Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ Liệt

Canh Nhị cũng coi như là ngồi đóng cửa trong nhà, tự dưng bị người tới gần, ngơ ngác được người ta cho một trái cây, còn chưa bày tỏ lòng biết ơn và thiện cảm của mình đã tự dưng bị người ta cho một chưởng.

Bởi vì Canh Nhị không phòng bị, một chưởng này y chịu gần như hết.

“Ầm!” Thân thể Canh Nhị ngửa về phía sau, sỏi đá dưới thân nhanh chóng bao phủ người y, nhưng chỉ thế thôi, y vẫn không buông quả táo hồng trong tay ra.

“Nhị sư huynh!” Diệp Phong đau lòng, vội vã qua nâng Canh Nhị.

Canh Nhị xoa ngực, tâm trạng vô cùng ảm đạm. Lại nữa rồi, vì sao luôn có mấy người danh môn chính phái, chính nhân quân tử thảo phạt y? Mặt y như thế cũng đâu phải do y muốn. Chờ tu vi y cao rồi, y sẽ hoàn toàn bỏ khuôn mặt này đi, để xem các ngươi còn cứ nói ta là yêu ma mê hoặc người được không.

“Ngươi không sao chứ?” Diệp Phong nâng Canh Nhị dậy.

Canh Nhị bị đánh một chưởng không nhẹ, chỉ lắc đầu nói không nên lời.

“Ngại quá, sư huynh ta có chút hiểu lầm với ngươi. Thương thế của ngươi thế nào? Ta bắt mạch cho ngươi.”

Canh Nhị muốn từ chối, nhưng không cản được Diệp Phong nhanh tay, tay trái không cầm trái cây thoáng cái đã bị Diệp Phong cầm lấy.

Diệp Phong nắm cổ tay Canh Nhị, xúc giác dưới tay làm trong lòng hắn nhộn nhạo một phen. Mỹ nhân chính là mỹ nhân a, ngay cả bàn tay cũng sờ sướng như thế.

“Diệp Phong!” Vụ Tỉnh vừa thấy ngũ sư đệ hoàn toàn bị yêu nhân mê hoặc, vừa vội vừa giận, “Ta lệnh cho ngươi lập tức rời khỏi yêu nhân này, ngươi có nghe không?”

“Nhị sư huynh, ngươi quá nhạy cảm. Canh Nhị sư đệ và những Tà tu Đào hoa ổ không giống nhau, ngươi thấy y nhu thuận biết bao.” Diệp Phong giơ cổ tay Canh Nhị lên, giống như giơ một cái chi của cún cưng lên cho sư huynh hắn xem.

“Đó là y đang mê hoặc ngươi!” Vụ Tỉnh đã từng bị Đào hoa ổ Tà tu mê hoặc mấy lần, thấy sư đệ kiểu gì cũng không tỉnh táo được thì lập tức gầm lên với Canh Nhị: “Yêu nhân, ta bảo ngươi lập tức rời khỏi ngũ sư đệ, bằng không đừng trách ta đánh ngươi thành hồn phi phách tán.”

Canh Nhị càng thêm ấm ức, ta cũng muốn rời khỏi sư đệ ngươi, nhưng hắn ôm chặt như thế, ngươi lại ra sức đánh ta, ta hiện giờ tạm thời không tránh ra được.

Diệp Phong bị Vụ Tỉnh năm lần bảy lượt nói như thế, cũng bắt đầu do dự. Ý hoài nghi trong đầu cũng có, nhìn lại Canh Nhị trong lòng, càng cảm thấy khuôn mặt ấy vô cùng yêu nghiệt, nhìn kỹ xác thực không giống như khuôn mặt người bình thường có thể có. Lại nghĩ tới cảnh ngộ nhị sư huynh đã từng gặp, suy nghĩ của Diệp Phong cũng bắt đầu thay đổi.

Lẽ nào đây là âm mưu quỷ kế để đạt được thắng lợi ở Đại hội Thử Linh vào năm sau của Hậu Thổ Môn? Giống như Đào hoa ổ vậy, để giải quyết đối thủ lớn nhất là nhị sư huynh nên bảo thủ hạ yêu ma mê hoặc nhị sư huynh, đoạt chân nguyên của hắn, để hắn không thể tham gia Đại hội Thử Linh sang năm. Mà nay, Hậu Thổ Môn cũng dự định sử dụng chiêu này để đối phó hắn thay nhị sư huynh tham gia trận đấu?

Lúc Truyền Sơn phân tâm tư ra nhìn sang bên này thì thấy ngũ đệ tử Thần Sa Môn ôm Canh Nhị, một tay bóp cổ y, cùng với nhị sư huynh ép hỏi y có rắp tâm hại người hay không.

Thấy Canh Nhị nguy cấp, Truyền Sơn bất chấp thú cát bụi còn lại, lập tức xông qua.

“Các ngươi đang làm gì? Buông Canh Nhị ra!” Truyền Sơn xông tới, thú cát bụi này cũng theo tới.

“Chúng ta thiện chí tới cửa thăm hỏi đưa thiệp mời, Hậu Thổ Môn các ngươi lại dùng Mị hoặc thuật ghê gớm như vậy mê hoặc chúng ta. Qủa nhiên là ma, yêu, đạo một nhà Hậu Thổ Môn, chuyện gì cũng có thể làm được. Đây, thiệp mời cho các ngươi. Sau này còn dám thi triển loại thủ đoạn hạng ba này với chúng ta, ta liền cho các ngươi nếm thử lợi hại của công pháp Thần Sa Môn.”

Nhị đệ tử Vụ Tỉnh không muốn trở mặt với Hậu Thổ Môn ngay, tự nhận là cực kỳ rộng lượng bỏ qua việc này, ném thiệp mời rồi bảo sư đệ Diệp Phong buông Canh Nhị ra đi với hắn.

Diệp Phong ra sức bóp cổ Canh Nhị, thấy trên làn da non mịn của y bắt đầu xuất hiện một đường dấu vết đỏ tím, tâm trạng nhất thời dâng lên cảm giác khác thường. Ngón tay trượt xuống theo cổ Canh Nhị…. Diệp Phong cả kinh, thoáng cái đã ném Canh Nhị ra thật xa.

Qủa nhiên là Mị hoặc thuật của yêu ma! Nhị sư huynh nói không sai, tiểu yêu ma này không có lòng tốt.

“Bịch!” Truyền Sơn đón được Canh Nhị, chịu không nổi quán tính, lùi về sau mấy bước liền, đặt mông ngồi trên mặt đất.

Thú cát bụi đánh tới, Truyền Sơn ôm Canh Nhị nói không nên lời lăn mấy vòng liền, chật vật vô cùng. Chỉ sai lệch một li một lai như vậy, hai đệ tử Thần Sa Môn đã thi triển Phi hành thuật bỏ đi.

Đệt! Đừng nói đánh hai tên khốn kia, ngay cả nội dung câu chuyện cũng chưa biết rõ ràng đã để người chạy. Truyền Sơn thống hận không ngớt, tranh thủ thời gian nhìn thoáng qua Canh Nhị trong lòng, thấy y mắt mở to, vừa khó hiểu vừa tủi hổ, vội vã hỏi một câu: “Đã chết chưa?”

Canh Nhị đưa tay che cổ, đau đớn nhẹ nhàng lắc đầu.

“Không chết là được rồi.” Truyền Sơn đầy bụng giận không chỗ xả, Canh Nhị trong tay cũng không có thời gian bỏ mặc, chỉ có thể ôm Canh Nhị chạy lung tung.

“Bùng!” Mấy tiếng nứt toác vang lên, hòm gỗ vây khốn mấy con thú cát bụi bị phá ra, thú cát bụi bị vây trong đó lấy được tự do, cùng nhau nhào tới Truyền Sơn.


Đáng tiếc hai vị đệ tử của Thần Sa Môn không thấy màn thú cát bụi phá bùa này, nếu thấy được, có lẽ sau này họ sẽ cẩn thận hơn với tình hình truyền nhân của Hậu Thổ Môn lúc ấy. Nhưng bất kể họ có thấy màn này hay không, cùng với nhìn thấy rồi thì có thận trọng hơn với truyền nhân của Hậu Thổ Môn hay không thì thù oán này cũng đã kết nút rồi.

Hai vị đệ tử Thần Sa Môn cũng thật không ngờ, chỉ một việc nho nhỏ bình thường không đáng để trong lòng này, lại dẫn tới…

“Vừa rồi xảy ra chuyện gì? Hai người kia sao lại ra tay với ngươi? Ngươi kể chuyện vừa xảy ra cho ta nghe xem nào.” Truyền Sơn vừa ứng phó thú cát bụi, vừa liên thanh hỏi thúc Canh Nhị.

Canh Nhị bưng cổ họng, từ trong ngực lấy ra một viên đan dược nhét vào miệng, qua một hồi lâu mới nói đại khái câu chuyện ra cho Truyền Sơn nghe.

Truyền Sơn nghe xong nổi giận, “Cái tên ngu ngốc nhà ngươi, chỉ biết có ăn ăn ăn thôi! Người ta cho quả trái cây cái là coi người ta tốt. Đáng đời bị đánh!”

Một con thú cát bụi thừa dịp Truyền Sơn phân thần mắng chửi người, lặng lẽ nhào tới từ phía sau.

Truyền Sơn đá lại một cái, đá vỡ tung thú cát bụi luôn.

“Ta cũng không biết là chuyện gì xảy ra…” Canh Nhị ức muốn chết, trái cây là cái người tên gì Phong cứ nhất quyết cho, y thiện y tỏ cảm ơn, kết quả lại đột nhiên bị đối phương như tà ma ngoại đạo quyến rũ người ta, hấp thu tinh khí. Đến ngay cả cái tên lúc đầu còn cười với y, nói y tốt cũng bị đồng môn thuyết phục, không những sinh lòng hoài nghi, còn ra tay luôn với y.

“Bắt đầu từ ngay mai ngươi liền che cái mặt lại cho ta! Không được ta cho phép thì không cho lộ mặt gặp người.”

Tức ơi là tức! Truyền Sơn cũng không biết mình vì sao lại tức thế. Là giận mình không có năng lực bảo vệ đồng bọn, hay giận hai đệ tử Thần Sa Môn không phân tốt xấu đã ra tay đánh người, ngay cả chính hắn cũng không rõ ràng lắm. Hắn thậm chí đang giận Canh Nhị vì sao phải có cái bản mặt yêu nghiệt đó.

Trong lúc nổi giận, tiềm lực của Truyền Sơn phát huy mạnh, quả cầu kim loại nứt ra hai nửa, thoáng cái nhốt một con thú cát bụi đánh lén vào trong quả cầu.

Qủa cầu kim loại vẫn đang hoạt động, Truyền Sơn coi quả cầu kim loại như đệ tử Thần Sa Môn, đạp một phát sâu mười thước vào trong cát.

“Không tệ, đây miễn cưỡng coi như ngươi đã giải quyết được một con đi.” Giọng nói già nua không nhịp điệu vang lên, một lão đầu già đến không thể già hơn xuất hiện giữa không trung.

“Ngươi trốn chỗ nào xem trò hay đấy?” Truyền Sơn mắng to, “Ta bán mạng cho Hậu Thổ Môn ngươi, lão già nhà ngươi lại mắt mở trừng trừng nhìn đồng bọn ta bị người bắt nạt còn không quan tâm?”

Dương Quang Minh ngoáy cái lỗ tai, không tức giận khi Truyền Sơn bất kính, ống tay áo vung lên, thiệp mời bị cát bụi phủ từ từ hiện lên, bay tới tay lão nhân.

Lão nhân mở thiệp mời xem, là thiệp mời các môn phái bàn bạc xem Đại hội Thử Linh sang năm do ai chủ trì. Trăm năm trước vốn đã quyết định do Phục Thú Môn chủ trì, nhưng một vị truyền nhân cuối cùng của Phục Thú Môn đã binh giải vào hai mươi năm trước nên người chủ trì Đại hội Thử Linh lần này vẫn chưa xác định được.

Mà số các môn phái chủ trì Đại hội Thử Linh luôn là thứ bị tranh cướp bởi vì thù lao hậu hĩnh. Dù môn phái chủ trì không có đệ tử tham gia Đại hội Thử Linh của giới này đi nữa, chỉ cần có thù lao chủ trì cũng đã như có thể đạt được phần hơn trăm năm.

“Hai đệ tử mọn của Thần Sa Môn, ngươi bảo một người có tu vi Độ Kiếp Kỳ như lão phu đứng ra đối phó?” Lão nhân nói.

Truyền Sơn không nói chuyện.

Thời gian tới nơi này tuy không dài, nhưng qua cái miệng Dương Đắc Bảo, hắn cũng đã có hiểu biết về địa vị của lão nhân tại Hậu Thổ Tinh, có lẽ chính là một trong mấy cao thủ siêu cấp còn sót lại sau khi trải qua sàng lọc. Đáng tiếc Hậu Thổ Môn gián đoạn nghiêm trọng, chỉ có hai lão nhân chống chọi, Dương Quang Minh cơ bản mặc kệ không quản, tất cả công việc của Hậu Thổ Môn chín phần chín đều do sư đệ Dương Đắc Bảo đứng ra.

“Không muốn bị người bắt nạt, vậy cố gắng để mình trở nên mạnh đi. Đạo lý này lúc nào cũng chính xác, người bình thường, người tu hành, bao gồm cả thần tiên cũng thế. Quy củ của Hậu Thổ Môn ta là, việc của mình tự mình lo, chỉ cần không chết thì không được trở lại sư môn tìm trưởng bối xuất đầu lộ mặt.”

Thảo nào Hậu Thổ Môn không có đệ tử, thì ra đều chết sạch. Truyền Sơn ác độc nghĩ.

“Ngươi muốn ôm tên kia tới khi nào? Hay ngươi muốn sau này đều huấn luyện như vậy?” Lão nhân bỏ thiệp mời vào tay áo, xấu xa nói. Thấy biểu hiện hôm nay của Truyền, lão đột nhiên rất muốn tăng thêm độ khó cho hắn.

Truyền Sơn không phải không muốn buông Canh Nhị, mà là hắn không rõ thương thế của Canh Nhị có nghiêm trọng không; thứ hai sợ thú cát bụi ngộ thương Canh Nhị đã bị thương; thứ ba… hắn không phải không tìm được cơ hội sao.

Canh Nhị dựa trong lòng Truyền Sơn cũng rất khó chịu, lăn mấy vòng liền không nói, còn ăn đầy miệng cát.

Truyền Sơn cuối cùng cũng tìm được cơ hội đặt Canh Nhị sang một bên, nhưng trong lúc xoay người lại đồng thời thấy tên tham ăn đó dùng tay áo lau quả trái cây màu vàng đất kia nhét vào trong miệng.

Y vẫn còn cầm quả ấy trong tay? Truyền Sơn cũng không biết vì sao mình lại giận như vậy, hắn chỉ cảm thấy hắn sắp bị tên tham ăn kia chọc tức chết mất thôi!

Lửa giận hừng hực bốc lên đốt cháy lý trí của Truyền Sơn.

“Tưng!” Truyền Sơn hung hăng quay đầu lại, đôi mắt trong suốt trở nên đỏ như máu, giống như một con ác lang hung hăng chống lại mười bốn con thú còn lại.


Nhìn thấy người nửa xương khô kia mang theo vẻ mặt nhe răng cười chủ động nhằm về phía thú cát bụi, Dương Quang Minh thỏa mãn gật đầu. Không tệ, cuối cùng cũng có chút phấn đấu.

Đối với tiểu ma đầu thay mặt Hậu Thổ Môn tham gia Đại hội Thử Linh, cảm giác của Dương lão rất phức tạp. Gần hai tháng nay, biểu hiện của tiểu ma đầu hắn đều nhìn thấy được.

Kiên trì, nghị lực, sự dẻo dai, bền lòng, tiểu ma đầu dường như không thiếu gì cả. Chính yếu là tiểu ma đầu cũng không phải chỉ biết khổ luyện, hắn còn biết động não. Hắn không biết tiểu ma đầu trước kia có tu luyện ma công khác hay không, nhưng hắn cũng không cảm thấy gì khác lạ từ trên người tiểu ma đầu. Nói vậy, dù hắn có biết một ít ma công căn bản, cũng có thể thuộc vệ loại chính tu như Bạch Đồng.

Nghĩ tới Bạch Đồng, lòng Dương lão chỉ thấy mất hứng. Nếu không phải đồ phản bội đó đi ra quấy rối, tiểu ma đầu này không phải đệ tử thân truyền chắc chắn của lão sao? Hiện tại tìm được sư phụ giỏi đã khó, nhưng tìm được truyền nhân giỏi càng khó, nhất là với tình huống đặc thù như ở Hậu Thổ Tinh.

Ai, buông tha tiểu tử này, không biết lần sau lúc nào mới có thể gặp được truyền nhân hợp ý.

Truyền Sơn mất đi lý trí, phóng ra toàn bộ tiềm lực buổi tối được Canh Nhị ôm về.

Truyền Sơn đã hoàn toàn thoát lực, hôm nay hắn liên tục dùng kim loại làm sáu cái hòm, đợi đến sau cùng vẫn duy trì cục diện chịu đòn. Vẫn còn được một hơi thở, chỉ có thể rõ thân thể hắn nhẫn nhịn hơn so với lão dự đoán.

“Còn bốn ngày nữa là tới ngày hẹn với Bạch Đồng, ngươi có thể thu thập được hết mười lăm con thú cát bụi trong vòng bốn ngày chứ?”

Truyền Sơn tức giận liếc xéo Canh Nhị, Dấu vết trên cổ tên tham ăn này đã không còn nữa, nội thương cũng như là đã khỏi hẳn.

Truyền Sơn nhịn không được nghĩ, đừng thấy người này thoạt nhìn yếu đuối, nói không chừng cơ thể còn dẻo dai hơn hắn. Hơn nữa kỳ diệu nhất là, người bình thường gặp phải loại chuyện này dù không ồn ào đòi báo thù thì ít nhất cũng phải mắng vài câu. Nhưng người này đến oán hận cũng không tỏ vẻ, giống như là y cũng không bị người bóp cổ dọa, một chưởng đánh bị nội thương, chỉ là trên đường bất cẩn đụng phải người ta thôi.

“Ta cảm thấy, ngươi không nhất định phải dùng hòm để nhốt thú cát bụi lại. Muốn tiêu diệt chúng cũng không phải không có cách, so với cách trực tiếp đó, ngươi hấp thụ pháp lực trên người chúng, khi những con thú cát bụi này mất đi pháp lực điều khiển chúng tự nhiên liền tiêu tán thôi.”

Truyền Sơn khẽ động trong lòng. Còn có thể làm vậy sao? Muốn hỏi cho rõ nhưng lại không muốn nói chuyện với Canh Nhị ngay.

“Đương nhiên, không phải khí ô uế nên ngươi hấp thu sẽ chậm hơn.” Canh Nhị thấy sắc mặt Truyền Sơn không đúng lắm, lại nhanh chóng nói: “Nhưng vẫn còn cách khác, chẳng hạn phân giải chúng từ bên trong.

“Cát bụi có thể hình thành dạng thú, ngoại trừ khống chế ma lực của người khống chế cho chúng, còn có cả trận pháp cấu thành nên thân thể chúng nữa. Ngươi mỗi lần đánh tan nó, nó có thể tụ lại lần nữa, chính bởi vì trong cơ thể nó bao hàm một loại trận pháp phục nguyện, trận pháp có thể cấu thành thân thể dù chia làm vô số nhưng chỉ cần ở trong phạm vi nhất định vẫn có thể tụ lại với nhau. Phân giải chúng từ bên trong, chính là phá thẳng trận pháp hình thành nên thân thể chúng.”

Thứ như thú cát bụi cũng là trận pháp? Truyền Sơn bị nước thuốc kích thích nhe răng trợn mắt, đợi đến đỉnh điểm đau đớn.

“Biểu hiện của pháp thuật đại đa số đều là biểu hiện về trận pháp và pháp lực. Ngoại trừ phân giải trận pháp, ngươi còn có thể phân giải thuộc tính hoặc là biến đổi hoàn toàn thuộc tính của nó. Vô luận ngươi áp dụng cách nào, tốt nhất có thể nhìn thấu bản chất của thú cát bụi, chỉ khi nào chỉ (ngón tay) chưởng (bàn tay) của ngươi yếu hơn kẻ địch thì ngươi mới có thể một kích mất mạng.”

Nói hay ghê! Truyền Sơn quả thực muốn vỗ tay khen Canh Nhị. Có lẽ bên cạnh hắn, sư phụ giỏi nhất thực ra là Canh Nhị đi? Truyền Sơn đã phát hiện, vào lúc hắn khó hiểu tri thức tu luyện nhất, Canh Nhị luôn có thể dùng câu nói bình thường dễ hiểu nhất để giải thích rõ ràng cho hắn, cũng sẽ không ném cho hắn một câu ‘tự tìm hiểu’ gì gì đó.

Canh Nhị kỳ lạ, có tri thức tu luyện vững chắc như thế mà sao tu vi lại thấp vậy.

“Thuộc tính chủ của ngươi tuy là kim, nhưng trong cơ thể của mỗi sinh mệnh đều bao hàm tồn tại các loại thuộc tính, rất hiếm có sinh linh nào chỉ có duy nhất một thuộc tính. Nói cách khác, chỉ cần ngươi tu luyện đến nơi đến chốn, ngươi hoàn toàn có thể nhận thuộc tính của bất luận sinh linh, bất luận vật thể nào bao hàm nó.

“Khi ngươi hiểu rõ cũng có thể công nhận, nắm trong tay các thuộc tính xong, ngươi có thể học tập trận pháp, khi ngươi ghi nhớ thuần thục và thông hiểu đạo lý các loại trận pháp cơ bản, bất luận pháp thuật gì ở trước mặt người đều sẽ trở nên trong suốt. Chỉ cần ngươi bắt được nhược điểm và thiếu hút của chúng để tiến hành phản kích là có thể lập vị thế bất bại.”

Truyền Sơn nghe cực kỳ chăm chú, ngay cả việc ngó lơ Canh Nhị cũng quên.

Nhưng người nói chuyện thấy người nghe vẫn không để ý tới y, không khỏi càng bất an hơn, “Ngươi, ngươi vẫn đang tức giận à? Ta đã nói chuyện hôm nay không liên quan tới ta, ta cũng không biết vì sao họ đột nhiên ra tay với ta mà.”

Hử? Được rồi, ta vẫn đang giận tên tham ăn ngươi đấy! Truyền Sơn nhanh chóng bày ra dáng vẻ hung ác độc địa của chủ nợ.

Thấy Truyền Sơn có vẻ mặt hung ác ấy, Canh Nhị buồn rầu cúi đầu, chân trần cọ mặt đất, ngập ngừng nói: “Trước đây ta cũng hay gặp phải chuyện như thế. Bình thường sẽ có mấy tu giả chính đạo khuyên ta không nên ham đi vào con đường tà đạo, tốt lành thì còn khuyên ta hai câu hoặc là mặc kệ ta, không tốt thì sẽ ra tay với ta, còn nói ta hại bạn hắn hoặc ai đấy.

“Họ đều mắng ta là tà ma ngoại đạo, nói ta thi triển Mị hoặc thuật hại người, nhưng công pháp của ta là loại tăng tiến rất chậm, ta cũng không hút nguyên khí của người ta để luyện công…”

“Làm gì đấy làm gì đấy? Lớn như vậy còn rớt nước mắt, ngươi có xấu hổ không a? Khóc cái gì mà khóc, ta lại chưa nói gì ngươi.”

Người nửa xương khô mạnh miệng nhẹ dạ không chịu được nổi nữa. Cũng đúng thôi, việc này không trách được Canh Nhị. Tuy y tham ăn chút, nhưng trái cây kia cũng không phải y đòi.


Hỏng là hỏng ở hai tiểu tử đầu óc xấu xa kia, ngươi nói người ta mặt mũi quyến rũ liên quan gì tới ngươi? Tâm thần ngươi không kiên định dễ bị mỹ sắc mê hoặc, dự vào cái gì trách người ta xinh đẹp? Còn ra tay đánh người? Gia mặc ngươi là Thần Sa Môn hay Sỏa Tử Môn, món nợ này sớm muộn cũng phải đòi lại.

“Qua đây.”

Canh Nhị còn đang cúi đầu rớt nước mắt.

“Ta bảo ngươi qua đây.” Truyền Sơn không nhịn được vỗ mép thùng, ý bảo Canh Nhị ngồi gần lại.

Canh Nhị dụi mắt đi chầm chậm tới, Truyền Sơn bưng cơm tối nhét vào lòng y.

“Đều cho ngươi tất, đừng khóc nữa. Ta biết chuyện không trách ngươi. Ta không phải giận ngươi, ta là đang giận mình. La Truyền Sơn ta uổng là lão đại của ngươi, không những không thể che chở cho ngươi, còn phải mọi chuyện nhờ ngươi giải quyết. Nhị, ngươi yên tâm đi, sau này phàm là người bắt nạt ngươi, ta đều sẽ giúp ngươi đòi lại. Đừng khóc nữa mà.”

Truyền Sơn nói xong đưa tay xoa đầu Canh Nhị.

Canh Nhị đang cầm cơm tối của Truyền Sơn, lòng cảm động vô cùng, “Ngươi, ngươi tốt hơn sư điệt của ta.”

Sư điệt? Truyền Sơn nhớ kỹ mình không phải lần đầu tiên nghe thấy Canh Nhị nhắc tới vị sư điệt này.

“Cuối cùng ngươi cũng biết ta tốt với ngươi à.” Truyền Sơn cảm thán lại thuận tay vuốt tóc y. Tư thế này cũng chẳng khác gì vuốt lông đại cẩu trong nhà, chỉ thiếu không nâng cằm Canh Nhị lên, gãi cổ y thôi.

“Ừ, đúng là không dễ nhận ra.” Canh Nhị nhặt miếng thịt lên, nín khóc mỉm cười.

Truyền Sơn: “…”

Bốn ngày còn lại, Truyền Sơn không sử dụng phương pháp phá thú Canh Nhị dạy. Không phải không muốn dùng, mà là thời gina không đủ.

Thời gian bốn ngày hắn dùng hết hết để thuần thục phân giải, ngưng tụ thuộc tính kim. Thuộc tính kim cũng bao hàm rất nhiều chủng loại, điều này chỉ có thể giữ lại sau này từ từ làm quen, hiện giờ chỉ cần hắn cảm giác được thuộc tính kim là liền lập tức tách nó ra.

Ngay từ đầu hắn còn chỉ phân giải, ngưng tụ từ trong cát bụi, dần dần, hắn bắt đầu phân giải thẳng từ trên người thú cát bụi ra vật chất thuộc tính kim.

Sau đó, hắn phát hiện không biết có phải thuộc tính kim cũng là một trong những điều kiện của trận pháp để cấu thành nên thú cát bụi hay không, khi vật chất thuộc tính kim trong cơ thể thú cát bụi bị tách ra, hình dáng của những con thú cát bụi này đều trở nên loãng hơn, thậm chí còn ảnh hưởng tới lực công kích và tốc độ của chúng.

Vừa thấy có cơ hội, Truyền Sơn không lấy vây khốn thú cát bụi làm việc chính nữa, mà trực tiếp phân giải, lấy mẫu vật chất thuộc tính kim trong cơ thể chúng, sau đó trực tiếp phá tan chúng.

Thực nghiệm của hắn đã thành công rồi, thú cát bụi bị đánh tan không thể tụ tập lại nữa.

Ngày thứ tư, trước khi ánh trăng ở phương Bắc phát ra ánh sáng, cuối cùng Truyền Sơn cũng có thể giải quyết một mạch mười lăm con thú cát bụi.

Nhìn cát bụi đầy đất, nhìn lại tiểu ma đầu mặt ngoài mang vẻ khiêm tốn đợi chỉ giáo, Dương lão đầu đột nhiên ‘oa’ một tiếng xoay người chạy về phía Hậu Thổ Môn, vừa chạy vừa lớn tiếng khóc thét:

“Oa oa oa! Đồ đệ của ta, rõ ràng là ta nhìn trúng trước, dựa vào cái gì một mầm tốt thế lại bị Bạch Đồng đồ phản bội kia cướp chứ? Sư phụ ơi, khi đó vì sao ngươi không một chưởng chụp chết ma đầu kia! Hu hu! Đồ đệ của ta, cứ như vậy là mất rồi… Ta không sống không sống nữa! Oa ───!”

Dương Đắc Bảo đứng ngoài sơn môn rất bình tĩnh vẫy tay với hai người ngoài cửa, “Vào đi, Bạch Đồng chưa chết, chưởng môn sư huynh hắn tuyệt đối sẽ không chết.”

Hai người này khi đó rốt cuộc có ân oán gì? Truyền Sơn có phần hiếu kỳ, lôi kéo Canh Nhị cùng đi về phía Hậu Thổ Môn.

Đêm đó, Truyền Sơn được miễn không phải chịu dằn vặt ngâm thuốc tắm. Dương Đắc Bảo gọi Truyền Sơn tới đại điện, nói muốn kể cho hắn nghe một vài thường thức của Huyết Hồn Hải. Truyền Sơn thấy Canh Nhị không sao, cũng kéo y đi theo.

“Huyết Hồn Hải, kể rằng là do cơ thể của Ma thần thượng cổ biến thành, trong có chín mươi chín tầng, mỗi khi qua một tầng là tiến một cấp nhỏ, cứ chín tầng là nâng một tầng tu vi. Chẳng hạn như ngươi bước qua được chín tầng cửa ải khó đầu tiên là có thể bước từ Luyện Khí Kỳ và Ngưng Khí Kỳ.

“Bởi vì đó là di tích Ma thần thượng cổ để lại, phân chia tu vi bên trong nó cũng khác so với nay, nhưng đại thể vẫn tương đối. Kể rằng nếu có thể đột phá được cửa Huyết Hồn Hải cuối cùng, thậm chí có thể ở bên trong đạp đất thăng thiên. Nhưng theo ta biết, còn chưa có người như vậy xuất hiện.”

“À? Vậy ma tu lợi hại nhất bây giờ đã lên được cửa thứ bao nhiêu?”

“Có người nói là cửa thứ tám mươi chín. Ngươi không nên coi nhẹ cửa tám mươi chín, ta nghe sư phụ nói với ta, ma tu xông qua cửa tám mươi chín kia sau khi trở về, bế quan chẳng quá ba lần đã đột phá Độ Kiếp, thành công thăng thành chí thượng Ma giới.”

“Nếu cửa tám mươi chín có công dụng như vậy, mười cửa sau dùng để làm gì?”

“Không biết. Có lẽ ngươi hỏi Bạch Đồng, hắn sẽ biết gì đó.”

Canh Nhị ở một bên giần giật.

Truyền Sơn cảm thấy Canh Nhị khẽ nhúc nhích, đoán rằng y có khả năng biết gì đó. Nhưng không biết xuất phát từ suy nghĩ gì, hắn không hỏi trước mặt Dương Đắc Bảo.

Một tu giả biết rất nhiều bí mật người khác không biết, tu vi còn rất thấp, nghĩ như thế nào cũng thấy không bình thường. Nói hắn xuất phát từ tâm lý bảo vệ tiểu đệ cũng được, xuất phát từ tâm lý phòng bị cũng tốt, nói chung hắn không muốn để người khác biết chỗ đặc biệt của Canh Nhị.

“Vì sao nó lại tên là Huyết Hồn Hải?”


“Có rất nhiều truyền thuyết. Cách nói khá phổ biến có hai. Thứ nhất, nghe nói ngươi bất kể phá bao nhiêu cửa, đi ra đều phải trải qua một biển máu, trong biển máu đó nguy cơ tứ phía, nếu ứng đối không tốt, một thân tu vi đều sẽ bị hút đi. Cách nói thứ hai là, ma tu đi vào hầu như đều là cửu tử nhất sinh, cũng không phải đi vào là có thể đảm bảo đi ra được. Hơn nữa, ranh giới trong đó vô biên vô hạn, liền bị chụp cái tên Huyết Hồn Hải.”

Canh Nhị lại giần giật.

Truyền Sơn lần này ấn y lại luôn.

Không biết có phải Canh Nhị hiểu ý hắn không, thành thành thật thật không nhúc nhích nữa.

“Bạch Đồng nói một ma tu suốt đời chỉ có thể mở Huyết Hồn Hải một lần? Mở Huyết Hồn Hải ra phải trả cái giá gì?”

Dương Đắc Bảo thở dài nói: “Bạch Đồng nói không sai. Mở Huyết Hồn Hải cần tinh huyết và tu vi làm cái giá, thời gian tỷ lệ càng lớn, Bạch Đồng phải cần trả tu vi hai trăm năm và hai giọt tinh huyết, mang theo ngươi, hắn phải trả cái giá gấp đôi.”

Chính bởi vì Bạch Đồng chịu trả cái giá đó, sư huynh hắn mới có thể đang tâm nhường đi.

“Vậy nếu là người tu vi quá thấp muốn mở Huyết Hồn Hải thì sao?”

“Nếu không có trưởng bối sư môn giúp đỡ, vậy thì mượn thọ mệnh hoặc sinh linh làm tu vi. Có những tà ma vì không thương thân mình mở Huyết Hồn Hải, sẽ dùng sinh linh để làm nước cờ đầu, sinh linh có linh lực hoặc ma lực càng mạnh, tu vi thay thế lại càng nhiều. Nhưng tinh huyết chỉ có thể dùng của chính mình. Bạch Đồng mang ngươi vào, ngươi chỉ cần trả hai giọt tinh huyết là được.

Nội tâm Truyền Sơn có phần nặng nề. Tuy nói chuyện thay Hậu Thổ Môn tham gia Đại hội Thử Linh xuất phát từ nửa ép buộc nửa bất đắc dĩ, nhưng mắt thấy Hậu Thổ Môn đối đãi hắn không tệ, trong tình huống nghèo đến linh thạch dùng để tu luyện cũng túng thiếu mà còn đặc biệt mua các loại dược vật từ Thần Sa Môn để ngâm cho hắn tắm, mà nay Bạch Đồng vì thăng tu vi cho hắn, cũng phải trả cái giá đắt, dù hắn có là người ý chí sắt đá cũng sẽ cảm động ba phần, huống chi hắn vốn chính là người trọng tĩnh trọng nghĩa.

Một ngày làm thầy cả đời làm cha. Hắn không muốn bị sư môn ràng buộc, nhưng ân tình phải chịu hắn cũng không dám quên. Hậu Thổ Môn tận lòng bồi dưỡng hắn, nói là vì Đại hội Thử Linh, nhưng thực tế người được lợi cũng là chính hắn. Dù sao tu vi là của bản thân, thuật pháp học được cũng là của bản thân, sẽ không bởi vì tham gia Đại hội Thử Linh mà bị cướp đoạt.

Về phần nguy hiểm trong quá trình tu luyện và tham gia tỷ thí gặp phải, cũng có thể nói là con đường nhất định phải qua trong lúc tu luyện. Bởi vì thực chiến mới là cách tốt nhất để nâng cao tu vi. Lấy tính tình của mình cũng không thể suốt ngày ngồi trên bồ đoàn ngồi thiền suy tưởng được, cách thực chiến này mới thích hợp cho hắn hơn cả.

“Tiến vào Huyết Hồn Hải, ta cần phải chú ý những gì?”

Dương Đắc Bảo gật đầu, “Tiếp theo đây là những trọng điểm, ngươi phải nghe cẩn thận.”

“Mời nói.”

“Những tình huống này cũng đều là Bạch Đồng nói với ta, bảo ta nhắn nhủ với ngươi trước. Sau khi tiến vào Huyết Hồn Hải, thời gian của ngươi và hắn cũng không nhiều, hắn không có nhiều thời gian như vậy để nói rõ từng mục cần chú ý với ngươi. Huyết Hồn Hải có một đặc điểm, bất kể một lần đi vào bao nhiêu người, đều sẽ bị tách xa nhau ở cửa thứ nhất. Nói cách khác, ngươi chỉ có thể một mình chiến đấu mỗi một cửa.

“Mỗi một cửa thời gian đợi không cố định, lúc nào phá cửa thì lúc đó mới tiến vào cửa tiếp theo. Không thể vượt cấp, không thể quay lại, lúc muốn ra ngoài thì phải tìm đến một con khỉ màu đỏ, bắt lấy nó, bảo nó ngươi muốn về thế giới ban đầu ngươi mới có thể đi từ trong ra.”

“Bạch Đồng bảo ta nói với ngươi, nếu ngươi dự định đi ra, nhất định phải bảo trì thể lực và ma lực nhất định, để tìm được và bắt được con khỉ đỏ kia. Nhớ kỹ, điểm ấy rất quan trọng, rất nhiều ma tu vì không thể tìm được hoặc bắt được con khỉ đỏ đó mà bị nhốt bên trong Huyết Hồn Hải, cuối cùng không phải bị ma tu cùng bị nhốt trong Huyết Hồn Hải cắn nuốt thì cũng chết trong trạm kiểm soát.”

“Khoan đã! Không phải ngươi vừa nói mỗi một cửa chỉ có thể một mình chiến đấu sao? Sao lại có ma tu khác xuất hiện?”

Dương Đắc Bảo giải thích: “Nghe Bạch Đồng nói, có mấy trạm kiểm soát thi thoảng sẽ có ma đầu sắp xông quan ở. Nhưng loại tình huống chỉ xuất hiện sau cấp bốn mươi sáu. Coi như là một cách trá hình để Huyết Hồn Hải bảo vệ ma tu tu vi thấp.”

“Ta cảm thấy một nguyên nhân khiến Huyết Hồn Hải trở nên cửu tử nhất sinh chính là do ma tu cấp cao dừng lại này đúng không?”

Dương Đắc Bảo nhìn hắn, ánh mắt có phần thương hại: “Nếu ngươi không muốn tiến vào Huyết Hồn hải, thực ra chúng ta còn có một mật cảnh. Tuy công hiệu không bằng Huyết Hồn Hải, nhưng vẫn có thể tăng tu vi của ngươi tới trình độ nhất định.”

Truyền Sơn trầm tĩnh lắc đầu, “Không cần, ta chỉ muốn biết nguy hiểm của ta tới từ đâu.”

Dương Đắc Bảo vỗ vai hắn tỏ vẻ thưởng thức, “Đáng tiếc trạm kiểm soát từng ma tu gặp phải cũng không tương đồng hết, cho nên không có tiền lệ có thể tham khảo. Nhưng, trạm kiểm soát từ từ dễ tới khó thì có thể chắc chắn.”

“Có thể mang binh khí không?”

“Có thể, chỉ cần không phải vật còn sống thì đều có thể mang vào.”

“Rùa cũng được?”

“Được là được. Nhưng tiến vào Huyết Hồn Hải vốn chính là để khảo nghiệm và thăng tu vi bản thân, mang bùa chú lợi hại trưởng bối sư môn ban tăng vào cũng không có chỗ tốt gì với tiến cảnh tu vi bản thân. Hơn nữa bùa chú luôn luôn có một ngày dùng hết, đến lúc đó… Nhưng mà, kể có thể một, hai tấm dùng để giữ mạng.”

Truyền Sơn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, “Bên trong có phải có thể ăn uống hay không?”

“Có thể. Trong Huyết Hồn Hải cũng có thức ăn và nước uống, nhưng để lấy được thì cực khó khăn.”

“Còn có điều gì khác cần chú ý không?”

Dương Đắc Bảo suy nghĩ thêm, “Tạm thời chỉ có thế. Còn về bí mật của Huyết Hồn Hải thì cũng không có nhiều người biết, ma tu đã từng đi vào lại đi ra cả đám đều kín miệng như bưng, ngoại trừ truyền nhân của mình thì cũng sẽ không nói cho ai khác biết. Ai, đây là một loại coi trọng của mình mình quý đấy, chỉ sợ người khác vượt lên mình. Ngươi cứ nghỉ ngơi đi, ngày mai…”

Ngày mai chính là ngày tiến vào Huyết Hồn Hải. Vừa nghĩ đến mình phải ở bên trong vượt qua khoảng thời gian hai trăm năm, Truyền Sơn liền cảm thấy cực kỳ kỳ diệu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui