Ngày kế, Đại Hắc mang đám người Vương Tùng Lâm tới, Truyền Sơn mang họ tới gần thôn Đại Nhạn, thông báo sơ cho họ về tình hình, nhất là kể rõ đất đai nơi đây cứ trồng trọt chăm chút đi là sẽ từ từ khôi phục, sau đó thì tuân thủ lời hứa mang thiên kim Bàng gia về nhà.
Truyền Sơn mới từ Bàng gia về thì Si Ma đã đến bẩm báo về chuyện thôn Đại Nhạn có ‘chậu châu báu’ đã bị bại lộ. Gia đinh Lưu gia trở về sinh nghi với việc thôn họ tự dưng có đồ ăn thức uống phong phú nên sáng sớm đã mang theo nhiều gia đinh đi tra hỏi thôn dân thôn Đại Nhạn, ép hỏi vụ ‘chậu châu báu’.
Truyền Sơn và Canh Nhị ẩn thân xuất hiện trên bầu trời thôn Đại Nhạn thì thấy gia đinh Lưu gia đang thả chó cắn thôn dân.
“Các ngươi đừng có mà khinh người quá đáng!” Thôn dân bị chó cắn lên tiếng mắng to, còn người che chở cho bọn nhỏ cũng đều nắm thật chặt tay.
“Làm sao? Muốn phản hả? Các ngươi dám phản thử xem? Có tin ta trở về bẩm Thái Thú đại nhân nơi này gô cổ toàn bộ đi làm khổ dịch không hả!” Tên đứng đầu bọn gia đinh tiện tay bắt lấy một thôn dân đang căm tức nhìn gã, đưa tay tát hắn mười mấy cái.
Thôn dân kia bị tát đỏ lư mặt, máu chảy ra từ khóe miệng và lỗ mũi, mắt hằm hè thù hằn như muốn bùng nổ.
Đầu sỏ gia đinh đạp hắn một cái, lạnh lùng cười với thôn dân.
Các thôn dân đã bị hà hiếp quen rồi lại cố nén giận thêm.
Gã đầu sỏ đã quen thói kiêu ngạo, căn bản không coi ánh mắt thù hằn của các thôn dân ra gì, bắt lấy một đứa trẻ tầm 5,6 tuổi bên cạnh, bóp cổ nó hỏi: “Nói, các ngươi lấy đâu ra lắm thức ăn như thế?”
Đứa trẻ bị bóp cổ đau muốn khóc, miệng chỉ mơ hồ kêu lên, “Cha, nương.”
“Thằng quỷ, nói cho ta biết, chậu châu báu của thôn các ngươi để đâu?” Gia đinh đi đầu đột nhiên hỏi.
Thôn dân thôn Đại Nhạn đều giật mình.
“Buông con ta ra!” Cha của đứa trẻ đỏ lừ hai mắt, kêu to đánh về phía gia đinh kia.
Gia đinh Lưu gia rút cây côn thép ra đánh cha đứa bé, vừa đánh còn vừa mắng: “Mấy thằng chân đất mắt toét chúng mày phản rồi hả! Muốn chết phải không?”
Cha đứa bé bị côn thép đánh kêu thảm thiết, vợ và con gái hắn cùng gào khóc theo, có rất nhiều thôn dân quay mặt đi không đành lòng nhìn nữa.
“Lý Chính! Chúng ta hợp lại…” Thôn dân trẻ tuổi đứng đằng sau Vương Cương nén lửa giận, khẽ hô, chưa nói xong đã bị thôn dân bên cạnh che miệng lại.
Canh Nhị đưa mắt hỏi Truyền Sơn, có xen vào không?
Truyền Sơn chỉ im lặng nhìn bên dưới. Những cảnh tượng này hắn đã nhìn thấy rất nhiều, cuộc sống này có rất nhiều chuyện bất công, nếu hắn không có khả năng, cũng sẽ chỉ là một trong những con người bị áp bức bóc lột như thế.
“Ta nghĩ ngươi sẽ xuống giúp họ.” Canh Nhị nhớ đến La Truyền Sơn ngày xưa thà bị y và Kỷ 14 trách cứ cũng phải thu giữ chủ tớ Tiết Triêu Á lại. Lòng dạ hắn có vẻ đã kiên định hơn ngày đó rất nhiều?
“Khác nhau chứ. Họ rõ ràng có khả năng bảo vệ bản thân, chẳng qua họ cam tâm làm rùa đen rút đầu mà thôi.” Dường như Truyền Sơn biết Nhị rùa nhà hắn đang nghĩ gì, “Họ phải học cách tự mình đứng lên. Nếu chúng ta ra tay cứu giúp họ, họ vĩnh viễn cũng chỉ biết ỷ lại và cầu khẩn.” Hắn dám cược rằng, Vương Cương chẳng hề muốn bọn hắn xuất hiện vào lúc này.
Canh Nhị mép giần giật khi nghe thấy chữ “rùa đen rút đầu”. Y không phải kẻ nhát gan, y chỉ cẩn thận và không muốn lắm chuyện mà thôi.
Ở dưới kia, Vương Cương bảo mấy người có sức mạnh tiến lên liều mạng kéo giật cha đứa bé ra, nếu không cứu hắn thì hắn sẽ bị gia đinh Lưu gia đập chết tươi tại chỗ.
“Lưu gia, sao hôm nay Lưu lão gia không tới?” Vương Cương cố cười gượng, đi tới bên cạnh gia đinh dẫn đầu, hỏi.
Gia đinh dẫn đầu trợn mắt lườm, “Cha ta còn phải quản sự trong phủ đại nhân, chỉ bằng cái bọn chân đất mắt toét các ngươi cũng đòi gặp hắn sao? Ta nhổ vào!” Tên gia đinh dẫn đầu này chính là Lưu Đại – đứa con lớn nhất của Lưu Tam Vượng.
“Đúng đúng, Lưu lão gia là quý nhân bận rộn, những người như chúng ta có muốn gặp cũng khó. Hà hà, Lưu gia tới thu tiền mừng hôm qua phải không? Xin hãy nghe lời ta, trẻ con ngu ngơ không hiểu chuyện nên mạo phạm Lưu gia, đợi lát nữa ta bảo người nhà nó dạy cho nó một trận.” Vương Cương vừa nói vừa thử đón lấy đứa bé từ tay Lưu Đại.
“Bỏ cái kiểu ấy đi!” Lưu Đại nhổ một cục đờm vào mặt Vương Cượng, tiện tay quăng đứa bé kia xuống, đạp một chân lên ngực đứa bé rồi rút đao ra nhắm ngay cổ nó.
“Gia biết hết rồi, đừng có mơ mà lừa được gia! Trong thôn các ngươi có phải có chậu châu báu không? Những món ngon hôm qua các ngươi ăn có phải lấy ra từ đó không?”
“Lưu gia, ngài nói gì vậy?” Vương Cương nén lửa giận trong lòng, cầm một nắm cổ khô trên đặt lau cục đờm kinh tởm trên mặt rồi tiến lại tươi cười nói: “Chỗ thâm sơn cùng cốc như chúng ta lấy đâu ra chậu châu báu gì chứ? Đó chẳng qua là lời mọi người ảo tưởng nói bậy thôi, hà hà.”
“Vậy những món ngon kia của các ngươi là từ đâu ra?” Lưu Đại hừ lạnh.
“Đều là do một đôi anh em qua đường tặng cho.”
“Ngươi lừa ai hử? Ai mang nhiều đồ ăn như thế để đi đường hả? Huống hồ hôm qua gia tới đây cũng không thấy có ai từ ngoài tới cả.”
Một gã gia đinh Lưu gia cũng cười nhạt theo, “Lưu đại ca, chúng ta đừng nghe hắn nói bậy, chắc chắn họ sẽ không nói thật đâu. Mấy người chúng ta đều nghe thấy rõ ràng, trong tay họ chắc chắn có chậu châu báu!”
Lưu Đại lấy dao chọc vào cổ đứa bé, một dòng máu chảy từ cổ nó xuống, đứa bé sợ đến nỗi phọt cả nước tiểu ra, cả người khóc nghẹn như thể sắp không chịu nổi được nữa.
Cha mẹ và người nhà đứa trẻ đau lòng chỉ muốn xông lên trước liều mạng, nhưng gia đinh Lưu gia người đông thế mạnh, hơn nữa trên người đều mang theo hung khí, còn cầm dây dẫn mấy con chó dữ biết ăn thịt người, những thôn dân khác dù có căm giận nhưng cũng nao núng không dám tiến lên. Người nhà đứa bé nhìn những đứa trẻ khác trong nhà, chỉ biết nhịn đến nỗi run bần bật cả người.
“Vương Cương, thông minh thì giao nộp chậu châu báu ra đây.” Lưu Đại cũng chẳng tin là có chậu châu báu thật, cũng bất kể đó có phải vật thật hay không, cứ cướp lấy là biết ngay. Nếu là thật, bản thân hắn cũng không dám giữ, nhưng nếu hắn tự tay dâng vật này lên cho Nhiếp chính vương thì sau này Lưu gia bọn họ không dám nói rằng sẽ tung hoành được ở kinh thành nhưng chắc chắn cũng sẽ không có ai dám coi khinh họ nữa.”
“Lưu gia, chúng ta thật sự không có chậu châu báu nào.”
“Tịch thu cho ta! Chậu châu báu chính là bảo vật tổ truyền của Hồ vương gia, vốn định dâng lên cho Hoàng thượng, nay lại bị đám điêu dân này trộm mất! Chúng bây mau lục soát, ai dám chống đối thì giam người đó vào đại lao!”
“Lưu đại, ngươi chỉ là gia nô Hồ gia, không có chức tước gì, dựa vào cái gì để bắt bọn ta? Dựa vào cái gì dám lục soát nhà chúng ta?” Vương Cương thấy Lưu Đại định tìm thật liền thay đổi giọng nói và thái độ.
“Vương Cương, thằng nhóc mày được a! Gia đã ngứa mắt tên nhóc nhà mi lâu rồi. Người đâu, bắt tên trộm Vương Cương kia lại cho ta, chính hắn là đầu sỏ trộm mất chậu châu báu của Hồ phủ.”
“Lý Chính! Thả Lý Chính ra!” Có thôn dân muốn xông lên trước.
“Lưu Đại, cha ngươi Lưu Tam Vượng cũng không dám gây hấn với mọi người mà sao ngươi dám?” Bị hai tên gia đinh bắt quỳ xuống đất, Vương Cương hung ác mắng.
“Chậu châu báu ở đâu? Nói mau!” Những gia đinh khác tản ra ép hỏi.
“Ta không biết, cha, cứu con!”
“Chó cắn chết người rồi!”
“Mẹ nó! Còn dám cắn trả? Ta đánh chết lũ đê tiện này!”
“Không được đánh! Không được đánh nữa!”
“Ôi con tôi ─── không ───!”
“Chúng ta còn phải nhịn đến khi nào đây? Liều mạng với bọn hắn! Liều mạng với bọn hắn!” Đại Dát Tử cầm cái cuốc dưới đất, xông lên khản giọng hô to.
“Đúng! Liều mạng với bọn chúng!” Hơn mười tráng dân hùng hổ bắt lấy bọn gia đinh.
Tiếng khóc của phụ nữ và trẻ nhỏ khóc vang cả đất trời, sân phơi lúa hỗn loạn.
Bá Du Thúc đứng giữa đám thôn dân, nhìn cái chậu sành trông hết sức tầm thường dưới đống cỏ, rồi lại nhìn sang tình cảnh hỗn loạn kia, lại nhìn phần lớn thôn dân vẫn sợ hãi rụt rẽ khác, thầm ra quyết định.
Trong lúc hỗn loạn, Bá Du Thúc nhìn như thể bị bắt ép phải lùi đến bên cạnh đống cỏ, thừa dịp không có ai để ý liền ôm lấy cái chậu sành kia, đột nhiên lớn tiếng hô lên: “Đây là chậu châu báu mà thần tiên ban cho tất cả mọi người trong thôn Đại Nhạn, các ngươi không có tư cách để mà cướp!”
“Đó chính là chậu châu báu ư? Bắt hắn lại!” Lưu Đại giơ tay chỉ huy gia đinh vây bắt Bá Du Thúc.
“Bảo vệ chậu châu báu!”
Thôn dân thôn Đại Nhạn vốn đang rụt rè sợ hãi, dù có thấy Lý Chính đang bị bắt, thấy các bà con khác bị ức hiếp, thấy già trẻ nhà mình bị cướp mất cái ăn, mấy người bọn họ cũng không có phản ứng gì, nhưng bây giờ, họ tận mắt thấy chậu châu báu mà thần tiên ban cho họ sắp bị cướp đi thì họ không muốn nữa.
Các lão nhân là đám người đầu tiên nhào tới, người kéo chân kéo tay, kẻ giật quần áo.
“Ông nội! Bà nội! Không được đánh ông bà nội ta!” Có đứa bé vốc nắm đất lên rồi cũng xông tới.
“Không được đánh con ta, ta liều mạng với ngươi!” Người mẹ cũng xông lên theo.
Một đám tráng dân đã chẳng kiềm chế nổi, lúc này vung cuốc và đòn gánh lên, gia nhập vào trong cuộc đấu đá. Những thôn dân nam giới thấy người già trẻ, phụ nữ và trẻ em đều đã xông lên giúp đỡ, họ cũng không nhẫn nhịn nữa.
Lúc này, cuối cùng thì Truyền Sơn cũng ra tay, hắn cũng không ra mặt giải quyết luôn những gia đinh kia mà chỉ thầm dùng chiêu làm những đại đao, côn sắt của bọn gia đinh không thể tạo nên thương tổn cho thôn dân.
Thôn dân thôn Đại Nhạn thấy những gia đinh kia cũng không còn mạnh được như trước, những hung khí đáng sợ kia có vẻ cũng không có đáng sợ nữa thì nhất thời càng đánh càng hăng.
Tiếng người mắng chửi, kêu la và tiếng chó sủa đan xen vào nhau, trong hỗn loạn, một tiếng vỡ của gốm sứ truyền rõ mồn một vào tai mọi người.
“Xoảng!”
“… Chậu châu báu vỡ rồi.”
“Cái gì?!”
Bá Du Thúc quỳ phịch xuống đất, ngửa mặt lên trời hét lớn: “Ông trời ơi, ông mở to mắt mà xem, chậu châu báu mà ông ban thưởng cho chúng ta đã bị đám ác nô Hồ gia kia đánh vỡ rồi ───!”
“Chậu châu báu vỡ rồi ư?” Vậy không phải hy vọng của họ mất hết sao?
“Hồ gia nghịch thiên hành sự, đánh vỡ chậu châu báu tiên nhân ban cho, quan bức dân phản dân phải phản, mọi người xông lên liều mạng với bọn chúng ───!” Trong đa số dân chúng đang sững sờ, Vương Cương bỗng nổi điên, trở tay đánh trả bọn gia đinh kiềm kẹp hắn, còn cướp lấy một chiếc côn sắt của một tên gia đinh.
Vương Cương cướp được côn sắt liền tiến lên đánh mạnh vào lưng Lưu Đại, miệng còn gào to lên: “Đại Nhạn thôn thay trời hành đạo, giết ───!”
Truyền Sơn cười cười, nhấc tay lên, nắm một pháp bảo hình tròn bắn lên trời cao.
“Ầm ầm!” Bầu trời đột nhiên mây đen vần vũ, tiếng sấm cuồn cuộn!
“Đây là điềm báo của ông trời!”
“Ông trời giận rồi, ông trời nổi giận rồi!”
“Hồ gia bất nhân, tham lam quá quắt, ông trời nổi giận, chúng ta nên thay trời hành đạo!”
Các thôn dân thôn Đại Nhạn hất thời như gà hăng máu, cả đám trở nên dũng mãnh vô cùng.
Gia đinh Lưu gia sợ muốn chết, nhưng chạy cũng không thoát được. Từ trước tới giờ họ chưa từng nghĩ, những tên chân đất mắt toét mà họ tha hồ ức hiếp từ trước tới giờ lại đột nhiên dám phản lại!
Vương Cương ngẩng đầu nhìn trời, lau mặt một cái, mang theo thôn dân thôn Đại Nhan nhanh chóng khống chế được đám gia đinh Lưu gia.
Tiếng sấm vẫn chưa dừng, một tia sét đánh từ trên chín tầng trời xuống khiến mảnh đất cằn cỗi của thôn này tự dưng nứt ra một cái khe sâu hoắm không thấy đáy.
Tập thể thôn dân đều thất thanh, quỳ xuống. Ngay cả các gia đinh Lưu gia còn sống cũng sợ tè ra quần, cho rằng ông trời định thực sự phạt họ.
“Răng rắc ───!”
“Đùng đoàng!”
Tiếng vang kịch liệt truyền từ dưới lòng đất lên, một bia đá cao 3 trượng từ từ chui lên từ cái khe.
“Răng rắc rắc ───!” Lại có thêm một tia sét nữa, đất đai nối liền, chỉ để lại tấm bia đá cao to vững vàng ở nhân gian.
Trong đám thôn dân quỳ sụp dưới đất, Vương Cương và Bá Du Thúc đánh bạo tiến lên nhìn tấm bia đá kia.
“Hồ tặc loạn thiên hạ, minh chủ hiện song hà.”
Trên tấm bia đá có khắc mười chữ to đùng, từ xa đã nhìn thấy được.
“Bá Du Thúc, ngươi có biết nửa câu có ý gì không?” Vương Cương hỏi người trung niên.
“Ngươi không hiểu?” Bá Du Thúc hỏi ngược lại.
“Ta…”
“Nếu câu này là do Canh Nhị mà ta biết kia nói thì đó chính là tiên đoán. Hi triều khí số đã tận rồi!”
“Kỳ lạ, Bá Du Thúc biết ta sao?” Canh Nhị khó hiểu gãi má.
“Ta thấy hắn có vẻ quen mắt.” Truyền Sơn ngửa đầu nhớ lại, “Biết ngươi, mà ta thì thấy quen mặt, lẽ nào Bá Du Thúc là nô lệ trốn ra từ Hắc ngục ngày trước?”
“Có khả năng, Bá Du Thúc trông có vẻ là một nhân vật hung ác.” Canh Nhị thầm nghĩ, nếu đổi lại là y, y chắc chắn sẽ giấu chiếc chậu kia đi, tuyệt đối không nỡ đánh vỡ nó.
Truyền Sơn lại khá thưởng thức sự quyết tâm của người trung niên kia, hơn nữa dù Bá Du Thúc không quyết lén phá chậu thì hắn cũng sẽ làm chiếc chậu kia bị vỡ hoặc biến mất vào một thời cơ thích hợp.
Canh Nhị lé mắt nhìn ai kia, “Bia đá kia là ngươi làm đấy à? Không sợ trời phạt sao?”
Truyền Sơn ngẩng đầu nhìn trời, “Vị lão huynh kia không dùng sét đánh ta, chắc là… không sao đâu nhỉ?”
“Chỉ sợ hắn đang chờ ngươi ở chỗ khác.” Canh Nhị lẩm bẩm.
Truyền Sơn huých y, “Đừng dọa ta, vợ ngươi nhát gan lắm. Ta thấy dưới kia cũng không thay đổi mấy, tìm cơ hội để Vương Tùng Lâm tiếp xúc với họ. Chúng ta tới Tân kinh chờ Minh Quyết Tử!”
HẾT9
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...