sa vào tâm ma mối thù gia tộc, Bồ Tân Tửu rất nôn nóng mong chờ Giản Tố Ngu mau chạy tới, quả là trông mòn con mắt.
Hắn thử gọi lại thần chí của Tạ Yến: "....Tạ Yến?"
Như thể một cánh cửa nào đó được đóng lại, những xao động bất an trong lòng đột nhiên yên ổn xuống.
Chính lúc Bồ Tân Tửu âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, bỗng chốc thấy một trận ma khí cuồn cuộn bốc lên, một sức mạnh cường đại đem mọi người đẩy lui vài bước.
Mấy vị tăng nhân tu vi còn thấp trực tiếp đụng vào vách tường, lục phủ ngũ tạng tổn hại, áp lực không ngừng khiến trong miệng không khỏi xuất hiện mùi máu.
Kết giới phật môn đã tan vỡ, ma khí đen đặc như tìm thấy được chủ thể, mãnh liệt ùa vào thân thể Tạ Liên.
Bụi bay mù mịt đầy trời, những sợi tóc đen ánh lên màu đỏ nhẹ bay, đôi mắt đỏ rực mở lớn, một cái hoa văn hình rồng đen kịt chói mắt xuất hiện giữa trán, tàn bạo nhả ra hai chữ: " Báo, Thù!"
Bàn tay Tạ Yến vừa động, thi thể không đầu từ dưới đột nhiên đất bay lên không trung.
Bạch Hồng đã bị ma khí tiêm nhiễm đỏ rực đến phát sáng trong không trung điên cuồng vùng vẫy, đem cỗ thi thể chém thành máu chảy đầm đìa thịt vụn đều nát, không khí đẫm máu làm con người sởn tóc gáy.
Liễu Minh Hồng dùng linh lực ngưng tụ thành một cái kết giới, bốn phía ma khí cùng linh lực xao động, phía ngoài kết giới cọ ra tia điện.
Hắn đã sớm nghe qua lúc Tạ Yến tiễu trừ Huyền Âm, gặp thần thí thần, gặp phật giết phật, lập tức cũng không khỏi kinh ngạc vạn phần: "Bạch Hồng không phải là linh kiếm bình thường đúng không, bằng không sao hắn còn có thể...."
"Không sai, Bạch Hồng là tiên kiếm."
"Quả nhiên phi phàm, nhưng sau khi Tạ Yến đọa ma làm sao còn có thể sử dụng tiên kiếm?"
"Vì hắn vốn dĩ là nửa thần nửa ma."
Thanh âm này lành lạnh như nước, dường như không phải Bồ Tân Tửu...!Liễu Minh Hồng nhìn kỹ hơn, chỉ thấy một vị thanh y đạo nhân không biết từ khi nào vô thanh vô tức đứng sau bọn họ, mặt bịt một tấm vải, cái đai thắt sau đầu buông thõng đung đưa, lay động theo gió.
Bồ Tân Tửu cảm thấy người này có chút quen mắt, dường như đã gặp qua ở đâu rồi.
Còn chưa đợi được hắn nhớ ra thì thấy người phía trước đưa tay ra gia cố vài điểm yếu trên kết giới, ôn hòa nói: "Từ sau khi thành Tam Giang mỗi người một ngả, biệt lai vô dạng."
Còn chưa kịp ôn chuyện, ma đầu điên cuồng Tạ Yến kia đã sớm đem thi thể băm thành đống thịt vụn, lại còn muốn đích thân cắn nuốt.
Xong rồi, điên thật rồi...Bồ Tân Tửu âm thầm mắng một câu "Mẹ nó hiển nhiên là quỷ ăn thịt người", rút ống tiêu bên hông ra phiêu phiêu mà thổi một đoạn, lảnh lót rung động.
Mặt đất dưới chân Tạ Yến lập tức xuất hiện không ít cánh tay màu đen vì chịu đựng ánh sáng của phật miếu mà bỏng rát thống khổ, chặt chẽ bắt lấy hai chân Tạ Yến muốn bò lên người hắn.
đam mỹ hài
"Cút!" Tạ Yến tức giận mắng một câu.
Ánh sáng Bạch Hồng đại thịnh, khí thế trừ ma diệt tà chấn động bốn phương tám hướng.
Cùng lúc đó một đạo trắng sáng bay lại xuyên qua cát đá xung đột trực diện với kiếm của Tạ Yến, linh lực cực đại bùng nổ bất phân địch ta, càn quét tứ phía.
Kiếm quang gây ra một vết nứt sâu dài trên mặt đất.
Quanh thân kết giới chịu đựng ma khí và linh lực cực đại đánh sâu vào, như tấm gương đồng tan vỡ từng mảnh.
Quanh thân khí đen che mắt, từng hàng người bị đánh bay ra ngoài, chỉ có Ôn Vô tu vi sâu không lường được dựa vào tiên kiếm trong tay mà miễn cưỡng ổn định thân thể.
Khó trách lúc đại ca còn sống ngầm khen Tạ Yến thiên phú dị bẩm, tư chất nửa thần nửa ma sợ là trên đời không có mấy người...!Liễu Minh Hồng nghĩ tới đây liền kiểm tra tình trạng của hai hậu bối bên cạnh, phát hiện ngoài việc người đầy bụi đất thì cũng không có cái gì nghiêm trọng.
Hắn liền thở phào nhẹ nhõm.
Trong bụi mê, một bóng hình màu trắng không hề bị khống chế, vạt áo lay động, đứng lặng hồi lâu.
Dường như cảnh tượng trước mắt cùng với cảnh trong hồi ức dần dần chồng lên nhau.
Giản Tố Ngu đang chịu đựng nội thương trong nháy mắt cũng ngơ ngẩn.
Sau khi ngăn trở Tạ Yến cắn nuốt huyết nhục, hắn liền rũ xuống Tiêu Luyện, nhìn mũi kiếm Bạch Hồng gần trong gang tấc, hơi thu hai mắt, nhìn chằm chằm trước mắt một đôi mê mang đỏ đậm con ngươi, thanh tuyến ôn hòa: "Tạ Yến, là ta."
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Tay cầm tiên kiếm rung một cái, nhưng lại không hề tiến tới.
Tạ Yến chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm vào hắn như là phát hiện đồ vật thú vị gì.
Lập tức buông kiếm xuống, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người nhón chân nhẹ nhàng lướt qua, sợi tóc trắng tuyết nhẹ bay, nhanh chóng hôn một cái lên mặt của người đàn ông tuấn mỹ: "Của ta."
"Ừm, của đệ." Giản Tố Ngu mặt không đổi sắc gật đầu.
Bồ Tân Tửu vừa mới yên tâm được chút thì thấy Ôn Vô nhíu mày nhìn chính mình, ngữ khí không tốt hỏi: "Năm đó vì sao ngươi không đem nguyên hồn trả lại cho hắn?"
"Nguyên hồn?" Bồ Tân Tửu giật mình, sau đó đầu óc chuyển động tới lui, "Viễn Thanh để lại cho ta mảnh vảy rồng kia? Sau khi Tạ Yến rời đi vẫn luôn đặt tại Phong Đô..."
Sau khi Tạ Yến để lại vảy rồng cho hắn, liền Bạch Hồng trên lưng đi về hướng Linh Sơn, cũng không có trở về..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...