Trời cao ngàn dặm, ào ào vũ bão.
Đường hắc tuyến ở phương xa dần dần hiện lên trên bãi đất mênh mông phía chân trời, rất nhanh, càng thô to, càng dày đặc, cuối cùng biến thành một cơn hắc thủy triều không bờ bến, hung hăng lao nhanh về phía Tây Sở quân.
Vũ khí kim loại băng lãnh huy vũ trong tay các tướng sĩ xung phong, dưới ánh trăng thâm u ánh lên hàn quang cùng huyết sắc, giống như khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị mà túc sát của họ vậy.
Quân đoàn Kẻ Hủy Diệt xông vào trước, áo giáp đen bóng dưới ánh trăng yếu ớt dần dần trở nên rõ ràng, rõ ràng tựa hồ có thể thấy được lớp tử khí âm u đang quấn lấy nó.
“Tiến nhập tầm bắn! Bắn cung!”
Thanh âm của một tên sĩ quan Tây Sở vang lên, hưng phấn mà kêu gào, đây thật sự là một cơ hội tốt khó có được! Một đám ngu si này, cư nhiên xung phong ngoạn ở trước mặt ba nghìn tiễn thủ, thật sự là không muốn sống nữa mà!
Quân đoàn ma quỷ trong truyền thuyết của Thục Xuyên quân, thậm chí chỉ trong một đêm gần như chôn vùi dưới tay thủ hạ của mình?
Tên sĩ quan này hầu như kích động đến ngừng thở, rất sợ sẽ bỏ qua chi tiết gì đó, vinh quang và quân công (công trạng) đã đưa đến trước mặt mình rồi, chỉ cần vươn tay ra là có thể chạm tới.
“Xoẹt — xoẹt —”
Một trận tiễn như cơn mưa trút nước mà bắn ra, mang theo thanh âm xé gió bén nhọn lao tới.
Các sĩ quân Tây Sở ngóng cổ kiễng chân lên nhìn, hưng phấn mà đoán rằng một trận vũ tiễn này còn có thể chừa lại một vài tên kỵ binh nào đó để bọn họ đem ra đùa giỡn một chút.
Nhưng mà tình cảnh bất khả tư nghị kế tiếp, hầu như khiến mấy vạn quân Tây Sở cả kinh trừng lớn hai mắt —
Một vạn thiết kỵ Kẻ Huy Diệt không giảm chút tốc độ nào, tựa như là nương theo cơn vũ tiễn nọ mà tự tìm cái chết xông lên, chỉ thấy bọn họ cùng làm ra một động tác — từ trong lòng ngực móc ra một vật gì đó hình cầu tối đen như mực, hướng về phía vũ tiễn vừa bắn mà quăng đi.
Một màn quỷ dị nữa lại phát sinh ngay lúc đó, vũ tiễn bay lả tả đột nhiên thay đổi phương hướng, khoảng cách đã không còn xa nữa nhưng lại bị vật thể đen như mực không rõ ràng nọ hút lấy, cuối cùng không hề có chút lực nào mà rơi xuống mặt đất, vùi lấp trong đống cát bụi tung bay.
Này con mẹ nó là chuyện gì xảy ra a?!
Mười vạn quân Tây Sở ngây ra như phỗng, cho đến khi Kẻ Hủy Diệt đã gần ngay trước mắt mới bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, kinh khủng đến cực điểm, không tự chủ được mà bắt đầu lui ra phía sau.
Sĩ quan Tây Sở mặt mày tái mét mà gào thét: “Kỵ binh xuất trận! Cùng bọn họ đối mặt! Đối mặt!”
“Đội hình không được tản! Không nên lùi về phía sau!”
“Đứng vững! Người nào lui về sau thì giết chết tại chỗ!”
Tuấn mã hí vang, đoản binh tương tiếp, hai cổ thiết lưu hung hắn đánh vào nhau, bất quá trong nháy mắt, tựa như hồng thủy mà tuôn trào!
Hắc giáp thiết kỵ đều giơ tay trái lên, kình nỏ trên cánh tay nhắm vào quân địch đông nghẹt mất trật tự trước mặt, thanh âm leng keng boong boong không ngừng vang lên.
Nỏ tiễn bén nhọn nhỏ bé mà nhanh nhẹn hét lên giận dữ, trong nháy mắt xuyên qua tim, hầu… của từng tên từng tên địch nhân.
Tựa như mảng mây đen nghiêm chỉnh càn quét đầy khí thế, hung hăng vạch ra một lỗ hổng thật to, cắt đi phòng tuyến đơn bạc của quân địch…
Phòng ngự tuyến lâu dài của Tây Sở quân bỗng nhiên bị vỡ vụn…
Tiếng hò hét dưới chân núi như có như không vang lên đỉnh núi mờ ảo, tựa như bối cảnh phụ trợ cho cái nơi đầy tĩnh mịch cùng bi thương này.
Gió núi mạnh như đao cắt, hung hắt cắt trên gương mặt lạnh lùng của Tiêu Sơ Lâu, đôi mắt đen láy của hắn dần dần bốc lên hàn hỏa theo thân thể đang chậm rãi mất đi ôn độ của Hoa Lâm Hạo, chậm rãi, chậm rãi băng lãnh xuống, cuối cùng dập tắt mất.
Nhưng mà theo sau đó là cơn bình tĩnh khiến kẻ khác khiếp đảm mà run rẩy, bình tĩnh đến đáng sợ.
“Hừ, thật không nghĩ tới…” Đường Túc Trì thu hồi ánh mắt ngạc nhiên không che giấu được, thoáng động dung thì thào, “Thậm chí còn có người có thể dựa vào ý chí của mình mà thoát khỏi ràng buộc của mẫu cổ, bổn tọa cả đời còn chưa gặp qua ai giống như người này.”
Lão nhân thon gầy thở dài, yếu ớt nói tiếp: “Chỉ là đáng tiếc, người này trong lúc thanh tỉnh cư nhiên còn ngoan quyết tâm tự đoạn tứ chi, bằng không cho dù là một cổ thi thể, cũng có khả năng bị bổn tọa khống chế… Tiêu vương gia điều giáo thuộc hạ thật lợi hại, bổn tọa bội phục!”
Đôi mắt rũ xuống của Tiêu Sơ Lâu chậm rãi rời khỏi người Hoa Lâm Hạo, nhìn sang Đường Túc Trì.
Trong nháy mắt tiếp xúc với ánh mắt của đối phương, Đường Túc Trì bỗng nhiên run sợ một trận, đó là một đôi mắt đáng sợ đến nhường nào!
Viền mắt hẹp dài của hắn hồng đến gần như biến thành màu đen, đồng tử thâm u hàn lãnh tựa như mực tàu, dày đặc không chút ánh sáng, xung quanh đầy tơ máu, tựa như một con ác ma từ địa ngục vừa mở mắt ra.
Đường Túc Trì thấy có chút buồn cười, chính mình đã sống gần trăm cái xuân thu, xem qua vô số người, thậm chí trong một đêm lại bị nhãn thần của một hậu bối làm cho kinh sợ, có buồn cười không chứ!
Nhưng mà như vậy không có nghĩa là ông sẽ khinh thường Tiêu Sơ Lâu — vị đại tông sư trẻ tuổi nhất trên đời này, được xưng là Thục Xuyên vương gia thiên hạ đệ nhất.
Ai dám kinh thị Tiêu vương gia, từ lâu đã bị đứa xuống Hoàng Tuyền nói chuyện với Diêm vương gia rồi, thi cốt e là đã hóa thành tro bụi.
“Đoàng!!”
Tiêu Sơ Lâu không nói nửa lời vô ích, dưới cơn cuồng nộ, nhất tay bắn một phát thương!
Đường Túc Trì sớm đã có cảnh giác, nhanh chóng nghiêng người né đi, phát đầu thất bại, ngay sau đó là mấy tiếng “đoàng đoàng đoàng”, hầu như là quẹt qua cánh tay và ống quần, mang theo mấy vết máu.
Tiêu Sơ Lâu đột nhiên đình chỉ nổ súng, không phải bởi vì hết đạn, mà là Đường Túc Trì lôi Huyền Lăng Diệu dậy làm bia chắn trước người.
“Đường Túc Trì! Có gan thì lăn ra đây cho lão tử!” Tiêu Sơ Lâu thấp giọng khàn khàn gầm lên, từng câu từng chữ như nghiến răng nghiến lợi mà nói ra, hận ý bộc phát khiến hắn ngay cả kiềm chế cũng không cần nữa.
“Hừ, Tiêu Sơ Lâu, bổn tọa cũng không phải là thằng ngu, đứng cho ngươi đánh!” Đường Túc Trì híp lại hai mắt, thoáng liếc mắt về phía Sở Khinh Kiệt đang trầm mặc ở một bên, bỗng nhiên đưa tay vỗ một chưởng vào sau lưng Huyền Lăng Diệu, nhất thời khiến y phun ra một ngụm máu!
“Buông y ra!” Hai mắt Tiêu Sơ Lâu đầy dục hỏa, thanh âm từ trong yết hầu như run lên, “đoàng đoàng” vài phát bắn vào tảng đá dưới chân hai người, vụt ra vô số hỏa tinh.
Huyền Lăng Diệu vì mất máu quá nhiều mà sắc mặt dần dần trắng bệch, tựa như lạc thiết (bàn ủi) mà thiêu bỏng cả tim hắn, Tiêu Sơ Lâu siết chặt ngón tay lại, phát ra bạo âm.
Một tia lý trí cuối cùng nhắc nhở hắn, trong thương lúc này chỉ còn lại một viên đạn cuối cùng mà thôi!
Hắn nhìn Huyền Lăng Diệu, đối phương cũng đang nhìn hắn, trong mắt hai người, không có một tia hy vọng nào.
Tiêu Sơ Lâu bỗng nhiên cảm thấy chưa bao giờ đau khổ, tuyệt vọng như lúc này… Còn có bi phẫn cùng đau thương.
Lẽ nào, hôm nay quả thật phải kéo y cùng mình chết ở nơi này sao?
Đường Túc Trì tựa hồ có thể từ nét mặt hắn mà nhìn thấu, đôi môi khô khốc phát sinh một tiếng cười nhạt, chợt vung tay — một mạt ám quang âm u cực nhạt thẳng nhào về phía Tiêu Sơ Lâu!
Mục tiêu không phải là nơi yếu hại của hắn, mà là lòng bàn chân!
Kim châm tẩm kịch độc xé gió mà lao tới, Tiêu Sơ Lâu phải lui về sau một bước để né tránh, trong nháy mắt đó, một loạt kim châm phụt phụt cắm thẳng trên mặt đất, nhiễm đen cả một vùng.
Bị lừa!
Tiêu Sơ Lâu vô thức bắt lấy Sở Khinh Kiệt, nhưng người nọ từ lâu đã có tính toán, ngay khi chủy thủ vừa rời khỏi cổ, nhẫn nại không để ý đến chân thương của mình, dùng lực vùng khỏi tay hắn, lăn ra thật xa.
Tiêu Sơ Lâu có muốn bắt cũng không kịp rồi, nhưng lại nghe gió thổi bên tai ngày càng mạnh, cả người Đường Túc Trì hóa thành bóng đen mà tiêu thất, cực kỳ quỷ dị bay tới sau lưng hắn, hai ngón tay to dài thậm chí cũng đã chạm vào da thịt phía sau cổ Tiêu Sơ Lâu!
Tựa như một khắc là có thể nghe thấy được thanh âm bén nhọn khi móng tay đâm vào da thịt, cắt đứt huyết quản.
“Phốc —” Âm hưởng khiến kẻ khác phải run rẩy — đó là móng tay sắc bén đã đâm tới đầu khớp xương!
Đau đớn như kim châm xát muối trên vai làm Tiêu Sơ Lâu muốn ngất đi, cảnh giác lâu năm luyện võ khiến hắn trong một khắc trước đó nghiêng cổ qua một bên, thay vào đó là bả vai bị đâm đến huyết nhục không rõ, vết thương sâu đến mức có thể thấy được xương cốt ở trong.
Cơn gió băng lãnh quấn lấy hắn.
Cả người Tiêu Sơ Lâu ở trên không trung, bị thân ảnh quỷ mị của Đường Túc Trì đuổi theo đâm tới, trong không khí truyền đến một tiếng nổ nho nhỏ, nơi hai người đi qua, cự thạch dưới chân đều bị chấn động đến nát bấy.
Trong mắt Đường Túc Trì bộc ra một thần sắc ngưng trọng, năm ngón tay biến thành trảo, hung hăng bắt lấy hai vai Tiêu Sơ Lâu, tựa như móc sắt rắn chắc mà bấu vào trong huyết nhục, xuống chút nữa thôi thì hai tay chắc chắn sẽ đứt đoạn!
Nguy hiểm! Nguy hiểm!
Đồng tử Đường Túc Trì mãnh rụt lại, cảm giác tim đập nhanh thình lình xảy ra khiến lông tơ trên người lão đều dựng thẳng —
Trong nháy mắt này, ông nhìn thấy hai mắt Tiêu Sơ Lâu, hiện lên một tia tiếu ý đầy tàn nhẫn mà tuyệt nhiên.
Cho dù phải chết, cũng phải cùng địch nhân đồng quy vu tận!
Trên ngực Đường Túc Trì là thương khẩu tối đen ánh hàn quang, này cũng đủ khiến một Yểm Hoàng giáo chủ đại tông sư bốn mươi năm qua thay đổi sắc mặt, trong nháy mắt giật người ra phía sau.
“Đoàng —”
Huyết hoa nổ tung văng lên mặt Tiêu Sơ Lâu, hắn mơ hồ nhìn thấy bóng đen ấy như miếng giẻ rách ngã trên mặt đất, bỗng nhiên trong lòng trầm xuống.
Chung quy… vẫn bắn trật!
“Sư tôn!” Sở Khinh Kiệt kinh sợ mà bổ nhào qua, run rẩy nâng tay lên, áp lên miệng vết thương cực đại kia.
Đạn không bắn trúng tim, nhưng trước ngực bị bắn thành một lỗ máu, hắc bào tẩm đầy tiên huyết, đáng sợ mà xuất ra cả thịt.
Đường Túc Trì cứng rắn chống người dậy, khí huyết cuồn cuộn trong cơ thể làm ông mãnh ho khan vài tiếng, khóe miệng cũng tràn ra huyết.
“Yên tâm, tạm thời không chết được…”
Mi đầu ông gắt gao nhăn lại, nhìn chằm chằm vào Tiêu Sơ Lâu, càng ngày càng cảm giác được tình thế phát triển dần không thể khống chế, cảm giác tim đập nhanh cũng càng thêm rõ ràng…
Kích đấu tử chiến cực kỳ nguy hiểm bất quá chỉ trong chớp mắt, trên đỉnh núi lại một lần nữa rơi vào cơn trầm mặc như tử khí.
Một cơn lốc bỗng điên cuồng rít lên, thổi tung bụi bặm cùng đá vụn, đánh vào mặt mọi người.
“Lăng Diệu, ngươi không sao chứ?”
Tiêu Sơ Lâu chạy tới bên người Huyền Lăng Diệu nâng y dậy, mới phát hiện ra người nọ bị điểm huyệt không thể động đậy được, may mà nhờ vậy cũng ngăn không cho máu tuần hoàn quá nhanh mà mất quá nhiều máu, Tiêu Sơ Lâu khẽ thở phào một hơi, một bên đề phòng Đường Túc Trì, một bên giúp Huyền Lăng Diệu cầm máu.
Ánh mắt của hắn rơi xuống cánh tay trái đang rũ xuống của đối phương, bỗng nhiên cánh mũi chua xót, một trận vô lực một trận lo lắng mà hỗn loạn nảy lên trong lòng: “Tay ngươi…”
Huyền Lăng Diệu nhàn nhạt cười cười, dùng cánh tay phải duy nhất còn có thể động phủ lên gương mặt đầy máu cùng bụi bặm của Tiêu Sơ Lâu, thanh âm khàn khàn nói: “Đừng lo lắng, cánh tay còn ở đây, trở lại còn có thể nối lại. Nhưng mà ngươi —”
“Ta không sao.” Tiêu Sơ Lâu ngắt lời y, tránh đi ánh mắt lo lắng của đối phương, đưa lưng về phía Huyền Lăng Diệu mà đứng thẳng người, trường bào màu trạm lam dính đầy bụi máu, sống lưng của hắn vẫn đĩnh bạt thẳng tắp như trước, thẳng đến mức không chút nào nhìn ra được xương cột sống đang phải chịu từng trận co rút đau đớn như lăng trì.
Hắn cúi đầu dặn dò, “Liên quân đã đến, ngươi mau hạ sơn đi tìm Thường Bùi, bảo vệ tốt chính mình đi.”
Huyền Lăng Diệu nhíu chặt mi cầm lấy cổ tay hắn: “Vậy còn ngươi?!”
Trên tay truyền đến từng trận đau đớn như kim châm, Tiêu Sơ Lâu mặt không đổi sắc, hít sâu một hơi, yên lặng rút tay về, hất cằm về phía địch nhân cực kỳ nguy hiểm của mình, nói: “Ta phải giải quyết bọn họ đã.”
“Hừ! Một người cũng đừng hòng chạy thoát!”
Hai người cả kinh, đã thấy Đường Túc Trì bỗng nhiên thẳng người đứng dậy, thậm chí còn cường ngạnh mà tránh khỏi tay Sở Khinh Kiệt, đưa tay áp vào ngực mình, vết thương dữ tợn không biết làm thế nào mà tạm thời không chảy máu nữa.
“Khụ khụ… Tiêu Sơ Lâu, Diệu bệ hạ, thật không cho rằng nơi đây không có mai phục sao? Các vị cũng quá coi thường bổn tọa rồi…”
“Nga? Vậy bổn vương ngược lại muốn xem xem, giáo chủ đại nhân còn có thể xuất ra thiên quân vạn mã tới đây a?” Khóe miệng Tiêu Sơ Lâu câu lên một nụ cười nhạt, bước ra một bước che trước người Huyền Lăng Diệu, vung tay lên, đem người đẩy ra phía sau.
Huyền Lăng Diệu bị đẩy đến cả người lảo đảo, hầu như đứng không vững nữa, y ngẩng đầu muốn nói gì đó, lại nghe thấy thanh âm lãnh liệt của người nọ truyền đến: “Còn không mau đi, bớt ở đây vương chân vướng tay.”
Lời nói sắc nhọn đâm vào tai khiến y siết chặt hai tay lại, rồi lại thoáng buông ra, Huyền Lăng Diệu nhếch đôi môi tái nhợt của mình, hít sâu một hơi, không do dự nữa mà quay đầu đi.
“Chậm đã Diệu bệ hạ, ngươi không chạy thoát được đâu!” Trong ánh mắt Đường Túc Trì hiện lên một tia tiếu ý đầy tàn nhẫn, hướng về phía Huyền Lăng Diệu tung ra môt cây kim châm!
Huyền Lăng Diệu cắn răng né tránh, ngay sau đó là vài tiếng vút vút vút không ngừng xé gió truyền đến bên tai.
Đường Túc Trì kéo Sở Khinh Kiệt lùi về sau một khoảng cách, đứng ở bên rìa huyền nhai, dưới ánh mắt ngưng trọng khẩn trương của Tiêu Sơ Lâu, từ trong ngực lấy ra một cái hộp nhỏ, một chưởng phóng ra —
Trong nháy mắt từ bên trong bay ra vô số tiểu trùng lóe sáng màu hỏa hồng như lửa, chi chít quấn nhau trên không trung, hỏa diễm quỷ dị ấy lúc sáng lúc tối, thanh âm ong ong chấn động cả mặt đất khiến da đầu người ta đều tê dại.
Đó là cái gì?
Tiêu Sơ Lâu nhíu nhíu mi nhìn chằm chằm vào đám quái trùng dính lấy nhau như mây đen kia, liền cảm thấy một trận buồn nôn, bất động thanh sắc nói: “Một đám phi trùng này là đòn sát thủ của giáo chủ đại nhân sao?”
“Rất nhanh Vương gia sẽ biết, ha ha ha ha!” Một tiếng kêu to rõ cứng cáp trên bầu trời vang lên, hai bóng đen thật lớn từ xa đến gần, nhắm ngay đỉnh núi lao xuống mà đến, đó là hai con mạc điêu (đại bàng sa mạc) to lớn.
Trong lòng Tiêu Sơ Lâu căng thẳng một chút, dự cảm xấu bắt đầu dâng lên, đây là quỷ kế kéo dài thời gian của đối phương!
Ngu ngốc cũng biết dưới tảng đá trên đỉnh núi này e là có cất giấu cái gì đó rất kinh khủng, Tiêu Sơ Lâu không nói hai lời, cúi người ôm lấy thi thể băng lãnh của Hoa Lâm Hạo chạy về phía chân núi — thế nhưng Đường Túc Trì đã tính toán hết cả rồi, làm sao có thể phớt lờ ngay thời khắc mấu chốt được?
Mạc điêu vỗ vỗ cánh, gió núi đột nhiên thổi loạn cả lên, Đường Túc Trì cùng Sở Khinh Kiệt vững vàng mà đứng ở phía sau mạc điêu, nhìn thân ảnh chật vật của hai người nọ chạy trốn trong đêm đen, mãnh ho một trận, lạnh lùng nói: “Vô dụng thôi… Cả tòa đỉnh núi này, chính là mộ địa bổn tọa đã chuẩn bị cho các ngươi!”
Tay áo bào màu xám tro của lão khẽ run lên, bàn tay gầy guộc rắn chắc tung ra một nắm thuốc bột đen xám, rơi lả tả xuống hoang thạch trên đỉnh núi.
Trong nháy mắt, những con phi trùng như ngọn lửa bỗng rối loạn cả lên, hướng về phía bột thuốc kia mà lao đầu bay tới — hỏa quang càng tụ càng nhiều, ngọn lửa càng ngày càng lan rộng.
“Phốc phốc — phốc phốc phốc — Rầm rầm —!!” Một chuỗi tiếng nổ không ngừng vang lên trong khe đá, càng ngày càng nhiều, âm hưởng càng lúc càng lớn, cuối cùng hầu như là bốc lửa lên đến tận trời!
“Rầm!!!! — rầm rầm —-”
Như là ngòi nổ liên tỏa phản ứng (phản ứng dây chuyền), tiếng nổ ầm vang đâm vào màng tai như muốn vỡ tan ra, đất đá dưới chân bắt đầu rung động, nứt ra vô số khe hở to lớn, nham thạch rắn chắc trong nháy mắt cũng bị nổ thành tro bụi.
Cả tòa mang thạch sơn kịch liệt rung động, bước chân của Huyền Lăng Diệu càng ngày càng chậm, lảo đảo, chẳng biết mảng đá dưới chân từ bao giờ đã tạc nứt ra, căn bản không thể chạy đi được.
“Sơ Lâu!” Hai mắt Huyền Lăng Diệu đỏ bừng lên vì bị khói bụi dày đặc xông vào, mơ hồ trong lúc đó còn trông thấy thân ảnh của người nọ chạy nhanh về phía mình, lập tức gầm nhẹ ra.
Người nọ tựa hồ muốn nói cái gì đó, gương mặt thâm trầm dữ tợn đã bị bụi bặm làm cho bẩn đen một mảnh.
Thế nhưng bốn phía đều là thanh âm nổ vang bạo liệt, cái gì cũng nghe không được.
Cách nhau càng ngày càng gần, mười bước, chín bước —
Tiêu Sơ Lâu ra sức chạy về phía người nọ, thế nhưng lại phát hiện ra hai chân của mình chạy càng ngày càng chậm, càng ngày càng cứng nhắc, tầm nhìn dần dần trở nên không rõ nữa, mùi vị khói bụi cháy xém đầy rẫy trong mũi miệng hắn, dường như không thể hô hấp được nữa.
Hắn tựa hồ thấy Huyền Lăng Diệu mấp máy miệng, nhưng hai tai chết lặng đều chẳng nghe thấy được thanh âm gì.
Đại địa dưới chân dưới cơn tê liệt thống khổ mà run rẩy kêu rên, mặc cho võ công hắn tuyệt thế như thế nào đi nữa, trong cơn rống giận của thiên nhiên cũng như một con cá nhỏ bé giữa biển cả mà thôi.
Chẳng lẽ hôm nay lão thiên thật sự muốn dồn hắn vào đường cùng rồi sao…
Hắn còn chưa có mang a Hạo về nhà!
Hắn còn có tâm nguyện trọng đại chưa hoàn thành!
Hắn còn chưa tận mắt chứng kiến Huyền Lăng Diệu quân lâm thiên hạ!
Không cam lòng, không cam lòng!
Khối đá dưới chân không hề báo trước mà vỡ vụn ra, cát bay đá chạy hết thảy đều đánh vào người Tiêu Sơ Lâu, không hề phòng bị mà ngã lăn trên mặt đất, Hoa Lâm Hạo trong lòng cũng bị tung ra ngoài —
“Ầm ầm!” Hỏa diễm cuồn cuộn bốc lên mang theo tiếng nổ chói tai ngút trời, thân thể Hoa Lâm Hạo rơi xuống trong nháy mắt đã hóa thành tro bụi!
“Không —!!!!”
Hai mắt Tiêu Sơ Lâu đỏ đậm, trong cổ họng co rút xuất ra âm tiết nhưng lại bị tiếng vang đinh tai nhức óc che lấp đi mất.
“Sơ Lâu!” Một cánh tay bỗng nhiên từ phía sau vòng qua gắt gao ôm lấy hắn, lực va chạm thật lớn đem hai người hung hăng hất xuống mặt đất đầy đá vụn sắc bén, lăn mấy vòng mới dừng lại.
Cả người Tiêu Sơ Lâu rung mạnh, trở tay gắt gao ôm lấy đối phương, tựa như đó là thứ mà lúc sinh mệnh bất lực nhất thống khổ nhất mình có thể bắt lấy, buông lỏng tay rồi thì cái gì cũng sẽ không còn nữa.
“Lăng Diệu… Lăng Diệu…”
Hai mắt bọn họ đều mở không được, hai tai cũng không thể nghe thấy, cả người bị đá vụn đâm vào đến nhuộm đầy tiên huyết, chỉ là cánh tay ôm lấy đối phương vẫn gắt gao không buông.
Trận nổ mạnh như sấm sét này cuồn cuộn đổ xuống, hai người bỗng nhiên cảm thấy thời gian tựa như đang dừng lại, cả thế giới đều cách xa bọn họ rồi, xung quanh trong thoáng chốc đều trở nên tịch tĩnh, tiêu yên tràn ngập đỉnh núi cũng dần biến thành trắng đen.
Tiêu Sơ Lâu đem người nọ bảo hộ trong người, chiếc cằm bân bẩn khẽ cọ vào mặt đối phương.
Tay phải Huyền Lăng Diệu bắt đầu run rẩy lên, cả tay ướt ướt dính dính, không biết là do máu, hay là nước mắt.
Tiên huyết chảy xuống cũng dung thành một khối, tuy hai mà một.
“Lăng Diệu…” Yết hầu Tiêu Sơ Lâu không phát ra thanh âm nữa, chỉ là mặc niệm tên của người nọ.
Nếu như nhất định phải chết, trên Hoàng Tuyền lộ, ta bồi ngươi cùng đi…
“Ầm —!!”
Hai quân còn đang hừng hực khí thế dưới chân núi đột nhiên dừng lại, cực kỳ kinh hoảng mà nhìn đỉnh núi mang thạch sơn bốc lên một đám mây đỏ rực tựa như một cây nấm thật lớn dựng thẳng lên trời.
Toàn bộ mang thạch sơn như bị một kiếm bổ xuống, ầm ầm nứt ra, huyền nhai cũng theo đó mà thình lình đổ xuống trong cơn hỏa diễm ngút trời!
“Trời ơi! Chuyện gì xảy ra?!”
“Núi lở rồi! Chạy mau!”
Thục Xuyên quân kinh ngạc mà nhìn về phía đỉnh núi, Tây Sở quân đang chạy tán loạn cũng không ai để ý tới.
Vương gia và bệ hạ còn đang ở trên núi!
Mang thạch sơn ở đông nam bộ Tây Sở ánh lửa rung trời, đem màn đêm đen tối đều nhóm lên.
Nhưng mà giờ khắc này trong quân doanh của Bắc Đường Ngang, trong trướng của thống lĩnh, nam nhân ngủ cực kỳ không an ổn mà bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, mở to mắt mà bật người dậy, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm.
Lãng Phong nhíu chặt mi lại, đưa tay vỗ vỗ trán mình, mới phát hiện cả tay đều dính đầy mồ hôi.
“Đây là làm sao vậy… Cư nhiên mộng thấy Vương gia người…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...