Khiếu Kiếm Chỉ Giang Sơn

Chạng vạng, ánh nắng chiều tựa như sóng biển cuồn cuộn khắp bầu trời.

Ở phía đường chân trời là một đường hắc tuyến thật dài trườn về phía trước, kiên cố mà lao đi trên đại địa, chấn động nổi lên cát bụi làm mờ nhạt cả một vùng, hầu như che khuất cả ánh tà dương nặng trĩu ở trước mắt.

Trên những con hắc mã cao to, kỵ binh đều cùng mặc một thân thiết giáp màu đen, bên hông đeo trường kiếm, trên tay buộc kình nỏ, ngay cả mũ giáp cũng đen như mực, không mang theo một tia sáng nào, tựa như cả người và ngựa đều dung làm một thể.

Chỉ là thiết đồng hỏa thương được xưng là lưỡi hái tử thần, lại không biết bị giấu ở đâu rồi.

Đây là quân đoàn Kẻ Hủy Diệt sau tám năm lại một lần nữa xuất chinh toàn quân, quả thực là khiến những tên thỏ tể tử (nhóc con) này hưng phấn hết cả lên, khuôn mặt ngăm đen do phơi nắng cũng không khỏi hiện lên tiếu ý nôn nóng, ngay cả chiến mã cũng kích động mà phát ra tiếng phì phì từ trong mũi.

Dáng dấp lỗ mãng vui đùa này tựa hồ chẳng hề tương xứng với quân trang nghiêm chỉnh trên người bọn họ tí nào, quả thật không giống như là đang lao ra chiến trường hiểm ác đáng sợ đầy chết chóc, ngược lại còn giống như là đang xuất môn du ngoạn đạp thanh vậy.

Nhưng mà không ai dám có gan nghi ngờ đội quân tử thần này, lịch sử huy hoàng chinh chiến hơn mười năm nay cũng đủ để bọn họ cuồng ngạo bưu hãn rồi.

Theo sau đoàn kỵ binh này chính là một hàng bộ binh dài thật dài, cùng với những tên gia hỏa huyên náo nhộn nhạo ấy thì những bộ tốt này trong tay cầm trường sóc (giáo dài), trông có vẻ trầm mặc mà nội liễm hơn rất nhiều.

Đội ngũ chỉnh tề, bước đi chỉnh tề, không chớp mắt mà nhìn thẳng tiền phương, không ai nói một lời, giống như một phông nền trắng đen không tiếng động mà đi phía sau thần thoại Kẻ Hủy Diệt vậy.

Mà bọn họ cũng không phải là vì đoàn kỵ binh kiêu ngạo phía trước mà tự ti, bọn họ chỉ là rõ ràng vị trí của mình, rõ ràng phân lượng của mình.

Nếu nói quân đoàn Kẻ Hủy Diệu là một cái mâu bén nhọn, vậy thì bọn họ là một tấm lá chắn kiên cố.

Kiêu ngạo cũng được, ngông cuồng cũng tốt, bọn họ không cần. Trầm mặc và kiên định, chính là khẩu hiệu của bọn họ.

Mà bảy vạn người này chỉ có chung một cái tên, thập phần đơn giản — Thục Xuyên tập đoàn quân, cấp dưới ba sư đoàn.

Vô luận là tập đoàn quân, hay là Kẻ Hủy Diệt, tất cả vinh quang cùng huy hoàng bọn họ có được đều bắt nguồn từ một người nam nhân.

Hắn dùng thủ đoạn cùng tâm trí sắt thép của mình, trút xuống hơn mười năm tâm huyết, một tay nung đúc bọn họ tới bây giờ, từ ban đầu là thủ bị quân (quân phòng thủ), tân quân, dự bị quân v..v… Vàng thau lẫn lộn mà trộn lại với nhau, tạo thành một đội quân chính hiệu, sau đó chậm rãi lột xác thành thần thoại uy danh vang xa trong thiên hạ.

Lúc bấy giờ, người nam nhân này đang nhắm mắt nằm trong một mã xa xa hoa được chuẩn bị riêng cho Vương gia trong Tiêu vương phủ, sau lưng được kê một cái gối mềm, thoải mái mà đánh một giấc.

Tiêu vương gia từ trước đến nay nếu có thể kỵ mã thì tuyệt không đi bộ, mà nếu có thể ngồi mã xa thì tuyệt đối sẽ không kỵ mã, trước sau đều mang một bộ dáng kim quý ăn chơi trác táng. Mọi người đã sớm đối với sự kiêu xa *** dật của Thục Xuyên vương hời hợt cho qua, lúc này cũng chỉ biết đảo mắt khinh khỉnh một cái, hừ cũng lười hừ.

Giống như khi Diệu đế bệ hạ năm ấy vẫn còn là một hoàng tử từ Thục Xuyên trở về vậy, đường đi thì vô cùng khẩn cấp, thế nhưng Tiêu Sơ Lâu lại vẫn như trước ngồi mã xa, chậm rãi thong thả mà đi.

Trên thực tế, Tiêu vương gia thích ngồi xe ngựa, đương nhiên không phải là bởi vì quyền cao chức trọng sa vào hưởng lạc, mà là bởi vì hắn trước đây luyện võ quá mức tới nỗi tự mình hại mình, cùng với chuyện điên cuồng làm việc như máy móc khiến thân thể yếu ớt còn nhỏ lúc đó không thể chịu nổi, vì thế ở xương cột sống bị mắc một chứng bệnh, ngày thường nhờ có nội lực hùng hậu cộng với điều dưỡng thích hợp, trên cơ bản thì không có gì đáng ngại.


Thế nhưng nếu là xóc nảy kỵ mã một thời gian dài hay là đi bộ quá lâu, ắt sẽ ảnh hưởng tới đuôi xương sống, cho dù Tiêu Sơ Lâu tuổi còn trẻ, võ công cao cường còn có thể chịu được, thế nhưng sức khỏe về sau sẽ chuyển biến xấu.

Mà cái bí mật này, ngoại trừ Sở Khiếu và Lãng Phong, Vương gia chưa từng, cũng không cần phải giải thích nguyên do với vất kỳ ai cả.

Huyền Lăng Diệu cũng không biết, mà Tiêu Sơ Lâu cũng không dự định nói cho y biết.

Cũng không phải là không tín nhiệm, chỉ là nói ra cũng vô dụng, còn tăng thêm lo lắng mà thôi.

Mà suy cho cùng Diệu đế bệ hạ cũng ở đây rồi, thân vương điện hạ cùng đi mã xa với Đế vương, chẳng lẽ không đúng với lẽ thường hay sao?

Đại quân vừa nhìn tưởng chừng như không đáy, trùng trùng điệp điệp mà đi gần mười ngày, rốt cuộc cũng đi tới được phụ cận Tuyền Bàn quan.

Bắc Đường Ngang sau khi nhận được dụ lệnh của Diệu bệ hạ, đành phải giục ngựa không ngừng mà dẫn đầu đi đến Hổ Khẩu quan ở Đông Huyền biên quan điều binh, xuất tiến Tây Sở.

Cái gọi là tam quân vị động lương thảo tiên hành (*), bất quá đã có Thục Xuyên thiên phủ chi quốc ở gần đây, làm gì có chuyện không đủ lương thực cơ chứ?

(*) Tam quân vị động, lương thảo tiên hành: 3 quân chưa động, lương thảo đã đi trước. Ý nói lương thảo là cực kỳ quan trọng.

Huống chi còn có một tòa binh công hán khổng lồ ở dưới đất ngầm, tất nhiên đồ quân nhu (đồ dùng lương thực cho quân) là không bao giờ thiếu.

Bởi vậy có thể thấy được, Thục Xuyên vương để đợi được đến ngày hôm nay, có thể nói là đã nhọc lòng lắm rồi.

Cửa thành to lớn, Thục kỳ cao cao ở đầu tường phấp phới trong gió.

Binh lính đông nghẹt xếp thành hàng đứng ở dưới cửa thành cao to, nam tử dẫn đầu cưỡi trên lưng một con ngựa trắng, trong toàn bộ đội ngũ chỉ có mình y vận một bộ trù sam tuyết trắng, cũng không có mặc áo giáo, một đôi mắt đào hoa thẳng tắp nhìn chằm chằm con đường đầy cát vàng mù mịt ở phía trước, quả thật chẳng giống một thống lĩnh Thục Xuyên danh tiếng lẫy lừng chút nào, trái lại còn có phong độ của một vị công tử bột tuấn tú hơn.

Hoa Lâm Hạo là cố ý một ngày trước lui về Tuyền Bàn quan, đương nhiên là để nghênh đón người nam nhân kia rồi.

Sáng sớm đã bắt đầu, vừa sơ trang vừa thao luyện, nói chung, chính là kiên quyết lôi kéo thân vệ đoàn của mình, còn có binh sĩ trong thủ bị đội ở Tuyền Bàn quan đứng ngoác mồm chờ ở cổng chính từ sáng sớm.

Đã sắp đến buổi trưa, đại quân của Tiêu vương gia rốt cuộc cũng tới.

Cảm giác được đại địa đang rung động, một hàng dài màu đen trong cơn duệ khí túc sát lao nhanh mà đến.

Hoa Lâm Hạo hít sâu một hơi thở, nhìn chằm chằm vào chiếc mã xa hoa quý hắc xích (đỏ đen) ở trước mắt mình bình ổn mà chậm rãi dừng lại.


“Thục Vương điện hạ giá lâm — Vương gia thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế —”

Toàn bộ đội ngũ đột nhiên đứng thẳng người dậy — phát sinh một tiếng đều nhịp giống như là giậm chân vang lên, thanh âm của trăm nghìn người cùng hợp thành một chỗ, tựa như một quả bom ở đầu cửa thành chấn động cả một vùng.

Hoa Lâm Hạo nhanh chóng hạ mã, nghe tiếng hô vang lên khí thế như vậy, không khỏi vô thức đĩnh trực thắt lưng, thần sắc bất cần đời thường ngày đều quăng hết lên trời, dung mạo nghiêm nghị mà kính cẩn, khẽ hất cằm lên, tóc dài đen nhánh tung bay ở trong gió.

Giờ khắc này, y vẫn như trước là một Thục Xuyên thống lĩnh “Ác danh chiêu chương” (luôn mang tiếng xấu) hành sự kiêu ngạo, đệ nhị đại tướng gần với Lãng Phong nhất trong Tiêu vương phủ.

Y thấy nam nhân cao to đã lâu không gặp nọ từ trong xe ngựa vững vàng bước xuống, đột nhiên nhớ tới rất nhiều năm về trước, lúc mình vẫn còn đang ở trong quân đội đứng điểm danh, ngày đó tiểu thế tử vừa kế vị, người nọ đứng ở trên tường thành cao cao mà ôn hòa nhìn mình.

Hoa Lâm Hạo khi đó cũng đứng thẳng tắp như ngày hôm nay vậy, đem thời khắc chói mắt nhất của một đời người hiện lên trước mắt Tiêu Sơ Lâu, vô luận là trung thành, hay là ái mộ.

Sau đó, y thấy Tiêu vương gia đứng ở trước mã xa, đưa tay đỡ lấy Đế vương Đông Huyền xuống xe, mặt mang theo nụ cười, cũng tao nhã như năm đó.

Thần tình Hoa Lâm Hạo trong nháy mắt cứng nhắc cả, mãi đến khi bên tai vang lên tiếng hô ầm vang như sấm chớp: “Diệu đế bệ hạ vạn tuế — Thục Vương điện hạ thiên tuế —”

Y mới khôn ngoan phục hồi tinh thần lại.

Bỗng nhiên vươn tay chống lấy trán mình, thân thể đang đứng thẳng lại khẽ lay động một chút.

Một thân binh tinh mắt ở phía sau cảm thấy kỳ quái mà đè thấp thanh âm nói: “Đại nhân, người làm sao vậy?”

Hoa Lâm Hạo không quay đầu lại, chỉ là buông tay xuống, miễn cưỡng cười cười: “Không sao, đêm qua ngủ không ngon mà thôi.”

Tuyền Bàn quan chính là biên cảnh trọng yếu giữa Đông Huyền và Thục Xuyên, theo sông Gia Lăng về hướng Tây Bắc chính là Thục đạo quan khẩu nổi danh nhất, lại đi về phía Tây mấy dặm đường, vượt qua sơn đạo gồ ghề, thì sẽ tới Cát thành chỉ nghe danh mà chưa ai thấy mặt nọ.

Mười vạn đại quân liền ở ngoài Tuyền Bàn quan đóng quân, Thái thú phủ từ lâu đã thay đổi chủ nhân, tiền nhiệm Thái thú La Kế Lương từ mấy năm trước có mưu đồ ám sát Tiêu Sơ Lâu và Huyền Lăng Diệu, đã bị Vương gia tru diệt rồi.

Sau đó Tiêu vương phủ đã điều một tri phủ thanh chính liêm khiết từ một nơi khác đến, có tên là Lục Kỳ, đặc biệt đề bạt làm Thái thú.

Vị Lục Thái thú này quả thật là thanh liêm, phủ Thái thú ngay cả một nha hoàn xấu xí cũng chẳng có, cũng đủ để nói rõ.

May mà bất luận là Tiêu vương gia hay là Diệu đế bệ hạ, bên cạnh cũng không thiếu người hầu hạ, bằng không nếu không tiếp đón hai vị đây chu đáo, cũng đủ khiến cho Lục đại nhân mới tiền nhiệm chưa được bao lâu chịu khổ rồi.


So với lần trước khi hai người đến đây khí trời ngột ngạt đầy mưa gió, lần này ánh nắng ấm áp treo cao, cảnh xuân tươi đẹp, thật là một khí trời tốt để du lịch a.

Vì vậy Thục Xuyên vương điện hạ vừa ra quyết định, đã nhanh chóng thay đổi thường phục, liên tục dụ dỗ mà lôi kéo Diệu đế bệ hạ xuất môn đi dạo lòng vòng.

Chỉ là Diệu đế bệ hạ không ngờ rằng, phía sau hai người còn có một cái đuôi, đi tới đâu theo tới đó.

Không cần nói cũng biết, cái đuôi này đương nhiên là người đứng thứ ba trong Thục Xuyên quân — Hoa đại thống lĩnh.

Từ sau khi tân quan tiền nhiệm, Tuyền Bàn quan rõ ràng so với trước đây phồn thịnh hơn rất nhiều. Có lẽ cũng là vì khí trời tốt, đường chính càng thêm náo nhiệt hơn thường ngày, đoàn người đi tới đi lui, cửa tiệm hai bên đường san sát nhau, thanh âm người bán hàng rong vang lên không ngừng.

Lúc này trở lại chốn cũ, trong lòng Tiêu vương gia xúc động hơn vài phần, nhìn thần tình sinh động trên mặt mọi người xung quanh, tâm tình cũng không khỏi sáng sủa hẳn lên.

Hoa Lâm Hạo đi theo phía sau Tiêu vương gia chuyển mắt một chút, liền đoán được tâm tư hắn, việc này năm đó chính là giao cho y toàn quyền phụ trách, chiến tích của Thái thú Tuyền Bàn quan ra sao, y đương nhiên rõ ràng.

Vì vậy liền sáp lại gần nói: “Vị Lục Thái thú này trước kia từng làm phủ doãn ở đây, bất quá tính tình quá mức ngay thẳng, bị La Kế Lương không vừa mắt, đem ông ta đến Quý huyện xa xôi làm tri phủ, về sau Vương gia một lần nhổ bỏ cái tên La Kế Lương xấu nết ấy, Sở tổng quản đại nhân liền triệu Lục Kỳ trở về, hai năm nay cuối cùng cũng có thể thi triển quyền cước, khiến các hộ gia đình ở đây sung túc hơn nhiều lắm.”

Một câu trần thuật đơn giản như vậy lại vỗ được mông ngựa (nịnh nọt) của Tiêu vương gia và Sở quản gia, quả nhiên khiến Tiêu Sơ Lâu ha ha cười, hắn hướng Hoa Lâm Hạo nháy mắt mấy cái nói: “A Hạo a, rất được nha, mấy tháng không gặp, miệng mồm ngươi lại tiến bộ hơn đó.”

Nói thì nói như vậy, lại không có ý chế giễu nào, nhìn ra được người nọ quả thật rất hài lòng, cũng đủ biết công phu sát ngôn quan sắc với dỗ ngọt người khác của Hoa Lâm Hạo là như thế nào rồi — từ nhỏ theo Vương gia mưa dầm thấm đất a, tên nhóc này rốt cuộc cũng xuất sư.

Đi qua thêm mấy đoạn đường nữa, tiếng động huyên náo của phố chợ cũng dần dần bị bỏ lại ở phía sau, cách đó không xa dưới hàng liễu, là một hồ nước xanh trong vắt như gương dập dờn gợn sóng, giữa hồ là thuyền hoa lộng lẫy, bên hồ là một cây cầu đá, gió khẽ lướt qua khiến hàng liễu rũ nhẹ nhàng đung đưa.

Hoa Lâm Hạo khấp khởi đang tính nói gì đó, Diệu đế bệ hạ đi ở bên người Tiêu vương gia đột nhiên mở miệng: “Cách đây không lâu tuyết còn bay tán loạn, hôm nay nguyên lai đã qua đầu xuân lâu rồi, chỉ là chưa từng chú ý tới…”

Ánh mắt Huyền Lăng Diệu lướt qua mặt hồ trong như gương ấy, cuối cùng rơi vào trong mắt Tiêu vương gia.

— “Còn hơn một tháng nữa là đầu xuân rồi, đến lúc đó tuyết trên hồ sẽ tan ra, không bằng hai người chúng ta lại tới đây du hồ, được không?”

Ký ức đã được tận lực quên đi, trong nháy mắt lại hiện lên hết sức rõ ràng mà làm nhoi nhói lòng người.

Hoa Lâm Hạo yên lặng đứng ở một bên, không biết vì sao, vẻ mặt tung tăng hớn hở mới vừa rồi đã không còn nữa.

Nụ cười của Tiêu Sơ Lâu dần phai nhạt, nhưng vẫn kéo lấy tay áo nam nhân, hướng về phía bên hồ đi tới: “Sắc trời cũng còn tốt, không bằng du hồ đi?”

Huyền Lăng Diệu giật mình trong chốc lát, do dự một trận, liền mỉm cười lắc đầu nói: “Quên đi, hồ này quá nhỏ, cảnh sắc cũng không đẹp đẽ gì, vẫn là không bằng ở ngoại ô Đế đô.”

— Mảnh Tương Tư hồ ấy.

— Mảnh rừng hồng đậu ấy.

Quét mắt nhìn quanh hồ vài lần, quả thật cũng chẳng có mấy thứ này, Tiêu Sơ Lâu không thể làm gì khác hơn là nói: “Vậy chờ mọi chuyện được giải quyết xong xuôi rồi, ta sẽ cùng ngươi quay về Đế đô.”


Huyền Lăng Diệu chỉ là nhìn hắn, không có đáp ứng, cũng chẳng nói gì. Y từ lâu đã không còn giống như trước nữa, Tiêu Sơ Lâu nói cái gì cũng sẽ tin. Huống hồ cho dù có trở lại, cuối cùng cũng phải rời đi mà thôi.

Lời hứa hẹn của người này vô luận có bao nhiêu phần thật bao nhiêu phần giả, cũng chẳng có gì đáng để vui mừng cả.

Dù sao thì, kỳ vọng càng lớn, thất vọng càng cao mà thôi.

Nhưng mà nhân tâm luôn luôn không thể khống chế được, tuy rằng trong lòng Huyền Lăng Diệu hiểu rõ, thế nhưng nghe hắn nói như vậy, vẫn không tự chủ được mà có chút vui mừng.

Nắm thật chặt áo choàng trên vai, hai người lại tiếp tục du ngoạn đi trước.

Hoa Lâm Hạo xa xa theo ở phía sau, càng ngày càng không thể chen vào được nữa. Nhãn thần không ngừng nhìn về phía Vương gia cùng bệ hạ, càng nhìn càng buồn bực.

Buồn bực đến nhấc chân “bộp” một tiếng mà đá bay cục đá ven đường, cạch cạch thoáng chốc đã bay đi thật xa.

Tiêu Sơ Lâu đang kiếm mấy chuyện lý thú cùng Huyền Lăng Diệu thoải mái trò chuyện, chớt thấy phía sau không có động tĩnh gì cả, quay đầu nhìn lại, đã thấy Hoa Lâm Hạo vốn luôn vui vui vẻ vẻ nay lại đứng ngẩn ra ở một chỗ xa xa không nhúc nhích, một tay đỡ lấy cái trán, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì.

Nhất thời chau mày, Tiêu Sơ Lâu kêu y một tiếng, hỏi: “Ngươi làm sao vậy? Mệt sao?”

Hoa Lâm Hạo mất nửa ngày mới phản ứng kịp, ấp úng lắc lắc đầu: “Không có…”

Nhìn sắc mặt y, Tiêu Sơ Lâu cũng biết được vài phần, ôn thanh nói: “Cho ngươi nghỉ một ngày đó, về phòng nghỉ ngơi đi.”

Hoa Lâm Hạo vốn có ý định nói không, thế nhưng lời tới bên môi, cuối cùng vẫn nuốt xuống, rầu rĩ mà gật đầu, xoay người rời đi.

“Lần này lại bỏ được a?” Huyền Lăng Diệu nhìn không chớp mắt mà chậm rãi đi dọc theo bờ hồ.

Tiêu Sơ Lâu biết lời này đã nhắc tới, mặc kệ mình có đáp chuẩn thế nào cũng sẽ gặp rủi ro mà thôi, vì vậy chỉ đành ngậm miệng lại.

Nếu nói thêm gì nữa thì lại khiến chính mình giống như một đố phu (chồng hay ghen :-”), Diệu đế bệ hạ tuy không chịu được, nhưng vẫn nhịn xuống, không muốn dũa hắn nữa.

Một người thì muốn truy vấn nhưng lại vì sĩ diện mà không muốn mở miệng, một người thì muốn giải thích nhưng lại chẳng biết nên bắt đầu từ đâu.

Nhất thời nhìn nhau trầm mặc.

Nhưng mà người đầu tiên đánh vỡ bầu không khí trầm mặc ấy cư nhiên lại là Hoa Lâm Hạo đang hổn hển chạy trở lại.

Y đương nhiên không có lá gan chạy tới tranh Vương gia với Đông Huyền Đế vương a, y là nóng lòng mang đến cho bọn họ hai tin tức tốt — hai tin tức trọng đại cực kỳ tốt.

Một là tin tức từ một chỗ đáng tin cậy, nói rằng lão Hoàng đế của Tây Sở hai tháng trước đã băng hà rồi.

Hai là từ Đông Huyền Bắc Đường nguyên soái truyền tin chiến thắng tới — đại quân Đông Huyền đã gõ cửa đại môn Tây Sở, trong vòng nửa tháng liên tục đánh nhanh thắng nhanh!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui