Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ Liệt

Lúc Truyền Sơn mở mắt ra, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là vách núi đen như mực.

Xảy ra chuyện gì rồi?

Tay che đầu, Truyền Sơn phát ra tiếng rên rỉ thê thảm.

Đầu hắn đau quá, đau đến nỗi hắn hơi nhích người thôi cũng không dám. Thế mà ánh sáng chiếu vào mắt hắn không chịu buông tha, không những chói làm hắn rơi lệ, còn bởi vì cường độ quá mạnh làm huyệt Thái Dương của hắn nhảy giần giật, mà huyệt Thái Dương vừa giật, đầu của hắn lại càng đau.

“Au…” Truyền Sơn nhịn không được cố nén thống khổ lắc cái đầu, đẩy thứ vướng trong lòng qua một bên, cố thẳng lưng đứng dậy. Thân thể xoay được phân nửa, bỗng nhiên không nhúc nhích nữa.

Tiếp đó đột nhiên hắn bắn lên, lại bởi động tác quá mạnh làm các bộ phận trong cơ thể đồng loạt lên tiếng kháng nghị, buộc hắn đau quá ngã lại mặt đất.

“Ack!” Cú ngã này làm hắn suýt thì ngã bể mũi.

Khoang mũi đụng phải thứ gì đó không cứng không mềm còn mang theo độ cứng, Truyền Sơn đưa mủi ngửi thử, yên tâm thở dài một cái. Là tên Canh Nhị ngu ngốc.

Dưới vụ nổ như vậy mà cũng sống sót, hắn đây coi như là xui xẻo tới cực điểm hay may mắn tới cực điểm nhỉ? Nổ? Chờ đã! Hắn nghĩ ra rồi, nghĩ ra hết rồi. Canh Nhị đây rồi, thế Kỷ 14 đâu?

Truyền Sơn cũng bất chấp từng bộ phận cơ thể đang kháng nghị, nhổm người dậy tìm kiếm khắp nơi.

Canh Nhị nằm úp sấp bên cạnh hắn, thấy lưng y phập phồng chắc là còn sống; Kỷ 14… thực ra căn bản không cần tìm, vừa rồi thứ vướng bận hắn đẩy từ trong lòng ra chính là Kỷ 14.

Ngoại trừ Canh Nhị và Kỷ 14, bên tai hắn còn có một thanh kiếm màu đỏ thẫm, xem thân kiếm, cảm giác rất quen thuộc. Đây không phải kiếm Sát Lục của Trách yểm sao? Sao lại chạy tới bên cạnh hắn? Còn cả cái thứ trông như củi đốt lửa đã đốt hết trên mặt đất bên cạnh Canh Nhị, không phải chính là con hắc vương xà kia?

“Đứng lên! Đứng lên hết cho ta! Mau xem! Chúng ta trốn ra rồi! Mau xem, có ánh sáng, có ánh sáng chiếu vào nè!” Truyền Sơn xác định đồng bọn đều sống xong, lập tức hưng phấn vừa đẩy vừa gọi, cố gắng chia sẻ phát hiện của hắn cho mọi người.

Tỉnh lại đầu tiên chính là hắc vương xà, trong miệng nó vẫn còn ngậm viên linh thạch tính thủy siêu phẩm cỡ quả táo kia. Tỉnh lại sau hắc vương xà chính là Canh Nhị bị Truyền Sơn lật người lại, lúc Truyền Sơn tát phát thứ hai lên mặt y gọi dậy, y đã mở đôi mắt còn hơi mơ hồ.

Kỷ 14 thân thể yếu nhất, mãi đến khi Canh Nhị có thể tỉnh táo ngồi dậy, hắn vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.

Truyền Sơn lo lắng kiểm tra thân thể Kỷ 14, muốn vận dụng ma công tra xét lại sợ vô tình xúc phạm tới hắn, đành phải đẩy Canh Nhị mau dậy xem.

Canh Nhị ngồi yên trên mặt đất một hồi, lấy tốc độ chậm hơn cả rùa bò về phí Kỷ 14.

“Ngươi làm sao vậy?” Truyền Sơn ngạc nhiên.

Canh Nhị vất vả lắm mới bò được đến bên cạnh Kỷ 14, đưa tay lên mạch của hắn, dùng giọng nói chậm làm người ta hận không thể đạp y nói: “Tiêu… hao… quá… lớn.”

Truyền Sơn giần giật mặt, “Ngươi không sao chứ?”

Canh Nhị chầm chập lườm một cái, chầm chập nói: “Đương… nhiên… có… sao.”

Lần đầu tiên Truyền Sơn thấy có người dùng tốc độ chậm như thế để lườm, nhất thời không biết nên khích lệ đối phương đã hoàn thành một hành động có yêu cao độ như thế, hay là nên tát cho y phát văng lên tường.

Hắc vương xà tiến tới, ngóc đầu cao cao, bày ra viên linh thạch tính thủy siêu phẩm kia cho mọi người xem như dâng của quý. Nó còn phun linh thạch xuống đất, cũng không biết là muốn dụ dỗ hai người, hay chỉ muốn khoe khoang không thôi.

Canh Nhị từ từ cúi đầu, liếc nhìn linh thanh, chậm rãi ‘ờ’ một tiếng.

“Đây là cái gì?” Truyền Sơn cũng cảm thấy linh lực không lổ chứa trong linh thạch.

“Siêu… phẩm…”

“Dừng! Lão ngài cứ từ từ nghỉ ngơi đi, chờ chừng nào ngươi nghỉ đủ rồi có thể nói năng bình thường thì hẵng mở miệng. Trước đó, ngươi mà mở miệng một lần ta liền đánh ngươi một lần, nhớ kỹ chưa?” Nói xong, Truyền Sơn liền dời mắt tới cửa hang có ánh sáng chiếu vào. Linh thạch cái gì, hắn lấy được cũng vô dụng.

“Xì xì?” Hắc vương xà vô cùng kinh ngạc và cực kỳ bất mãn. Đây là cái kiểu phản ứng gì? Lẽ nào các ngươi không nhận ra đây là viên linh thạch siêu phẩm gần với tiên thạch sao? Lẽ nào các ngươi không muốn lấy làm của riêng?

Canh Nhị mệt chết đi được, hai mí mắt cứ sụp xuống.

“Xì xì!” Hắc vương xà giận rồi, ngậm linh thạch lên liền trườn sang một bên. Hai tên nhà quê không nhìn ra hàng! Nguyền rủa các ngươi vĩnh viễn không tìm ra được linh thạch cấp cao!

Cửa hang bị một tảng đá lấp miệng, nhưng cũng không lấp kín, kẽ hở nửa phần trên miễn cưỡng có thể cho một người trưởng thành bò ra ngoài, ánh mặt trời cũng chiếu vào hang từ nơi đó.

Truyền Sơn còn chưa khôi phục cơ thể học theo Canh Nhị, cũng dùng cách bò để bò đến trước mặt tảng đá, lấy tay thử đẩy. Rất nặng, rất chặt. Yên lặng vận công muốn đẩy tảng đá ấy ra, đan điền bỗng nhiên đau nhói một đợt, làm hắn phải dừng vận khí. Đây là sao? Truyền Sơn thử lại, vẫn nhận được kết quả y hệt.

Chắc là bị lôi bạo đạn chuyên phá ma khí gây thương tích rồi? Truyền Sơn cho rằng mình đã nghĩ ra mấu chốt rồi nên cũng không để trong lòng nữa, nghĩ thầm dưới vụ nổ như thế còn sống được cũng đã là mạng lớn, bị thương cũng là chuyện thường? Sau này cứ từ từ cũng được, chuyện chữa thương không ngại tạm hoãn, nhưng hy vọng chạy khỏi mỏ đã thành sự thực ngay trước mắt, kiểu gì cũng phải nắm chắc cơ hội, không để người khác phát hiện họ bình yên thoát khỏi mới là chuyện quan trọng phải lo lắng.

Hít sâu một hơi, thả lỏng quan sát tảng đá này, nhìn cỏ dại mọc quanh tảng đá, hiển nhiên tảng đá này đã ở đây khá lâu. Ơ? Truyền Sơn sửng sốt nhìn cỏ dại mọc quanh tảng đá.


Họ còn đang ở trong mỏ sao? Hay là đã bị vụ nổ kia bắn xuống lòng đất, bắn tới tầng ngoài cùng rồi? Nhưng mà…

Quay đầu lại nhìn, hang động này không lớn, trên dưới trái phải đều là vách núi đen như mực, tay sờ lên cào cào, cảm giác cho hắn biết, tảng đá đen như mực này cũng không phải than đá.

Quan trọng là, ngoại trừ cửa hang có tảng đá này chặn lại, hắn cũng không thấy bất luận hang động hay khe nào khác. Sơn động này nhìn kiểu gì cũng thấy là một hang núi thiên nhiên, không hề có dấu vết bị phá hỏng.

Đã thế, vậy họ đã văng tới đâu? Sao lại xuất hiện trong hang núi này?

Truyền Sơn không mê tín, lấy tay chống đất, còn dùng móng xương khô bới, ừm, mặt đất rất chắc chắn, cũng là tầng nham thạch như vách núi.

Bên kia, sau khi xác định Kỷ 14 tạm thời không chết, Canh Nhị quá mệt mỏi đã lấy một viên dược hoàn từ trong ngực ra nhét vào miệng, cũng mặc kệ tên họ La gõ tường nghi hoặc đầy lòng, cứ khoanh chân ngồi thiền để mau chóng khôi phục thể lực và nguyên khí. Lần này y tổn thất khá lớn, ít nhất trăm năm đừng hy vọng tu vi có tiến cảnh gì.

Thấy Canh Nhị bắt đầu ngồi thiền, Truyền Sơn nhẹ tay nhẹ chân, tận lực tránh phát ra tiếng vang.

Sau khi quan sát xong toàn bộ hang núi, cuối cùng hắn cũng phát hiện ra một nơi khá là kỳ lạ. Hang núi này tuy không có dấu vết nhân công phá hỏng, nhưng dưới chân tường lại xuất hiện một vài hòn đá rõ ràng khác với nham thạch trong hang núi.

Những hòn đá này rải rác ở chân tường mơ hồ hình thành lên một hình tròn có quy tắc, hắn còn phát hiện trong vòng tròn mơ hồ này có một đường cong lạ, thoạt trông giống một đồ án nào đó, đáng tiếc không biết có phải do họ vô tình phá hay không, những dấu vết này hiện tại đã không phải rõ lắm.

Truyền Sơn tiện tay nhặt lên một khối đá nhỏ khảm trên mặt đất trong những đồ án không còn rõ ràng. Khối đá rất giòn, thoạt nhìn khảm rất chắc, nhưng lấy nó ra rất dễ, phải cái là vừa tới tay đã nát.

Truyền Sơn nhìn trái nhìn phải, nhìn kiểu gì cũng thấy khối đá vỡ nát này giống như linh thạch đã tiêu hao hết linh lực.

Lại chăm chú tỉ mỉ quan sát đồ hình và đường vân mơ hồ trên mặt đất, Truyền Sơn nhanh chóng tìm kiếm ký ức của Trách Yểm, xem có phải thứ gì đã xuất hiện hay không.

Nào biết hắn vừa tìm một cái, suýt thì toi!

Trong nháy mắt hắn tìm tòi ký ức của Trách Yểm, giống như là mở ra hạp phong tối tăm, ký ức nhơn ngàn năm thoáng cái đã trào lên.

Ký ức của Trách Yểm và ký ức của bản thân hắn thoáng chốc đã trộn lẫn vào nhau, đủ loại hình ảnh không ngừng giao hòa xuất hiện trong đầu hắn. Hàng loạt tin tức làm cái đầu chỉ sống hai mươi năm của hắn căn bản không thể nhận được, trong lúc nhất thời, gân xanh trên đầu gồ lên, huyết quản to nhỏ nổi gân, tựa hồ tùy thời tùy chỗ đều sẽ nứt toác.

Truyền Sơn ôm lấy đầu, kêu thảm một tiếng rồi đập vào vách hang.

Tại sao có thể như vậy? Đầu và thân thể hắn rốt cục đã xảy ra chuyện gì?

“Bụp bụp bụp!”

Tiếng đập kịch liệt vang lên trong hang núi, Truyền Sơn đau lồi hai mắt, khóe mắt như muốn nứt ra, trên đầu, trên mặt, máu tươi nhễ nhại.

“A a a ───!”

“Rắc!” Người này đau quá cắn gãy luôn một cái răng.

“Ui a!” Thân thể Truyền Sơn bật cao lên, đánh mạnh vào đỉnh hang rồi lại té xuống đất.

Đầu ta sắp nứt ra rồi! Đầu ta sắp nứt ra rồi ───! A a a!

Hành động của Truyền Sơn quá bất thình lình, dọa hắc vương xà đang âu yếm linh thạch một bên sợ ngây người.

“Xì xì!” Hắc vương xà không dám tiến tới gần, ngậm linh thạch trốn sang một góc cách xa Truyền Sơn. Thực ra mục tiêu cuối cùng của nó là muốn từ cái khe lộ ánh sáng kia chuồn ra ngoài, nhưng tiểu ma đầu đột nhiên phát điên kia đúng lúc chắn ở gần đó.

Canh Nhị còn đang ngồi thiền, Kỷ 14 vẫn hỗn mê bất tỉnh.

Trong sơn động, Truyền Sơn phát ra tiếng kêu thảm thiết liên thanh không thể kiềm chế, đầu đập mạnh lên vách núi đá, đụng vào hắc vương xà kinh hồn bạt vía, chỉ sợ tiểu ma đầu này biến thành ác ma chân chính như bà nó từng kể.

Cũng không biết trải qua bao lâu, ngay lúc Truyền Sơn muốn đập vỡ đầu chết, một luồng linh khí thanh lương truyền vào từ đỉnh đầu, chậm rãi an ủi cái đầu loạn xạ, cuộn trào như sóng xô của hắn.

Ký ức ngàn năm của Trách Yểm bị ép xuống, thoáng cái đã lui trở về một nơi hắc ám nào đó trong đầu hắn.

Ký ức thuộc về hắn được thuận lại lần nữa, dần dần lắng xuống vị trí ban đầu.

Đầu bị thương và thần kinh mạch máu thoáng cái đã khôi phục nhờ linh khí làm dịu, cơ thể căng cứng của Truyền Sơn cũng dần thả lỏng, dần rơi vào cái ôm ấm áp.

Đến lúc Truyền Sơn tỉnh lại lần thứ hai, liền thấy Canh Nhị đang khoanh chân ngồi trước mặt hắn, ôm một khối miếng ngọc thạch đang nghiêm túc khắc gì đó, miệng thì lẩm bẩm.

“Năm Tân Mão tháng XX ngày XX… Ân cứu mạng, hai lần.”

“Này.”


Canh Nhị dừng tay lại, lập tức giấu mảnh ngọc vào trong lòng như sợ bị cướp mất.

Truyền Sơn nhếch khóe môi, không phải là nợ ngươi hai cái mạng sao, sau này trả lại ngươi là được. Đồ keo kiệt!

“Này, ngươi biết ta vừa rồi xảy ra chuyện gì không?”

“Ừ.” Canh Nhị ngậm chặt miệng, như là không muốn nói lắm.

“Ta… Sau này có phải không thể tu luyện nữa không?”

“Hả?”

“Ngươi không cần giấu ta. Ta biết lần này ta có thể giữ mạng cũng đã là may mắn rồi, trước đó ngươi cũng nói ta luyện ma công lạc đường, hơn nữa tu vi tiến cảnh của ta không hợp lẽ thường, gặp chuyện xui xẻo chỉ là chuyện sớm hay muộn.”

Truyền Sơn cố gượng cười một cái, “Huynh đệ, nói cho lão đại của ngươi, ta còn có thể sống được bao lâu?” Như vậy ta cũng dễ tính thời gian báo thù của mình.

Canh Nhị vẻ mặt kỳ lạ, khom người chọc mặt nam nhân, “Ta nói… đầu ngươi bị hỏng à? Ta rõ ràng đã cứu ngươi đúng lúc.”

“…”

“Thực sự ngốc rồi?” Lại chọc.

“… Ngươi đừng tưởng ta không có ma công thì không thể đánh ngươi, ngươi quên quy tắc do chủ giới định ra rồi sao?”

Canh Nhị thấy đã chơi đủ, “Quy tắc ấy hiện giờ ngươi không dùng được. Ma công của ngươi không thi triển được chỉ là tạm thời, chờ ngươi luyện hóa được ma đan của Trách Yểm sẽ không sao nữa.”

“Hả?” Lần này đến phiên Truyền Sơn nghe không hiểu.

“Ta đã sớm nói với ngươi, ngươi tu luyện như vậy chắc chắn không được, tiếc là ngươi không nghe ta. Xem! Xảy ra vấn đề chưa?”

“Ta có vấn đề gì chứ? Còn cả ma đan của Trách Yểm ngươi nói là chuyện gì? Sao ta lại không biết?”

Bởi vì khi đó ngươi đã ngất rồi, Canh Nhị vừa nghĩ tới lời Trách Yểm nói trước khi chết, đã nghĩ đến khi đó y bị buộc phải kính dâng, nhất thời liền thấy đau lòng vạn phần. Trăm năm a! Trăm năm của y cũng đừng nghĩ tới tiến thêm được bước nào! Hu hu, thiệt thòi quá!

“Canh Nhị!”

“Làm gì?” Canh Nhị khóc thút thít.

“Nói.”

“Mặc kệ.”

Truyền Sơn giơ nắm tay lên… lại thả xuống, dịu giọng nói: “Nghe lời, nói hết những gì ngươi biết cho ta, chờ sau này rời khỏi đây ta mời ngươi ăn mười tám món dân dã quê ta.”

Tiếng khóc thút thít chợt dừng, “Món ăn thôn quê gì cơ?”

“Ngươi nói trước cho ta biết đã.”

“Ừm… Ngươi nói trước đã.”

Ta nhịn! “Có lợn rừng, nai rừng, gà rừng, thỏ rừng, vịt, cá nước ngọt, cua, tôm… Mười tám món ăn thôn quê, mười tám cách ăn, màu ấy, mùi ấy, hương ấy, chậc chậc, bao ngươi ăn rồi vẫn muốn ăn, hận không thể ngày nào cũng ăn ba bữa như thế.”

“Thực sự ngon như thế?” Nước miếng của người nào đó sắp rớt.”

Truyền Sơn cũng không nhịn được giơ tay lau khóe miệng, hắn nói đến nỗi chính hắn cũng muốn ăn. Đã bao lâu rồi không được ăn mỹ vị nhân gian? Thịt lợn ăn trong hầm mỏ không tính. Không, ăn không bằng cả heo nữa! Heo cũng ăn no, ăn ngon hơn nữa.

“Ta có thể đảm bảo.”

Canh Nhị nuốt ngụm nước miếng, “Ta muốn ăn suất năm người… Không, phần mười phần!”

“Được.” Còn suất mười người, ngươi cũng không sợ no vỡ bụng à!

Canh Nhị đã thỏa mãn rồi, vừa ảo tưởng mười tám loại món ăn dân dã ấy, vữa đãng trí kể: “Trước khi chết, Trách Yểm đưa ma đan cho ngươi, điều kiện là bảo ngươi chăm sóc thanh kiếm Sát Lục kia cho tốt, cho nên ngươi hiện tại thoạt nhìn vẫn hoàn chỉnh.”


“… Hết rồi?”

“Còn nữa sao?” Canh Nhị thoạt nhìn càng không tin.

Truyền Sơn… cố lắm mới dằn được cơn tức. Trước đây người này không phải rất dong dài sao? Sao đến lượt nói chuyện của hắn thì đơn giản một câu như vậy?

“Ta hỏi, ngươi đáp.”

“Thật phiền phức…”

Truyền Sơn nằm trên mặt đất cố gắng trừng, Canh Nhị rụt cổ lại, không nói.

“Vấn đề đầu tiên, vì sao ta không thể vận khí? Canh Nhị à, ngươi cần phải ngẫm cho kỹ, nghĩ cho tốt rồi hẵng nói, đó chính là mười tám món dân dã, mười tám cách ăn.” Ngụ ý là, ngươi đừng bịa bừa.

Canh Nhị hiển nhiên là một tên dễ lừa, hơn nữa, còn là loại bị mắc lừa nhiều lần vẫn không chừa, người khác hứa suông một cái y liền cho là thật, nuốt nước miếng ừng ực, cực kỳ thành thật đáp:

“Bởi vì tu vi ngàn năm không phải là thứ mà một ma vật mới sinh vừa đạt được cấp Luyện Khí Kỳ như ngươi có thể tiêu hóa, nếu không phải ngươi đã từng ăn quả xương khô, thân thể lại được cải tạo một bộ phận thì giờ ngươi có thể sống được hay không cũng là một vấn đề.

“Hiện tại ngươi không thể vận khí, đó là quả xương khô đang tập trung lực lượng giúp ngươi khống chế viên ma đan chứa tu vi ngàn năm của Trách Yểm trong đan điền của ngươi, chờ đến khi cơ thể ngươi thuần hóa được viên ma đan ấy, ngươi có thể vận khí lần nữa, cũng có thể tiêu hóa được tu vi ngàn năm ấy.”

“… Nghe có vẻ không tồi.”

Tu vi ngàn năm a, hương khói trên phần mộ tổ tiên hắn bốc dày thế nào mới đưa chuyện tốt nhường này lên đầu hắn? Tổ tông ơi, chờ ta báo thù tìm được người nhà sẽ đi dập đầu với người!

“Đúng không sai, cho nên đầu ngươi mới suýt thì nổ tung.” Canh Nhị nói có phần hả hê.

“Vì sao?” Đây là điều Truyền Sơn bức thiết muốn biết, hắn tuyệt đối không muốn thống khổ muốn đập vỡ đầu vừa rồi lặp lại nữa.

“Ai bảo ngươi tham lam nuốt phân thần của người ta. Ngươi cũng không ngẫm lại, ký ức ngàn năm ấy dễ tiêu hóa vậy sao? Ngươi thử đọc một vạn quyển sách trong vòng một ngày xem, xem đầu ngươi có chịu nổi không?”

Truyền Sơn không tranh cãi hắn nuốt phân thần của Trách Yểm cũng là hành động bị bắt ép, chỉ hỏi tới: “Vậy trước đó sao ta lại không bị làm sao?”

“Bởi vì năng lực của quả xương khô, thứ ấy tựa như quản gia trong cơ thể ngươi vậy, chỉ cần là chuyện vượt quá năng lực bản thân ngươi, nó sẽ chủ động vơ vào tay, sau này sẽ chia sẻ điều có lợi với ngươi. Nhưng hiện tại ma đan của Trách Yểm tới, với năng lực của nó chỉ có thể một nửa, vì vậy được đầu mất chân, đành phải giữ phần nguy hiểm nhất trước. Nhưng thừa lúc nó không thể khống chế đầu kia, ngươi đã vận dụng ký ức của Trách yểm, mà tu vi của ngươi quá thấp, hậu quả của việc ngông cuồng dùng ký ức ngàn năm ấy chính là như ngươi vừa rồi.”

Truyền Sơn nghe xong không khỏi đau đầu, “Nghe ngươi nói vậy, sao ta cảm thấy quả xương khô kia đang chia xẻ cơ thể của ta với ta?”

“Cũng gần gần như thế. Nếu không có nó, thần thức của ngươi cũng không thể tu hành. Hiện tại quan hệ của ngươi và quả xương khô giống như là nhược chủ và cường nô, tuy nó không phản bội ngươi, sẽ không làm chuyện gì bất lợi với ngươi, nhưng nếu sau này ngươi không cần mẫn và tu luyện hoàn toàn tiêu hóa nó, để nó hoàn toàn hợp thành một thể với ngươi thì sớm muộn cũng xảy ra vấn đề.”

Nói đến đây, Canh Nhị bỗng nhiên vênh mặt, nghiêm túc chăm chú nói: “Còn phương pháp tu luyện của ngươi nữa, ta kiến nghị ngươi tốt nhất đổi cái khác. Trừ phi tương lai ngươi muốn biến thành loại ma vật thị huyết, tàn nhẫn, vô tình, lãnh khốc, lục thân không nhận, hoàn toàn không quan tâm người khác cũng mặc kệ quy tắc thiên địa đáng buồn nhất, đừng tưởng loại ma vật này thoạt nhìn thì tiêu sái, thực ra cuối cùng chết thảm hơn ai hết. Tin ta đi, ta đã nhìn thấy nhiều rồi.”

Ngươi đã nhìn thấy bao nhiêu? Còn nữa, ‘lão nhân gia’ ngài rốt cục bao nhiêu tuổi rồi? Truyền Sơn nóng lòng biết đến cùng nhịn xuống câu nói châm chọc người nào đó.

Canh Nhị còn đang tiếp tục lải nhải: “Đặc biệt ngươi còn bị ảnh hưởng bởi ký ức ngàn năm của Trách Yểm, hiện tại lại tiếp nhận nội đan của hắn, cứ dựa theo phương pháp hắn dạy ngươi mà tu luyện tiếp, tám chín phần mười người sẽ trở nên càng ngày càng giống hắn, đến lúc đó ngươi rốt cục có phải là ngươi không, sợ rằng ngay cả ông trời cũng không biết.”

Truyền Sơn trầm mặc một lúc lâu, sau một lúc mới hỏi: “Nếu ta chọn phương pháp tu luyện mới, có phải nghĩa là ta phải bắt đầu lại từ đầu không?”

Canh Nhị gật đầu.

“Nếu ta dựa theo phương pháp tu ma ban đầu, ta phải mất bao lâu mới có thể khống chế và hấp thu tiêu hóa nội đan của Trách Yểm, còn cả ký ức của hắn nữa?”

Canh Nhị cũng không giấu diếm gì chuyện đó, cực kỳ sảng khoái đáp: “Nếu không có gì thay đổi, nửa năm ngươi có thể khôi phục trình độ Luyện Khí Kỳ 3. Sau đó căn cứ theo độ cần mẫn tu luyện của ngươi, các loại cơ duyên, lấy nội đan Trách Yểm làm cơ sở, chắc khoảng mười năm ngươi có thể tu đến Kim Đan Kỳ, chỉ là sau đó tiến cảnh của ngươi sẽ trở nên rất chậm. Bởi nói đến cùng thì tu vi của ngươi cũng không phải của chính ngươi, móng quá nông thì kiến trúc không thể cao được.”

Dừng một chút, Canh Nhị lộ vẻ tiếc hận nói: “Thực ra cách tu luyện này thoạt nhìn thì nhanh, nhưng cái được không bù đủ cái mất. Tu vi của Trách Yểm ngươi có thể tiêu hóa hấp thu một phần năm đã là không tồi rồi, tựa như chân nguyên của tiểu đạo sĩ Ngưng Khí Kỳ 3, cái ngươi hấp thu được chẳng qua là tu vi một cấp, còn cả tác dụng của quả xương khô cũng không thể phát huy được uy lực lớn nhất.”

“Vậy nếu ta dùng cách của ngươi tu luyện lại lần nữa thì sao?”

“Ack, nếu dựa vào hiểu biết của ta với cách tu ma ấy, ngươi sẽ mất một khoảng thời gian rất dài quanh co không tiến được ở Luyện Khí Kỳ, thời gian cụ thể thì phải xem thiên tư và độ cần mẫn của ngươi, cả năng lực lĩnh ngộ nữa. Hơn nữa, để ngươi có thể nắm vững nền tảng bản thân, ma đan của Trách Yểm ít nhất phải tu luyện tới Kim Đan Kỳ mới có thể dùng được. Nhưng sau này ngươi có thể từng chút hấp thu luyện hóa, cơ bản cũng không lãng phí gì, tác dụng của quả xương khô cũng sẽ phát huy và dung hợp được với uy lực tốt nhất.”

Lần này, thời gian Truyền Sơn trầm mặc càng lâu hơn.

Canh Nhị không có tâm tình nhìn hắn đờ đẫn, xoay người truyền linh lực cho Kỷ 14.

Kỷ 14 sau khi được Canh Nhị tẩm bổ linh lực, dần dần cũng khôi phục thần trí.

“Chúng ta… không chết?”

“Không chết.” Canh Nhị cố sức gật đầu.

Nếu y phải trả cái giá đắt như thế mà vẫn là mấy tên này chết thì y cũng không cần tu luyện thân thể, tiếp tục trở lại tôi rèn bản thể của mình mới là hơn.

“Hự.” Kỷ 14 chống tay ngồi dậy, “Truyền Sơn làm sao vậy?”

“Đang phải chọn lựa.”

“Thoạt trông rất khó xử?”

“Ta cảm thấy không có gì khó xử cả. Dù sao một chốc một lát chúng ta cũng không trở về được.”


Kỷ 14 khó hiểu, “Trở về? Trở về đâu?”

“Lam tinh a, chính là tinh cầu mà chúng ta bị nhốt ở mỏ than.”

“Ngươi nói cái gì?!”

Một câu nói với hai giọng khác nhau. Nam nhân vốn nằm trên mặt đất hai mắt đờ đẫn nghiêng người lăn tới, nửa quỳ nhổm người dậy, cũng không có tâm tình nào hỏi Kỷ 14 mạnh khỏe hay chưa, túm áo Canh Nhị vội hỏi: “Ngươi vừa nói gì? Cái gì không trở về được? Hiện tại chúng ta rốt cục ở đâu?”

“Không biết.” Canh Nhị bị Truyền Sơn túm thì càng sợ, nhỏ giọng đáp.

“Không biết? Không biết thì sao ngươi biết hiện chúng ta không ở mỏ than Vân Sơn? Không biết thì sao ngươi nói chúng ta không trở về được?”

“Ta chưa nói không thể quay về, ta chỉ nói một chốc một lát đừng nghĩ…”

“Canh Nhị!” Truyền Sơn thực sự nóng nảy.

Chắc Canh Nhị cũng nhận ra người trước mắt không thể chịu được kích thích nữa, rụt đầu cố gắng nhỏ giọng nói: “Cái đó… Ta chỉ biết cuối cùng chúng ta bị truyền tống trận vận chuyển đi, khốn ma trận kia là trận trong trận, ngay từ đầu ta cũng không nhận ra, chờ mắt trận bị phá, khốn ma trận bắt đầu tự nổ, ta mới phát hiện phía dưới khốn ma trận còn có một truyền tống trận.

“Xem năng lực phát ra từ truyền tống trận kia, ta có thể khẳng định đó nhất định là một truyền tống trận giữa các hành tinh. Chỉ là ta không nhìn ra tọa độ, cho nên cũng không biết chúng ta hiện đã bị truyền tới tinh cầu nào.”

Truyền Sơn tái mặt.

Kỷ 14 nghe mà u u mê mê, hắn chỉ hiểu một ý từ lời Canh Nhị, đó chính là: hiện tại hình như họ đã rời khỏi mỏ than Vân Sơn. Đây không phải chuyện tốt sao? Vì sao thoạt nhìn Truyền Sơn lại đau đớn vậy?

“Ta đã nói cái sơn động này sao mà lạ như thế… Ha! Ha ha…” Tâm tình hiện tại của Truyền Sơn quả thực khó có thể dùng ngôn ngữ để miêu tả.

Truyền tống trận? Còn là truyền tống trận giữa các vì sao? Càn Khốn Tử lão nhân gia ngài cũng biết giỡn quá đi? Chẳng lẽ ngài sợ trận pháp tự nổ Trách Yểm không chết được nên định chuyển hắn ta đi xa, để hắn ta không thể xúc phạm tới sinh linh của Lam tinh đúng không?”

Không xong! Nếu suy nghĩ này của hắn đúng, vậy tinh cầu hiện tại họ ở chắc chắn không tốt đẹp gì.

“Kể cũng lạ, mắt trận đang yên lành sao tự dưng bị phá nhỉ? Nếu mắt trận chưa bị phá, địa khí cũng sẽ không tuôn ra, trận pháp cũng sẽ không tự hủy, truyền tống trận càng không thể bị khởi động, cũng không biết rốt cục là ai đang bí mật chơi trúng ta một vố.”

Canh Nhị sờ cằm, có nghĩ xem trong những người vào trận khi đó có cao thủ tinh thông trận pháp nào khác không, nhưng những người đó lúc đó đều có mặt mà.

Truyền Sơn cũng nghe thấy lời Canh Nhị lẩm bẩm, tự nhiên liền chuyển dời chú ý tới cao thủ phá trận đã phá mắt trận.

Đúng vậy, lúc đó còn có ai cùng vào trận, lại không ở xung quanh Trách Yểm chứ?

Không hẹn mà hai người cùng đưa ánh mắt về phía hắc vương xà đang dụi linh thạch trong một góc.

“Họ La kia, ngươi đoán viên linh thạch siêu phẩm kia có phải là mắt trận hay không?” Canh Nhị tìm chứng cứ.

“… Bắt tới hỏi là biết!” Truyền Sơn cuối cùng đã tìm ra mục tiêu xả giận, mắt lóe sát khí, mặt mày dữ tợn.

Hắc vương xà đang dùng nước bọt của nó để làm linh thạch sáng bóng hơn giật mình ngóc cái đầu tam giác lên. Có sát khí. Kẻ địch là ai?

“Hai bóng đen từ từ tới gần hắc vương xà.

“Xì xì!” Hắc vương xà dựng xà trận lên, gắt gao bảo vệ bảo bối của mình. Ta biết ngay các ngươi sẽ nổi lòng tham mà, vừa rồi các ngươi không phải đều giả bộ ngó lơ ta sao?

“Xì xì!” Muốn cướp linh thạch của ta thử xem, ta và các ngươi liều mạng!

“Tiểu Hắc, ngươi nói thật coi, viên linh thạch này có phải ngươi lấy từ trong khốn ma trận ra không?” Truyền Sơn vừa nhe răng cười, vừa nắm bàn tay vang lên tiếng ‘khục khục’.

“Ngươi lấy linh thạch rồi có nghe thấy tiếng gì là lạ không?” Đây là Canh Nhị hiếu kỳ.

Các ngươi… các ngươi đừng nghĩ cướp bảo bối của ta!

“Xì xì!” Hắc vương xà giận giữ ngậm linh thạch, dùng tốc độ nhanh không thua tốc độ trốn vào dưới mai rùa, nhắm ngay khe hở giữa hai người chuồn ra ngoài.

“Qủa nhiên là tên khốn này!” Truyền Sơn tạm thời không thể dùng ma khí, chỉ có thể trợn mắt nhìn hắc vương xà bò lên trên tảng đá lớn, trượt từ khe hở ra ngoài.

“Thôi, cái gì đến rồi cũng sẽ đến, tốt xấu gì chúng ta đã rời khỏi mỏ than Vân Sơn.” Canh Nhị ở bên cạnh an ủi.

Kỷ 14 cũng không có ý kiến gì, dù sao người trong nhà hắn đã sớm chết sạch, đến ngay mấy người bạn thưở xưa còn sót lại hiện tại cũng không biết phân tán nơi nào, hắn cũng không có bất luận yêu cầu gì về thân mình ở đâu cả.

Truyền Sơn thì không đồng ý, “Không được, ta phải trở lại, ta có việc phải làm. Canh Nhị, ngươi nhất định phải giúp ta.”

“Được, chỉ cần chúng ta tìm được truyền tống trận giữa các hành tinh công cộng.” Canh Nhị đi tới trước tảng đá quan sát một phen, sau khi xác định không có bất luận cơ quan nào xong, ra hiệu với hai người đằng sau, để họ tách ra một chút, tránh cho bên ngoài có thứ gì.

“Ở đây không thể dùng à?” Truyền Sơn chỉ dấu vết trên mặt đất.

Canh Nhị nhìn lướt qua, lắc đầu, “Đây là truyền tống trận giữa các hành tinh đơn giản nhất, không những là một chiều, còn chỉ được dùng một lần, dùng xong là bị phá.”

“Ngươi không thể bày sao?” Truyền Sơn bỗng nhiên phát hiện biết trận pháp thực sự rất quan trọng, có lẽ hắn cũng nên học thử xem? Vừa nghĩ, vừa nâng Kỷ 14 tình huống có khi còn gay go hơn hắn.

“Ta không có nhiều linh thạch như vậy để khởi động nó. Không giống truyền tống trận công cộng, bởi vì tỷ lệ dùng khá cao, bình thường sẽ có môn phái chuyên bảo vệ, chỉ cần giao nộp linh thạch đủ là có thể dùng. Các ngươi chú ý, ta phải mở tảng đá này rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui