Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ Liệt

“Đắc Bảo!”

“Sư huynh?”

“Đắc Bảo!”

“Sư huynh….”

“Oa a ───!” Lão nhân đột nhiên khóc rống lên, vừa khóc vừa lau nước mũi, toàn bộ hình tượng đều sụp đổ.

“Đắc Bảo ơi, Hậu Thổ Môn của chúng ta có hi vọng rồi, chúng ta rốt cục có đồ đệ rồi, liệt tổ liệt tông trên trời, Dương Quang Minh ta chết cũng có thể nhắm mắt rồi. Sư phụ ơi, ngươi trên tiên giới có thấy không? Đồ đệ ta không làm Hậu Thổ Môn mất đâu, Hậu Thổ Môn vẫn có thể tiếp tục truyền thừa! Hu hu hu.”

Truyền Sơn đen mặt cùng Kỷ 14 liếc nhìn nhau, nhấc chân muốn đi. Người già rồi, suy nghĩ quả nhiên đã không còn rõ ràng nữa.

Thì ra là Tâm ma thuật. Canh Nhị cũng có khá kinh ngạc, nhìn không ra họ La còn có chút thiên phú tu luyện đấy. Ừm, Kỷ 14 cũng không tệ.

“Đừng!” Dương Quang Minh lão nhân vừa thấy hai người Truyền Sơn muốn đi, lập tức nhào tới, ôm thắt lưng Truyền Sơn, gào khóc nói: “Đồ đệ à, ngươi muốn đi đâu chứ? Ngươi sao lại bỏ vi sư? Vi sư không còn nhiều thời gian nữa rồi, vi sư chờ tới giờ vẫn chưa chịu chết chính là đang đợi ngươi a.

“Ngươi có phải vẫn lo ngươi là tu ma, sợ sư phụ không dạy được ngươi? Không không không, ngươi hoàn toàn không cần lo lắng, Hậu Thổ Môn chúng ta muốn công pháp gì có công pháp đó, ngươi thích Thiên Ma Kinh? Hay Ám Tu La Ma Kinh? Những cái đó ngươi nếu không thích, sư phụ còn có thể cho ngươi làm ra Vạn Ma Quy Nguyên Kinh lợi hại nhất Ma giới.”

Truyền Sơn tránh không tránh được, đen mặt gạt tay lão nhân, “Ta không muốn bái sư. Phiền lão ngài có thể buông tay được không?”

“Không muốn không muốn! Ngươi là tên đồ đệ xấu xa, sư phụ đã ngần này tuổi rồi, ngươi còn bắt nạt sư phụ. Nếu hôm nay ngươi không đồng ý kế thừa Hậu Thổ Môn với sư phụ, sư phụ ta chết cũng không buông ngươi ra.”

Truyền Sơn đầu đầy mồ hôi, hắn đến tinh cầu này không phải gặp trúng hai kẻ điên chứ?

“14, phiền ngươi giúp một tay, lão nhân này khó chơi quá.” Bàn tay ấy như hai gọng kìm, gỡ kiểu gì cũng không ra được.

Kỷ 14 cũng rất muốn tiến lên giúp, nhưng lúc này hắn cũng tự thân khó bảo toàn. Bởi trên lưng hắn cũng có một lão già đang quấn, tên Dương Đắc Bảo.

“Lão đầu, chúng ta có chuyện thì nói. Ngài như vậy tính là sao?” Truyền Sơn không hề che giấu bản tính của mình, cười khổ nói.

“Ta mặc kệ. Ngươi đồng ý làm đồ đệ ta trước đã, rồi chúng ta có lời nói cho rõ.” Lão nhân rơi lệ nói: “Tiểu ma đầu nhà ngươi không có chút lòng thông cảm gì sất, tuổi ta có thể làm ông nội của ông nội của ông nội của ông nội còn hơn cả ông nội ngươi rồi, ngươi cứ phải làm tổn thương lòng ta như vậy?”

“Ngươi xem xem bên ngoài có sư phụ nào đáng thương lại thành tâm như ta không? Còn phải cầu ngươi làm đồ đệ cho ta. Nhớ Dương Quang Minh ta một tu giả Độ Kiếp Kỳ, cách thành tiên chỉ kém một bước, thả tới tinh cầu nào chả được người cung phụng? Nếu Dương Quang Minh ta mở miệng nói muốn nhận đồ đệ, ngươi biết có bao nhiêu người chen chúc để làm đồ đệ ta không?”

“Vậy vì sao người không tới tinh cầu khác tìm đồ đệ? Có nhiều người muốn làm đồ đệ như vậy, ngươi đi tìm họ là được.”

“Oa a! Ngươi bắt nạt người ta! Ngươi tên tiểu hỗn đản thiên lôi đánh xuống lại bắt nạt sư phụ ngươi? Biết rõ toàn bộ môn phái của Hậu Thổ Tinh cũng không thể nhận đồ đệ nào ngoài Hậu Thổ Tinh, ngươi còn cố ý cười nhạo sư phụ ngươi.”

“Ta không biết.”

“Giờ ngươi biết rồi đó.” Dương Quang Minh nói rất vô sỉ.

Truyền Sơn dở khóc dở cười, nhìn lại Kỷ 14 cũng bị quấn thê thảm như mình, giận đầy bụng muốn xả mà không được. Họ rốt cục đã tới nơi nào? Sao lại gặp phải hai lão kỳ lạ như thế?

“Dương tiền bối, bái sư không phải chuyện có thể qua loa, nhận đồ đệ cũng vậy. Ngươi không biết gì về chúng ta đã muốn nhận chúng ta làm đồ đệ, lẽ nào ngươi không sợ gặp phải hạng bất lương ư?”

“Lão đầu ta mặc dù già nhưng mắt chưa mờ, đồ đệ ta nhân phẩm thế nào đương nhiên nhìn ra được. Nói chung hôm nay ngươi đồng ý cũng phải đồng ý, không đồng ý cũng phải… Hỏng!” Lão nhân đột nhiên quát to một tiếng, quay đầu gọi Dương Đắc Bảo: “Ma đầu kia vẫn chưa đi, mau mau mau!”

Mau cái gì? Không đợi Truyền Sơn hỏi ra miệng, hành động của Dương Đắc Bảo đã nói cho hắn đáp án. Chỉ thấy lão trải tấm da dê ra, cấp tóc bọc Kỷ 14 vào.

Truyền Sơn liền cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, thoáng cái cũng bị ném vào trong áo da dê.

Hai người bị ném vào trong áo da dê hai mặt nhìn nhau.

Truyền Sơn nói: “Có phải chúng ta vẫn đang ở trong ảo cảnh chưa ra không?”

Kỷ 14 gật đầu, “Ta thấy cũng đúng.”

Lần này họ ở trong áo da dê cũng không thấy khốn đốn, cũng không có cảm giác bị ngăn cách, ngược lại, tất cả những việc xảy ra bên ngoài họ đều có thể nghe được.

Canh Nhị cũng bị ném vào trong.

Khổ não gỡ khăn che mặt xuống, Canh Nhị cọ cọ, tới gần Truyền Sơn, nói: “Ta có lời nói với ngươi.”

“Chuyện gì?” Thấy Canh Nhị tiến lại, Truyền Sơn vẫn thấy mất tự nhiên, không phải bởi khuôn mặt vừa nhìn đã cám dỗ người ta ngoại tình của y, mà là cảm giác tội ác tự tay kết liễu Canh Nhị vẫn chưa vơi, tuy hắn biết rõ đó chỉ là một ảo cảnh.

“Ngươi cứ hít sâu một hơi trước.” Canh Nhị nghiêm túc nói.

Truyền Sơn lé mắt ngó y.

“Ta nói nghiêm túc.”

Được rồi, Truyền Sơn hít sâu một hơi thật sâu, rồi lại chậm rãi thở ra.

Thừa dịp Truyền Sơn chưa thở ra hết, Canh Nhị nói rất nhanh: “Lan tinh ấy không phải Lam tinh. Lam tinh chúng ta muốn đi ở một hệ hành tinh, cách hệ hành tinh này rất xa rất xa.”

Truyền Sơn chưa thả hết thì hơi cũng đã nghẹn lại.

Canh Nhị nhỏ giọng bổ sung một câu: “Ta thấy trong khoảng thời ngắn chúng thể trở lại được.”

Mặt Kỷ 14 cũng dại ra.

Truyền Sơn chậm rãi, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Canh Nhị.

Canh Nhị cực kỳ nghiêm túc gật đầu với hắn, chỉ sợ đả kích hắn nên lại chen thêm một câu: “Trừ phi chúng ta tìm được truyền tống trận khóa tinh hệ (*) cỡ lớn, hơn nữa mỗi người phải chuẩn bị ít nhất một trăm viên linh thạch thượng phẩm.”

(*) khóa: tức là sải bước, ở đây chỉ truyền tống trận này thực hiện bước nhảy thời gian giữa các hệ hành tinh với nhau

“Quang Minh, đã lâu không gặp, thấy ngươi còn sống, lòng ta rất an ủi.” Bạch Đồng ma đầu hiện thân nói.


Dương Quang Minh thấy bảo bối định thu cũng thu được rồi, lau nước mũi, lập tức khôi phục phong phạm chưởng môn một phái tiên phong đạo cốt ban đầu, “Thế nào, thấy ta còn sống, thất vọng quá à?”

“Đương nhiên không phải. Ta chỉ thấy may vì ngươi còn sống, hơn nữa xem ra còn có thể chịu đựng được khoảng một trăm năm. Nếu ngươi chết rồi, ta sống còn ý nghĩa gì chứ.”

“Ngươi ít giả bộ đi, đồ phản bội!” Dương Quang Minh lão nhân hầm hừ nói.

“A, Quang Minh, ta không phải tới cãi nhau với ngươi. Giao ma tu ra cho ta đi, ta cần một truyền nhân.”

“Nằm mơ!”

“Quang Minh, Hậu Thổ Môn mặc dù có phương pháp tu luyện ma tu, nhưng ngươi và Đắc Bảo cũng không phải ma tu, muốn dạy hắn tốt căn bản là nực cười. Hay các ngươi dự định không để ý tương lai của hắn, chỉ để thỏa mãn ham muốn cá nhân của các ngươi mà hại cả đời hắn?”

“Ngươi nói bậy bạ gì đó?!” Dương Quang Minh, Dương Đắc Bảo cùng nhau nhảy dựng lên.

“Ta có nói bậy hay không trong lòng các ngươi rõ. Các ngươi giao ma tu ra cho ta, còn có thể giữ lại một người, người nọ chắc là thích hợp với công pháp tu luyện của các ngươi. Như vậy các ngươi cũng có thể kết hợp sức chung của hai người để toàn tâm bồi dưỡng một đệ tử, chứ không đến mức cố được đầu nhưng mất phần chân. Nếu các ngươi đồng ý, ta có thể đưa cho các ngươi năm mươi viên linh thạch thượng phẩm.”

“Ngươi… mơ tưởng.”

Bạch Đồng ma đầu tựa hồ không hề lo lắng Dương Quang Minh sẽ không đồng ý điều kiện của hắn, tiếp tục khuyên dụ: “Vừa rồi các ngươi cũng đã hỏi qua người ta rồi, người ta đã từ chối các ngươi, theo quy củ, hiện tại phải giao người ra. Nhưng nể tình ngày xưa giữa chúng ta, ta có thể để lại một người cho ngươi từ từ khuyên bảo, chỉ cần ngươi có thể giao ma tu ra cho ta. Hay ngươi muốn ta ra ngoài nói với họ, hai người mới kia phá được Tâm ma thuật?”

“Ngươi uy hiếp ta?”

“Ta chỉ đang trần thuật sự thực. Mỗi bên một người, đối với hai chúng ta đều tốt.”

“Nếu ta không đồng ý…”

“Vậy dựa vào bản lĩnh, xét điều kiện của ai có thể làm hai người vừa lòng.

Vừa nghe xét điều kiện, Dương Quang Minh lập tức nhũn ba phần, Hậu Thổ Môn của cải mỏng nha!

“Dù ta giao ma tu ra cho ngươi, hắn cũng chưa chắc đã đồng ý làm truyền nhân của ngươi. Hắn tựa hồ có việc gấp phải về Lan tinh.”

“Điểm ấy không cần ngươi lo, chỉ cần ngươi chịu giao hắn cho ta, ta tự nhiên có cách để hắn đáp ứng.”

Dương Quang Minh bắt đầu do dự.

Bạch Đồng thản nhiên nói: “Đừng tham lam thế chứ. Chỉ dựa vào của cải của Hậu Thổ Môn, các ngươi có thể cung ứng được hai đệ tử đồng thời tu luyện ư?”

Hai vị lão nhân họ Dương nói không nên lời.

“Quang Minh, dù hai ngươi đồng thời buông bỏ tu luyện, cung cấp toàn bộ linh thạch và tài nguyên cho bọn hắn, ngươi cho rằng khi ngươi mất tiền, họ có thể tranh được trên Hậu Thổ Tinh sao?

“Hơn nữa, nếu ngươi chết rồi, để lại hai đệ tử tu vi thấp còn cả Đắc Bảo nữa, ngươi cho là họ còn có thể giữ được khối ốc đảo Hậu Thổ Môn này sao? Ngươi đừng quên, người ngấp nghé ốc đảo này cũng không ít. Nếu không phải tu vi của ngươi còn có thể chống đỡ bề ngoài, nền móng của Hậu Thổ Môn sợ đã bị người khác đoạt từ lâu.”

“Câm miệng!” Dương Quang Minh im lặng, Dương Đắc Bảo cảm thấy bị xem thường cả giận nói.

Bạch Đồng nhẹ nhàng cười, “Đây là sự thực, dù ta câm miệng, sự thực vẫn không thay đổi. Làm sao? Các ngươi chia cho ta một đệ tử, ta đồng ý trước khi tiến vào Ma giới sẽ chiếu cố các ngươi chút ít.”

“Ngươi đây là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.” Dương Đắc Bảo cả giận.

“Ta không ngại đồ nhi ta thu lấy danh nghĩa của Hậu Thổ Môn để tham gia thi đấu, tốt xấu gì ngàn năm trước chúng ta vẫn là người một nhà.”

“Đồ phản bội.” Dương Quang Minh nghe hắn nói vậy, nhất thời lại giận.

Bạch Đồng cũng không ngại, chỉ nhìn lão.

Dương Quang Minh cũng hiểu, Hậu Thổ Môn hiện nay căn bản không thể gánh vác hai đồ đệ đồng thời tu luyện, mà tặng đồ đệ cho Bạch Đồng cũng là lựa chọn tốt nhất hiện nay. Dù sao Bạch Đồng tuy đã phản bội Hậu Thổ Môn, nhưng cũng không khai sơn lập phái, huống chi hắn còn tỏ ý để La Truyền Sơn lấy danh nghĩa Hậu Thổ Môn tham gia Đại hội Thử Linh.

“Như vậy đi, chỉ mình chúng ta cũng không quyết định được, vẫn là hỏi người trong cuộc trước đã.” Bạch Đồng nói.

Dương Quang Minh cứ mãi lo lắng, ý bảo Đắc Bảo thả ba người Truyền Sơn ra.

Ba người được thả ra vẻ mặt cũng rất lạ, cuộc nói chuyện bên ngoài họ thậm chí cũng không nghe kỹ. Nhất là Truyền Sơn, trong đầu cứ rối như tơ vò. Canh Nhị thì bởi xấu hổ, trước khi đi ra còn lấy khăn che mặt lại.

“Truyền tống trận khóa tinh hệ?”

“Phải.”

“Ngươi biết lập không?” Truyền Sơn ôm hi vọng hỏi.

“Tài liệu không đủ, ta cần chín loại tài liệu, còn thiếu sáu loại nữa, đá không gian, gỗ trường sinh, máu phượng hoàng, tức nhưỡng (*), thủy ngân hỏa sơn, cùng với xương của ma vật trên Phân Thần Kỳ. Còn cả linh thạch, loại truyền tống trận cự ly xa cỡ bự này không có trên năm trăm viên linh thạch thượng phẩm căn bản đừng nghĩ khởi động nó.”

(*) Tức nhưỡng (hay gọi tắt là nhưỡng, phân tro) là một loại đất có khả năng tự sinh trưởng không ngừng trong thần thoại truyền thuyết cổ đại Trung Quốc, loại đất này có liên quan tới tích Đại Vũ trị thủy.

Nói đến đây, Canh Nhị thầm nói: “Ta đã thấy lạ, sao Càn Khôn Tử lại dùng linh thạch siêu cấp làm mắt trận, thì ra không phải bởi vì bày trận trong trận, mà là vì truyền tống trận khóa tinh hệ kia.”

Linh thạch siêu cấp? Năm trăm viên linh thạch thượng phẩm? Còn cả một đống tài liệu bày trận pháp hắn chưa từng nghe thấy? Truyền Sơn chỉ cảm thấy trước mắt tối đen.

Vẻ mặt Kỷ 14 cũng khó coi. Lúc hắn hạ quyết tâm muốn đi thì giờ lại nói hắn không thể trở về?

“Ba vị tiểu hữu, các ngươi đang nói cái gì? Truyền tống trận khóa tinh hệ? Các ngươi rốt cục đến từ đâu?” Ba người Dương Quang Minh tự nhiên nghe được nội dung ba người nói, nghe một trong số đó lại biết bày truyền tống trận khóa tinh hệ, không khỏi vạn phần kinh ngạc. Ngoài kinh ngạc, nét mặt ba người nhìn về phía Canh Nhị cũng không khỏi có phần tìm tòi nghiên cứu.

Truyền Sơn không trả lời, hiện tại hắn căn bản không có tâm tình đi để ý cái khác.

Canh Nhị nhìn về phía Kỷ 14, Kỷ 14 mặt vô biểu tình. Thế là Canh Nhị đành phải thay ba người lên tiếng nói: “Chúng ta nghĩ sai rồi, tinh cầu chúng ta muốn tới là Lam tinh màu lam, chứ không phải Lan tinh của hoa lan.”

“Lam tinh?” Ba người Dương Quang Minh nhìn nhau mấy lần, cùng nhau lắc đầu. Họ cũng chưa từng nghe qua tinh cầu nào tên Lam tinh.

“Các ngươi chưa nghe cũng không có gì lạ. Lam tinh ở hệ hành tinh khác, cách hệ hành tinh này rất xa.”


Dương Quang Minh cùng Bạch Đồng bị Canh Nhị lên mặt cụ non làm nghẹn họng. Hai người bọn họ tính lại đã bốn ngàn tuổi, không ngờ hôm nay lại bị một tiểu bối thoạt nhìn chưa quá hai mươi ra mặt coi thường?”

“Đó cũng có nghĩa là các ngươi tạm thời không thể trở về?” Dương Đắc Bảo hỏi.

Ba người nhất thời tất cả đều trầm mặc. “Đã như vậy, các ngươi không bằng tạm ở lại Hậu Thổ Môn ta, linh thạch và tài liệu các ngươi thiếu, chúng ta có thể cùng các ngươi nghĩ cách kiếm.” Dương Đắc Bảo tiếp tục thuyết phục ba người.

“Dù không thể tập hợp nhiều như vậy, các ngươi cũng có thể kiếm một phần linh thạch đi tới Lan tinh trước, ở đó là đại tinh cầu tu chân, truyền tống trận đi về các nơi khác cũng nhiều, ở đó hỏi thăm thử xem, có lẽ các ngươi có thể biết được chỗ nào có truyền tống trận khóa tinh hệ cỡ lớn. Nếu không cần các ngươi bày trận, tốn hao chắc không cần nhiều như vậy.” Dương Quang Minh thấy ba người động tâm, lại thúc thêm một phát.

Truyền Sơn nhìn về phía Canh Nhị, hỏi: “Nếu ta lấy bái sư làm điều kiện, để họ thực hiện hết hai yêu cầu, ngươi nghĩ họ có đồng ý không?”

“Yêu cầu gì?” Canh Nhị cũng không ngốc, biết Truyền Sơn đây là mượn lời truyền âm.

“Thứ nhất, cung cấp năm trăm viên linh thạch thượng phẩm cùng một viên linh thạch siêu cấp, bao gồm cả những tài liệu ngươi nói; thứ hai, thời hạn một năm.”

Canh Nhị dùng ánh mắt bội phục nhìn về phía Truyền Sơn, ngươi thật đúng là biết chào giá cao chót vót.

Truyền Sơn đã hiểu ý của y, bĩu môi, họ cũng có thể trả tiền ngay tại chỗ mà.

“Điều kiện thứ hai của ngươi tạm không nói đến, chỉ điều kiện thứ nhất thôi, ngươi đi đâu cũng không có ai đồng ý ngươi, dù ngươi tư chất phi phàm, một trong trăm người.” Bạch Đồng lý trí nói.

Hai vị lão nhân họ Dương cũng cười khổ, hai yêu cầu này, đừng nói tới Hậu Thổ Môn, chính là hai Thần Sa Môn cũng không thể thỏa mãn.

Truyền Sơn day tâm mày, hỏi thẳng: “Vậy các ngươi có thể cung cấp bao nhiêu linh thạch?”

Vừa thấy Truyền Sơn có ý nói điều kiện, Dương Quang Minh mỉm cười. “Nào, chúng ta vào đại điện từ từ nói.

Dương Quang Minh vung ống tay áo lên, đảo mắt cái mọi người đã xuất hiện trong đại điện có kết cấu gỗ và đá.

Bạch Đồng bị bỏ rơi cũng không thèm để ý, bóng dáng nhoáng cái đã lên đại điện trên đỉnh núi.

Đây là một kiến trúc đại điện dùng gỗ và đá dựng lên, thoạt nhìn coi như hùng vĩ, nhưng rất trống trải, hơn nữa rất cổ xưa.

Tám cây cột chống đại điện vẫn có thể nhìn ra dấu vết hoa mỹ ban đầu, chỉ là những dấu vết này cũng chỉ là dấu vết mà thôi, có thể bởi vì hậu nhân vô lực duy trì, bảo thạch hoặc là linh thạch vốn khảm trên dấu vết đã không còn bóng dáng nữa, nơi vẽ ban đầu có bột bạc bột vàng hoặc hỗn hợp màu giờ chỉ có thể nhìn thấy một vết nhàn nhạt.

Trong đại điện không có cái ghế nào, chỉ có năm bồ đoàn, hiện tại đám Truyền Sơn đang an vị trên bồ đoàn đó. Bạch Đồng tiến vào không để ý cái lườm của Dương Quang Minh, cũng chiếm lấy một vị trí, hắn cũng là người duy nhất không có bồ đoàn.

“Trừ linh thạch và đan dược sử dụng lúc tu luyện bình thường ra, sau khi các ngươi tham gia Đại hội Thử Linh, căn cứ thành tích tỷ thí, chúng ta sẽ nhận được hạn ngạch phân phối trong trăm năm, ta sẽ dựa theo số người trong môn chia phần cho các ngươi, chỉ là phân ngạch trăm năm không phải chốc lát có thể nhận được, chỉ có thể cho các ngươi phần mười năm. Nhưng phần linh thạch này cũng không ít, tham chiếu theo ví dụ năm vừa rồi, các ngươi một người có thể nhận được tầm trăm viên linh thạch thượng phẩm.”

“Tham gia tỷ thí có phải có thể nhận được phần thưởng.”

“Phải.”

“Như vậy phần thưởng này có thể thuộc về chúng ta không?”

Dương Quang Minh cười ha hả: “Nếu các ngươi một mình tham gia, vậy đương nhiên thuộc về các ngươi. Nhưng phàm là thay mặt sư môn tham gia, phần thưởng đoạt được bình thường đều sẽ giao cho sư môn. Như vậy đi, tuy không hợp quy củ, nhưng xét tình huống đặc biệt của các ngươi, ta có thể làm chủ chia một phần mười phần thưởng cho các ngươi.”

Truyền Sơn do dự. Canh Nhị ở bên cạnh kéo góc áo hắn.

“Hử?”

“Thiệt rồi.”

“Cái gì?” Truyền Sơn lập tức đứng dậy kéo Canh Nhị ra sau cây cột to, cũng mặc kệ ba vị kia có thể nghe được không.

“Phần thưởng của Đại hội Thử Linh bình thường đều rất hậu, chỉ cần ngươi có thể đứng ở tốp 10, cho dù là người thứ 10, chỉ là linh thạch thượng phẩm cũng không chỉ có trăm viên, mặt khác, còn có thể có một chút thiên tài địa bảo, hoặc pháp khí, hoặc linh đan, mấy thứ này dù có rất nhiều linh thạch đều không mua được.” Canh Nhị giải thích.

Truyền Sơn và Canh Nhị trở lại chỗ cũ.

Truyền Sơn nói thẳng: “Phần thưởng tham gia đại hội Thử Linh toàn bộ thuộc về chúng ta.”

Dương Quang Minh rũ mắt, thở dài: “Nếu các ngươi nhất định muốn phần thưởng của Đại hội Thử Linh cũng được thôi, như vậy tất cả phần trong môn phải lưu lại. Truyền Sơn à, ngươi cũng phải hiểu cho sự khó xử của chúng ta. Nếu linh thạch và phần thưởng đều cho ngươi cả, cuối cùng ngươi vỗ mông đi, đệ tử đời tiếp theo của chúng ta phải đào tạo thế nào?”

Bạch Đồng cũng mở miệng vào lúc này: “Tuy các ngươi coi như là thay mặt đệ tử Hậu Thổ Môn dự thi, nhưng trong Đại hội Thử Linh cao thủ nhiều như mây, các ngươi sợ là ngay cả vòng thứ nhất cũng không vào được. Điều kiện Quang Minh đưa ra khá thích hợp với các ngươi.”

“Ta xét đã.”

Truyền Sơn lại kéo Canh Nhị ra, lần này gọi luôn cả Kỷ 14 ra sau cây cột.

“Thời gian một năm, ngươi nghĩ ta và Kỷ 14 có thể tiến vào tốp 10 của Đại hội Thử Linh không?”

“Một năm?”

“Ừ.”

“Nếu là tốp 10 đếm ngược từ dưới lên, các ngươi có thể phân biệt nhận được thứ nhất và thứ hai.” Canh Nhị thành thực nói.

Kỷ 14 cũng lắc đầu, “Tuy ta không biết gì về tu chân, nhưng nếu là tập võ, thời gian một năm chỉ có thể đạt được giai đoạn bập bẹ thôi.”

“Nói cách khác, hai lão đầu kia căn bản không trông cậy chúng ta thu được thứ tự, chỉ hy vọng chúng ta tham gia Đại hội Thử Linh để nhận được phần linh thạch phân phối cho trăm năm sau?”

“Ta nghĩ họ có ý đó thật.”

Dương Quang Minh nghe trộm cảm thấy rất oan uổng, ý của lão vốn là muốn để đệ tử mới thu tham gia Đại hội Thử Linh để nhân được phân ngạch linh thạch đủ tu luyện cho trăm năm sau, sau đó mượn đó để đào tạo hai người, để họ có thể chân chính kế thừa Hậu Thổ Môn. Lão có thể thề lão không có ý lấy họ làm bia đỡ đạn.


Sắc mặt Truyền Sơn âm tình bất định, “Tham gia Đại hội Thử Linh tỷ lệ tử vong cao không?”

“Còn phải xem ngươi tham gia trận hạng mấy nữa. Đại hội Thử Linh phân ra làm nhiều trận đấu, có mười loại lớn là Luyện Đan, Luyện Khí, Bồi Thực (bồi dưỡng nhân tài, bồi bổ thể lực, nuôi trồng), Tuần Thú, Tịnh Hóa, Chiến Đấu, Bố Cục, Bùa Chú, Trận Pháp, Điều Trị. Trong mỗi loại lại chia ra làm loại nhỏ, chỉ có đến vòng cuối cùng mới có một trận tỷ thí tổng hợp.”

“Chia ra nhiều như vậy?” Truyền Sơn kinh ngạc.

“Ngươi cho là tỷ thí chỉ có chiến đấu? Nếu ngươi tham gia tỷ thí chiến đấu, có lẽ ngay cả tro cũng không còn.” Canh Nhị nói thẳng thừng, nói xong lại hơi sợ nhìn lén Truyền Sơn.

Truyền Sơn không tức giận, cũng không tức giận nổi. Thế giới càng ngày càng rộng lớn mở ra trước mắt hắn, nhưng hắn lại càng cảm thấy mê man. Hắn muốn trở nên mạnh, có thể trở nên mạnh là để làm gì? Báo thù? Nhưng hắn giờ có trở lại được cố hương hay không cũng không biết.

Vẫn là Kỷ 14 nhiều tuổi hơn, tỉnh táo lại trước, vỗ vai Truyền Sơn, nói: “Hiện tại vội cũng không được gì. Việc đã đến nước này, đi từng bước một vậy. Mục tiêu: quay về. Quay về thì cần kiếm tiền, mà cách kiếm tiền nhanh nhất hiện nay chính là bái sư học nghệ ở đây, tham gia Đại hội Thử Linh.”

Truyền Sơn lắc đầu, “Một khi bái sư, chúng ta sẽ thân bất do kỷ, đến lúc dù ngươi muốn đi cũng khó.”

“Vậy ngươi nói làm sao bây giờ?”

Truyền Sơn không trả lời ngay lập tức, mà đi về phía ba người Dương Quang Minh.

“Thương lượng xong rồi sao?” Dương Quang Minh cười nói.

Không đợi Truyền Sơn mở miệng, Bạch Đồng đột nhiên nhìn hắn nói: “Nếu ngươi lo thời gian một năm không đủ để thực lực ngươi thăng tiến, vậy ta có thể nói cho ngươi, chỉ cần ngươi đồng ý làm đệ tử của ta, ta có cách làm thực lực của ngươi tăng lên Kết Đan Kỳ trong vòng một năm.”

Lời này vừa nói ra, Dương Quang Minh là người đầu tiên trợn mắt nhìn.

Canh Nhị ngẩng đầu suy nghĩ, có đan dược nghịch thiên vậy sao? Hình như có, nhưng y cũng không kiến nghị đồng bọn của mình dùng loại dược vật dục tốt bất đạt này.

Thấy Canh Nhị liều mạng lắc đầu với mình, Truyền Sơn cười cười, hỏi Bạch Đồng: “Cái giá là gì?”

“Cửu tử nhất sinh.”

Canh Nhị lắc muốn rụng đầu, Truyền Sơn nhịn không được dùng móng xương khô giữ đầu không cho y động nữa. Kỷ 14 cũng lắc đầu không tán thành.

“Yên tâm, ta có chừng mực.”

“Ngươi có rắm chừng mực í. Ngươi cho là loại dược vật thăng tu vi này ngon lắm à? Không nói thân thể ngươi ăn rồi không chịu nổi, di chứng sau này rất nhiều đấy. Nhớ năm đó, ta đã thấy không ít tên nóng lòng như ngươi, cuối cùng… Hừ hừ, tên nào tên nấy chết rõ thảm, chỉ có duy nhất một người còn biết dừng cương trước bờ vực, hiện tại đang tu luyện nguyên thần lần nữa trong địa ngục đó.”

Nhớ năm đó? Ngại rốt cục thọ bao tuổi rồi? Truyền Sơn nhịn không được nhéo lỗ tai Canh Nhị.

Canh Nhị ghét bỏ giãy ra.

“Ta có nói là đan dược sao?” Bạch Đồng thản nhiên nói.

Ba người Truyền Sơn cùng nhìn về phía hắn.

“Huyết Hồn Hải biết không?”

Huyết Hồn Hải? Cái tên này nghe có vẻ khá quen thuộc? Truyền Sơn bắt đầu nhớ lại, hình như Trách Yểm đã từng nhắc tới nơi này?

Huyết Hồn Hải? Canh Nhị ngẩn người, lập tức nhìn về phía Truyền Sơn. Nếu là Huyết Hồn Hải thật, kể cũng đúng là có thể khiến một người tu ma có tu vi bằng không có thể thăng tới trình độ Kết Đan trong vòng một năm thật.

Nhưng mà, để mở ra được Huyết Hồn Hải cần trả cái giá khá lớn, thời gian tỷ lệ càng lâu phải trả giá càng cao, Bạch Đồng ma đầu này thực sự đồng ý trả giá lớn vậy sao? Hơn nữa nơi đó đối với họ La cũng là quá nguy hiểm rồi đi.

“Ngươi muốn mở Huyết Hồn Hải?” Người hỏi là Dương Quang Minh, sắc mặt lão nhân xấu xí vô cùng, tựa hồ không chỉ là bởi vì bị cướp đồ đệ.

“Bạch Đồng ta, đệ tử của Hậu Thổ Môn ta tham gia Đại hội Thử Linh, sao có thể bị bại bởi Thần Sa Môn ngu ngốc ấy?” Bạch Đồng ngạo nghễ nói.

Dương Đắc Bảo đã từng bại bởi Thần Sa Môn ngu ngốc căm tức Bạch Đồng.

“Mở ra Huyết Hồn Hải ngoại trừ Ma thạch, còn cần máu tươi của người tu ma cấp cao. Ngươi…” Dương Quang Minh muốn nói lại thôi.

Bạch Đồng chỉ nhìn Truyền Sơn, “Thế nào? Trong Huyết Hồn Hải một năm tương đương với hai trăm năm tiêu chuẩn của nguyên giới, có thời gian hai trăm năm tôi luyện, ngươi còn sợ không thể tu đến Kết Đan Kỳ sao?”

Truyền Sơn động lòng.

“Nơi ấy rất nguy hiểm, cửu tử nhất sinh vừa nói cũng không phải đùa. Ngươi có thể nghĩ kỹ lại. Nếu ngươi đồng ý, ta liền chuẩn bị làm cho ngươi.”

Truyền Sơn còn đang lo lắng.

“Một người tu ma cả đời chỉ có thể mở Huyết Hồn Hải một lần. Vốn dĩ ta đã chuẩn bị cho mình, muốn củng cố tu vi trước khi độ kiếp. Nếu có thêm ngươi, ta phải cố gắng trả cái giá gấp đôi.”

Canh Nhị gật đầu, tỏ vẻ Bạch Đồng nói không sai.

“Một năm đổi hai trăm năm, đối với ngươi mà nói chắc là thích hợp nhất. Một năm sau ngươi làm đệ tử của ta, thay Hậu Thổ Môn tham gia Đại hội Thử Linh, có thể đi đâu thì đi, ta sẽ không hạn chế ngươi. Phần thưởng ngươi tỷ thí đoạt được, muốn giữ lại thì giữ lại hết. Đương nhiên, nếu ngươi muốn giữ lại một phần cho Hậu Thổ Môn, cũng tùy theo ý ngươi.”

Sắc mặt Dương Quang Minh tối tăm, kẻ phản bội này rốt cục muốn tặng nhân tình gì? Sớm vài năm hắn đi làm gì?

“Ngươi có dám hay không?” Bạch Đồng nhìn thẳng vào Truyền Sơn.

Truyền Sơn mỉm cười, “Ngươi không cần kích ta, muốn ta đồng ý cũng được, nhưng ta còn có một điều kiện.”

“Ngươi nói đi.”

“Ta có thể thay Hậu Thổ Môn dự thi, nhưng ta sẽ không bái sư. Qua vòng tỷ thí đầu tiên, đi hay ở là tùy ý ta.”

Bạch Đồng im lặng.

“Ngươi cũng là người tu ma, chắc cũng hiểu ma tu không muốn bị ràng buộc về tâm lý.”

Bạch Đồng cũng không coi trọng chuyện bái sư lắm, qua khoảng thời gian này hắn sẽ độ kiếp, nếu có thể thành công, hắn sẽ lên Ma giới, sau đó còn không biết có cơ hội hạ giới hay không. Như vậy hạ giới có đồ đệ hay không đối với hắn cũng chẳng có gì khác nhau.

Hắn muốn nhận Truyền Sơn làm đồ đệ, mục đích có ba. Một là thấy cái mình thích thì thèm, không muốn bỏ mầm tu ma tốt như vậy; thứ hai là không muốn để một chi ma tu của Hậu Thổ Môn bị đứt mạch ở thế hệ mình; thứ ba… coi như hoàn trả tình nghĩa Dương Quang Minh chiếu cố hắn năm đó đi.

Nghĩ tới đây, Bạch Đồng gật đầu nói: “… Được, ta đồng ý ngươi. Ta sẽ dùng ngọc giản(*) truyền toàn bộ cái ta học được suốt đời truyền cho ngươi, phương hướng tu luyện ngươi có thể tự định. Nhưng ta phải nói với ngươi trước, trong Huyết Hồn Hải ta sẽ không giúp đỡ gì ngươi cả, ngươi phải tự dựa vào ngươi.”

(*) ngọc giản: là một loại bản ghi chép cổ trên thẻ ngọc. Hình như đầu chapter 4.

“Được.”

Hai người giao dịch tới đây thành công.

Có lẽ quá trình giao dịch của hai người quá nhanh, thậm chí Dương Quang Minh chưa kịp ngăn cản, Dương Đắc Bảo muốn mở miệng, nhìn thấy vẻ mặt của sư huynh thì lại nuốt lời vào bụng.

Đối với ân oán tình cừu đã từng có của hai vị, bởi lão sinh ra muộn nên cũng không biết nhiều. Nhưng trong mông lung hắn nắm rõ một điều, vị lão sư huynh này của hắn đối với vị đại ma đầu tu vi lợi hại nhất của Hậu Thổ Tinh, thực ra cũng không chán ghét thống hận như lão biểu hiện ra bên ngoài.

Vấn đề của Truyền Sơn đã giải quyết, hiện giờ đến phiên Kỷ 14.


Để không mất đồ đệ có khả năng cuối cùng này, Dương Quang Minh cắn răng nói: “Huyết Hồn Hải có gì đặc biệt hơn người, trong chúng ta cũng có bí cảnh. Ta và Đắc Bảo dùng sức cả môn phái dạy dỗ một mình ngươi, đợi ngươi xuất quan rồi, tu vi sẽ không kém tiểu ma đầu này.”

Hay chưa, vừa rồi còn gọi đồ đệ bảo bối, giờ thì thoáng cái đã biến thành tiểu ma đầu rồi. Truyền Sơn mỉm cười. Lão nhân này cũng là một kẻ dở hơi đây.

Kỷ 14 trầm ngâm một hồi, nói: “Xin lỗi, ta cần gặp mặt một người nói chuyện rồi mới có thể xét xem có nên vào Hậu Thổ Môn không.”

“Ai? Ngươi muốn gặp ai? Là ai đang đào góc tường của Hậu Thổ Môn ta?” Lão nhân tức nhảy dựng, phong độ cũng không giữ được ra sức ép hỏi Kỷ 14.

Kỷ 14 ngậm chặt miệng, áp dụng thái độ trầm mặc với lão nhân.

Lão nhân tức đột nhiên đánh Bạch Đồng một chưởng.

Bạch Đồng tựa hồ đã dự liệu được hắn có cử động thế, dễ dàng liền hóa giải.

Dương Quang Minh nhụt chí, trừng mắt chỉ hận không thể vỗ những tiểu bối không biết điều này mỗi người một cái.

Đột nhiên, ánh mắt phẫn nộ lại nóng cháy hướng về phía Canh Nhị.

Canh Nhị lập tức giơ tay nói: “Ta đã có sư môn rồi.”

“Có sư môn cũng có thể lui.” Lão nhân không nói lý lẽ.

“Ngươi không đánh lại sư phụ ta.”

“…” Mọi người cùng nhau trầm mặc.

Truyền Sơn dùng ánh mắt thương hại nhìn về phía Canh Nhị, Nhị à, ngươi sao mà thành thực thế?

Lão nhân Dương Quang Minh tựa hồ muốn té xỉu, vịn vào cây cột một bên liên tục thở dốc.

Canh Nhị thấy lão nhân thực sự đáng thương quá, không khỏi bật thốt lên nói: “Khỏi cần lo lắng, Hậu Thổ Môn tương lai nhất định sẽ rạng rỡ, cả giới đều biết.”

“Chó má! Tất cả đều là nói bậy! Đồ đệ của Hậu Thổ Môn ta đều bị cướp sạch, sao còn có thể rạng rỡ?” Lão nhân bắt đầu lau nước mắt, khóc hu hu.

Canh Nhị vạn phần đồng tình với hắn, không khỏi an ủi: “Vậy đi, ngươi sắp xếp truyền thừa của Hậu Thổ Môn ra, tương lai chúng ta gặp phải mầm tốt liền giúp ngươi thu đồ đệ, ngươi thấy sao?”

“… Đệ tử của Hậu Thổ Môn chỉ có thể thu trên Hậu Thổ Tinh.”

“Chúng ta liền mang người tới.”

“Nhưng mà ta sắp chết rồi… Hu hu!”

Bạch Đồng nhắm mắt lại. Hắn ghét nhất lão già cả đống tuổi này, có cái tật hễ gặp phải chút chuyện là liền khóc lóc, hơn nữa càng già tuyến lệ càng yếu.

Có lẽ Dương Đắc Bảo đã quen sư huynh hắn thế, hoàn toàn không xấu hổ chút nào.

Canh Nhị vô thức nói: “Ngươi sẽ không chết, tu tán tiên cũng tốt, sau này ngươi có thể đi ngang ở Hậu Thổ Tinh.”

Bạch Đồng mở mắt, một đôi con ngươi trắng nhởn nhìn gắt gao vào Canh Nhị.

Truyền Sơn vỗ bộp phát vào gáy Canh Nhị, làm người Canh Nhị dúi về phía trước.

“Ngươi làm gì?” Giận!

“Ngươi lảm nhảm quá nhiều.” Truyền Sơn cười nhạt.

“…” Canh Nhị cũng phản ứng lại, có vẻ mình đã nói những điều không nên nói rồi.

“Sư phụ ngươi là?” Bạch Đồng hỏi Canh Nhị.

Truyền Sơn hơi nghiêng người, ngăn trở ánh mắt Bạch Đồng.

Canh Nhị ngại Truyền Sơn ngăn trở mình, y đẩy hắn ra, thò đầu từ bên sườn Truyền Sơn ra nói: “Sư phụ ta không cho nói.”

“À? Sư môn của ngươi rất thần bí?”

Không phải, là sư phụ ta sợ mất mặt. Canh Nhị đau lòng, yên lặng trốn sau Truyền Sơn.

Thấy không hỏi được gì, Bạch Đồng cũng không xoắn xuýt vụ giọng điệu như tiên đoán của Canh Nhị nữa. Chí ít ‘Tiên đoán’ này nghe cũng không tệ lắm. Với hắn, Dương Quang Minh chỉ cần không chết, thế là được.

Đám Minh Đại Vu đã sớm sốt ruột đứng bên ngoài, thấy Dương Quang Minh xuất hiện liền lập tức vây quanh.

Sau khi biết người nửa xương khô đã vào Hậu Thổ Môn, cũng theo Bạch Đồng tu ma, Minh Đại Vu hừ lạnh ba tiếng.

Kỷ 14 thừa dịp mọi người chú ý tới Minh Đại Vu và Dương Quang Minh khắc khẩu và châm chọc khiêu khích, đi tới bên cạnh Tĩnh Hải.

Tĩnh Hải mỉm cười, thi lễ với Kỷ 14.

Kỷ 14 đáp lễ.

Tĩnh Hải thi triển pháp bảo lập một kết giới, hai người triển khai đối thoại trong kết giới.

Truyền Sơn vẫn để ý hướng đi của Kỷ 14, thấy hắn và Tĩnh Hải đối mặt đứng, môi mấp máy nhưng không nghe thấy tiếng.

Canh Nhị thấp giọng nói với hắn, đó là kết giới của Tĩnh Hải.

Những người khác cũng không để ý đến động tĩnh giữa Tĩnh Hải và Kỷ 14, nhưng chờ họ quay đầu nhất trí đối phó Tĩnh Hải thì Kỷ 14 đã quyết định rồi.

Sau khi Kỷ 14 tỏ ý hắn muốn tu hành một khoảng thời gian với Tĩnh Hải đại hòa thượng thì mọi người phẫn nộ, Truyền Sơn giật mình.

Canh Nhị lại là người bình thường nhất, còn an ủi Truyền Sơn “Kỷ 14 đi tu hành, cũng không có nghĩa là xuất gia. Hắn sẽ không cạo trọc đầu đâu.”

Đây là vấn đề tóc tai sao? Truyền Sơn quả thực không biết nên nói gì với Canh Nhị. Nhưng hắn cũng không phản đối chọn lựa theo Tĩnh Hải hòa thượng tu hành của Kỷ 14. Chí ít nhìn từ biểu hiện, Tĩnh Hải bình tĩnh trầm ổn thích hợp làm người hướng dẫn người khác hơn là lão đầu Dương Quang Minh già mà còn con nít.

Còn về phần bích y nữ tử và Minh Đại Vu, nhìn không giống người làm sư phu, ngay cả lo lắng cũng không cần.

“Hừ, chỉ tư chất của hai đứa đó, cũng chỉ có Hậu Thổ Môn ngươi mới coi như bảo bối. Ở Thần Sa Môn chúng ta, bọn họ không bằng tư chất của đệ tử ngoại môn. Ta thật muốn xem Đại hội Thử Linh một năm sau, họ có biểu hiện thế nào.”

Minh Đại Vu bỏ lại những lời này rồi xoay người đi, thậm chí cũng quên luôn cả chuyện muốn hỏi ba người tới Hậu Thổ Tinh thế nào. Chỉ bởi lần xoay người dứt khoát lưu loát này, một năm sau Minh Đại Vu hối hận.

Bích y nữ tử thấy mọi việc đã định, cảm thấy cũng không có gì hay ho để xem nữa, liền cũng đi.

Tĩnh Hải mang Kỷ 14 đi. Trước khi Kỷ 14 đi còn ước định với Truyền Sơn, ngày này một năm sau gặp ở cột mốc biên giới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui