Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ Liệt

Nơi có Canh Nhị vĩnh viễn đều có đồ ăn.

Nhờ Truyền Sơn thầm ra hiệu, Canh Nhị đau lòng lấy ra từng miếng thịt cá và các loại bánh ngọt hoa quả đặc sản của Huyết Hồn Hải.

Bạch Đồng thấy vậy, khóe miệng cũng phải co giật mấy cái.

Còn Đào Hoa thì rất vui, thấy đồ hắn thích ăn là nhào tới. Bị Canh Nhị tát một phát lên mặt.

Đào Hoa tức quá lăn tới đánh Canh Nhị.

Truyền Sơn tiến lên một phát đá văng Đào Hoa, xách Canh Nhị tới ngồi trước mặt hắn.

Đào Hoa nhăn nhó chạy tới trước mặt Kỷ 14 khóc lóc kể lể, Kỷ 14 đưa tay sờ đầu hắn. Đào Hoa dại ra, ngượng ngùng chớp mắt với Kỷ 14. Kỷ 14 bình tĩnh khoanh chân ngồi xuống.

“Bích La quả? Nấm Thiên Châm? Xích Huyết Oa? Đây, đây là heo Vân Cẩm trong truyền thuyết?” Dương Quang Minh là người biết hàng, vừa thấy thứ Canh Nhị lấy ra là bắt đầu cười, cười đến nỗi sau đó không ngậm miệng lại được.

“Đây là… lôi thú?! Đừng, đừng lấy ra hết, một miếng thịt là đủ rồi, lãng phí lắm. Đồ đệ à, những phần không thể ăn trên thân Lôi thú ngươi có giữ lại không? Có à? Thế lát nữa nhớ lấy ra hiếu kính sư phụ nhé, ha hả! Đắc Bảo, mau, ngươi mang hũ rượu Khổ Căn kia ra, rồi bày hết đồ ăn chúng ta đã chuẩn bị làm tiệc đón tiếp nữa. Chúng ta không đợi buổi tối, giờ bày tiệc luôn! Hôm nay Hậu Thổ Môn chúng tay phải say sưa một bữa.”

“Được! Sư huynh.” Dương Đắc Bảo cũng vui sướng, đi lại rất nhanh, không những ôm tới một vò rượu, còn mang theo một túi đựng đồ.

“Các ngươi có lộc ăn đấy, đây là đồ sư huynh ta bắt đầu chuẩn bị từ tháng trước, chỉ chờ Truyền Sơn về là bày tiệc tẩy trần thôi, bên trong có một đặc sản của Hậu Thổ Tinh, còn là do sư huynh đánh nhau với Minh Đại Vu của Thần Sa Môn cướp tới được đấy.” Dương Đắc Bảo vừa nói vừa như dâng vật quý, lấy từng món trong túi đựng đồ ra.

Con ngươi của Canh Nhị đảo tới đảo lui theo tay Dương Đắc Bảo. Món Dương Đắc Bảo chuẩn bị tuy thiên về nhạt, nhưng cũng có thể nhìn ra được chỗ dụng tâm. Đặc biệt những loại trái cây kia, ở một nơi khí hậu khiếm khuyết như Hậu Thổ Tinh, trái cây còn khó tìm hơn so với thịt.

Hấp dẫn ánh mắt mọi người nhất chính là một vật tròn tròn đen đen xếp hình bảo tháp.

Bạch Đồng thong dong, “Kể đúng là dựa hơi Truyền Sơn, thứ này đã bao nhiêu lâu không thấy, không ngờ hôm nay còn thấy được một đĩa lớn như thế.”

“Bạch sư phụ, đây là cái gì?” Truyền Sơn hiếu kỳ hỏi, thuận tiện bụm miệng Canh Nhị muốn nói ra đáp án.

“Đây là thứ đặc biệt của Hậu Thổ Tinh, ít nhất ở một vài nơi khác ta chưa thấy. Người thế hệ trước gọi nó là Cửu tiết sa trùng (*).”

(*) Cửu tiết sa trùng: sá sùng chín đốt. Ngoài ra, sá sùng còn có các tên gọi khác như sa sùng, sâu đất, đồn đột, chặt khoai, giun biển, địa sâm, bi bi, con cạp đất,…

“Ăn ngon không?” Đào Hoa vừa nghe tới sâu là đã hăng hái, hắn chỉ thích ăn sâu, nguyện vọng của hắn chính là ăn hết sâu trong thiên hạ!

“Tuyệt thế mỹ vị.” Bạch Đồng khẳng định, “Nghe sư phụ ta nói, ngày xưa Hậu Thổ Tinh khắp nơi đều là loại sâu này, muốn tìm nó cũng không khó. Nhưng khi có một môn phái nọ phát hiện loại Cửu tiết sa trùng này không những ăn ngon mà còn có thể bổ sung nguyên khí, còn có thể cho vào đan dược ổn định dược tính, loại sa trùng này càng ngày càng hiếm. Tới khi tất cả mọi người biết chỗ tốt của sa trùng này… chà!”


Mọi người vẻ mặt kỳ diệu. Bởi vì họ cũng đều biết, trên đời này có không ít thiên tài địa bảo đã biến mất như thế, nhưng dù biết rõ như thế, họ có thể nhịn được loại dục vọng ấy sao?

“Thế nó ăn cây cỏ không?” Đào Hoa hỏi.

“Có. Cửu tiết sa trùng thuộc loại sâu ăn tạp.” Bạch Đồng trả lời.

“Vậy thì được, nó ăn cây cỏ, ta ăn nó, rất công bằng.”

“Nó còn ăn thịt người nữa.” Canh Nhị giãy khỏi tay, quay đầu cố gắng nói với Truyền Sơn.

“Được rồi, chúng ta ăn lại.” Truyền Sơn nhéo khuôn mặt đầy thịt của y, rùa tham ăn, nước miếng sắp rớt rồi.

Dương Quang Minh bưng chén rượu lên, “Nào nào nào, chén thứ nhất chúc đồ nhi ta thuận lợi xuất quan bình an vô sự trước. Truyền Sơn, rót rượu đầy cốc cho mọi người đi.”

Truyền Sơn cười nhận lệnh, biết Dương Quang Minh muốn kiểm tra mình, cũng không giấu dốt, bàn tay khẽ nâng, nhấc hũ rượu Khổ Căn cao cỡ nửa người lên, đi tới trước mặt mỗi người một lần.

Động tác của Truyền Sơn rất chậm, Kỷ 14 thề mình thấy rất rõ, nhưng hắn vẫn không nhìn thấy được Truyền Sơn làm thế nào nâng cốc rót ra. Chỉ thấy hũ rượu thoảng qua trước mắt hắn, chén rượu trong tay hắn đã đầy. Rồi những người khác cũng như vậy.

Dương Quang Minh cười nhe răng híp mắt. Tốt tốt, vừa nhanh lại còn chậm. Chậm có thể thấy được hũ rượu lướt qua trước mặt mỗi người, nhanh đến nỗi hũ rượu vừa nghiêng, tốc độ rót rượu vào chén dường như được bỏ bớt. Phần nắm vững tiết tấu tốc độ nhanh chậm này dù là tu giả kết đan cũng chưa chắc có thể dùng được, cũng thể hiện công lực ghê gớm hơn cả việc hút rượu ra khỏi hũ.

Bạch Đồng cũng thỏa mãn nhếch môi.

“Mời!”

“Mời!”

Dương Quang Minh không bày uy phong của tiền bối chưởng môn, những người khác cũng vô tư tùy ý.

Thấy Bạch Đồng uống xong rượu còn chưa có ý về, Dương Quang Minh khó chịu, lừ Bạch Đồng nói: “Ngươi còn ở đây làm gì? Muốn ăn chực à? Những thứ kia phân nửa là do ta làm ra, phân nửa là của con trai của đồ đệ ta hiếu kính ta, ngươi dựa vào cái gì ngồi ở đây?”

“Truyền Sơn cũng coi như nửa đồ đệ của ta.” Bạch Đồng an vị bên cạnh Dương Quang Minh, cầm trong tay chén rượu bảo Truyền Sơn rót đầy lần nữa cho mình.

“Ai nói thế? Ai thừa nhận chứ?” Dương Quang Minh cũng lập tức vươn chén rượu.

Truyền Sơn cố gắng làm đồng tử hầu rượu.

“Dương lão,”


“Gọi sư phụ!”

“Dương sư phụ,” Truyền Sơn biết nghe lời, sửa lại nói: “Canh Nhị không phải con trai ta, y là vợ ta.”

“Phụt ───!”

“Ặc! Khụ khụ!”

“….”

Mọi người người thì lau miệng, người thì vỗ ngực, còn có người cầm chén rượu không nổi phải đặt xuống, cuối cùng mọi người cùng nhau nhìn về phía Canh Nhị.

Canh Nhị đang cướp sa trùng với Đào Hoa ngây người ra.

“Đây không phải điều quan trọng, quan trọng là…” Truyền Sơn đang muốn nói ra việc gặp phải trên đường ngày hôm nay.

“Đó không phải điều quan trọng thì còn gì quan trọng nữa?” Dương Đắc Bảo cảm thấy mình già rồi, biết Truyền Sơn và Canh Nhị là cha con đã làm hắn giật mình, giờ đây mới chỉ qua thời gian một chén trà nhỏ, đôi cha con ấy lại trở thành vợ chồng rồi? Qua một lát nữa, có phải sẽ nói cậu bé chân to đầu cắm đầy hoa đằng kia là con của bọn hắn không?”

“Truyền Sơn, loạn luân là sai trái.” Dương Quang Minh nói sâu xa.

“Nam nhân và nam nhân ở cùng nhau cũng là không đúng.” Dương Đắc Bảo bổ sung.

Bạch Đồng bỗng nhiên nhìn Dương Đắc Bảo một cái.

Dương Đắc Bảo run người lên, chỉ cảm thấy có thứ gì đó lạnh lẽo quét qua người hắn.

“A di đà phật! Ba vị tiền bối, so với chuyện Truyền Sơn và Canh Nhị làm bậy, chúng ta còn có chuyện quan trọng đáng để chú ý hơn.” Kỷ 14 nặng nề nói.

“Thập Tứ huynh!” Truyền Sơn nghĩ thầm ta còn chưa làm mà, sao đã bị chụp mũ ‘làm bậy’ rồi. Oan uổng lớn quá!

“Khụ khụ, ngươi nói chuyện gì?” Dương Quang Minh trở lại thái độ đoan chính. Chuyện trong phòng của đồ nhi này hắn là một nửa sư phụ cũng ngại hỏi quá, chỉ cần hai người ngươi tình ta nguyện, cũng không phải không thể thương lượng. Có điều loạn luân….

Thấy làn gió bất chính sắp phất qua, lúc này Đào Hoa ngứa miệng quá, châm biếm Canh Nhị một câu: “Thì ra ngươi là vợ người ta? Qủa nhiên là cái thứ bị đè.”

“… A a a a! Những tên bại hoại các ngươi! Ta đánh chết các ngươi đánh chết các ngươi!” Canh Nhị nổi giận đùng đùng, xách Luyện Long chuy ra, giơ lên đập.


Kẻ bị đập đầu tiên là họ La, kẻ bị đập thứ hai là Đào Hoa thối.

Cho các ngươi bắt nạt ta này!

Dương Quang Minh là người ra tay đầu tiên, cấp tốc bảo vệ hết trái cây và rượu trên mặt đất.

Bạch Đồng vẫn nghiêm nghị như thường, đầu gối gập lại, một chân ngồi xếp bằng, cầm chén rượu trong tay mím miệng.

Trước khi Dương Đắc Bảo thoát khỏi vòng chiến đã thuận lợi được Kỷ 14 cũng vô tội bị liên lụy lôi ra ngoài.

Đào Hoa nhảy nhót tới lui, chạy quanh cột trụ đại điện, vừa chạy còn vừa kích thích Canh Nhị.

“Ta đã sớm nhìn ra ngươi là thứ bị đè! Thảo nào xương khô ca ca thương ngươi như vậy, thì ra ngươi là vợ người ta. Ấy dà, cô vợ nho nhỏ a, mặc áo bông đỏ cắm hoa nha, dắt tay lang quân ca ca, lưng cõng con thơ về nhà mẹ vợ a, ôi ui!”

Canh Nhị muốn khóc. Y chẳng bao giờ cãi lại được Đào Hoa.

Vợ mình thì mình phải thương. Truyền Sơn thấy Canh Nhị giơ chùy ấm ức nước mắt giàn rụa, lúc đó đã yêu thương vô cùng. Hắn nói ra câu kia không phải vì chọc Canh Nhị giận, mà là một cảm giác khẩn cấp khoe khoang và nóng lòng xác định quan hệ. Thậm chí hắn đã muốn chọc Canh Nhị giận rồi lại lấy lòng y, chọc y cười. Nhưng hắn quên bên cạnh họ còn một Đào Hoa thối e sợ thiên hạ yên bình.

Truyền Sơn bị trúng một cú chùy đau, không để ý cánh tay mình đau như sắp vỡ, tay phải lành lặn ôm cổ Canh Nhị, kéo vào lòng mình.

“Giận thật à?”

Canh Nhị hai mắt đỏ đậm, cứng cổ không chịu nhìn hắn.

“Ta là vợ ngươi.”

“… Không cần!”

“Sau này ngày ngày ta sẽ làm cơm cho ngươi.”

“… Không thèm!”

“Ta giúp ngươi dạy Đào Hoa.”

“… Ta tự dạy được.”

“Đừng khóc, ngoan.”

“… Ta không phải trẻ con.” Sịt nước mũi.

Truyền Sơn giơ tay lau cho y.


“Ngươi không thích, sau này ta không nói nữa.” Trong lòng ta hiểu là được.

“… Ta không ngủ với nam nhân.”

“Ta biết, ngươi đã nói rất nhiều lần.” Truyền Sơn dịu dàng nói.

Đào Hoa làm ra vẻ nôn mửa.

Sư huynh đệ Dương Quang Minh vừa xem diễn trò vừa nhắm rượu.

“Náo nhiệt ghê.”

“Đúng vậy, có đệ tử thật là tốt. Cảm giác Hậu Thổ Môn sống lại rồi.”

Dương Quang Minh vỗ lưng Dương Đắc Bảo, “Sau này chúng ta nhất định sẽ có rất nhiều đệ tử môn đồ.”

“Ừ! Phải thu nhiều nữ đệ tử.” Dương Đắc Bảo lo nhiều đệ tử nam quá, rất dễ xuất hiện vấn đề của ngày hôm nay.

Dương Quang Minh liếc Bạch Đồng một cái.

Bạch Đồng híp hai mắt lại, không biết nghĩ cái gì.

“Vợ chồng son các ngươi có để yên không? Người ta sắp chết đói rồi, các ngươi dính nhau xong thì quay lại ăn đi! Các ngươi có thể lấy liếc mắt đưa tình làm cơm ăn, chúng ta thì không thể.” Đào Hoa còn ở đằng kia kiêu ngạo kêu gào.

Kỷ 14 ôm kéo Đào Hoa gây chuyện về, ba hai cái đã bụm miệng hắn ta lại.

“Ưm ưm ưm!” Đào Hoa kháng nghị.

“Mồm miệng ngươi bỉ ổi, phải dạy dỗ.” Kỷ 14 nghiêm mặt, trực tiếp ép Đào Hoa nằm lên đầu gối đánh đòn.

“A ───!” Đào Hoa điên rồi, liều mạng giãy dụa.

“Khích khích!” Canh Nhị bật cười.

Truyền Sơn quay đầu lại, thấy động tĩnh, vì Kỷ 14 niệm tiếng ‘A di đà phật’, lau nước mắt cho Canh Nhị, nhỏ giọng hỏi: “Thoải mái chưa?”

Canh Nhị xáu hổ bạnh mặt, cúi đầu giãy khỏi lòng hắn, chạy tới xem Kỷ 14 dạy dỗ Đào Hoa.

“Hu oa ─── các ngươi chờ đó cho ta!” Đào Hoa giãy giụa, phun tấm vải nhét miệng ra, khóc thét một tiếng, lao khỏi đại điện.

Canh Nhị ngậm nước mắt cười hì hì, màn vừa nãy y đã lén dùng tinh thạch ghi nhớ ký ức ghi hết lại. Chờ sau này y quay về, y nhất định phải phát cho mỗi người trong sư môn một khối.

HẾT 15


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui