Mỏ than đá núi Vân.
Mỏ khai thác than đá lớn nhất Lãng quốc, ở sâu trong núi Vân, chiếm đất mở mang, bên trong trải qua gần năm mươi năm khai thác, cho dù là một nô lệ mỏ sống trong đó nhiều năm cũng vẫn sẽ lạc đường trong khu mỏ rắc rối phức tạp ấy.
Mỏ than đá núi Vân khác với những mỏ than đá khác, nó không dùng thợ mỏ, chỉ cần nô lệ mỏ, tuy chỉ khác một hai chữ, nhưng lại tạo nên khác biệt rất lớn, cực kỳ khác biệt. Cho nên nơi đây còn được gọi là Hắc ngục – nơi tội nghiệt sâu nhất, đen tối nhất, tàn khốc nhất, nhiều người chết nhất, ở nơi đây, ngươi chỉ có thể nhìn thấy người đi vào, nhưng không thấy người nào đi ra.
Ở nơi đây, người làm việc phần lớn đều là tội phạm Lãng quốc, còn có một phần là người bị coi như nô lệ mỏ bán vào đây.
Thế giới tối tăm dưới lòng đất này tự có quy tắc sinh tồn của nó, ngục tốt của mỏ than đá cực ít xuống mỏ, chỉ ở bên ngoài trông coi. Đối với quản lý bên dưới mỏ than thì hoàn toàn bàn giao cho người nào mạnh dưới đó.
Quy tắc sinh tồn ở đây kể thì cũng đơn giản, chính là: ngươi có thể nộp số lượng khoáng sản đã giao ra, ngươi sẽ có cơm ăn, có nước uống, có quần áo tránh rét, còn có cả ánh sáng. Ngược lại thì ngươi chẳng có gì cả. Mà bắt đầu từ ba năm trước đây, trong hầm mỏ than đá sâu tầm năm trăm thước dưới lòng đất này lại có thêm một quy tắc, quy tắc này trở thành hi vọng của toàn bộ nô lệ mỏ.
Tìm ra khoáng sản đặc biệt ─── linh thạch, chỉ cần thu thập được một trăm khối linh thạch cấp thấp, hoặc là năm khối linh thạch cấp trung trở nên là có thể rời khỏi mỏ than lại thấy ánh mặt trời. Nếu như có thể lấy được linh thạch cấp cao, chỉ cần một khối, lập tức có thể rời khỏi giếng mỏ.
Ngay từ đầu, các nô lệ mỏ còn không biết cái gì gọi là linh thạch, sau đó có người đã tìm được, mới biết đó là khoáng sản cùng loại với ngọc. Hi vọng cuộc sống lại trỗi lên trong lòng các nô lệ mỏ, đồng thời, vì phần hi vọng này, tranh đoạt dưới lòng đất đã từ từ thăng cấp.
Than đá trong mỏ thì không ít đâu, nhưng linh thạch lại được mấy khối?
Người tìm được linh thạch thường còn chưa kịp nộp linh thạch ra đã bị giết rồi. Mà những kẻ mạnh tìm được đủ số lượng đang chuẩn bị nộp linh thạch lên để đổi lấy tự do thì giữa những kẻ mạnh tự nhiên cũng bắt đầu ngươi giành ta cướp.
Dần dần, chỉ còn nô lệ mỏ nhỏ yếu là không trông cậy vào việc nộp linh thạch để rời khỏi giếng mỏ, họ chỉ có thể dựa vào việc đó để đổi lấy thức ăn và đồ dùng sinh hoạt tốt hơn một chút của những kẻ mạnh trên quyền họ. Như vậy chỉ cần không gặp phải một kẻ mạnh khác, chí ít họ còn có thể giữ mạng.
Lúc Truyền Sơn bị kéo xuống khỏi xe ngựa thì ngửi thấy một thứ mùi khai thối của lừa ngựa cùng với các thứ mùi thôi của nước tiểu và phân, cũng nghe thấy tiếng lừa và ngựa khò khè.
Bị giật mảnh vải đen che mắt xuống, Truyền Sơn chớp chớp mắt, đợi một hồi thích ứng được tia sáng ở đây, lập tức đã phát hiện mình đang đứng trước một sơn động thật sâu. Sắc trời xam xám, không biết do thời tiết không tốt hay đã gần chạng vạng.
Trước sơn động có một mảng đất cực kỳ trống trải, trái phải hai bên có một loạt lều lừa ngựa sắp hàng. Các loại súc sinh như lừa, ngựa, la bị buộc trong đó, trông số lượng cũng thấy không ít, lại nhìn xa hơn một chút, còn có không ít gian nhà và lều bằng gỗ, tựa hồ là dựng lên để ở.
Bãi đất trống trước động có đặt hàng loạt sọt và thùng gỗ trống không, trên mặt đất có một đường trông như bị kéo lê, bốn phía rải rác xỉ than đá.
Đây là hầm mỏ sao? Đây là lao ngục nhốt và dày vò hắn sau này của người Lãng quốc sao? Ánh mắt Truyền Sơn tối sầm.
“Đi mau! Đừng lề mề!” Phía sau có người đẩy hắn một cái.
Truyền Sơn bị đẩy một cái mà lảo đảo, suýt thì té ngã.
Trong xe ngựa bị cấm đoán hoàn toàn, hắn vừa trải qua thống khổ ăn mòn thân thể do quả xương khô mang đến trong ba canh giờ, hiện giờ cơ thể tuy rằng yếu cực kỳ, nhưng trong ba canh giờ tiếp theo, hắn tạm thời có thể hoạt động như một người bình thường, đây là quy luật hắn rút ra được trên đường hắn bị đưa về đây. Trong hai ngày này, hắn bị đau đớn dằn vặt đến chết đi sống lại, nếu như không phải còn có một nỗi hận thù chống đỡ, hắn thực sự rất muốn chết đi.
Theo như lời quốc sư Minh Quyết Tử Lãng quốc, hắn đã ăn quả xương khô, cho dù chết rồi, linh hồn cũng nhận hết dằn vặt mãi không siêu thoát, nhưng chuyện chết rồi ai mà biết được?
Nhưng hắn tuyệt đối không tìm đến cái chết, hắn nhất định phải sống, sống để rời khỏi đây!
Nhanh chóng đá hết những mềm yếu khỏi đầu, trong lòng Truyền Sơn thầm thề.
Hai ngục tốt đằng sau nhìn hắn bằng ánh mắt âm u lơ là, đẩy hắn về phía trước. Càng đi về trước, ánh nắng càng xa dần.
“Người mới tới chứ gì, qua bên này trước.”
Truyền Sơn quay đầu, hai tên ngục tốt giải hắn đi tới bên hốc mỏ, chỗ ấy đang đốt một chậu lửa, trong lửa thả mấy thanh sắt.
Một tên ngục tốt hơn bốn mươi tuổi lười biếng ngồi trên ghế dựa đặt bên chậu than, mí mắt cũng không chớp, nói:
“Có quà biếu không?”
Truyền Sơn nào có quà biếu, giọng hắn còn chẳng ổn, nói cũng không nói nên lời.
“Soát.”
Ra lệnh một tiếng, hai tên ngục tốt giải Truyền Sơn lập tức sờ mó tìm kiếm toàn thân hắn, soát mãi mà cũng không phát hiện ra bất kỳ thứ gì.
“Mịa! Qủy nghèo! Ngay cả một đồng tiền cũng không có.” Ngục tốt trung niên trên ghế dựa hùng hùng hổ hổ đứng dậy, “Tên này số mấy?”
“Chữ Tân (*) thứ 279.”
(*) chữ Tân đứng hàng thứ tám trong Thiên Can.
“Ờ? Lão tử nửa tháng không tới mà đã 279 rồi, vậy không phải chỉ còn 21 người nữa thôi là chữ Tân sẽ đầy?”
Nghe ngục tốt nói thế, Truyền Sơn thầm líu lưỡi. Nếu như dưới mỗi Thiên Can có ba trăm người, Giáp, Ất, Bính, Đinh, Mậu, Kỷ, Canh, Tân, Nhâm, Qúy; chữ Tân đứng hàng thứ tám, vậy không phải là trong mỏ than này có gần hai nghìn bốn trăm người ở đây làm việc sao? Dù là nhiều năm qua đã chết đi một ít thì hiện tại trong mỏ than này cũng vẫn còn không ít người.
“Đúng vậy, trong khoảng thời gian này, người chết nhiều vô số, lượng khoáng sản nộp lên thiếu đi, vậy lại đưa đến một nhóm người.”
“Đè xuống.” Ngục tốt trung niên hơn bốn mươi tuổi đột nhiên nói.
Hai tên ngục tốt bỗng chốc ấn chặt Truyền Sơn, lại có một tên túm luôn búi tóc hắn, bắt hắn phải ngẩng mặt lên.
Nhìn ngục tốt trung niên lấy một que hàn đỏ lửa từ trong chậu than ra, Truyền Sơn biết họ sắp làm gì, nhưng hắn căn bản không có sức giãy dụa, thực ra hắn có giãy cũng vô dụng.
Ngục tốt trung niên cười ha há, “Không có quà biếu phải không? Vậy để đại gia dạy cho ngươi, sau này thấy người, phải biết khom lưng chào đại gia, tiền lễ nên đưa không thể ít. Trông ngươi là biết ngươi là một tên không được dạy bảo, gia liền thay cha ngươi nương ngươi dạy cho một bài vậy!”
“Làm đi.” Que hàn thoảng qua trong nước, phát ra tiếng xèo xèo chói tai. Giơ que hàn bốc khói trắng lên, ngục tốt trung niên cười đểu, ngay cả thời gian chuẩn bị tâm lý cũng không cho liền ấn que hàn xuống.
“Xì xì!” Ngay tức thì, trên quai xanh phía bên trái Truyền Sơn toát ra một thứ mùi da thịt cháy xém.
“Au a!” Truyền Sơn đau đến nỗi liều mạng giãy dụa, mặt và cổ hiện lên từng đường gân xanh. Nhưng hắn thoát lực bị ấn chặt, chỉ có thể ngóc đầu, lộ ra phần cổ yếu mềm.
“Đừng nóng vội, đây mới chỉ là một chữ 『 tân 』, còn có ba chữ số 『 nhị, thất, cửu 』 nữa chưa in. Chúng ta cứ từ từ thôi, hôm nay chỉ có một mình ngươi, không cần vội.
Trước khi Truyền Sơn mất đi ý thức, khuôn mặt cười cợt âm hiểm của tên ngục tốt trung niên và quốc sư Minh Quyết Tử Lãng quốc cứ chồng lên nhau…
Chờ đến khi Truyền Sơn tỉnh lại, hắn đã nửa nằm nửa ngồi trên một chiếc xe gỗ, đằng trước xe gỗ có sợi dây dắt, cũng không biết là bị đưa đến đâu. Ngoại trừ một chiếc đèn bão chiếu ra một vòng ánh sáng nhàn nhạt trên xe gỗ ra, xung quanh hoàn toàn tối mù, chỉ có ẩm ướt và nỗi bực mình vẫn còn nương theo hắn.
Xe gỗ tựa hồ đang nghiêng dần xuống.
“Hắt xì, hắt xì.”
Dây thừng chậm rãi đong đựa, phía trước không biết gia súc là lừa hay ngựa, kéo hắn đi từng chút từng chút vào sâu trong lòng đất.
Đường mỏ này không biết sâu rộng bao nhiêu, bởi vì ánh đèn mỏ u ám, làm Truyền Sơn sinh ra một cảm giác tuyệt vọng vĩnh viễn bị kìm hãm trong đó, bò mãi cũng không ra được.
Truyền Sơn lắc đầu, đuổi thứ cảm giác tuyệt vọng có thể cắt nuốt dục vọng cầu sống ra khỏi lòng, cố lấy tinh thần quan sát cảnh vật xung quanh. Chờ mắt quen với màn đêm đen, mơ hồ có thể thấy bốn phía đường mỏ này tựa hồ còn có những huyệt động kéo dài. Đường mỏ vốn tưởng chật hẹp cũng không chật hẹp như trong tưởng tượng, hai ba chiếc xe rộng như xe gỗ chở hắn có thể đi được song song, độ cao thì chừng 10 thước.
“Tỉnh? Tỉnh là tốt rồi, đỡ phải thay quần áo bên dưới cho ngươi.”
Truyền Sơn ngẩng đầu, vết thương chỗ cổ bị xé ra, đau đến nỗi hắn ‘xịt’ một cái. Vừa rồi hắn đã chú ý tới bên cạnh còn có người, nhưng đối phương không nói chuyện, hắn cũng không định để ý tới.
“Còn có sức không?”
Truyền Sơn miễn cưỡng phát ra âm thanh trả lời.
“Câm điếc?”
Truyền Sơn lắc đầu.
“Cho, đây chính là thứ tốt, uống một ngụm, nói không chừng có thể giữ lại một cái mạng. Nam nhân trong bóng đen đưa qua một chiếc túi da.
Truyền Sơn đưa tay nhận lấy, cũng bất chấp nó là cái gì, ngửa đầu liền uống một ngụm. “Au!”
“Sao rồi? Không đủ mạnh hửm? Đây chính là rượu xái chính tông, phải trả cực nhiều mới nhờ được đám tổ tông trên này lấy một túi cho đấy. Trả đây trả đây, chỉ có một chút mà ngươi còn uống ngụm thứ hai hả.”
Truyền Sơn không biết nơi này là đâu, quốc sư Lãng quốc ép hắn ăn quả xương khô vào lúc đó chỉ cười âm hiểm, nói muốn đưa hắn vào địa ngục đi dạo. Sau đó hắn bị giải lên xe, khép kín một đường áp giải tới tận đây.
Vừa rồi ở cửa động, người áp giải hắn cũng không nói rõ điều gì, cứ như vậy đưa hắn vào. Nhưng theo sự quan sát, hắn đoán đây chắc là một hầm mỏ.
Đối với tình huống nơi này tuy rằng không rõ ràng lắm, nhưng nhìn nam tử này có thể phụ trách đón hắn, đồng thời có thể từ trong tay ‘các tổ tông’ phía trên lấy được rượu mạnh, hắn nghĩ địa vị của nam tử ở chỗ này chắc không thấp, thế là hắn cũng ăn theo, cố nặn ra một nụ cười cảm kích, lập tức nâng túi rượu đưa trả cho đối phương.
Đừng nói, chỉ một ngụm rượu, cảm giác kích thích cay xè đốt thẳng từ lưỡi xuống dưới bụng, vết thương bị rách ở cỗ xót buốt, nhưng đây đúng là thứ giúp hắn khôi phục tinh thần.
“Hí, tiểu tử, cũng được đấy. Đinh lão tam ta đón không ít người, mười thì có chín nửa đường ngất luôn, có thể in dấu trên tay Mã diêm vương, còn có thể tỉnh lại trong đường mỏ chính thì ngươi là người thứ nhất.”
“Đinh…” Qủa nhiên là một động mỏ.
“Đinh lão tam.” Nam nhân lộ mặt khỏi bóng đêm, ngồi xuống bên cạnh Truyền Sơn.
Đây là một ông lão gầy gò tóc hoa râm, trông lớn tuổi hơn Truyền Sơn đoán rất nhiều, cực kỳ gầy, nhưng rất có tinh thần, đôi mắt vẫn còn sáng trong. Đầu tóc hạng trung, một thân trang phục ngắn, da mặt, da tay trông hơi đen, nhìn không ra nguyên trạng.
Truyền Sơn ôm quyền cung kính với lão, ông lão cười cười, dùng khăn vải trên cổ lau mặt.
“Chữ Tân thứ 279 phải không? Còn một lát nữa mới tới, ta liền nói qua một chút quy củ và thường thức ở đây cho ngươi nghe, nghe nhiều mới có lợi cho ngươi. Đinh lão tam đồng dạng cũng quan sát hắn, đã thầm nghĩ thằng này vẫn còn trẻ.
Nhìn hắn không thấy nét tuyệt vọng và chán chường sau khi bị đưa vào đây của người bình thường, cũng không có sự mơ màng và uể oải về tinh thần của đại đa số người nơi đây, trái lại, hắn bình tĩnh quan sát cảnh vật chung quanh, dưới tình huống có thương tích mà vẫn có thể nhớ cho lão mặt mũi, trong lòng lão không khỏi liền coi trọng hắn hai phần.
Trên người Tân 279 truyền đến mùi máu rất nặng, mùi máu tươi này không chỉ dừng ở vết thương trên người hắn, còn có cả bầu không khí nữa. Đinh lão tam đã ở trong mỏ này gần hai mươi năm, con người hung hãn tàn bạo nào mà chưa gặp qua? Người nào đã giết người và người nào chưa giết người, lão liếc mắt là đã nhận ra được.
Mà trên người của tên trước mắt còn có một luồng sát khí, luồng sát khí này lão mới chỉ thấy trên người của mấy người thôi, sau này sự thực đã chứng minh mấy người ấy đều là những ma quỷ hung ác giết người không chớp mắt.
Cho nên, Đinh lão tam thả ra 2 phần nhân tình, tuổi lão cũng đã lớn, dựa vào sự quen thuộc địa hình trong mỏ cùng việc quen biết người bên trên, ở trong mỏ cũng có chút địa vị. Nhưng mấy năm nay, từ sau khi linh thạch xuất hiện, thế lực dưới lòng đất phân chia càng ngày càng hiểm ác đáng sợ, là người già như lão, so với những kẻ mạnh có thể sử dụng nắm tay, hắn chỉ có thể dùng nhân tình để buộc lòng người.
Truyền Sơn không để lão thất vọng, hắn tỏ ý cảm kích hợp thời, làm ra vẻ chăm chú lắng nghe.
“Tiểu tử, bất kể ngươi là dạng người gì, từng có quá khứ huy hoàng thế nào, ở nơi đây cũng sẽ không có bất luận ý nghĩa gì nữa. Trừ phi người có thể quen người bên trên, hoặc là người nhà có thể hối lộ những tổ tổng bên trên, điều ngươi lên trên làm việc, bằng không tất cả đều là nói suông.
“Nhưng ta thấy ngươi vào đây đã bị Mã diêm vương chỉnh đốn, nghĩ chắc ngươi cũng không có cách nào để lên trên được. Nếu đã xuống đây, vậy quy củ dưới này phải nắm vững, trừ phi ngươi muốn chết, vậy thì không còn gì để bàn. Ngươi là người Lãng quốc?”
Truyền Sơn do dự một chút, lắc đầu, thầm đề phòng nhìn về phía ông lão.
Đinh lão tam tựa hồ cũng không ngại hắn là người nước nào, thuận miệng nói một câu: “Dưới lòng đất này, người nào cũng có. Tội phạm, tù binh, nô lệ, người ở nước ngươi chưa từng nghe qua đều có hết. Ngươi có thể thấy kỳ là ở đây không phải mỏ than ngục giam của Lãng quốc sao, sao lại có người nước khác. Cái này a, nói thì dài.”
Đinh lão tam quý trọng hớp một ngụm rượu nhỏ, tựa hồ tuyệt không lo đến gia súc phía trước sẽ nhầm đường, nói tiếp:
“Ở đây gọi là mỏ than núi Vân, trước đây căn bản không có ai biết dưới chân núi Vân còn ẩn dấu một kho tàng lớn như thế. Năm mươi năm trước đi, khi đó ta còn rất nhỏ, còn nhớ khi đó một gánh củi có thể bán được tám mươi văn ở quốc đô. Ngươi nghĩ a, một gánh củi tám mươi văn, cây trên núi không phải đều bị chặt hết à? Không sai, Lãng quốc khi đó bắt đầu thiếu củi đun.
“Sau đó, củi đun trong nước càng ngày càng ít, mùa đông lạnh đến mức cả người lẫn vật đều bị đông chết càng ngày càng nhiều, bất kể là thảo nguyên hay vùng núi, khắp nơi đều có thể thấy được người lẫn vật bị đông chết. Sau đó nữa, ngay khi Lãng quốc sắp không chịu nổi nữa, có một đạo sĩ tới, mang theo một túi đồ dâng cho quốc chủ khi đó. Thứ này chính là một thứ hay.”
Đinh lão tam chỉ vào vách mỏ trần trụi, nói: “Ngay từ đầu chúng ta đã gọi nó là than đá, bởi vì rõ ràng là tảng đá, nhưng có thể đốt như than củi, than gỗ. Sau đó cũng không biết ai gọi ra, có lẽ vẫn là những đạo sĩ đi, dần dần cũng gọi thứ này là than đá.
“Địa chỉ của mỏ than đá dưới chân núi Vân này chính là do đạo sĩ ấy, cũng là quốc sư đời thứ nhất của Lãng quốc nói cho quốc chủ khi đó, lúc đó Lãng quốc chỉ dựa vào mỏ than ở đây để vượt qua nguy cơ thiếu củi đun. Dần về sau, ngay cả ở những nơi khác cũng lục tục phát hiện một vài mỏ than. Nhưng nơi đây vẫn là mỏ than lớn nhất Lãng quốc, cũng là Hắc ngục lớn nhất.”
Truyền Sơn kiên trì nghe đến đây, xe gỗ ngừng lại.
Đây là một không gian khá rộng lớn. Truyền Sơn hoài nghi mình đã tới quốc gia dưới lòng đất.
Đinh lão tam giúp Truyền Sơn một phen, hai người đi xuống xe ngựa, Đinh lão tam chỉ đường mỏ bốn phương thông suốt đằng trước, nói: “À, đây là giao lộ. Mỗi đường mỏ có người dẫn đầu làm ở bên trong khác nhau, nếu không cần thiết thì không nên đi vào trong đường mỏ của người khác, trừ phi ngươi tự có bản lĩnh giữ mạng sống về. Hai bên này đều là nơi cho người ở, tất cả mọi người chúng ta đều ở đây. Ngươi nhớ kỹ, địa vị ở chỗ này càng cao thì càng ở phía ngoài; ngược lại thì ở phía sau.
Truyền Sơn mượn ánh đèn mờ tối quan sát bốn phía, ở đây sáng sủa hơn đường mỏ ban nãy một chút.
Chỉ thấy toàn bộ động lớn này giống như một cái phễu lộn ngược bất quy tắc, chóp có hình vòm, khá là cao; xung quanh có hình thang kéo dài từng tầng lên trên. Mỗi một tầng đều có hoặc nhà gỗ, hoặc huyệt động giống như nơi ở. Đầu cuối phễu đen thui, không nhìn rõ có những cái gì, nhưng nghĩ chắc cũng có người ở.
Bốn phía huyệt động này giống như đặt một thành trấn loại nhỏ, khắp nơi đều có những khối gỗ vuông dựng lên chống đỡ tường, có những nơi còn có thể thấy rõ đòn dông. Trên mặt đất thì có hàng loạt, hàng loạt những vết kéo lê.
Xung quanh con đường bày đầy những sọt than, xe than, thùng than, còn có các loại công cụ khai thác. Truyền Sơn cảm thấy dùng từ ‘con đường’ để miêu tả chỗ này thì khá là lạ, nhưng cũng chỉ có từ này có thể biểu đạt chính xác tình huống nơi này.
Kỳ diệu nhất là, toàn bộ không trung huyệt động tràn ngập một tầng khói đen, tựa hồ là toát ra từ trong các hộ gia đình.
“Đó là khói than mọi người đốt khi nhóm lửa làm cơm, bên trên có ống khói và lỗ thông khí, khói có thể thoát ra từ đó. Rất ngạc nhiên đúng không? Đây chính là kết quả cố gắng gần năm mươi năm của nô lệ mỏ nơi đây đấy. Nghe nói nô lệ mỏ ban đầu đào từ trên xuống, sau đó đào mãi xuống dưới, mới phát hiện chỗ này rỗng.
“Bốn mươi năm trước, sau khi nơi đây biến thành ngục giam chỉ có thể vào chứ không thể ra, ở đây đã bị thi công thành nhà tù, sau đó xảy ra chút sự cố, đã chết không ít người, các ngục tốt cũng không chịu xuống nữa. Dần dần, nơi đây liền do các nô lệ mỏ sửa thành như vậy.
Đinh lão tam vỗ đầu con lừa, đổi phương hướng khác cho nó, rút một cái roi ra, con lừa ấy liền tự chầm chậm trở về đường cũ.
Truyền Sơn chú ý tới trên mắt con lừa ấy có bịt một mảnh vải đen.
“Súc sinh cũng biết sợ, gia súc vừa tới dù bị bịt vải đen cũng không chịu xuống, phải dùng roi quất mới được.” Đinh lão tam chú ý tới ánh mắt hắn, cười nói một câu.
“Đi thôi nào, nơi ngươi sống còn ở phía trước nữa.”
“A a ───!” Xa xa đột nhiên truyền đến một tiếng kêu thảm thiết, nhưng rất nhanh đã bị người che lại.
Đinh lão tam dường như không nghe thấy, vừa đi vừa giới thiệu địa hình nơi đây cho Truyền Sơn, cùng với các thế lực nào hiện ở trong mỏ này, người dẫn đầu của chúng lại phân biệt là những ai, còn có một vài nhân vật cần phải đặc biệt chú ý.
Mà những điều này chính là những điều Truyền Sơn phải biết, kiềm nén sợ hãi đối với tương lai sắp tới, dấy tinh thần lên để nghe ông già giảng giải.
Trên con đường có người đang đi lại, cũng có tốp năm tốp ba người tránh ở một nơi tôi tối không biết đang làm gì.
“Ở đây cũng gần giống một trấn nhỏ. Có vài loại vật phẩm sinh hoạt, ngươi chỉ có thể đổi ở đây, dùng than đá cũng được, than tinh chất cũng được, linh thạch cũng được, một vài loại công cụ bằng đá cũng được, thậm chí cả một vài tảng đá hiếm thấy cũng có thể đổi đồ ở đây. Nói chung, ở đây cái gì cũng có thể trao đổi, bao gồm máu, thịt, mạng của ngươi.”
Linh thạch? Truyền Sơn tin chắc mình chưa bao giờ nghe qua từ này.
Dường như nhận ra nghi vấn của Truyền Sơn, Đinh lão tam nói: “Rất nhiều thứ hiện tại nói cho ngươi nghe ngươi cũng không rõ, chờ ngươi thu thập được ngươi liền biết. Trong mỏ này có rất nhiều thứ, từ loại than nâu bình thường nhất, đến loại than tinh chất hiếm thấy, hổ phách, ngọc thạch, bao gồm một vài loại mật sáp và linh thạch cực kỳ hiếm lạ cũng có. Thứ linh thạch này, nói trắng ra là ngọc thạch cực phẩm, có vài loại mật sáp cực phẩm cũng được gọi là linh thạch, dù sao chỉ cần là thứ những đạo trưởng kia muốn, đó chính là linh thạch.”
Dừng lại đôi lát, Đinh lão tam quay đầu lại liếc nhìn Truyền Sơn, hời hợt nói: “Linh thạch còn ra ba loại thượng trung hạ, lính mới căn bản không phân biệt được. Nếu ngươi tìm được thứ gì na ná ngọc thạch, ngươi cứ lấy tới cho ta, ta sẽ đổi những thứ có giá trị cho ngươi, chí ít ta sẽ không lừa ngươi, cũng không vì chiếm lấy linh thạch mà giết ngươi. Những thứ nhỏ nhặt khác thì thôi không nói, sáng mai sẽ có người mang người đi khai khoáng, trên đường đi hắn sẽ kể lại cho ngươi nghe.”
Đinh Tam cũng không giấu diếm gì, dù sao chuyện linh thạch lão không nói, chờ Tân 279 ở đây lâu dài tự nhiên cũng sẽ hiểu thôi.
Truyền Sơn gật đầu tỏ vẻ biết.
Một đường đi tới, không ít người chào hỏi Đinh lão tam, nhưng không ai đặc biệt chú ý tới Truyền Sơn cao to, cùng lắm liếc hắn một cái.
“Ở đây a, nhiều người lui tới. Có lẽ hôm nay vừa vào, chưa sống được buổi tối đã đi đầu thai rồi, đều là chuyện thường ngày thôi.” Giới thiệu xong phân bố thế lực ở đây, Đinh lão tam cảm thán một câu.
Lúc này từ giao lộ bên cạnh đột nhiên có người chạy tới, Truyền Sơn đúng lúc lùi về sau một bước, tránh đường.
Người tới gãi đầu, ngại ngùng cười với hắn, cái mặt đen thùi khó mà nhận ra mặt mày y ra sao, nhưng hàm răng nhe ra lúc cười cũng khá trắng. Chiều cao bình thường, cũng gầy gò. Trên người mặc chiếc áo bông rách, bên hông buộc thừng cỏ, bên dưới mặc một chiếc quần vải xám lộ mắt cá chân. Truyền Sơn chú ý tới người này không đi giầy, lộ ra một đôi chân trần đen thui.
“Tam gia.”
Người tới gọi một tiếng, xem ra là thấy Đinh lão tam nên cố ý chạy tới.
Đinh lão tam quay đầu lại, nhìn qua người vừa gọi mình, cau mày nói: “Chuyện gì?”
Người tới cúi đầu, xoa tay, xấu hổ nói: “Tam gia, lần trước ta nộp cục than tinh chất, Bát gia nói sẽ mang cho ta hai cân thịt muối, nhưng giờ đã mười ngày qua rồi, ta đi tìm Bát gia nhiều lần, lúc đầu Bát gia còn nói hai ngày nữa. Hôm nay ta đi tìm hắn, hắn liền nói cục than tinh chất kia không tốt, chỉ có thể đổi một thăng (= 1/10 của 1 đấu, còn có cách gọi là ‘lẻ’) gạo, người xem việc này…?
“Một thăng gạo đổi cục than tinh chất đã không ít rồi, bên trên đang đánh giặc, lúc này giá gạo bao nhiêu ngươi biết không?”
Người tới trợn tròn mắt.
“Lão Bát đã trả gạo cho ngươi chưa?”
“Trả rồi.”
“Vậy không phải được rồi sao, ngươi còn tới tìm ta làm gì?”
“À…” Người tới cúi đầu, bất đắc dĩ phải đi.
Đinh lão tam cười ‘xì’ một tiếng, nhìn bóng lưng người kia, khinh thường nói: “Ha ha ăn! Suốt ngày chỉ muốn ăn. Trong hầm mỏ này có hơn một ngàn bốn trăm người, y là cái đồ tham ăn nhất cũng ăn nhiều nhất! Kiếm được thứ nào là đổi để ăn. Thấy thịt là đi cũng không đi được, cho đáng bị lừa!”
Truyền Sơn không nói ra lời, cũng không muốn đưa ra đánh giá. Hắn thấy, người nọ bị Đinh lão tam mắng, bị Bát gia kia qua loa tắc trách, chắc cũng có liên quan tới địa vị và sức mạnh của người này trong mỏ.
Nếu người này đủ mạnh, dù y ngày nào cũng đổi cái ăn, cũng chẳng ai dám nói y cái gì. Dù sao ở cái nơi quỷ quái như thế này, con người có thể đòi hỏi cái khỉ gì chứ?
Sau khi trải qua sự việc ấy, Đinh lão tam dẫn hắn tới chỗ cách đoạn đuôi phễu một khoảng, một chỗ trên bậc thang miễn cưỡng được cho là ở giữa.
“Này, đây là chỗ ngươi ở. Vốn dĩ ngươi phải ở bên trong cùng kia, nhưng ta thấy trên người ngươi có thương tích, đúng lúc ở đây tối hôm qua vừa trống không, bên trong vẫn còn vài dụng cụ. Cũng là do ngươi tới đúng lúc, chỉ cần trễ thêm nửa ngày thôi thì ở đây sẽ có người chiếm rồi.”
Truyền Sơn chắp tay cảm ơn ông lão, tất cả đều thể hiện trong sự im lặng.
“Vết thương của ngươi không có gì đáng ngại chứ? Nếu ngày mai ngươi không thể làm việc thì không thể có thức ăn nước uống đâu, càng khỏi phải nói tới những thứ khác, thuốc trị thương ở chỗ này đáng quý hơn tất cả mọi thứ.”
Truyền Sơn gật đầu, tỏ vẻ mình có thể đi. Không đi được, có thể được sao? Dựa vào quy củ Đinh lão tam vừa nói với hắn, đây là một thế giới tự lực cánh sinh, không ai lại xen vào việc của người khác, đem khẩu phần lương thực của mình ra chia cả, cũng không có ai rỗi việc buồn chán ngu xuẩn đi làm chuyện cứu người, ngược lại, các nô lệ mỏ nơi đây còn ước gì có người chết ấy chứ.
Bởi vì nếu có người chết, vậy tất cả những thứ trên người người đó đều có thể lấy trước được trước. Có đôi khi ở đây thậm chí có thể giết người chỉ vì một chiếc áo khoác bông, một đôi giày thôi. Cho nên dù là ngày mai hắn chỉ còn có nửa cái mạng, hắn cũng sẽ bò dậy để đi làm.
Đinh lão tam lại nói thêm vài điều cần chú ý, hào phóng bỏ lại một ngọn nến rồi đi.
Truyền Sơn dùng đá đánh lửa Đinh lão tam cho để châm nến, quan sát kỹ càng về chỗ mình phải ở.
Đây là một hang động thọc sâu vào trong chừng hai mươi thước, nhìn số tầng cầu thang thì đại khái nó lệch về phía đầu một chút, trong một loạt hang động, chỗ của hắn ở phía ngoài cùng, bên cạnh chính là đường cầu thang đi lên trên, người ở tại tầng này đều sẽ đi qua trước cửa chỗ hắn ở. Vị trí không tính là tốt, nhưng dù sao cũng tốt hơn chỗ đuôi phễu thấp bé lại ẩm ướt.
Độ cao trong động vừa vặn cao hơn đầu hắn một chút, không cần ngày nào cũng phải khổ cực cúi đầu khôm lưng mà sống.
Bên trong hang động thì hơi sụp, phải dùng những khối gỗ vuông để chống bốn bức tường, vách tường là tầng đất thịt có chứa nham thạch. Nhắc tới kể cũng kỳ diệu, hang động dùng để cho người ở này cách đường mỏ không xa, thế mà tường nơi này cũng không chứa xỉ than đá. Chẳng qua nếu không phải vì thế thì ở đây cũng chẳng dùng cho người ở được.
Lại nhìn góc tường bên trái, chỗ ấy có để một ít rơm rạ cũ, bên trên còn có chút ruột bông cũ do người ở trước để lại, đó chắc là giường.
Đối diện giường có một loạt những cái giá đơn sơ đào ra được, trên giá đặt một cái hũ thiếu nắp. Ở giữa giá và giường, có một tảng đá không rõ hình thù đặt trên mặt đất, Truyền Sơn đoán chắc là cái bàn, bên giá còn có một cái bếp lò. Những thứ này chính là toàn bộ những thứ trong hang động.
Truyền Sơn quay đầu lại, tốt rồi, ngay cả cánh cửa cũng không có.
Để tiết kiệm nến, Truyền Sơn thổi tắt ngọn nến đi, nhất thời, trong hang động tối mù.
Có lẽ bởi vì đạt được một chỗ sống yên thân tạm thời, thần kinh căng cứng trong đầu đã bất giác buông lỏng đi chút. Chỉ với chút thả lỏng ấy, lập tức hắn liền cảm thấy chịu không nổi, chân mềm nhũn, bỗng chốc ngồi xổm trên giường.
Một bên thầm nói với mình: Không thể ngã xuống, không thể cứ như vậy mất đi ý thức. Phải tiếp tục sống. Nhất định phải tiếp tục sống! Một bên thì từ từ ngã về phía giường.
Trước khi nhắm mắt lại, nhìn lướt qua cửa phòng, Truyền Sơn cắn răng khom người cởi giày nhét vào phía dưới rơm rạ. Chỉ một động tác như thế cũng làm hắn mồ hôi đầm đìa, xương cốt cả người càng đau như bị đặt sai chỗ vậy.
Thực sự không thể chịu nổi nữa, cũng mặc kệ bụng đói kêu sùng sục, Truyền Sơn cuộn mình lại, quần áo chẳng cởi, cứ như vậy ngã đầu ngủ mất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...