Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ Liệt

“Này, bên kia có người cứ nhìn chằm chằm chúng ta, nhìn cả buổi rồi.” Canh Nhị chọc Truyền Sơn.

Truyền Sơn đang cúi đầu dùng con dao hắn mới luyện ra điêu khắc một tảng đá to cỡ bàn tay, nghe vậy cũng không ngẩng đầu, nói: “Nói với hắn, anh đây có bạn rồi, hắn dù nhìn rớt tròng mắt ta cũng không để ý tới hắn.”

“… Ta nghĩ người nọ không coi trọng ngươi.”

Truyền Sơn dừng tay lại, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Vạn Bảo Môn, chỉ nhóc béo bên cạnh, bình tĩnh nói với Vạn Khương không kịp chuyển mắt: “Bầu bạn song tu của ta, rõ chưa?”

Vạn Khương ngơ ngác, mặt lúc đỏ lúc tím.

Canh Nhị đỏ mặt quay đầu Truyền Sơn qua, nhắc hắn: “Lúc trước chúng ta vừa cướp của hắn.”

Truyền Sơn cúi đầu tiếp tục làm việc, miệng thì cố tình nói: “À, xem biểu hiện của hắn, nếu hắn muốn báo thù, ngươi dùng bùa chú làm hắn nổ luôn. Nếu hắn muốn kết giao, lấy hết bùa chú trên sạp tăng thêm ba phần giá bán cho hắn.”

“Ừm… ta cảm thấy hắn không có nhiều linh thạch để mua bùa chú của chúng ta đâu, trông họ còn nghèo hơn chúng ta nữa.” Canh Nhị đồng tình nói.

“Vậy trả hết pháp bảo chúng ta cướp lần trước cho họ?”

“… Ngươi nói nếu Đào Hoa biết chúng ta thấy hắn bị người tìm phiền toái mà cố ý tránh né, hắn có tức quá chạy về Huyết Hồn Hải không? Còn nữ tử tên An Nhiên kia nữa, tuổi không lớn mà đã thành Kim đan. Ngươi nói nàng và Kỷ 14 rốt cuộc có quan hệ gì? Vì sao Thập Tứ thấy nàng thì như kiểu e sợ tránh không kịp?” Canh Nhị vội nói sang chuyện khác.

Truyền Sơn đang định đáp lại, chợt nghe đại đệ tử Vạn Khương của Vạn Bảo Môn nghẹn mãi đột nhiên giận dữ quát lớn: “Bầu bạn song tu của ngươi thì làm sao? Trừ ngươi ra có ai coi trọng tên mập kia!”

“Mập thì làm sao?” Truyền Sơn giở mặt, “Điểm tốt của Nhị béo nhà ta nói cho ngươi nghe ngươi cũng không hiểu.” Xoay mặt lại nói với Canh Nhị: “Coi, giờ hễ ai cũng biết chỉ có ta mới trúng ý ngươi.”

Canh Nhị lấy một chiếc búa nhỏ ra đập hắn.


Truyền Sơn mặc cho y đập.

“Ngươi, ngươi còn luyến đồng! Đáng thẹn! Đê tiện! Biến… Ô ô!” Vạn Khượng bị bịt miệng.

Truyền Sơn phủi đất cát trên tay trên quần, tiếp tục điêu khắc. Luyện khí không chỉ là tinh thần lực, việc trên tay cũng nhất định phải thuần thục, tay có ổn định hay không còn quyết định tới yếu tố thành bại của luyện khí. Hơn nữa điều quan trọng nhất là, hắn có thể thông qua hai tay tự cảm ngộ và lĩnh hội đặc tính của các loại tài liệu.

Mỗi loại tài liệu đều có đặc điểm và linh tính riêng của chúng, nếu có thể nắm vững được chúng, biết được tương sinh tương khắc của toàn bộ tài liệu, tiến tới hiểu nhu cầu của chúng, sẽ không còn sợ không làm ra được pháp bảo tốt nữa, thậm chí là tự nó có linh tính, có thể tích lũy thông qua thời gian tu luyện của người sử dụng để pháp bảo tiến cấp.

Truyền Sơn cảm thấy mình đã mơ hồ chạm đến một cánh cửa thần kỳ, loại cảm giác này đã có từ lúc hắn luyện khí cho Trùng tộc ở Huyết Hồn Hải rồi. Mà sự thực chứng tỏ, cảm giác và phương hướng của hắn cũng không sai lầm.

Canh Nhị rất muốn uốn nắn nhận thức sai lầm về tuổi tác của y cho đệ tử Vạn Bảo Môn, sau thì nghĩ có khi nói ra tuổi thực của y càng không có ai tin ấy, cho nên cũng thôi. Nhưng… Vì sao trước kia Truyền Sơn nhìn hình dạng trưởng thành của y lâu như thế mà cũng không có phản ứng ái mộ, còn sau khi y trở thành trẻ con thì lại có? Không phải Ma đầu này luyến đồng thật chứ?

Canh Nhị liếc mắt nhìn về Truyền Sơn.

Truyền Sơn dừng tay. Thực ra… Hắn cũng có chút lo, người bình thường thấy thiếu niên mười ba, mười bốn tuổi chắc là sẽ không động dục đi? Vì sao hắn có thể chứ? Không phải hắn thực sự có chút…. Khụ khụ! Không, chỉ là hắn đã biết tuổi thực của Canh Nhị tuyệt đối còn già hơn tổ tông già nhất trên gia phổ nhà hắn, nên hắn mới vô tư đùa giỡn người vợ nhìn trẻ măng của hắn.

Nhưng cái điểm già hơn cả lão tổ tông nhà hắn… Hình như thích một người lớn hơn mình nhiều như thế cũng không bình thường a, lẽ nào hắn biến thái thật?

Ừ… Ngàn sai vạn sai đều là do lỗi của Canh Nhị! Đúng, chính là như thế. Truyền Sơn thản nhiên.

Có tu giả qua đường nghe thấy đôi bên khắc khẩu, ánh mắt nhìn về phía Truyền Sơn mang đủ loại kiểu dáng, có khinh bỉ coi thường, cũng có người coi như không, còn có người tự nhận kiến thức hơn người, nhất định tuổi thực của tên béo nhìn như tuổi nhỏ kia tuyệt đối không dưới năm mươi, không thấy người ta đã tiến vào Ngưng Khí Kỳ sao? Hơn nữa tuổi tác của tu giả căn bản chẳng là gì, có tu giả nào sẽ để dung nhan mình già nua không? Trừ phi là già tới mức không thể duy trì được bề ngoài nữa, chẳng hạn như lão tổ sống hơn hai nghìn tuổi của Hậu Thổ Môn ấy.

Vạn Trinh thấy đại sư huynh đột nhiên miệng phun đầy cát, vẫn ngơ ngác chưa hiểu ra làm sao.


“Đại sư huynh, là ai làm? Có phải hai người kia không? Ta đi giáo huấn bọn họ!”

“Đứng lại! Phì phì!” Vạn Khương liền vội vàng kéo sự đệ kích động. Ngươi còn chẳng nhìn thấy bóng của người ta, còn muốn đi giáo huấn người ta? Có mà người ta giáo huấn ngươi ấy.

“Đại sư huynh?”

“Chúng ta không đánh lại họ được.” Vạn Khương lau miệng nén giận nói. Đừng nói Nhị sư đệ không nhìn thấy bóng dáng của người ta, kể cả đương sự như hắn cũng không thấy người ta nhét cát vào miệng hắn kiểu gì. Người như vậy họ có thể chọc vào sao?

Hiện tại người ta chỉ giáo huấn họ qua loa thôi, nếu họ không biết điều còn muốn xông lên tự tìm phiền toái, tới lúc đó chỉ sợ cũng không phải đơn giản là ăn cát thôi đâu

“Đại sư huynh ngươi sao lại sợ họ như vậy? Đánh không lại thì làm sao? Chúng ta có pháp bảo!”

“Pháp bảo cái rắm! Ngươi còn muốn đưa pháp bảo qua cho họ chắc?!” Vạn Khương vừa nghe tới pháp bảo đã đau lòng, cốc cho sư đệ một cái.

“Đại sư huynh…” Vạn Trinh ấm ức sờ đầu giả vờ khóc.

Nghe thấy tiếng khóc, tiểu sư đệ Vạn Đan vẫn cúi đầu gà gật ngẩng đầu lên, thấy Nhị sư huynh bị Đại sư huynh giáo huấn, hoàn toàn không hiểu gì cả.

“Đi đi đi, ngươi đi dạo chợ xem có tài liệu nào tốt không, trở về báo cho ta biết. Còn không đi mau!” Vạn Khương phiền muộn đuổi Nhị sư đệ đi cho đỡ ngột ngạt.

Vạn Trinh sờ đầu lườm sạp hàng bên cạnh một cái, không tình nguyện phải đi.


Ngay lúc Vạn Khương và tiểu sư đệ Vạn Đan nhìn nhau, một người nghiến răng nghiến lợi, một người thì ù ù cạc cạc thì:

“Đây là pháp bảo gì? Có tác dụng gì?” Một nam tu giả tuổi chừng hơn ba mươi cầm một pháp bảo hình cầu trên sạp của họ lên dò hỏi.

Vừa thấy có mối làm ăn tới cửa, sư huynh đệ hai người cũng mặc kệ kẻ thù bên cạnh, vội vã cười toe.

Tiểu sư đệ Vạn Đan mang đôi mắt híp mí thấy người tới hỏi pháp bảo hắn luyện ra, lập tức tiến lên chen ngang Đại sư huynh, nhiệt tình đáp lại: “Đạo huynh tinh mắt thật! Đây là pháp bảo hạ phẩm cấp thấp Phu Đản Khí do tại hạ luyện ra.” (Phu Đản Khí: máy ấp trứng)

Lại có hai vị tu giả dắt tay nhau tới, Vạn Khương đành phải tiếp đãi hai vị kia, nhất thời không quan tâm được tiểu sư đệ bên này.

“… Phu Đản Khí?”

“Vâng.”

“Pháp bảo dùng để ấp trứng?” Nam tu giả nhăn mặt.

Thanh niên mắt híp Vạn Đan kiên trì trả lời: “Đúng vậy.”

“Ấp trứng gì?”

“Trứng của những loài chim ở Hậu Thổ Tinh nó đều có thể ấp được.”

“Ờ? Vậy nó có thể ấp được trứng phượng hoàng không?” Tu giả đứng bên chọn pháp bảo kiểu phi kiếm hỏi giỡn.

Vạn Đan lắc đầu nói: “Không biết, chưa ấp bao giờ.”

Vạn Khương ở bên cạnh nghe thấy tức nghiến răng, đang định tiếp lời, lại nghe nam tu giả kia hỏi tiếp:


“Vậy loài chim dùng pháp bảo ấp trứng này ấp ra có thể tăng cấp bậc linh cầm không?”

“Không thể.” Vạn Đan thành thật trả lời.

“Tăng độ sống?”

Vạn Đan muốn trả lời “Không thể”, nhưng khi thấy ánh mắt đại sư huynh, lập tức đổi giọng: “Có thể tăng hiệu suất ấp, nhưng ấp ra có thể thuận lợi lớn được hay không còn phải xem có nuôi tốt không nữa.”

“Vậy có thể giảm thời gian ấp trứng không?”

“… Không thể. Nhưng Phu Đản Khí này dễ mang theo, có thể to cũng có thể nhỏ, hơn nữa còn khó vỡ, phòng cháy chống nước phòng sấm chớp mưa bão, chỉ cần ngươi bỏ trứng vào thì không cần lo nó sẽ bị vỡ. Còn nữa, một lần nó có thể ấp tối đa mười quả trứng!” Vạn Đan nhìn vẻ mặt nam tu giả, suy đoán đối phương tám phần mười sẽ không mua Phu Đản Khí của hắn, nhưng hắn vẫn muốn cố gắng một phen, nhanh chóng giới thiệu ưu điểm khác.

Nam tu giả lắc đầu, buông Phu Đản Khí cầm một pháp bảo hình cái lược lên, hỏi: “Pháp bảo này là thứ gì?”

“Lược.”

“… Có phải ngươi định nói cho ta biết, pháp bảo tên lược này, công năng của nó chỉ có thể dùng để chải đầu?”

Vạn Đan cảm thấy kỳ quái, “Lược không lấy để chải đầu, còn có thể dùng để làm gì?” (=)) để gãi ngứa)

Tu giả khác thấy cười ha ha, nam tu giả buông pháp bảo bỏ đi. Trong đó có một tu giả biết đệ tử Vạn Bảo Môn thì thở dài nói: “Ai, Vạn Bảo Môn cũng ngày càng lụn bại.”

Đại sư huynh Vạn Bảo Môn vừa thấy khách hàng muốn đi, cũng mặc kệ có người làm nhục Vạn Bảo Môn, tức quá đạp thanh niên mắt híp một cái, gọi nam tu giả đã quay lưng đi: “Ấy ấy, vị đạo huynh này, có muốn xem các pháp bảo khác không? Chúng ta còn có phi kiếm, Thoi bay, cùng các loại pháp bảo phòng hộ và công kích khác, Vạn Bảo Môn chúng ta am hiểu chế tác các loại pháp bảo pháp khí, cũng có thể giúp sửa chữa, ngài thử xem…”

Nam tu giả càng đi nhanh hơn. Tu giả khác vây xem hoặc chọn pháp bảo cũng lập tức giải tán.

HẾT 4


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui