Truyền Sơn một đường tách khỏi đội tuần tra, một đường này có rất nhiều đội tuần tra. Dù sao đi nữa, ngoại trừ lều của quốc sư ra, lều của Tam hoàng tử cũng cách đó không xa.
Nếu như ta thân mang tuyệt thế võ công thì sướng rồi, không làm thì thôi, đã làm thì làm luôn cả tên Tam hoàng tử nữa! Đáng tiếc ta biết rõ hoàng đế tương lai của Lãng quốc ở đây mà cũng không thể tạo ra cơ hội ám sát hắn cho Hi quốc được. Ai!
“La cà lăm. Ngươi ở đây làm gì đấy?”
“Hỏng! Là tri huyện lệ thuộc doanh đội kỵ binh, Duẫn thị phi [shìfēi]. Hăn sao tự dưng lại xuất hiện? Truyền Sơn giận mình vừa thất thần không nhìn đường, lại gặp phải người quen.
Duẫn thị phi đương nhiên không tên là Duẫn[yǐn] thị phi, tên của hắn vốn là Duẫn Ti Phỉ [sīfěi]. Chỉ vì khuôn mặt người này cứ làm người ta mê mẩn, đặc biệt trong quân doanh lợn mẹ đều thành mỹ nữ, tự nhiên là đi tới đâu đều có thể rước lấy một ít thị phi, thời gian trôi qua, bọn lính cứ ngầm gọi hắn là ‘Dẫn[yǐn] thị phi’.
Hắn cũng không nghĩ gì về người này, hắn đâu có hảo nam sắc. Nhưng Duẫn thị phi này cũng không biết vì sao cứ thích gây với hắn. Trước đây bằng chức thì không tính, nhưng đến lúc người này tăng lên một cấp, từ đó lớn hơn hắn một cấp đè chết người, làm hắn thấy người này là phải đi đường vòng.
“Ta, ta…”
“Ngươi cái gì mà ngươi? Đường đường một vị Thiên hộ trưởng mà nói cũng chẳng nên lời, ngươi như vậy mang binh kiểu gì?”
“Mang, mang binh không cần dựa vào mồm.”
Duẫn thị phi nghe vậy mày liễu dựng thẳng.
“La cà lăm! Bản tri huyện đang hỏi ngươi lúc ngủ chạy đến chỗ này lén lút làm gì? Đừng miệng lưỡi trơn tru với ta!”
Truyền Sơn thầm thở dài. Nói bằng lương tâm, lần đầu tiên gặp Duẫn thị phi, hắn cũng rất hoảng. Trong quân đội khô khan mà có một phong cảnh như thế, nhìn cũng thấy sướng. Nhưng người này đẹp thì đẹp thật, nhưng không thể tức giận, vừa giận một cái là biểu cảm liền có vẻ… không tốt chút nào.
“Duẫn đại nhân, hạ quan lúc đi ra tiểu tiểu thì thấy một bóng đen trườn về phía này. Trông như là rắn liền theo tới đây.”
Truyền Sơn nhấn nhá rõ ràng. Ngay từ lúc lẫn vào Lãng quân, sợ khẩu âm của mình bị lộ, hắn đành phải giả vờ cà lăm. Sau đó thì khẩu âm tuy rằng không thành vấn đề nữa, nhưng cà lăm cũng không phải nói có thể chữa là chữa được ngay, thế là giả luôn tới cùng. Cũng vì nguyên nhân đó, lúc đầu năm luận công thăng chức, Duẫn thị phi cứ đè ép hắn suốt. Ngươi thử nói xem, ngươi đã chức cao hơn ta rồi, còn cứ nhằm vào ta như thế làm gì?
Truyền Sơn không biết rằng, nguyên nhân chính là vì chuyện thăng chức đầu năm, Duẫn thị phi luôn cảm thấy mình không thắng hắn bằng quân công, mà là bởi vì cái tật cà lăm của La cà lăm nên Sa tướng quân mới không thích, hơn nữa nhờ bối cảnh của mình mới…
Thế mà trong quân, đại đa số người sau khi biết kết quả này xong, đều thầm nghị luận sau lưng, bất bình cho La cà lăm, Duẫn thị phi nghe thấy chút đồn đại đã nhận định là La cà lăm thăng chức không thành, thầm rải những tin đồn này, tự nhiên càng phản cảm với hắn.
“Rắn? Ngươi chắc chứ?” Duẫn thị phi nghe hắn nói chậm như thế, liền thấy đặc biệt khó chịu. Đến lúc nghe thấy đối phương phun ra hai chữ ‘tiểu tiểu’ thì suýt thì mở miệng răn dạy. Nếu không phải thấy hắn còn chưa nói hết, Duẫn Thị Phi đã sớm mắng hắn rồi.
“… Không.”
“Ngươi giỡn với ta hả?”
“Hạ hạ quan không chắc, cho nên mới đi ra xem… xem.”
“Vậy ngươi thấy nó trườn đi đâu rồi?”
“Ngươi đột nhiên chạy thình thịch… đến…”
“Câm miệng! Lúc cuối cùng ngươi thấy nó, nó bò về phía nào? Chỉ cho ta xem!”
Truyền Sơn nghĩ thầm đoạn trì hoãn này cũng tầm tầm rồi, giơ một ngón tay lên.
Duẫn thị phi vừa thấy phương hướng hắn chỉ liền nhướng mày, lập tức quát dẹp đường: “Ngươi đợi ở đây! Người đâu, các ngươi đi theo ta!”
“Vâng.” Binh lính tuần tra lập tức tới phía bên này.
Duẫn thị phi mang theo đội tuần tra chạy nhanh về phía lều của quốc sư.
Truyền Sơn nhìn hắn đi xa rồi, đương nhiên sẽ không chờ chết tại chỗ. Ban nãy, bởi vì trời tối nên Duẫn thị phi không để ý thấy trên người mình mặc quần áo của binh thường, chờ hắn nhớ lại rồi, kẽ hở liền xuất hiện.
Đúng rồi, nửa đêm nửa hôm, Duẫn thị phi chạy tới đây làm gì nhỉ? Lều hắn không phải ở bên kia sao? Hơn nữa xem ra cũng đang tránh người, bằng không cũng không đụng phải mình. Truyền Sơn nghĩ tới một lời đồn trong quân, tâm niệm xoay chuyển, nghĩ thầm hay là đây cũng có thể làm một tin tức trình lên, chính là không biết chuẩn xác hay không. Đáng tiếc đã không còn cơ hội để hắn đi xác thực nữa rồi.
Từ xa xa, Truyền Sơn thấy Duẫn thị phi đang nói chuyện với thủ vệ trước lều quốc sư, sau đó Duẫn thị phi bắt đầu hô lên gì đó vào trong lều. Cách rất xa nên nghe cũng không rõ cho lắm. Chỉ chốc lát sau, đã thấy những người liên quan chạy vào lều.
Truyền Sơn trở lại lều của mình, nhanh chóng thay đổi quân phục của Thiên hộ trưởng. Hắn cần dựa vào bộ quân phục này rời khỏi quân doanh.
Lúc hắn đang buộc đai lưng, ngoài lều có cái gì đó vang lên ‘xi xi’. Truyền Sơn tay cầm chủy thủ, nghiêng người đứng cạnh cửa lều, đưa tay vén màn cửa nằng nặng ra một cái khe nhỏ. Có cái gì đó trườn vào trong lều.
Truyền Sơn nhíu mày nhìn con rắn chúa màu đen lù rù nằm phịch giữa lều. Nó thì sướng rồi, cũng bất chấp có ai nhìn thấy nó trườn về phía này hay không. Xem ra hắn phải đẩy nhanh tốc độ rồi.
“Ngươi báo thù thành công rồi hả?”
Rắn chúa đen ngóc đầu, vô lực mà thè cái lưỡi đỏ, phun hai tiếng ‘xì xì’.
Lúc này Truyền Sơn mới chú ý tới, chỗ bảy tấc của con rắn chúa đen này bị tay người bóp để lại một vết tích thật sâu.
“Y không chết?”
Rắn chúa đen lại ‘xì xì’ hai tiếng.
Ừm, xem ra quốc sư đại nhân không chết cũng chẳng sống dễ chịu được rồi.
“Tôi phải đi, thế còn ngươi?” Truyền Sơn vừa nói vừa ló đầu ra xem cảnh ngoài lều. Vẫn may, tựa hồ chưa có ai để ý tới bên này. Nhưng cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Truyền Sơn quay đầu lại, đang chuẩn bị mỗi người một ngả với rắn chúa, đã thấy con rắn chúa kia lại chủ động chui vào trong bọc quần, sau đó thò cái đầu ra ngoài, ‘xì xì’ với hắn mãi.
Cái con này có ý gì vậy? Chẳng lẽ còn muốn hắn mang nó ra khỏi doanh trại sao?
—
Trước lều Minh Quyết Tử xảy ra đại loạn, Sa tướng quân và Tam hoàng tử đều tới.
Nhưng rối loạn chưa đến cao trào đã bị dẹp, phần lớn binh lính thấm chí không biết có chuyện gì xảy ra.
Chờ đến khi Tam hoàng tử hỏi Duẫn Ti Phỉ là biết quốc sư xảy ra chuyện gì, Duẫn Ti Phỉ kể đúng sự thực. Rồi sau đó mọi người phân tích, mang suy nghĩ thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, lúc mang người tới bắt Truyền Sơn thì hắn đã đeo một cái bọc quần, cưỡi ngựa chạy khỏi đại doanh Lãng quốc dựa vào một thẻ lệnh giấu trộm.
Ngay lập tức, từ đại doanh Lãng quốc chạy ra một đội kỵ binh, ước chừng hai, ba mươi người đi. Người dẫn đầu chính là Duẫn thị phi.
Còn Truyền Sơn đang trên đường đi về phía đưa tin, hắn muốn xem thử địa điểm truyền tin lần trước, xem có chỉ thị mới gì hay không. Nếu không có, hắn liền trực tiếp đi tìm Vương đầu.
Đương nhiên, nếu đi tìm Vương đầu thật, cũng không phải có thể nhìn thấy vị tướng quân này luôn được. Làm mật thám, trước hết hắn phải tới địa điểm ‘công tác mới’ mà Vương đầu đã sắp xếp cho hắn lúc đầu, rồi mới thay hình đổi dạng đợi Vương đầu căn cứ vào quân công của hắn bẩm báo lên trên, khôi phục thân phận ban đầu cho hắn cũng luận công ban thưởng luôn.
Sợ bị truy binh đuổi theo, Truyền Sơn một đường giục ngựa băng băng, cũng bất chấp con ngựa yêu quí. Trên đường đi để lại vết tích sai, muốn truy binh bị trì hoãn một chút. Nhưng do thời gian gấp gáp, Truyền Sơn cũng không có nhiều thời gian để sắp xếp, biết không lừa được truy binh bao lâu, có thể là nhất thời thì nhất thời vậy, hắn vẫn còn chuyện phải làm.
Sau khi chạy được cách quân doanh trăm dặm, Truyền Sơn lập tức đổi sang phục sức bách tính phổ thông. Quần áo và vật dụng đổi ra chôn hết xuống đất. Dùng bụi lau mặt, lại nhảy lên ngựa phi lần nữa.
Trên đường, rắn chúa đen không chịu rời đi, hình như là chẳng còn sức mà đi nữa. Truyền Sơn bất đắc dĩ, đành phải mang nó chạy trốn theo.
Chạy tới địa điểm chuyển tin tức lần trước, nghiêng cổ dưới tàng cây giả vờ nghỉ ngơi một lát để che mắt người khác, vừa âm thầm đưa tay lục lọi một khe hở dưới tảng đá không xa rễ cây.
Không có. Không có cái gì cả.
Truyền Sơn không cam lòng, nhìn xung quanh không có ai, đơn giản xốc tảng đá lên kiểm tra. Vẫn không có con chữ lời lẽ nào để lại cả.
Xảy ra chuyện gì vậy nhỉ?
Không biết tin tức mình mang về là tin tức cấp? Vì sao Vương đầu không để lại chỉ thị mới cho mình như đã hẹn? Tin tức mới gửi ở địa điểm nào? Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Giữa Vương đầu và hắn không có người liên lạc trung gian. Nếu người đưa tin xuất hiện vấn đề, Vương đầu chắc chắn sẽ đổi sang người khác.
Vậy nói cách khác, trừ phi Vương đầu và Trịnh đại nhân xảy ra vấn đề, bằng không sẽ không xuất hiện tình huống này.
Nhưng mà Vương đầu thân là đại tướng Bắc quân đã xảy ra chuyện gì? Dù Vương đầu đã xảy ra chuyện, thế còn Trịnh đại nhân đâu? Không thể nào có chuyện cả hai người đều…
Truyền Sơn không muốn nghĩ thêm nếu tình cảnh này xảy ra nữa.
Nhưng mặc kệ hắn có chịu hay không, cảnh giác rèn ra từ nhiều năm tòng quân sống trong sinh sinh tử tử đã nói cho hắn biết: trên đường về nước, tất cả phải cẩn thận xử lý.
Bởi vì chuyện này bị dừng lại, Truyền Sơn suýt thì bị truy binh bắt kịp. Hai bên chỉ kém nhau một dặm đường, hắn gần như đã nghe thấy tiếng vó ngựa của truy binh đuổi theo.
Mà ngay lúc hắn muốn tránh cũng không tránh được, truy binh gần phát hiện ra hắn thì trời đột nhiên nổi gió, nhất thời cát bụi mịt mùng.
Truyền Sơn bị cát bay đầy miệng, trốn không thể trốn, tránh cũng không thể tránh, lập tức mở áo choàng che người, cúi gằm người xuống. Gặp phải cát bụi dữ dội chỉ có thể cúi gằm người không thể đứng, có cái gì che người là tốt nhất, còn có thể hít thở được vài ngụm không khí ngắn ngủi, chỉ cần cát bụi bớt dữ dội đi, chôn người không sâu, tỷ lệ mạng sống vẫn rất lớn.
Rất nhanh, cả người Truyền Sơn lẫn ngựa cùng bị chôn dưới cát bụi.
Truy binh cũng bị cản trở, cùng nhau trốn vào nơi tránh gió, gió ngừng rồi nhanh chóng rời đi. Không ai chú ý tới một mật thám Hi quốc bị chôn dưới đụn cát xa xa.
Truyền Sơn bò ra từ đụn cát sâu chừng một mét, ngựa theo hắn cũng lộ thân thể ra từ trong cát. Rắn chúa đen lấy đất làm nhà, đương nhiên chẳng hề hấn chi.
Truyền Sơn tránh được một kiếp, dọc đường càng cẩn thận tránh né truy binh Lãng quốc hơn, vừa tìm hiểu hiện trượng của Hi quốc. Có thể bởi vì nơi biên cương xa xôi, tin tức bị bế tắc, cũng không dò được nhiều tin tức hữu dụng. Có vài tin giống thật mà là giả, cũng chẳng thê phân biệt thật giả.
Bốn ngày sau, hắn đã tiến vào biên giới Hi quốc. Hắn lúc này, đã thay quần áo dân chúng Hi quốc trộm được. Để bồi thường, hắn để lại hai mươi đồng tiền.
Hắn cũng muốn để lại nhiều chút, nhưng trên người hắn cũng không có bao nhiêu bạc cả. Ngựa đã để lại sau khi tiến vào biên cảnh Hi quốc rồi, con ngựa ấy là ngựa quân đội, trên người có dấu vết, muốn bán cũng chẳng bán được.
Đã sắp đến thành Vũ Phương rồi.
Nói cách khác, hắn sắp nhìn thấy Bắc quân của Hi quốc đóng ở ngoài thành Vũ Phương rồi.
Nhưng tình huống hiện tại của hắn cũng không thích hợp để tìm tới quân doanh ngay lập tức. Trước hết, hắn phải vào thành đến chỗ liên lạc đã hẹn trước, đợi chỉ thị cấp trên.
Trước khi vào thành, rắn chúa khôi phục được chút khí lực đã rời đi. Truyền Sơn cũng chẳng lưu luyến gì, trong lòng trái lại còn thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ hắn chẳng qua chỉ là một người dân bình thường, mang theo một con rắn to như thế vào thành cũng chẳng dễ.
Thành Vũ Phương. Một trong sáu tòa thành lấy lại được. Cũng là một tòa thành lớn nhất bên biên giới giữa Hi quốc và Lãng quốc. Nếu Lãng quốc muốn vào Hi quốc, đây nhất định là đường phải qua.
Thành Vũ Phương bởi vì vừa mới lấy lại được không lâu, bầu không khí cảnh giới trong thành ngoài thành vẫn còn khá đậm. Trên tường thành, binh lính qua lại tuần tra đi tới đi lui.
Truyền Sơn đứng ở cửa thành ngửa đầu nhìn tường thành, hắn đã từng đứng trên cổng thành, có thể mơ hồ thấy quân doanh Bắc quân của Hi quốc ở xa xa.
Truyền Sơn chẳng đưa ra được cái gì, dù là giấy tờ chứng minh thân phận hay là phí vào thành. Binh lính canh cửa thành nhìn hắn từ trên xuống dưới. Vẻ mặt của họ nhìn hắn cũng chẳng khác mấy với ánh nhìn gian tế nước địch.
“Ngươi là thương nhân vân du bốn phương? Hàng hóa đâu?”
Truyền Sơn chật vật nói: “Aizz, đã bị cướp hết cả. Gặp phải một đám thổ phỉ Lãng quốc, cướp hết mọi thứ đáng giá của ta. Giấy tờ chứng minh thân phận cái gì cũng không có. Nếu như không phải đúng lúc có một trận bão cát, mạng này của ta cũng bị mất luôn rồi. Truyền Sơn trong lòng cảm thán, nếu không phải trận bão cát ấy, hắn đã bị người ngựa Lãng quốc bắt được rồi.
“Ừm…”
“Đại ca, giờ ta chỉ muốn về nhà ăn miếng cơm nóng, kiếm chút nước nóng tắm một cái. Ngươi nếu không tin ta, có thể tìm cửa hàng lạc đà trong thành, chỗ ấy có người có thể chứng minh thân phận của ta.”
Mấy tên binh sĩ nhìn nhau mấy cái, có thể là loại tình huống này cũng không phải xảy ra lần đầu. Người như là dẫn đầu trong đó gật đầu, chợt nghe một binh lính trong đó mặt vô biểu tình nói với hắn:
“Huynh đệ, đành phải đắc tội. Không phải chúng ta không tin ngươi, nhưng chúng ta phải làm việc theo quỷ củ, phiền ngươi theo ta sang bên kia ngồi một lát. Chờ xác định có người tới nhận ngươi, chứng minh thân phận của ngươi, ngươi tự nhiên có thể về nhà rồi.”
“Được. Đa tạ.” Truyền Sơn hơi do dự, mặc binh sĩ dùng dây trói tay hắn, mang vào chỗ tạm giam tạm thời ở cạnh cửa thành.
Sau khi Truyền Sơn nói họ tên cho hắn, cùng với người liên lạc nào rồi thì bị người mang vào nhà tù tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống.
Có người coi giữ qua hỏi hắn có muốn ăn hay uống gì không, nói trong thành bận rộn, nhân thủ ít, chốc lát chẳng thể có người tới đón hắn được.
Truyền Sơn cười khổ. Cái ăn ở đây không thể cứ ăn không phải trả tiền như vậy được đâu, uống một ngụm nước cũng phải nhét tiền lễ cho người tạm giam. Mà hắn một đường chạy đến nơi đây, trên người một chút bạc vụn cũng đã sớm không còn mảnh nào rồi ấy chứ.
Đáng thương cho hắn ở Lãng quốc mấy năm, dù là quan thăng Thiên phu trưởng, cũng không tích trữ được chút gia sản nào cho mình. Trong quân đội Lãng quốc, để tận lực kết giao với bạn bè, quân lương của hắn luôn luôn thiếu thốn. Vương đầu vẫn nói cho hắn bạc, nhưng luôn luôn chỉ nghe tiếng chứ chẳng thấy tung tích đâu. Đến sau cùng thì hắn cũng thây kệ, không đưa tay lấy bạc của Vương đầu nữa, hơn nữa bạc tiền lai lịch bất minh nhiều cũng dễ lộ dấu vết.
Hơn nữa, hắn cũng biết Vương đầu ở trong quân cũng không dễ dàng gì. Nghĩ tới việc nợ quân lương của họ lúc đó, sau khi hắn đi rồi cũng không biết thế nào nữa. Còn về quân lương Hi quốc của hắn, thì do Vương đầu phụ trách mang cho người nhà của hắn.
Người tạm giam nói có thể ăn trước rồi trả tiền sau. Dù sao người đang nằm trong tay họ, ngươi không trả tiền, người cũng chẳng dẫn đi được.
Có lời này, Truyền Sơn mới nhận được một chén nước và hai cái bánh màn thầu kèm dưa muối.
Sau khi đợi ở chỗ tạm giam chừng được bốn canh giờ, lúc này Truyền Sơn mới nhìn thấy một gã trung niên nam tử gầy nhom của phòng thu chi đi vào theo binh sĩ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...