Bạch Chỉ được đặt lên giường, cô vùi mặt vào chiếc gối mềm mại, “ưm” lên một tiếng dễ chịu, vừa kéo chăn đắp lên vừa nói ú ớ: “Anh Yến, đóng cửa giúp em...”Từ Yến thong thả tháo đồng hồ đeo tay, hỏi cô: “Đóng cửa cái gì? Lúc trước em đâu có cứ đẩy anh đi như vậy, chỉ toàn năn nỉ anh đừng đi, ở lại với em, thậm chí còn ngủ với em.”Cô mở đôi mắt say lờ đờ: “Bây...bây giờ khác rồi.”Từ Yến bỏ đồng hồ đeo lên chiếc tủ thấp cạnh giường, quỳ một gối lên mép giường, nghiêng người, đôi tay đặt ra hai bên người cô, nhìn cô từ trên cao: “Sao lại khác rồi?”“Không, không tốt.” Anh ấy không thích, anh ấy sẽ không vui.“Nói rõ, cái gì không tốt.”Bạch Chỉ lắc đầu không nói, sau đó kéo chăn lên chui vào trong.Từ Yến đưa một tay lên giữ lấy cô: “Em ở bên anh, rất thận trọng, rất lo lắng.
Hắn ta biết có sự tồn tại của một người như anh rồi? Biết khi nào? Anh mới biết hắn ta vào tối hôm kia.”Anh nói một tràng.
Cái gì mà tối hôm kia, không phải là hôm qua anh ấy mới về sao.Đầu óc Bạch Chỉ rối bời, nghe không hiểu, cũng chưa kịp hiểu thì anh ấy đã lại nói một tràng.Cô nhíu mũi, chỉ muốn ngủ.Song, Từ Yến véo cằm cô, từ độc thoại rất nhiều điều.“Tối hôm kia em ra ngoài với anh ta, sau đó thì không quay về trường, em đã đi đâu? Đã cùng hắn ta ngủ một đêm?”“Còn nữa, bộ đồ bơi em vừa mặc lúc nãy rất đẹp, đẹp hơn cả những bộ váy em mặc trước đây, nhưng tại sao ở trước mặt anh em lại ăn mặc phòng bị như vậy? Em chưa từng cởi quần áo trước mặt hắn ta sao- đương nhiên, anh hy vọng là em chưa từng.” Từ Yến vén chăn ra, những ngón tay thon dài tiến đến trước ngực cô, cởi từng chiếc cúc áo khoác một cách gọn gàng, không nhanh không chậm.“Bạch Chỉ, anh nên là người đầu tiên trong rất nhiều thứ của em, nhưng cái “đầu tiên” quan trọng nhất đối với anh, anh vẫn chưa lấy được.”..............Đầu óc đờ đẫn nặng nề của Bạch Chỉ cuối cùng cũng phản ứng lại, lúc nhận ra được anh muốn làm gì cô đã khẩn trương tới mức thần kinh bừng tỉnh ra không ít, giãy giụa, nhưng vẫn không thể ngăn được tay anh.Quần legging bị kéo xuống.Từ Yến chạm vào chân cô, làn da mong manh mịn màng ấy khiến anh thỏa mãn đến mức tim gan đều khẽ run lên.
Nhưng anh không hài lòng với sự phản kháng của cô- tuy là con gái ở trạng thái bình thường không thể đẩy được một người đàn ông trưởng thành, càng đừng nói đến giờ đang ngà ngà say, đánh anh cũng chẳng khác gì gãi ngứa, phát hiện ra không thể phản kháng lại thì khóc.Sự thù địch trong đáy mắt anh càng thêm rõ, đầu ngón tay đặt lên đôi môi mềm mại của cô, sau đó lại đưa hai ngón tay vào trong, khuấy động khoang lưỡi ướt át.“Khóc cái gì, không biết là anh sợ nhất nước mắt của em sao?” Giọng điệu anh dịu dàng đến xa lạ: “Nhưng lần này anh sẽ không nhân nhượng.
Anh bảo vệ em tốt như vậy là để em đi cho người khác làm hỏng sao?”Bạch Chỉ lắc đầu muốn gạt ra, không lâu sau liền ho lên vì khó chịu, nước mắt càng thêm lã chã.Lúc Từ Yến rút ra đã kẹp theo đầu lưỡi mềm mại của cô kéo ra ngoài: “Sớm biết em thế này, lúc đầu anh cần gì phải nhẫn nhịn khổ sở như thế.”Năm anh 20 tuổi, lần đầu tiên mộng tinh, đối tượng chính là cô, từ khi ấy anh đã hiểu rõ được tâm tư của bản thân, nhưng cứ như vậy, mỗi lần nhảy với nhau anh đều có chút không chịu được, bất luận là thi đấu hay là luyện tập, anh đều lén chạy vào nhà vệ sinh giải quyết trước.Có một lần trong lúc tập luyện cô cảm nhận được anh có chút cứng lên, hỏi: “Anh Yến, ở chỗ đó của anh giấu cái gi vậy”, nói rồi lật tay định sờ vào.Anh sốc đến mức nắm lấy cổ tay cô, đối diện với anh vẫn là một cô gái với bộ mặt ngây ngốc, anh xấu hố lại càng nhanh cương cứng, không dám chạm vào eo cô nữa, khản giọng nói với cô: “Không có gì, chỉ là anh Yến đã lớn rồi thôi.
Bạch Chỉ, nhớ kỹ, sau này không được tùy tiện thò tay đến chỗ này của người khác, ai cũng đều không được.”Cô khó hiểu gật đầu.Sau đó, bọn họ lại thi đấu, đã đến độ tuổi niên thiếu.Từ Yến rất nhanh đã phát hiện ra ở độ tuổi niên thiếu này có một vài loại hành vi bẩn thỉu bỉ ổi, số lần không nhiều, ở giai đoạn tầm 15-17 tuổi, viện đủ loại lý do để phát tiết ham muốn.Từ đó, mỗi lần tham ra thi đấu anh liền đưa cô ra khỏi hậu trường, nếu anh cũng muốn giải quyết chuyện kia của bản thân thì nhất định sẽ dặn dò cô không được bước vào phòng thay đồ.Từ trước tới nay cô đều không hỏi lý do, còn sợ anh quay lại sẽ không tìm thấy mình, nên ngoan ngoan ở tại chỗ chờ anh.Nhìn xem, thế giới của cô là một mảnh thuần khiết.
Anh càng không muốn để những thứ dơ bẩn kia làm vấy bẩn cô.Nhưng chuyện anh không lỡ làm thì người khác lại sẵn sàng làm, cô không hiểu rõ lòng người, lại còn ngọt như đường.Sự kiên nhẫn và che chở đợi cô trưởng thành của anh lại trở nên vô cùng nực cười.“Người đó, là giáo viên hướng dẫn của em đúng không.” Từ Yến cười lạnh một tiếng: “Trần Lưu.”Từ Yến là người trong giới, biết đến nhân vật Trần Lưu này là chuyện rất bình thường.Huyền thoại về một thiên tài nhiều lần giành huy chương vàng trong các trận đấu quốc tế, ở thời điểm hoàng kim nhất đã chọn cách rời khỏi sân khấu, dần dần bặt vô âm tín.Đến nay những người hâm mộ còn quan tâm đến ba lê vẫn đầy tiếc nuối khi liệt kê các vũ công có nhắc đến anh.“Lừa một nữ sinh qua đêm ở bên ngoài, em đoán xem chỉ bằng mấy từ này có thể khiến hắn ta thân bại danh liệt hay không?”“Ưm!!” Bạch Chỉ nhíu chặt lông mày, khuỵu gối tấn công vào bụng anh ta, Từ Yến chân dài đè xuống, tức đến hai mắt đỏ ngầu: “Sao? Anh không thể nói hắn ta? Bạch Chỉ, anh là gì của em, hắn ta là gì của em? Em có thể phân biệt được rõ sao? Em mới biết hắn ta được bao lâu? Chưa tới nửa năm, nửa năm!!” Ngón tay dài của anh đuổi theo kéo chiếc lưỡi mềm mại của cô ra, thô bạo kéo ra quanh co đùa giỡn: “Còn chưa đến nửa năm, hắn ta đã động vào những chỗ nào của em? Đã dùng những tư thế nào khi ngủ với em? Nói cho anh biết, anh sẽ làm lại hết một lượt.”Hai ngón tay Từ Yến buông tha đầu lưỡi cô, để cô nói chuyện.Cô lại thít thút cô lên đầu giường, không ngừng tìm thầy gọi thầy, cô cho rằng làm như vậy, thầy của cô liền có thể xuất hiện.Anh biết.Anh biết cô sẽ không biết hối cải như thế nên ngay từ đầu đã không tính nói thẳng ra mà bình tĩnh lên kế hoạch trước.Trước đó anh đã thăm dò nhiều lần, chỉ là muốn xem vị trí của anh trong lòng cô còn được bao nhiêu, và cô bảo vệ người đàn ông kia đến mức nào, đến bao giờ mới chịu nói.Nhưng anh sẽ không nghe.Cô nói ra, sợ là sẽ chỉ nhờ anh che chở.Anh từ chối hoặc là hung dữ một chút, uy hiếp cô phải chia tay, cô sẽ nổi giận.
Vậy thì phải làm sao? Còn muốn anh dỗ sao?Nhưng vừa rồi không phải là anh đã đoán đúng rồi sao?“Anh có thể giúp em giữ bí mật không?”Lúc ấy, khi nghe những từ này anh suýt chút nữa đã bật cười.Đúng là rất buồn cười có phải không?Từ Yến lửa giận đan xen lửa dục vọng, thô bạo đè cô ra, vật cứng bên dưới cách một lớp quần ma sát vào bụng dưới của cô.Bạch Chỉ giãy dụa kịch liệt, anh ra vẻ muốn cúi đầu xuống hôn lấy cô..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...